CHƯƠNG 34 : BÂY GIỜ EM SẼ Ở BÊN CẠNH ANH!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng vạt sáng phảng phất qua tấm mành của tấm cửa kính, quá yếu ớt để được gọi là nắng song cũng đủ sáng để vượt qua cái bóng tối thường ngày ở Địa Ngục. Ánh sáng nhạt màu đó tỏa ra từ đám mây ít xám hơn thường ngày, trườn xuống chạm vào mái tóc nâu pha sắc trắng xõa dài trên tấm đệm.

Hắn phẩy nhẹ tay cho lớp mành cho kín thứ ánh sáng nhạt đó, e rằng chỉ cần một chút ánh sáng thì ai đó có thể thấy được người đang nằm trong vòng tay hắn, căn phòng vẫn tối om, cái kẻ nằm trên vai hắn vẫn đang ngủ say như chết, ngón tay hắn lần lên chiếc cổ trắng trẻo của cậu chỉ cần bấm nhẹ cũng đủ cho Tiêu Chiến vỡ mạch máu mà chết nhưng hắn chỉ mơn nhẹ tay trên cổ vuốt mái tóc nâu của cậu, những sợi tóc mềm mượt lành lạnh. Hắn lần tay lên vai, kéo Tiêu Chiến vào, hít vào mùi hương nhẹ nhàng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến là ngoại lệ của hắn!

Chỉ cần hắn muốn hắn có thể giết chết cậu , kể cả lúc hắn siết cổ cậu; hắn vốn có thể làm nhanh thôi kể cả trước khi Tiêu Chiến kịp nhận ra nhưng dường như lại có gì rất khó, hắn không hề muốn điều đó. Hắn đủ tàn nhẫn để giết bất kì ai nhưng Tiêu Chiến thì không .

Hắn cuối xuống đặt môi lên má rồi trượt xuống môi cậu, bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nâng cậu lên rồi rồi kéo vào người hắn, Tiêu Chiến đang co người lại vì lạnh, Tiêu Chiến chịu lạnh rất kém đặc biệt là vào thời tiết ngày càng lạnh thế này. Tiêu Chiến khẽ động đậy, bàn tay cậu vòng qua ngực hắn, siết chặt hơn cái ôm của hắn, thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng mà người kia dành cho mình,yên tâm ngủ thêm một chút. Vương Nhất Bác hài lòng nhìn kẻ trong lòng, hắn hơi nhếch miệng cười, khép đôi mắt, hắn không mệt nhưng lại muốn ôm cậu thêm một lúc.

Khẽ chớp đôi mắt, Tiêu Chiến khó nhọc mở mắt, cuộc hoan ái hôm qua còn khiến cậu rất mệt, quả thật với ác quỷ thật mất sức mà. Eo vẫn còn đau như vậy, khẽ cựa mình chỉ có cảm giác eo mình nằng nặng. Tiêu Chiến còn thấy tay mình đang vòng qua một cái gì đó hơi rắn, hơi lạnh và lại rất quen thuộc.Cậu hấp háy cặp mắt vẫn còn buồn ngủ, siết chặt cái vật thể đó trong vòng tay cho tỉnh táo rồi dụi mắt . Tiêu Chiến lờ mờ nhìn thấy một làn môi mỏng , một chiếc mũi cao rồi thấy một hàng mi dài vẫn đang khép lại, tim cậu bắt đầu đập dồn dập. Tiêu Chiến hướng mắt trượt xuống dừng lại ở đôi môi, cậu tự dưng cắn nhẹ vào môi mình, ánh mắt trượt xuống tiếp định hình cái vật thể mình đang vòng tay qua. Tiêu Chiến nuốt khan thấy tay mình, cậu đang rất tự nhiên vòng tay qua một vòm ngực rắn chắc của hắn. Tâm trạng bây giờ có lẽ vẫn chưa rõ ràng có thể là do giấc ngủ nhưng nhìn chung là rất tốt.

