CHƯƠNG 38: TA YÊU EM!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến uể oải mở mắt, siết chặt hơn vòng tay đang ôm lấy bờ ngực rắn chắc của Vương Nhất Bác. Nhận ra hắn đã dậy tự lúc nào,ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Tiêu Chiến mỉm cười ngáp vài cái, đã quen với việc ngủ dậy đều thấy gương mặt hoàn hảo kia nên cũng không còn nhiều ngượng ngùng như ngày đầu nữa. Ngắm thế nào cậu vẫn là thấy ác quỷ của mình thật đẹp trai. Khẽ vươn vai một cái, cái eo nhỏ của cậu lại đau thấu tâm can, cứ tiếp tục thế này cái mạng nhỏ này của cậu cũng bị hắn hành cho tan xương mất.

- Còn đau sao?- hắn ân cần hỏi

- Rõ ràng là đau rồi. Anh còn không nghĩ lại xem bản thân mình đã làm gì?- Tiêu Chiến đanh đá bĩu môi nói, tay lại xoa xoa lưng.

Từ ngày ở bên nhau tới giờ, Tiêu Chiến thấy cậu gan lớn hơn hẳn, còn dám đanh đá mà chất vấn hắn. Hắn còn chẳng thèm mắng cậu, khiến cậu càng được đà lấn tới.
Nhưng chẳng phải cậu được quyền đanh đá sao?
Dù sao cũng là người yêu, cậu bị người ta đè dưới thân, tuổi lại nhỏ, chẳng phải nên được chiều chuộng sao?
Vương Nhất Bác càng không nói cậu càng cảm thấy điều đó là chân lý.

Vương Nhất Bác cười cười gian tà, đưa tay xoa xoa cái eo nhỏ cho tiểu yêu nhà mình.

- Ta đối với em trước giờ vẫn là không thể tự kiềm chế được.

Tiêu Chiến bĩu môi.

- Anh từ bao giờ lại hoa ngôn xảo ngữ như vậy?

- Từ khi bị tiểu yêu tinh em mê hoặc.- Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay bẹo má Tiêu Chiến cưng nựng như bảo bối.

- Được, được là anh giỏi. Em chẳng muốn cãi với anh. - Tiêu Chiến giả bộ giận dỗi chu chu miệng.

Vương Nhất Bác không ngần ngại ôm cậu vào lòng, đặt lên trán cậu một nụ hôn. Hắn là thích chọc cho bảo bối của mình giận, rất đáng yêu.

- Đáng yêu quá!- Vương Nhất Bác cảm thán.
Tiêu Chiến trực tiếp bị đả kích mà cười không khép được mồm. Ác quỷ nhà cậu từ bao giờ lại vô lại như vậy?
_____________

Tiêu Chiến đặt một đĩa bánh cùng hai đĩa thức ăn lên bàn và nhìn hắn chằm chằm như thể những đứa trẻ lần đầu được đi coi kịch . Hắn vừa đi một vòng quanh với các tướng lĩnh, như mọi ngày, hôm nay Tiêu Chiến đã "dụ dỗ" để được đi theo hắn sau hai tiếng biến mất vào sáng sớm. Thì ra là cậu đi làm những món này.

- Đây là gì ? - hắn hỏi nhìn hắn bằng vẻ cảnh giác đầy trêu chọc - có thuốc độc không đấy?

- Có - Tiêu Chiến đáp vẻ gian tà - là tình dược của phù thủy.

Hắn tặc lưỡi trong khi Tiêu Chiến chìa ra một muỗng soup, may mà không có ai. Hắn đã từng thấy con người làm những việc như thế này, lúc đó hắn rất buồn nôn, rất vui vẻ chia rẽ tình yêu đó nhưng bây giờ thì không. Cảm giác rất sôi động trong người nhưng cũng bình yêu một cách quái đãn. Tiêu Chiến sau khi đã cho hắn ăn tất cả các món mình đã nấu, cậu đang cho vào miệng một chiếc bánh ngọt và nhìn ra ngoài xem những trại lính đang di chuyển. Cậu quan sát rất lâu trước khi tiến tới ngồi vào lòng hắn, vẻ thản nhiên không chút ngượng ngùng, Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn hôn lên khóe môi nơi vẫn còn một vút kem vani từ chiếc bánh. Sau đó dựa vào vai, vòng tay qua thắt lưng của hắn. Và cả hai im lặng , tận hưởng những giây phút yên bình.
______________

- Điện Hạ, mật thám thông báo ở Địa Vùng Introp có chuyện rất lạ ?

