CHƯƠNG 32: EM LÀ CỦA TA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác sau khi trở về tẩm điện của mình thì bức bối không thôi. Hắn là điên rồi sao? Tự nhiên lại chơi cái trò cá cược ngu xuẩn này với Tiêu Chiến. Hắn lấy gì mà tự tin là mình sẽ thắng?

Không!
Thế nào hắn cũng thắng thôi. Thiên thần kia cho dù Tiêu Chiến có đồng ý đi với gã thì hai kẻ đó chưa có sự cho phép của hắn cũng đừng mong ra khỏi Địa ngục. Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo dành lại Tiêu Chiến.
Đúng! Hắn lúc nào cũng sẽ thắng thôi!
Nhưng...
Tiêu Chiến chẳng phải từng rất ghét hắn sao?
Bản thân hắn cũng biết chẳng ai lại đi yêu thương được kẻ đã hành hạ mình sống không bằng chết cả.
Tiêu Chiến sẽ ở lại đây không?
Cậu ta nói sẽ ở lại mà!
Ngu ngốc! Ngươi lại đi tin lời cậu ta sao Vương Nhất Bác!
Ngươi là đang thỏa hiệp với cậu ta sao?
Nếu hai kẻ đó dám chạy hắn nhất định sẽ đuổi theo!
Đúng. Hắn sẽ đuổi theo.
Nhưng...
Nếu hắn chỉ dành lại được thể xác của Tiêu Chiến như trước kia thì sao?
Hắn sợ. Đúng là hắn đang sợ.
Sợ Tiêu Chiến sẽ đồng ý đi cùng Thiên thần, lại sợ nếu hắn đuổi theo cũng chỉ mang được thể xác hoặc tệ hơn là xác cậu ta về.
Chết tiệt. Hắn chưa bao giờ có cảm giác sợ bất cứ thứ gì.

Suốt một tuần qua hắn không ở pháo đài, thật ra là hắn muốn tránh mặt Tiêu Chiến. Hắn sợ những chuyện hắn và cậu làm đêm đó chỉ là do nhất thời cậu say rượu mới làm ra. Hắn sợ cậu tỉnh lại sẽ lại khinh bỉ, căm hận hắn, sẽ nghĩ là hắn cưỡng đoạt cậu. Hắn không sợ Tiêu Chiến sỉ nhục, đánh mắng hắn, hắn chỉ sợ cậu xa lánh hắn, một câu cũng không muốn nói với hắn. Hắn không biết khi cậu tỉnh lại sẽ phải đối diện với cậu ra sao. Hắn thừa nhận là hắn lợi dụng cậu, nhưng quả thật hắn có chút gì đó cảm thấy hạnh phúc, cái thứ đáng nguyền rủa ấy lại đang len lỏi trong tâm trí hắn.
Bây giờ khi nghe cậu nói sẽ ở lại với hắn, hắn không kiềm chế được mà cảm thấy vui vẻ còn tin tưởng cậu vô điều kiện, đồng ý đánh cược với cậu. Hắn là mất trí rồi.
Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn quả nhiên rất nguy hiểm, hắn không biết cậu từ bao giờ đang dần lấy đi quá nhiều sự quan tâm của hắn, đổi lại hắn lại nhận lại mấy thứ như vui vẻ, hạnh phúc, ghen đáng nguyền rủa ở Địa ngục này.
Đáng hận.
Hắn hôm nay nhất định phải xử lý xong chuyện này.
____________

Tiêu Chiến sải bước chân nhanh chóng tiến về điện Thái tử, tiếng giày chạm vào sàn đá càng hối thúc cậu đi nhanh hơn.

Cậu gõ nhẹ và đẩy cửa bước vào :

- Đóng cửa lại ! - một giọng lạnh nhạt ra lệnh. Tiêu Chiến thoáng chút không an tâm song vẫn làm theo.

- Nhất Bác...- cậu gọi nhẹ như hơi thở của mình nhìn quanh căn phòng tối om như mực, cậu thích bóng tối nhưng không phải là kiểu như thế này.

- Đừng gọi tên của ta ! - hắn tiến ra từ góc tối trong căn phòng, dáng vẻ lạnh lẽo và đáng sợ như lần đầu tiên cậu gặp hắn, cậu vẫn còn bị ám ảnh về lần đó. Ánh mắt đỏ lừ xoáy sâu vào cậu làm cậu thoáng chốc run rẩy. Vương Nhất Bác tiến lại gần, tay hắn đưa lên bóp cổ Tiêu Chiến, phải là bóp cổ, y như cái đêm hôm trước, hắn lại muốn giết Tiêu Chiến. Trước đây hắn nghĩ chỉ cần cậu là người của hắn thì sẽ ổn, bây giờ hắn thấy phải giết luôn Tiêu Chiến thì mới được, cậu ở cạnh hắn, hắn thấy vô cùng nguy hiểm.

