CHƯƠNG 41: TA XIN LỖI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ sáu ...

Quân đội Introp đang tiến công đánh thẳng vào chiến tuyến thứ tư. Hệ thống quân đội quy củ tiến vào thành trì trước mặt, mặt đất khẽ rung chuyển như có từng cơn chấn động, những con quỷ có hình hài gớm ghiếc với hai cặp sừng trên đầu ,còn mặt chẳng khác nào con bò mộng với hàm răng nhuốm đỏ máu. Đi đến đâu làng mạc thành trì đều bị chúng đốt bằng lửa địa ngục, phá hoang tàn. Dân chúng may mắn đã được kịp thời di tản nếu không cũng khó sống với chúng .

Với sự tấn công như như vũ bão, trên tường thành một bóng đen trên tay cầm một thanh kiếm dài phát sắc xanh, kẻ đó mặt đồ đen kịt giấu khuôn mặt sau lớp mặt nạ mặc cho những cơn mưa đá đang dội từng cơn vừa đau lại vừa lạnh buốt. Thanh kiếm chuyển động nằm ngang được nắm trong những khớp tay của bàn tay trắng lạnh.

- Bắn ! - sau tiếng ra lệnh là một loạt cung tên xoáy thẳng vào đám quỷ đang chạm xuống từ triền núi thẳng về tường thành.

Những mũi tên bay thẳng đến và xoáy mạnh không chỉ đơn giản đâm qua một thân xác mà chiều xoáy của chúng vào khoét một vết thương và tiếp tục chuyển động thẳng đâm xuyên qua những kẻ chạy phía sau. Sức mạnh của chúng đâm thủng cả giáp sắt và cả những tấm khiên được phù phép.

Một lớp lính của Introp đã khụy xuống nhưng chúng càng ngày càng đông, đạp lên nhau mà tiến lên.

Từng con quái thú đâm sầm vào bức thanh trì vững chãi tạo nên những cơn chấn động, những con quỷ dùng móng vuốt sắc nhọn leo lên bấu chặt vào tường thành, chiếc cổng chắc chắn cũng đang rung lên bần bật theo những cơn chấn động mạnh. Máy bắn đá lửa đang nả từng cơn vào thành trì phía trước, Introp bây giờ hai triệu quân đang công thành trì chỉ vỏn vẹn 60 ngàn quân tinh nhuệ. Một sự chênh lệnh đầy nhục nhã. Chúa Tể và Hoàng hậu hôm nay chính là muốn san bằng Luxephin.

Kẻ chỉ huy đang đứng trên, một bóng đen với đôi mắt rực lửa, hắn phất cờ hiệu màu tím sậm trên tay từ trong thành, một đám con quái thú như thằn lằm sấm vỗ cánh bay là vượn xuống gần đám quỷ trước khi bung sải cánh ra, mỗi lần chúng bung sải cánh ra lửa bùng ra không gian xung quanh làm bọn quỷ bị thiêu chết. cùng lúc đó từ bìa rừng hai con quái thú rất to đang ra sức dùng chiếc đuôi gai quật luôn tung để hất những quả cầu lửa từ máy bắn đạn của con địch đang hướng về thành đi .