- Nói tiếp đi !

- Các tướng lĩnh hai ngày trước đã được triệu tập tại cung điện Introp nhưng trong buổi họp và tiệc tùng dường như còn có sự ra mặt của Đương Kim Hoàng Hậu !

- Tình hình quân đội thế nào ?

- Điện Hạ ! Theo mật báo thì các Hung thần Introp bắt đầu triệu tập linh hồn và quân đội bao gồm các tướng đứng đầu cũng di chuyển về cung điện của Chúa Tể.

- Triệu tập các tướng của Ta lại đây ! Phải thật kín đáo ! - Hắn nhìn vào tấm bản đồ chuyển động vẽ về sự di chuyển tới trung tâm Introp không khỏi lo lắng.

Introp là Vương Quốc quyền lực bậc nhất ở Địa Ngục hơn cả Lucephin của hắn vì đó là nơi của Chúa Quỷ cùng Hoàng hậu. Việc điều binh khiển tướng là chuyện bình thường, chiến tranh không phải hiếm song việc triệu họp tất cả các tướng lính và di chuyển quân đội dù rằng kín đáo nhưng rõ ràng số lượng và quy mô không hề nhỏ nhưng cũng không đủ lớn cho việc khiêu chiến.Rốt cuộc là có chuyện gì , hắn tự hỏi mụ đàn bà được gọi là Hoàng Hậu đó có phải lại toan tính xúi giục chuyện gì, chắc hẳn bà ta vẫn còn vô cùng cay cú sau vụ việc của Vương Dực. Nếu như người bà Hoàng Hậu nhắm đến là hắn, e rằng Luxephin bây giờ vẫn còn quá non trẻ so với Introp.

Nếu đem hắn và Hoàng Hậu đặt trên bàn cân thì lệch lạc, như vẫn xưng tụng, Điện Hạ Ác Quỷ xét về lực đấu lực thì chắc chắn hơn bà ta vài bậc, trí đấu trí trí thì có thể ngang nhau. Song nếu đem so sánh quân đội của Introp và Luxephin thì rõ ràng Luxephin vẫn chưa thể sánh bằng. Hắn đã làm Vua được hơn mươi năm nhưng so với Chúa Tể thì khoảng thời gian đó chỉ bằng một phần mười, chưa kể lúc hắn đăng cơ làm Vua, dưới sự xúi giục của mụ Hoàng Hậu, Chúa Tể đã cho hắn làm Vua ở một vùng đất nghèo nàn, lạc hậu, quân đội chỉ ở cả mức dưới không ! Dù rằng hắn rất giỏi, trong khoảng thời gian ngắn đã đưa Lucephin tiến xa, thành một quốc gia hùng mạnh so với các nước cùng tầm, hàng năm cống nạp các nơi đều phải đến. Nhưng nên nhớ Chúa Tể và Hoàng hậu cũng toan tính việc giữ gìn ngôi vị bằng cách này cách khác đẩy mạnh địa vùng Introp, xây dựng quân đội, sử dụng quyền lực sát nhập bành trướng và với lịch sử lâu đời thì vẫn mạnh hơn Lucephin nhiều. Nhưng chưa bao giờ có chuyện Chúa Tể lại giao chiến với con của mình; hơn nữa dù là Introp hay Lucephin thì vẫn là một đế chế, việc gì phải đánh nhau.

Đầu óc phân tích và phán đoán của hắn đoán rằng có chuyện bất thường mà kẻ thúc giục chẳng ai khác là Hoàng Hậu, rõ ràng là có toan tính . Tiêu Chiến đứng sau tấm rèm lắng tai nghe tất cả, cậu thấy hắn có vẻ lo lắng, duy chỉ là đôi chút trong ánh mắt, nhưng cậu cũng vì thế mà thấy không yên lòng, lại sắp có chuyện xảy ra nữa sao? Cậu chỉ muốn cùng hắn yên yên ổn ổn qua ngày như bây giờ thôi.
.
.
.

