CHƯƠNG 39: INTROP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó bắt đầu hành trình đi Introp .

- Tiêu Chiến ! Ta cần dạy em vài thứ ! Ra ngoài với ta ! - hắn tươi tỉnh nói sau nửa ngày băng qua sa mạc đi đường . Nhưng sa mạc ở đây cứ như Sahara về đêm, lạnh không thể tả được, răng của cậu đánh lập cập vào nhau như gãy đến nơi cho đến khi hắn phủ cho cậu thêm lớp áo da thú dầy cộm của hắn, dù rằng cậu đã mặc một chiếc áo xem chiều còn dầy và nặng hơn cả cậu. Hắn cười và chọc ghẹo nói Tiêu Chiến trở nên tròn quay chẳng khác nào bò sữa, Tiêu Chiến chỉ còn biết chu chu mỏ giả vờ giận dỗi. Cứ như thế này thì cậu sẽ tắc thở mà chết mất thôi.

Hắn đưa cho Tiêu Chiến một thanh kiếm mỏng dài có màu đen tuyền và nói :

- Ta sẽ dạy em một chút kiếm phép ! Chỉ để tự vệ ! Đây là một thanh kiếm có thể khi chiến đấu kết hợp được với sức mạnh phép thuật. Bây giờ thì....

Hắn vừa nói vừa quay lưng lại sau đó cầm thanh kiếm của mình đánh tới tấp về phía Tiêu Chiến, cậu giật mình lùi lại rồi bắt đầu chỉ toàn đỡ .

- Anh làm gì vậy ! - tới lúc chịu hết nổi, chẳng hiểu tại sao hắn lại đánh với cậu, dù rằng hắn nhân nhượng nhưng cũng là quá sức với cậu rồi. Cũng may là hồi học cấp ba, cậu đã chọn kiếm đạo là môn thể thao ngoài giờ nên cũng biết cách đỡ và đánh nhưng toàn tập bằng kiếm gỗ còn có bộ giáp dầy cộm, nặng chịch chứ còn như thế này thì chưa liều lĩnh bao giờ. Cùng lúc đó thanh kiếm chuyển sang màu trắng như mảnh băng, một lực đánh bật ra dù rất nhẹ nhưng rất lạnh thổi qua người hắn.

Hắn thu kiếm nhìn cậu, hắn trước giờ nghĩ Tiêu Chiến dù có nửa dòng máu quỷ song không có vẻ gì là thừa hưởng sức mạnh ; nhưng cuối cùng cũng có, dù còn ít và không biết đó có tác dụng gì nhưng có thì càng dễ tự vệ. Tiêu Chiến thở dốc nhìn hắn, Vương Nhất Bác nhoẻn cười bước tới :

- Em biết đấu kiếm ?

- Trước đây có học qua một chút nhưng sao lại đem em ra tập võ ? - Tiêu Chiến thở đứt quãng lau mồ hôi nhìn hắn.

- Ta chỉ muốn kiểm tra xem liệu em có chút đỉnh sức mạnh bóng đen nào không ? - hắn mỉm cười ranh mãnh dù trong lòng rất lo lắng

Tiêu Chiến nuốt khan, cậu dù là nam nhi đại trượng phu nhưng so với hắn thì khác nào trói gà không chặt, lấy đâu ra sức với chả mạnh. Hắn bắt đầu dạy cho cậu, từ thời cậu học kiếm đạo, đã vô cùng mệt, cầm một thanh kiếm quá khổ tay làm Tiêu Chiến tưởng mình sắp trẹo cổ tay đến nơi, chưa kể mang bộ giáp và còn phải di chuyển nhanh nữa; nhưng bây giờ cậu thấy điều đó chưa là gì khi tập với hắn, nếu hắn không nương tay chắc chắn cậu đã bị chém ra thành mấy đoạn rồi. Một lát sau, Tiêu Chiến bấy giờ nhìn hắn luyện tập làm mặt đất nứt cả ra còn mình thì vừa mệt vừa đói; hắn thì vẫn chưa suy suyển gì cả.

- Nhìn em như thể bị cưỡng hôn suốt 24 giờ đồng hồ ?

- Cưỡng hôn ? - Tiêu Chiến cố điều hòa nhịp thở và giọng nói và nhìn hắn.

- Ừ, như thể không thở nổi ấy !

- Anh vô lại!