Từ dưới sình đất trồi lên những sinh vật như thây ma đang mai phục sẵn và bắt đầu tấn công, trong khi cung thủ đang ra sức triệt hạ những tên ở đang mom men gần cổng thành bắn ra xa.
Hoàng Hậu và thủ lĩnh của Introp luôn đặc biệt lưu ý là hắn cực kì giỏi và mưu trí nhưng quân đội lại hạn chế, dù không tinh nhuệ bằng Luxephin nhưng đông áp đảo vẫn có thể thắng. Thành trì dài chục cây số đang nả loạt cung tên ra. Hoàng Hậu vô cùng điên tiết đang thúc những con voi ma mút ra đạp chết dù là lính của mình hay của địch , bà ta chỉ mong muốn công thành thậm chí đây là viện binh dự trữ cũng tung ra hết vì bà ta biết quân đội Luxephin đang dần cạn đi . Những con mamut bị thúc roi điên loạn dẫm đạp loạn xạ hất một con quái đuôi gai ra và đâm sầm vào cổng thành tiếp theo đó, những con ma mút nối tiếp nhau cùng thân hình nặng trăm tấn đang lao hùng hục về phía cổng thành kiên cố dù quân của hắn ra sức triệt hạ đám quân đội và mamut nhưng cái đám ngu xuẩn và đông như kiến kia không cánh nào giết chết hết được. Chúng quá đông và mụ Hoàng Hậu thì cứ liên tục hối thúc bắt tất cả quái thú ở Introp tham gia và trận chiến. Trên con mamut cách đó , tên thân cận của mụ đang giương một mũi tên về phía một kẻ áo đen đầy uy lực đang chém ngang thanh kiếm xanh dài rắn rỏi lấy mạng mấy tên một lúc. Hắn không để ý mũi tên tẩm đầu độc kia đang bay thẳng về phía mình trước khi có một lực kéo mạnh thắt lưng hắn, hắn thấy mũi tên sượt ngang qua mình . Tiêu Chiến ôm lấy hắn đẩy người ra khỏi mũi tên, loại tên đó xoáy sượt vai cậu và đâm sầm vào bức tường đối diện trước khi trên đầu mũi tên có một màu xám đen trôi ra như thuốc độc :

- Khốn kiếp ! Lại thằng nhãi tầm thường đó ! - Hoàng Hậu quát tháo tát vào mặt tên hầu cận vô dụng để trật mất con mồi .

Trong khi có trên tường thành, Tiêu Chiến tức giận rút nhanh cung tên và giương cung bắt vào kẻ đang ngồi trên voi ma mút, cậu ít nhất cũng rất có tài năng trong việc sử dụng cung tên sau gần hai tuần cật lực luyện tập, hai mũi tên của cậu một đâm trúng vào bả vai tên khốn kiếp đã dám bắn tên về phía hắn là gã ngã xuống dưới bàn chân đang dẫm điên cuồng của đám quái thú, hai là nhắm vào mụ Hoàng hậu nhưng mụ ta luôn luôn tỏa sức mạnh phòng hộ quanh mình làm mũi tên của cậu đang leo thẳng vào người mụ ta cũng lảo đảo rớt xuống :

- Em làm gì ở đây ! Ta bảo em ở Cung điện đi ! - hắn hét lên tức giận.

- Em không an tâm để anh ở đây ! Em muốn cạnh anh! - cậu cũng gắt lên át tiếng động ồn ào xung quanh - cẩn thận phía sau.

Trận chiến càng lúc càng kịch liệt hơn khi anh của hắn Gia Hạo vừa kéo chi viện đến nhưng đất nước của Gia Hạo không hề mạnh nếu không muốn nói vẫn thua Luxephin nên dù có hợp sức thì thế trận cũng dần nghiêng về những kẻ đáng ra phải thua kia....
.
.
.

Tối ngày thứ mười - bốn ngày sau đó, tại cổng địa ngục.

Chúa Tể đã ra lệnh chặn hết kết giới trong địa phận vừa chiếm được ở Luxephin không cho ai ra vào để tránh việc hắn có thể trốn đi.

Giữa đêm trong tình hình chiến trận vô cùng gấp gáp, hắn một cách kín đáo kéo theo Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không nói gì trong khi Tiêu Chiến ngập trong sự lo lắng và thắc mắc. Tiêu Chiến sau bị mũi tên đó sượt qua vai thì chất độc đang phát tiết trong người cậu, là kịch độc của Hoàng hậu, dù có chạy chữa được nhưng chưa chắc có thể lành bệnh trừ phi là có thuốc tiên....tuy nhiên cậu vẫn một mực không chịu rời hắn.

Muốn qua được cổng kết giới, hắn đã phải sát hại tất cả các tên lính gác đến hơn ngàn tên để thông qua các kết giới . Mười ba cổng bày binh bố trận cộng với sức mạnh hắn bị hao tổn đi một nửa, một vết thương sâu ngang vai và vết thương ở eo cũng đang rỉ máu, làm hắn càng thêm trầm trọng hơn khi hắn mở được cánh cổng thứ 13.

Sau mấy tiếng đồng hồ náo loạn ở kết giới, Tiêu Chiến luôn hỏi hắn đang làm gì, nhìn vẻ mặt e sợ đến tội nghiệp của cậu làm hắn thấy day dứt nhưng hắn không có quyền dừng lại nữa. Cậu không hiểu giữa đêm hôm hắn lại bảo có chuyện quan trọng và kéo cậu đên đây và mình thì chiến đấu với hung thần chỉ đến qua mấy cánh cổng gì đấy .