Tiêu Chiến chồm người nhìn vào một cuốn giấy với những từ nghệch ngoạc bị hắn quẳng sang một bên rồi nhìn sang tờ giấy hắn đang cầm. Giống như một tấm bản đồ song lại có thể cử động, có những chấm xanh và đỏ đang di chuyển, là địa đồ vùng Luxephin và Introp.

- Có chuyện gì vậy, Nhất Bác ? - cậu hỏi ,vẫn chú mục vào tấm bản đồ quan sát, Tiêu Chiến không rành rẽ những thứ này cho lắm lại không biết những phương tiện thần tốc ở đâu song lại có một vài suy nghĩ gì đó trượt qua.

- Chúa Tể muốn ta đến thủ phủ để nhận quyền cai quản thủ phủ của Vương Dực...nhưng phải mang theo phi tần mới sắc phong !

Đôi mắt đỏ của hắn đảo quanh rồi sánh lại, mọi chuyện dường như không đơn giản như thế, rốt cuộc là có toan tính gì đó chăng ?

- Em ? - Tiêu Chiến tròn mắt hỏi

Hắn gật đầu, tiếp tục phân tích mụ Hoàng Hậu đó đang toan tính chuyện gì vậy chứ ! Rõ ràng đây không phải chuyện bình thường.

Hắn cho tập hợp các tướng sĩ bàn bạc hồi lâu rồi lát sau quay lại chỗ Tiêu Chiến, cậu đã ngủ, kế bên là cuốn giấy sắc phong cho hắn, không biết vì cái gì mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào cuốn giấy và tấm địa đồ đó. Hắn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cậu, nhìn Tiêu Chiến ngủ say trên ghế sofa, hôm nay cậu có lẽ trải qua quá nhiều cảm xúc. Bàn tay thô ráp chạm vào trán xuống má cậu, hắn tự hỏi vì sao Tiêu Chiến lại chọn hắn, liệu cậu có chắc chắn với mình không. Liệu có ai lại bỏ rơi Hoàng Tử trong mơ đi chọn một ác quỷ không. Dù rằng hắn giàu, quyền lực và cũng rất thu hút song hắn biết đối với con người Thiên thần luôn có sức hút hơn hắn. Nếu hắn là con người thì cũng chẳng đời nào hắn lại chọn Ác quỷ đã hành hạ mình để yêu. Nhưng bây giờ hắn biết Tiêu Chiến yêu hắn không phải là vì những thứ phù phiếm đó là vì hai từ "thật lòng", còn hắn, hắn thích bản chất bí ẩn nhưng đôi khi lại thật thà của cậu, thích cả sự nghe lời nhưng bướng bỉnh của cậu. Nói sao nhỉ, Tiêu Chiến xem ra rất đa nhân cách song lại rất cứng đầu với quyết định của mình và điều đó làm hắn thấy hắn thật sự rất có ý nghĩa với cậu.

Hắn vòng tay qua vai, khẽ nhấc bổng cậu lên đặt lên giường, bản thân mịn cũng nằm lên bên cạnh ,cảm giác cổ họng hơi đăng đắng rồi hôn lên mái tóc cậu, câu cuối cùng hắn thì thào khi kéo cậu vào lòng mình là :

- Ngủ ngon, Tiêu Chiến của ta !
.
.
.
Tiêu Chiến gặp một cơn ác mộng và thức dậy lúc nửa đêm, cậu thở gấp đảo mắt xung quanh, tay nắm chặt lấy miếng vải hay gì đó, vội quay sang người đang nằm cạnh gì thì thấy một đôi mắt màu đỏ sánh chút vàng đang quan sát. Hắn làm cậu thót cả tim :

- Em sao vậy ? - hắn hỏi .

- Anh chưa ngủ ? - cậu hỏi chống tay ngồi dậy. Hắn thực chất không thể ngủ được, tim hắn đập như sắp vỡ đến nơi khi cậu ngủ mà còn quay sang níu lấy tay hắn rồi lại còn ôm chặt lấy ngực hắn. Vã lạ, hắn muốn nhìn cậu, dù rằng hắn bất tử nhưng hắn vẫn muốn nhìn cậu vì hắn sợ ... hắn muốn níu kéo tất cả giây phút ở cạnh cậu.