Hắn nhìn Tiêu Chiến cười ngặt nghẽo. Tiêu Chiến bực bội mặc kệ hắn.
Cậu không thở nổi nữa, thật sự là sau một hồi tập luyện quá sức hiện tại cậu đang thở như thể lần đầu tiên được thở. Hắn cười khùng khục bế bổng cậu lên, Tiêu Chiến không phản kháng có lẽ vì cậu quá quen thuộc với hành động này đến nỗi cậu còn thấy rất rất thích vì người hắn vừa ấm lại vừa vững chãi, cảm giác rất an toàn.

Hắn cho cậu nghỉ một chút rồi dạy một ít võ và tập với cậu ngày hôm sau. Sau đó khởi hành chuyến vượt Đại Dương đến thủ phủ của Địa Ngục. Hắn tất nhiên vẫn luôn đề cao cảnh giác và để mắt đến mọi việc xung quanh, Tiêu Chiến thì luôn quan sát hắn, không lẽo đẽo theo nhưng hắn lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp đôi mắt nâu và đôi môi cười tươi tắn nhìn hắn. Bây giờ cũng tạm ổn cả, Tiêu Chiến hít vào làn gió lạnh như băng và nhìn xuống biển, biển ở đây cũng đẹp nhưng đẹp theo nghĩa Địa Ngục, rất tối và nhiều thủy quái cho nên lúc nào cũng có một dàn lính đứng xung quanh với hai tay là những vòng lửa phòng bị. Song có lẽ bọn quái thú cũng biết là có những "đối tượng" không nên chạm vào cho nên ngoài việc nhìn con thuyền thì không làm gì cả. Cậu để ý có một cái gì đó đen thẫm đang di chuyển dưới nước, ban đầu cứ tưởng là nước màu sẫm nhưng hình như không phải . Tiêu Chiến hơi nhướn người nhìn xuống và hình như cậu trông thấy một cái gì đó.... là một con quái thú...rất rất to và có hai cái gì trắng như con mắt đang đảo lên nhìn cậu.

Cạch. Một âm thanh làm Tiêu Chiến giật thót mình :

- Em làm gì vậy ? không sợ té hay sao ? - hắn hỏi thì thào vào tai cậu. Hai tay hắn chống hai bên trên thành tàu, đảm bảo cậu sẽ không bị ngã .

- Anh làm em hết hồn ! - cậu thở ra nhìn hắn - nhưng có cái gì dưới nước này !

- Ở đây có rất nhiều quái thú ! Nhất định phải luôn ở cạnh ta!

- Vậy nếu em rơi xuống dưới chắc là.... - Tiêu Chiến níu áo hắn nhớ lại lúc con quái thú kia nhìn mình. Chắc là rơi xuống thì sẽ chết rất thảm.

- Ta sẽ kéo em lên. Bất kỳ con quái thú nào muốn tới gần em đều phải chết !

Hắn nói với vẻ lạnh tanh và ánh mắt đầy giết chóc song khi quay sang cậu, vẻ lạnh tanh đó nhanh chóng bốc hơi khi nhìn thấy cậu đang cười, tươi hơn bao giờ hết, vẻ như trẻ con được khen , rất tinh nghịch nhưng cũng rất đáng yêu. Tiêu Chiến dụi vào vai hắn còn tay thì níu lấy vai hắn. Hắn vòng tay qua ôm chặt lấy cậu, hắn thích tất cả những gì thuộc về Tiêu Chiến, những câu hỏi rất ngố của cậu , những lời dịu dàng lẫn lạnh lùng của cậu. Cả cái tính trẻ con nhưng nhiều khi lại già trước tuổi của cậu . Cả hai im lặng và đám binh sĩ cũng chỉ cúi mặt đi qua không dám hó hé một lời nào .

Gió rất lạnh, rất buốt, hắn vòng tay cố che chắn cho cậu, cảm nhận sự im lặng, rất im lặng của cậu. Gió cứ thổi, mọi vật xung quanh như chuyển động chậm lại để hắn được thở giống như loài người, sống giống như loài người, được vòng tay che chở cho người mình yêu, được cảm nhận có một người trong vòng tay của mình. Thời gian chậm lại như thể ngừng trôi , khi Tiêu Chiến vẫn còn tựa má vào vai hắn , cậu dịu nhẹ nói, rất nhỏ chỉ đủ cho hắn nghe :

- Em yêu anh !