Còn về phần hắn , hắn nhận ra tình thế bây giờ rất cấp bách, dù rằng Tiêu Chiến lúc nào cũng ở cạnh bên hắn song mỗi lần nhìn thấy cậu, hắn lại đau lòng. Cậu lúc nào cũng vui vẻ song mắt lại thâm quầng, người cũng gầy đi vì lo lắng. Và bây giờ đang bị chất độc hành hạ dù có bao nhiêu thuốc dược đổ vào nhưng cũng chỉ cầm cự dù Tiêu Chiến lúc nào cũng trấn an nhưng hắn không an tâm chút nào, kịch độc của Hoàng Hậu không phải tầm thường, không phải muốn chữa là chữa được.

Còn một sự thật nữa, trước đây hắn luôn không cho Tiêu Chiến biết nhiều về tình hình chiến sự , hắn luôn trấn an mà nói mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn nhưng khi hắn trực tiếp ra chiến trường thì hắn biết tình hình rất ngặt nghèo, tất nhiên là sử dụng không ít chiến thuật cũng đã tiêu diệt không ít nhưng không có nghĩa quân của hắn không tiêu hao. Bắt đầu trận chiến quân lực đã bị chênh lệch rồi. Từ cái hôm Tiêu Chiến lén theo hắn, dù cậu nhận ra tình hình chiến sự đang rất căng thẳng, Luxephin đang dần thất thủ. Song cậu vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, luôn luôn ôm hắn và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn và tươi cười trấn an hắn. Nhưng hắn lại e sợ và quan sát quân cơ hắn cũng đoán trước được thắng là rất khó cho nên hôm nay hắn đã quyết định đẩy cậu ra khỏi cuộc chiến này trước khi quá trễ.

Hắn tuy mạnh nhưng sức mạnh đó đang cạn dần và hơn nữa chỉ mình hắn không đủ giữ cho Tiêu Chiến an toàn nữa, quân đội của Hoàng Hậu đang tiến sát vào, dù rằng cố sức cầm cự nhưng khả năng sống sót là không cao. Hắn là Vua không thể bỏ lại đất nước; thật tâm hắn cũng muốn cùng Tiêu Chiến bỏ đi thật xa nhưng chắc chắn chúng sẽ tiếp tục truy lùng và cả hai sẽ không có lúc nào yên ổn. Hắn không can tâm để Tiêu Chiến vào nguy hiểm. Trong khi Tiêu Chiến của hắn xứng đáng hạnh phúc hơn thế này.

Tiêu Chiến liên tục gào thét khi thấy đám hung thần lao về ngăn cản hắn, cậu nơm nớp lo sợ, linh cảm có chuyện gì đó, người cậu như muốn nổ tung ra. Tiêu Chiến nhìn vết thương tuôn máu của hắn càng ngày càng muốn toác ra mà mong đó là của cậu chứ không phải của hắn. Tim cậu đập như muốn vỡ, cảm giác lo âu thấp thỏm trong người làm cậu muốn phát điên lên, đôi mắt không rời hắn dù chỉ một centimet, nếu không vì vết thương đau nhức ở vai cậu đã nhào tới rồi.

.

Qua được 13 cổng kết giới, hắn siết Tiêu Chiến nâng cậu lên trong môi trường không trọng lực. Hắn biết Tiêu Chiến có linh cảm của cậu vì tay cậu đang bấu cứng vào bộ giáp của hắn,nhất định không muốn buông ra, Tiêu Chiến đang e sợ điều gì đó.

- Chiến ! Sau cánh cổng này là thế giới của em ! Sẽ có người đón em !

- Nhất Bác ! Anh nói gì vậy ? Em.... - Tiêu Chiến cứng họng nhìn về phía cánh cửa rồi quay lại nhìn hắn đầu lắc lia lịa. Cậu không muốn về, cậu đã từ bỏ Thiên Thần ở lại với hắn, sao có thể bắt cậu đi được chứ, hắn còn đang bị thương, cậu không muốn đi, không hề muốn đi đâu hết. Tiêu Chiến dần hiểu ra , hắn không muốn cậu ở lại đây vì nguy hiểm.