Tiêu Chiến ngồi dậy, chống tay xuống hơi ngã người ra sau nhìn hắn, hắn vẫn đang ngủ, mái tóc trắng hòa nổi bật trên ga trải giường màu đen tuyền.Hắn thật sự rất điển trai, một vẻ cuốn hút không thể chối cãi, nỗi bật với mái tóc trắng, nước da trắng, chân mày nâu, chiếc mũi cao và làn môi mỏng. Một vẻ đẹp trai toát lên sự cao ngạo, bất cần đời chẳng khác nào bức tượng tạc. Đôi mắt nâu quan sát hắn phảng phất một sự ấm áp, si mê song một chút buồn , cậu vuốt một sợi tóc trắng xõa xuống khuôn mặt hắn, cậu không hiểu sao mình lại như thế, chỉ là một cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều so với lần đầu cậu gặp hắn. Cậu đưa ngón tay chạm nhẹ lên ngũ quan tinh sảo tựa như tạc tượng của hắn, mắt, mũi rồi miệng, tất cả đều hoàn hảo.

Tiêu Chiến nhìn xuống giường, đầy những mớ vải nhưng chẳng còn cái nào nguyên vẹn. Nghĩ đến cuộc hoan ái đêm qua, Tiêu Chiến không khỏi ngượng ngùng.Tiêu Chiến chống tay gần hơn rồi cậu áp má mình lên má hắn nhẹ nhàng như sợ hắn sẽ thức dậy và cáu gắt như mọi khi:

-Nhất Bác!

Sau một hồi cố sức "gỡ" ánh mắt của mình khỏi khuôn mặt thiên sứ và thân hình trần săn chắc của hắn, nếu là thường ngày chắc chắn cậu sẽ tự rủa mình điên, hắn đúng là rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ ai mà cậu từng thấy,thậm chí Lâm Doanh là Thiên Thần thì lúc này cậu cũng thấy hắn vừa mặt hơn hẳn, nhưng hắn quá ác độc, tàn nhẫn . Thì đã sao, ác quỷ nào chả thế nhưng thi thoảng Tiêu Chiến lại thấy hắn rất tốt và có đôi chút...dễ thương với cậu. Xem nào, với gương mặt này nếu như hắn ở thế giới loài người chắc chắn sẽ làm được người nổi tiếng cho xem, tưởng tượng xem ác quỷ của cậu đẹp trai như vậy, nếu thật sự nổi tiếng thì biết bao kẻ sẽ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống chứ? haiz như vậy thì không được, Tiêu Chiến lắc lắc đầu lẩm nhẩm:

- Không được...không được. Nhất Bác chỉ nên làm ác quỷ kiêu ngạo như bây giờ thôi.

- Cái gì không được?

Tiêu Chiến bị hắn làm cho giật mình, hắn mở mắt tự bao giờ, miệng còn đang cười, rất tươi. Cậu trước giờ quá quen với việc hắn cười nhếch mép gian tà rồi, giờ đây, trong cái hoàn cảnh này lại bày ra nụ cười này chính là muốn mê hoặc cậu phải không? Tiêu Chiến nhìn hắn một lượt, nuốt khan, quả nhiên chỉ có quỷ mới đẹp như vậy. Thấy cậu không trả lời, hắn không bất ngờ mà lại có chút vui vẻ:

-Tiểu yêu! Nhìn kỹ hết chưa?

Ánh mắt cậu ngượng nghịu nhìn mình rồi lại nhìn hắn, chết tiệt bản thân vẫn còn đang lõa thể. Sao cậu có cảm giác mình bị kẻ khác bán đi còn giúp hắn đếm tiền nhỉ? Vương Nhất Bác nhận thấy sự xấu hổ trên gương mặt Tiêu Chiến, hắn siết chặt bàn tay ở eo cậu dùng lực mà kéo cậu xuống, đầu Tiêu Chiến thuận lợi gối lên ngực hắn. Mùi hương nam tính của hắn phả vào mũi, là mùi hương này, quen thuộc đến mức cậu phát nghiện. Tiêu Chiến thật sự sợ nếu thức dậy lần này lại không thấy hắn bên cạnh, nhưng thật may, hắn vẫn ở đây, còn rất dịu dàng.