.
.
.
Cung điện của Introp rất hoành tráng , Tiêu Chiến nhìn ra ngoài kiệu vào thấy rất nhiều tướng lĩnh tập trung ở ngoài cửa, ngoài ra còn có những thành viên của các nước chư hầu, hoàng thân quốc thích tập trung rất nhiều nhưng mặt ai nấy nhìn cũng ...có vẻ gì đó không đáng tin, Tiêu Chiến siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cậu, đan lồng vào tay hắn.

- Điện Hạ và Công nương vào chính cung ! - Hắn bước vào trong bộ y phục hoàng gia màu đen pha đỏ cùng Tiêu Chiến sánh bước vào. Cả hai đều mang một tâm thế đề phòng, trong khi hắn nghiêm nghị nhìn, cậu lại kín đáo quan sát xung quanh mình.

- Nhất Bác ! Anh có cảm thấy có gì rất lạ không ? - Tiêu Chiến hỏi nhỏ vào tai hắn.

- Ý em là sao ?

- À không ! - Tiêu Chiến cũng đã ở cạnh hắn một thời gian, cũng biết chút ít về việc điều quân khiển tướng nhưng trong thành cũng như đánh giá đối phương. Có phải là cậu đã quá đa nghi chăng.

- Chiến , thanh chủy thủ ta đưa cho em...

Ánh mắt Tiêu Chiến xoáy sâu vào hắn, có cảm giác ánh mắt xuyên thấu lột trần sự lo lắng của hắn, Tiêu Chiến đã đúng, hắn đang lo lắng điều gì đó và cậu cũng thế. Bàn tay cậu nắm lấy tay hắn, không nói gì nữa chỉ khẽ gật đầu trấn an.

Cả hai cuối người chào Chúa Tể của Địa Ngục, Tiêu Chiến thật sự chẳng còn tâm trạng đâu mà quan sát cho kĩ, chỉ biết đó là một người đạo mạo,vẻ ngoài mười phần thì chín phần giống hắn, ngồi trên chiếc ngai vàng rất to. Cậu để ý người kế bên, là một người phụ nữ, trong tầm ba mươi tuổi, đẹp sắc sảo nhưng với cậu,bà ta có vẻ gì đó rất thâm hiểm và gian ác đặc biệt là ánh mắt bà ta nhìn hắn . Đúng rồi, bà ta là mẹ của Vương Dực không phải sao, sao cậu lại quên cơ chứ. Trong đầu Tiêu Chiến dấy lên chút ác tâm khi nhìn người đàn bà đó, bà ta chắc chắn cũng muốn làm hại đến hắn như Vương Dực kia.

- Không ngờ gu thẩm mỹ của Điện Hạ lại đặc biệt như thế ! - bà ta đầy nhạo báng nhìn Tiêu Chiến , cậu đánh ánh mắt đi nhìn bọn người xung quanh cũng đang nhìn cậu bằng cặp mắt lộ liễu cho đến khi hắn ngẩng đầu lên thì bọn họ lặp tức cụp mắt xuống. Hắn và Tiêu Chiến không buồn đáp lại mặc cho bà ta có nói bóng gió thế nào.

Tiêu Chiến lặng lẽ quan sát những người xung quanh khi Chúa Tể ra mặt, trước khi trao lại đặc quyền còn một nghi thức phải trải qua : đấu võ. Tiêu Chiến đặt tay lên trán khi một loạt hình ảnh sượt qua trong đầu cậu; trước khi cậu bắt đầu lên khán đài còn hắn xuống sân đấu, cậu cất bước đi ngược dòng người :

- Nhất Bác à ... Điện hạ !

- Chiến ! Có chuyện gì vậy ? - hắn cầm thanh kiếm tiến về phía sân đấu quan sát cổng sắt đối diện, đánh giá đối thủ của mình. Tiêu Chiến nhìn hắn, vẻ âu lo hằn trên đôi mắt nâu của cậu, cậu nhìn sâu vào mắt hắn như thể cậu biết rõ chuyện gì sắp xảy ra. Hắn có thể thấy rõ điều đó, ánh mắt mở to nhìn cậu, Tiêu Chiến là đang sợ chuyện gì đó xảy ra với hắn.

- Hãy cẩn thận ! - đôi mắt di chuyển nhìn quanh sân như muốn xem xét sẽ có bao nhiêu đối thủ, rồi cậu rướn người lên hôn lên má hắn rồi thì thào - nhất định phải thắng!

Vương Nhất Bác mỉm cười khẽ gật đầu rồi tiến vào sân đấu.