Hắn gật đầu rồi hỏi tiếp :

- Em gặp ác mộng à ?

Tiêu Chiến điều hòa lại hơi thở rồi chống người ngồi dậy.

- Cho em mượn tấm địa đồ !

- Địa đồ ? - hắn nói lấy miếng giấy cuộn gần đó cho cậu . Cậu nhìn vào địa đồ, tự nhiên mớ suy nghĩ ban nãy bay biến, cậu đã thấy một cái gì đó. Khốn kiếp thật, sao bây giờ đầu óc rỗng tuếch ra hết vậy. Cậu vùi tay vào tóc cố nhớ lại cơn ác mộng quái đản kia.

Hắn ngồi dậy tựa cằm lên khoảng vai trần của cậu từ phía sau nhìn khuôn mặt khổ sở của cậu khi nhìn vào tấm địa đồ.

- Em đang lo lắng ?

Tiêu Chiến lắc đầu dù rằng hắn nói hoàn toàn đúng, cậu đang lo nhưng không tài nào biết nỗi là lo việc gì ?
Tiêu Chiến vẫn tiếp tục di mắt trên những chấm quân đỏ, xanh , cắn răng vào môi . Bỗng dưng...tối om.

Hắn vòng tay che đôi mắt cậu lại, hắn biết cậu lo lắng, cậu có linh cảm song để mớ linh cảm ám ảnh đó làm cậu mệt mỏi thì hắn không thích chút nào. Hắn rút tấm bản đồ khỏi tay Tiêu Chiến, hôn lên vai cậu :

- Đừng lo lắng ! Ta sẽ không để ai làm em bị tổn thương !

- Không đúng ! - Tiêu Chiến nói, giọng lạnh và nhạt lại - không để ai làm tổn thương chúng ta !

Hắn im lặng, hắn là Vua, quyền lực và tài năng hắn có. Song đe dọa cũng rất lớn, hơn nữa, đây là quỷ giới, chiến tranh hiềm khích rất nhiều. Âm mưu thâm độc, mưu ma chước quỷ nhiều vô số kể . Luxephin tuy giàu có song xét về mặt lịch sử và kích cỡ vẫn còn rất non trẻ, tuy hắn đã làm Vua được gần hai mươi năm song hai mươi năm Địa Ngục hay hai trăm năm so với loài người vẫn còn là số rất nhỏ so với con số sảu tỉ năm hình thành ở đây. Việc cẩn thận không bao giờ là thừa thãi. Song hắn vẫn nói :

- Chỉ là đi sắc phong thôi mà ! Em nói vậy có làm Chúa Tể đau lòng đấy ! Ta dù sao cũng là con trai của ông ta ! - hắn nói cố ra vẻ tổn thương .

Tiêu Chiến dựa người ra sau vào lòng hắn, cảm nhận lồng ngực rắn chắc của hắn ngay sau lưng mình, tim cậu vẫn còn đang đập mạnh . Cậu kéo bàn tay hắn đang che mắt mình xuống. Tiêu Chiến nhìn hắn, đôi mắt có chút hối lỗi song vẫn lạnh, giọng cũng thế :

- Nhất Bác, em xin lỗi ! Nhưng em không biết Cha anh ! Em cũng không quan tâm liệu Chúa Tể có tổn thương hay không . Em chỉ không muốn bất kì ai làm anh tổn thương ! - ánh mắt nâu sánh đỏ lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lẽo không ngờ song khi nhìn hắn lại chuyển sang sắc nâu nhu hòa, long lanh ,ấm áp.

Tiêu Chiến dùng hai tay giữ bàn tay hắn rồi đặt lên lòng bàn tay một nụ hôn và nói tiếp :

- Anh nhất định phải thật cẩn thận !