-Em...

-Ta rất vui!

-Sau này không cần nhìn trộm. Tất cả đều là của em. Muốn nhìn, muốn sờ thế nào tùy ý em!

Một câu này của hắn thành công đả kích vào dây thần kinh hưng phấn của cậu, Tiêu Chiến khẽ ngẩng mặt nhìn hắn, nở một nụ cười tươi nhất có thể, chỉ hơi gật đầu ra chiều đã hiểu rồi.
" thích đến như vậy?"

-Đáng yêu quá!-Vương Nhất Bác không kiềm chế được liền xoa đầu cậu rồi nói.

-Vết thương của anh...-Tiêu Chiến vừa nói vừa đưa tay tìm kiếm vết thương của hắn hôm qua lúc đánh nhau với Thiên Thần, mới chỉ được băng bó qua loa, còn có chút máu thấm qua lớp băng. Tiêu Chiến không dấu nổi ánh mắt lo lắng, đau lòng nhìn hắn-...để em băng lại cho anh...được không?

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên, Tiêu Chiến là đang lo lắng cho hắn đúng không?

-Được!

Hắn siết chặt hơn cái ôm của mình, thành công ôm trọn Tiêu Chiến trong lòng, hài lòng đặt lên môi cậu một cái hôn, đôi mắt hắn ánh lên sự yêu chiều dịu dàng.

Vương Nhất Bác bước vào thay quần áo sau khi xoa tóc cậu tới rối bù lên, Tiêu Chiến cũng vơ tạm áo của hắn mặc vào, cũng đâu thể ra gọi người vào với bộ dạng không mảnh vải che thân. Eo vẫn còn đau, cậu chậm chạp bước theo sau hắn. Là nam nhân thật tốt, có thể lấy luôn đồ của hắn mặc. Tuy có hơi rộng một chút, vẫn là rất hài lòng. Tiêu Chiến ngồi trên ghế sopha, ánh mắt hướng ra cửa sổ, vẫn là ánh mắt nâu ấy, trời đã bắt đầu có tuyết rồi. Vương Nhất Bác thu hết vào tầm mắt, có chút ấm áp len lỏi trong tim hắn. Hắn bước đến thả người bên cạnh cậu, cảm giác một cơn đau đầu ập đến song tâm trạng lại vô cùng phấn chấn.

- Em băng tệ quá Tiêu Chiến! - hắn mím môi, nói bằng chất giọng phàn nàn dù thật sự đang thấy buồn cười nhìn Tiêu Chiến đang cố băng bó vết thương ở vai hắn, hắn vẫn cảm giác ngờ ngợ không ngờ có ngày cậu lại quan tâm đến vết thương do chính thiên thần gây ra, hắn chuyển tông giọng nhẹ nhàng - đưa đây ta xem nào !

Tiêu Chiến cắn môi ra vẻ cực kì khổ sở vật lộn với đám bông băng thuốc dược liệu đó.

Chỉ bằng một tay hắn băng bó nhanh gọn, vốn dĩ thường ngày vẫn thế, hắn không thích thầy thuốc cũng không thích để ai chăm sóc mình nên hầu hết vết thương nặng nhẹ đều do hắn tự làm.

- Dám cá là em chưa bao giờ bị thương nặng !

Tiêu Chiến chu môi rồi nói :

- Anh thì chắc không ai lo chứ gì !