Tiêu Chiến ngồi trên khán đài nhìn hắn đấu với một võ tướng, sau đó là hai người rồi ba người. Tiêu Chiến nghiến răng, rốt cuộc là công bằng ở chỗ nào khi một đấu năm người, dù hắn có giỏi cỡ nào thì đấu mãi cũng sẽ đuối sức, nghi lễ chết tiệt gì thế này .Còn bọn người xung quanh cũng đầy ghê tởm với ánh mắt háu đói nhìn vào hắn, như thể tất cả những người ở đây, từ bà Hoàng Hậu đến các kẻ thuộc hoàng thân, quốc thích đều có âm mưu muốn giết hắn.

- Ta là Vương Gia Hạo, hân hạnh - một người trông có vẻ rất cao quý mang đến cho cậu một cốc nước. Tiêu Chiến nghiêng đầu chào rồi nhìn sang hắn đang đấu ở dưới. Người đó vẫn chưa có ý định bỏ đi, mỉm cười lịch sự nhìn cậu.

Gia Hạo...là người anh khác cùng cha khác mẹ của hắn. Tiêu Chiến nhìn sang Gia Hạo vẻ thiện cảm, cậu nghe nói đây là một vị vua dễ chịu hơn nữa có phần dễ dãi nhưng dễ dãi ở đây là không quá độc ác . Có lẽ một phiên bản khác trái ngược với hắn !

- Hân hạnh thưa Vương tử ! - Tiêu Chiến nói cúi thấp người nói . Đây có lẽ là người duy nhất đã cười nhẹ với cậu trong bữa ra mắt ở chính cung.

- Mời công nương ! - Gia Hạo chìa ra một ly rượu thanh nhã màu sánh đỏ - hãy uống đi, biết đâu sẽ giúp người thấy khá hơn sau chuyến đi đường ! Xin phép công nương - rồi người đó bỏ đi.

Tiêu Chiến lắc nhẹ ly rượu và đưa lên mũi, cậu nhấp môi, có vẻ sửng sờ với gì đó giấu kín. Bàn tay cậu bấu chặt lấy chiếc mấu ghế. Hắn vừa chiến thắng sau khi đấu với năm tướng lĩnh nữa. Và những người khác đang hò hét. Hắn thoáng mệt trong người do chiến đấu quá sức, hơn nữa địch thủ cũng rất mạnh là những kẻ lão luyện thân tín của Chúa Tể.

Hắn giơ mũi kiếm đầy máu lên nhìn về phía cậu ý muốn trấn an, song hắn bắt gặp khuôn mặt tái xanh của cậu, Tiêu Chiến ngồi bất động, không hề có chút gì mừng rỡ với chiến thắng của hắn.

- Cẩn thận ! Đằng sau ! Đó là bẫy ! -Tiêu Chiến hét lên.

Vương Nhất Bác vẫn chăm chú quan sát Tiêu Chiến, vẻ lo lắng dần hiện lên khi thấy phản ứng kì lạ đến lạnh người của cậu. Bỗng chốc, cậu nhướn người nhanh về phía trước và hét lớn về phía hắn. Khuôn mặt hoảng loạn tột độ. Hắn quay người lại và năm chục bóng đen bay nhanh về phía hắn với cách ra đòn đầy sát thương. Tiêu Chiến nhận ra đám đông đó cố tình la hét để làm tạo cơ hội phân tán sự chú ý để bọn kia có thể tấn công bất ngờ. Trận chiến bây giờ không còn là nghi thức mà là một trận chiến mà bọn chúng, đầy vẻ ghê tởm, đang tấn công hắn, là muốn lấy mạng hắn.

Không chỉ có hắn, Tiêu Chiến cũng đang mắc kẹt với hai tên hành thích. Bọn người di tản, một nhóm bảo vệ hoàng hậu , còn bà ta và Chúa Tể đang quan sát tình thế ngàn cân treo sợi tóc của cậu và hắn với vẻ đầy vẻ thích thú.

Trong ly rượu mà Gia Hạo đưa cho cậu, trên mặt rượu sánh lại một dòng chữ gay người :

"Hoàng hậu muốn trả thù, tất cả là một cái bẫy. Nhanh chóng rời khỏi đây . Rất nguy hiểm."

Tiêu Chiến và linh cảm của cậu đã đúng, bữa thách đấu đó không phải là nghi thức, đó là một cái bẫy trá hình đáng sợ. Một cái bẫy muốn giết chết hắn và cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st