- Nhất ... Bác...- Tiêu Chiến hơi thở đứt quãng chỉ nói được hai từ rồi tuyệt nhiên không nói thêm từ nào được nữa. Đôi mắt nâu của cậu nhìn thẳng vào hắn, không có uất hận, cũng không có căm thù, chỉ nhìn hắn chăm chăm, khuôn miệng mím lại vẽ nên một nụ cười. Cậu đã sẵn sàng cho cái chết.

- Đừng có gọi tên của ta! Chết tiệt! Sao ta lại không thể giết ngươi được!- hắn gào lên tức giận, buông Tiêu Chiến ra. Hắn vung tay đập hết đồ đạc trong phòng, rõ ràng hắn đang rất tức giận.

Tiêu Chiến được thả ra thì hít lấy hít để không khí đến mức kho khù khụ thành tiếng. Cậu đau lòng nhìn hắn. Rõ ràng là hắn rất thống khổ. Hắn muốn giết cậu để bớt hậu họa nhưng lại không thể ra tay được.

- Nhất Bác!

- Ta bảo đừng có gọi tên ta!- hắn gào lên, đôi mắt đỏ sậm ánh lên sự tức giận nhìn chằm chằm về phía cậu. Chỉ cần Tiêu Chiến gọi tên hắn, hắn chưa bao giờ có thể thôi không hướng về phía cậu.

- Có chuyện gì vậy? Không phải vừa rồi vẫn còn ổn sao? Là vì...vì Thiên thần tới đây sao? - Tiêu Chiến ngập ngừng hỏi hắn.

- Ngươi im miệng. Khốn kiếp! Ta không muốn nghe ngươi nói. Chuyện gì liên quan tới ngươi ta đều không tự chủ được. Ta muốn phát điên lên mất!

- Ta đã là người của ngươi rồi. Chẳng phải ngươi đã thắng rồi sao? Thiên thần ....anh ấy đi rồi...- nhắc đến Thiên thần đôi mắt Tiêu Chiến ánh lên sự đau thương cùng tội lỗi.

"Phải ! Cậu đã là người của hắn rồi, hắn còn muốn gì nữa?"

- Ngươi - hắn không biết phải trả lời thế nào - Ngươi chưa bao giờ thuộc về ta, chưa bao giờ thuộc về nơi này. Ngươi vẫn là không cam lòng ở lại đây. Cái ta muốn không phải là thân xác chết tiệt này. Ngươi...- hắn nói bàn tay bóp chặt bả vai cậu, ánh mắt đỏ sậm có chút đau thương nhìn Tiêu Chiến.

Cậu có tự nguyện không?
Có. Dù là hơi khó xử. Nhưng cậu chính là muốn ở lại.

- Tôi là của anh ! Anh muốn vậy chứ gì - Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn, ánh mắt trầm xuống nhìn rõ từng đường nét của hắn, bất giác hai tay hắn cứng đờ ra, hắn không phủ nhận hắn có lo âu khi nghĩ đến điều này vì hắn sợ mình mềm lòng, hắn lo ngại bản thân mình mong chờ, đôi mắt mở to ánh mắt sánh cam quan sát cậu vẫn cứng đờ không nhúc nhích , hắn nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Tiêu Chiến cũng đang nhìn hắn, một cái nhìn sâu thẵm vào mắt, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt hắn rõ đến mức hắn có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua đôi mắt nâu sáng đó, ánh mắt soi vào đáy lòng , khóe môi mấp máy không ra tiếng nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định- ...đã là của anh rồi !

- Tiêu Chiến. Ngươi....- hắn bây giờ đang thở, tim trong lồng ngực bỗng dưng đập mạnh.

"Không được, không được để mắc lừa ! Phải giết chết cậu ta ! Không được mềm lòng ! Hãy xé nát cậu ta ra đi !"

"Khốn kiếp ! Ta không thể !"

"Ngươi là kẻ tàn bạo, độc ác nhất, có nhớ cách Chúa Tể đối xử với mẹ ngươi không !"

"Nhưng Tiêu Chiến...Ta không nỡ giết Tiêu Chiến !"

Ánh mắt nâu xoáy sâu vào hắn, xoáy sâu vào cái khát vọng muốn chiếm hữu, muốn ôm ấp Tiêu Chiến trong hắn. Ánh nhìn chắc nịch gợi lại trong hắn một nhịp đập ở tim, về kí ức với cậu. Tim hắn chậm đi một nhịp, cảm giác bức tường hắn đã xây dựng bấy lâu nay đổ xuống. Chỉ vì một người là Tiêu Chiến.

- Chứng minh đi ! - hắn gằn giọng tuy đã có chút dịu lại - nếu ngươi có thể chứng minh được, ta sẽ tha cho ngươi ! Nếu không thì ngươi tốt nhất nên tự sát hoặc là....- " có thể nói làm sao ta có thể biết ngươi có phải vật sở hữu vĩnh viễn của ta hay không ? Vĩnh viễn là của ta!"