- Sao em lại biết ? - hắn cười nửa miệng. Cô độc, tàn bạo với hắn là hai tính từ liên hệ mạnh mẽ với nhau. Hắn cũng không lấy làm phiền, hắn đã quen thuộc dù rằng sâu thẫm trong hắn, sự cô đơn vẫn tồn tại nhưng chưa bao giờ hắn cho phép mình gục ngã, là chưa bao giờ, hắn là Vua một cõi, không có Mẹ, Cha thì không yêu thương gì hắn. Càng thấy cô đơn hắn càng tàn bạo để chứng tỏ hắn không cần ai hết.

- Chưa ai sao ? - Tiêu Chiến chuyển từ thái độ trêu chọc sang nghiêm túc . Đôi mắt nâu sánh lên sự đau đớn như thể kẻ cô độc là cậu vậy .

- Từ lâu Ta đã sống một mình ! Địa Ngục không giống Trái Đất. Ta cũng không giống...

Câu nói chưa hết thì Tiêu Chiến đã vòng tay qua ôm hắn, vì hắn cô độc, cậu cũng là kẻ cô độc, đó là điểm chung sâu kín trong hai tâm hồn này. Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thân hình trần của hắn rất lạnh, dù rằng đây là bình thường nhưng cậu vẫn nghĩ có lẽ ấm áp sẽ làm hắn thấy khá hơn :

- Em cũng thế, nhưng bây giờ em sẽ ở cạnh anh !

Tiêu Chiến vùi mặt vào vai và tóc hắn trong khi hắn sũng người lại, câu nói làm sững cả tâm hồn hắn. Trước đây, dù hắn thích hay không thích thì hắn cũng phải chấp nhận, sự tàn nhẫn và lạnh lẽo làm hắn mạnh hơn ai hết, đó là những thứ dạy cho hắn sự tồn tại. Ở Địa Ngục, không có cái gọi là lòng tin vào con người cho nên hắn không mở lòng được, thậm chí hắn càng khép chặt lại, cố gắng thích nghi với cuộc sống tàn nhẫn và đơn độc này đến khi hắn cảm thấy thích thú với điều đó . Tiêu Chiến nói làm một cái gì đó sâu trong hắn khẽ đập , một chút, dù chỉ một chút giữ ấm cho hắn. Ác Quỷ đôi khi cũng nhận ra, sự ấm áp mang lại cảm giác mới mẻ và an toàn và hắn cũng vậy.

Ôm Tiêu Chiến trong lòng, hắn lại cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến.
Tiêu Chiến chau mày quan sát hắn rõ ràng nhận thấy hình như hắn đang mệt thì phải :

- Sao vậy ?

- Không ! Chỉ là...- hắn nhoẻn điệu cười nửa miệng ngạo nghễ thường ngày -...hơi đói !

Tiêu Chiến nắm bắt từng biểu hiện của hắn. Chân mày cậu khẽ chau lại, vẽ lên sự lo ngại rõ ràng trên khuôn mặt :

- Anh mệt ở đâu à ? - giọng cậu lo lắng hỏi

Hắn bật cười rồi quay lại điệu cười ngạo nghễ thường ngày :

- Em....nghĩ ta có thể mệt à ? - giọng nói hắn nhẹ nhàng hơn hẳn thường ngày. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ gian tà, rõ ràng là đang nghĩ bậy.

Tiêu Chiến ngượng, cậu đang ngượng song cậu nhanh chóng lắc đầu và quay lại nhìn hắn, hắn áp tay lên má cậu giữ cho khuôn mặt Tiêu Chiến nhìn hắn và nói :

- Hãy nhớ lời hứa của em ! - rồi ôm chầm cậu vào người, một cơn chóng mặt ùa đến với hắn, vòng tay hắn siết chặt cậu đến nghẹt thở song cậu vẫn không phản ứng, bàn tay không hề phân vân đưa lên vòng qua lưng hắn. Tiêu Chiến muốn hỏi hắn xảy ra chuyện gì nhưng lại không thể hỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st