Hắn vòng tay xuống chân cậu bế cậu đặt vào lòng mình. Hắn thấy cổ họng mình đắng lại như sắp khóc, hắn vùi mặt vào cổ cậu. Tiêu Chiến vòng tay kéo Vương Nhất Bác vào người mình, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng hắn. Tình yêu của cậu cho hắn là sự tàn nhẫn với những gì xung quanh, cậu không quan tâm đến ai khác ngoài hắn. Ích kỉ thì đã sao? Vì ở đây chưa ai từng thật lòng quan tâm hắn, họ chỉ phục tùng vì sợ, bằng hữu vì lợi lộc. Địa ngục đã tạo nên một nhân tố tàn bạo, tài giỏi nhưng lãnh đạm như hắn.
Thì sao chứ ?
Tiêu Chiến bây giờ cũng lạnh lùng.
Ngoài hắn ra cậu điều gì cũng không muốn quan tâm!

Ác quỷ như hắn bây giờ đang rung động, hắn hít hà mùi thơm của cậu, cảm giác sự ấm áp của cậu. Tình yêu này, có lẽ vừa là điểu cấm kị vừa là điều quý giá nhất của hắn. Hắn kéo vai cậu xuống và hôn lên hai vai trần, cậu kéo chiếc áo đen hoàng tộc của hắn ra và ghì chặt cổ hắn trước khi hôn lên môi hắn.

Tình yêu của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có thể ích kỉ.

Có thể đã từng nhuốm máu !

Có thể chỉ biết có mình và người kia !

Có thể tràn đầy quá khứ cay độc.

Tình yêu đầy thâm hiểm , ích kỉ, độc đoán.

Nhưng người ta nói gì không quan trọng .

Họ nhắm mắt, bịt tai không để tâm thiên hạ nói gì. Ngăn cấm, đúng sai hay bị nguyền rủa.

Không phải tình yêu được Chúa cứu rỗi !

Họ chỉ đơn giản là yêu nhau!

Tình yêu mang gia vị của Ác Quỷ : ích kỉ, tham lam và độc đoán.

Tình yêu có hoàn toàn là điều thuộc về Thiên Đường ?

Trong chính điện Luxephin, trong căn phòng của Điện Hạ, nơi ngập tràn bóng tối và cái lạnh đến buốt da, có hai con người đang ôm lấy nhau.

Kẻ tóc trắng nhìn khuôn mặt của người kia, đôi mắt cậu khẽ kép lại rồi lại mở to nhìn hắn. Dù trong bóng tối hắn vẫn thấy rõ ánh mắt nâu long lanh của cậu và cảm giác như bị hút hồn bởi ánh mắt đó. Hắn có thể nghe rõ tiếng thờ từ bờ môi khép hờ nhưng không phải là cảm giác lo âu lúc nãy là mà cảm giác dễ chịu. Hắn cúi xuống hôn và cắn nhẹ vào môi cậu. Bàn tay của Tiêu Chiến đan vào tay hắn, từng ngón tay thuôn dài co lại giữ bàn tay hắn giống như thân hình nhỏ nhắn và làn da mềm mịn của cậu cũng đang ép sát vào hắn. Tiêu Chiến đặt tay lên vai hắn, cảm giác thân hình rắn chắc của hắn ngay trên mình, tay hắn trượt dần từ má xuống môi rồi xuống từng đường cong cơ thể người trong lòng.

Hắn cảm nhận rõ làn da ấm nóng của cậu song tay của cậu lại rất lạnh, hơi thở của cậu phả qua cổ hắn. Làn môi mềm mại của cậu đặt trên cổ hắn, tay vòng qua tấm lưng rộng của hắn cảm giác, người cậu tỏa ra một mùi hương nhẹ dễ chịu . Tiêu Chiến nói bằng chất giọng nhẹ vừa khẩn thiết vừa yêu thương :

- Hãy thề rằng anh sẽ không bao giờ buông em ra ! - cậu nói, mở đôi mắt nâu nhìn hắn một cách chắc chắn, hắn có thể cảm nhận từng ngón tay lạnh của cậu ấn vào cơ bả vai mình - thề với em !

Hắn cười vòng tay xuống dưới luồn qua thắt eo nhỏ nhắn của cậu kéo sát vào người mình và nói một cách nồng nàn :

- Ta sẽ không bao giờ buông em ra !

- Nếu anh không giữ đúng ! Em sẽ không buông tha cho anh !

- Được ! - hắn nói cuối xuống hôn lên cổ cậu, tay trượt dần trên tấm lưng trần của cậu và hai người hôn nhau. Giữa những cái hôn hắn nói :

- Ta yêu em !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st