Tiêu Chiến thoáng chút suy nghĩ , cậu từ từ quan sát rồi chạm những ngón tay thuôn dài vào khuôn mặt hắn, không cho hắn nói hết câu mà đã chặn hắn lại-
"Nếu mà nghe hắn nói tiếp chắc cậu không đủ dũng cảm làm tiếp".
Tiêu Chiến nuốt khan quan sát hắn, bàn tay ấm của cậu chạm vào lớp da lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn, hắn vẫn không phản ứng chỉ cứng đờ nhìn cậu. Sau đó trước sự bất ngờ của hắn, cậu rướn người lại đặt môi mình lên môi hắn. Là cái hôn đầu tiên cậu chủ động, cuồng nhiệt và mãnh liệt. Hai mắt hắn mở to vì bất ngờ. Tiêu Chiến, Tiêu Chiến của hắn, thật sự cậu đã thay đổi, vì cái gì mà thay đổi nhiều đến vậy chứ. Cậu vòng tay qua cổ hắn kéo hắn lại gần mình trong khi vẫn hôn hắn. Tuy thoáng chút dè dặt. Từng ngón tay thuôn dài chạm vào gáy và luồn vào mái tóc trắng của hắn kéo hắn lại, hàng mi cụp lại phủ qua đôi mắt nâu sáng thường ngày.

Vương Nhất Bác kéo cậu ra, bây giờ đầu hắn muốn nổ tung hỗn độn rất nhiều suy nghĩ giữa phải và không, đúng và sai, muốn và không muốn. Còn Tiêu Chiến cắn chặt vào môi, hai môi hồng đỏ vì hôn, cậu nhìn chằm chằm hắn, vừa âu lo vừa dò xét.

Bàn tay cậu rút ra khỏi vai hắn như chính cậu cũng cảm thấy bất ngờ, bàn tay luồn vào trong mái tóc nâu nhưng người bắt đầu tỉnh táo lại. Hắn nhìn thấy thái độ của cậu, đôi mắt mở to không nhìn hắn, dường như Tiêu Chiến đang sửng sốt với bản thân mình, cậu sẽ đổi ý, cậu sẽ thà để hắn giết còn hơn ở đây với hắn, cậu sẽ thay đổi, sẽ muốn trốn hắn sao?

Trong lúc này, hắn không bỏ sót thái độ gì của cậu, hắn không thể giết, cũng không thể buông Tiêu Chiến ra. Hắn tiến lại ép cậu vào tường trong khi cậu vẫn còn bàng hoàng trong mớ suy nghĩ của mình.

Hai tay Vương Nhất Bác chộp lấy vai Tiêu Chiến bóp chặt gáy cậu ép cậu quay lại nhìn hắn, từng hơi thở nóng của cậu phả qua vai hắn, Tiêu Chiến vẫn tròn mắt nhìn đang rối loạn, phân vân, sau đó nghe hắn rít lên :

- Em là của ta !

Tiêu Chiến tròn mắt nhìn Vương Nhất Bác, suy nghĩ hoạt động hết công sức khi nghe câu trả lời của hắn, tay hắn siết chặt cổ tay cậu còn tay kia kéo cậu về phía mình. ; Tiêu Chiến vẫn tròn mắt nhìn, cậu không đẩy, không chống cự chỉ để yên đó. Hắn bắt đầu hôn lên bờ môi tươi tắn của cậu, mang tính chiếm hữu nhưng quyến rũ chứ không phải nhạt thếch như hôn người khác. Tiêu Chiến bắt đầu hôn đáp hắn, cậu không còn đủ tỉnh táo hay nói đúng hơn là cậu mệt mỏi phải sống là một kẻ đầy thù hận; bây giờ cậu sẽ sống theo những gì cậu muốn. Bàn tay cậu mềm nhũn ra nắm nhẹ lấy lớp choàng của hắn rồi chạm và khuôn mặt hắn; sau luồn vào mái tóc trắng. Hắn cũng cảm thấy rất dễ chịu, một cảm giác đáng chết len lỏi vào người hắn nhưng hắn thừa nhận là hắn thích thứ cảm giác nếu không muốn nói là si mê.

Bàn tay hắn không khóa cổ tay cậu nữa và đẩy vai cậu vào phía hắn rồi trượt dần xuống thắt lưng nhỏ nhắn của Tiêu Chiến . Môi hắn trượt dần xuống cổ, xương quai xanh ; Tiêu Chiến thở ra một cách dễ chịu, cậu cảm giác cậu đang giải tỏa những dằn vặt bấy lâu nay. Mắt cậu mờ sương rồi chảy ra một giọt nước mắt, cậu tì cằm vào mái tóc trắng của hắn rồi siết chặt vai hắn. Bờ môi mím chặt bởi sự nghẹn ngào trong nước mắt khẽ dãn ra tươi tắn. Cậu cúi người xuống vuốt khuôn mặt điển trai của hắn rồi đặt lên môi hắn một cái hôn. Lần này cậu không giật mình hay sợ hãi nữa và chỉ hôn hắn một cách ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st