- Bây giờ rất nguy hiểm ! Không phải em không biết ,Introp và Luxephin đang nổ ra chiến tranh, 4 chiến tuyến đã bị đánh sập rồi ! - hắn nói cố thuyết phục Tiêu Chiến, cắn chặt nổi đau đớn. Mất Tiêu Chiến là mất mát lớn nhất đời hắn. Trước đây hắn chỉ biết đến quyền lực và của cải nhưng sau khi Tiêu Chiến bước vào cuộc đời hắn, hắn biết hắn đã yêu cậu, yêu rất nhiều, dù rằng điều đó là sức mạnh quỷ dữ của hắn yếu đi nhưng hắn vẫn yêu cậu, mỗi ngày lại nhiều hơn một chút chưa bao giờ vơi.

Hắn đã yếu đi rất nhiều, sức mạnh của hắn cũng chỉ còn lại một nửa, đó là cái giá phải trả khi Ác Quỷ phạm vào điều cấm kị, tình yêu làm hắn quan tâm và biết lo lắng một người song cũng chính những tố chất đẹp đẽ đó đang ăn mòn sức mạnh quỷ dữ bấy lâu nay của hắn . Nhưng hắn không hối tiếc vì Tiêu Chiến là người duy nhất thật tâm yêu hắn hơn bất cứ ai trên cõi đời này, hắn không muốn mất nhưng không thể vì ích kỉ mà đứng nhìn cậu chết cùng mình được. Hắn không nỡ !

- Không ! Em không muốn đi Nhất Bác ! Đừng bắt em đi ! Xin anh để em ở lại cùng anh - Tiêu Chiến khóc , cậu nắm lấy áo choàng hắn, đôi mắt nâu phủ sương nhìn hắn van nài. Nhìn từng vết thương đang nhuốm máu qua lớp vải trắng mà thấy như chính bản thân cậu đau đớn . Tiêu Chiến ôm chặt lấy hắn rất chặt như sợ hắn sẽ đuổi cậu đi . Tiêu Chiến biết tình hình quân cơ bây giờ rất nguy cấp : Bốn trên tám chiến tuyến đã bị đánh bại chỉ trong mười ngày. Bây giờ Luxphin chỉ còn lại không tới 50 ngàn quân, tài sản cho chiến sự cũng đang cạn dần .

Dù rằng đã cố gắng cầm cự nhưng tình hình hiện giờ chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc, dù hắn có giỏi thật. Quân Introp đến đâu gây đổ máu, bạo loạn đến đó, dân chúng đang được di tản khẩn cấp và khu dành cho dân chúng sinh sống bây giờ chỉ là trại quân đội và những bẫy đặt cùng những quái thú đi tuần đen cả bầu trời . Chính cậu cũng biết tình hình bây giờ rất khó khăn nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, dù rằng Luxephin có thua trận cậu cũng không muốn rời xa. Vậy tại sao lại bắt cậu đi .

Tiêu Chiến ôm chặt lấy hắn :

- Em hứa sẽ... không làm phiền gì đâu ! - cậu thấy cổ họng mình nghẹn lại, mắt đau nhức rồi mờ dần - Đừng ....bắt em đi ! Anh muốn em.... làm gì cũng được ! Làm ơn cho em ....ở lại với anh - Tiêu Chiến òa khóc nức nở ôm hắn không buông, trên người hắn đầy vết thương còn lồng ngực thì buốt nhói, con tim nghẹn đắng lại không nói nên lời .Mùi thơm nhẹ nhàng của cậu như bóp nghẹn con tim hắn, hắn không nỡ nhưng hắn phải để cậu đi . Nếu nhỡ như có chuyện gì xảy ra với cậu, hắn sẽ ân hận cả đời, đau đớn cả đời. Vết thương buốt nhói trên vai không là gì so với cậu bây giờ, sợ hãi, run rẩy mà kích động dữ dội .

Hắn ôm Tiêu Chiến , cảm giác sinh thể kia đang run rẩy kích động dữ dội. Tiêu Chiến lau nước mắt, tay vẫn bấu dính lấy hắn, van nài hắn . Hắn không đáp, hắn không có can đảm đáp lại vì hắn đang rất yếu đuối, hắn nhìn dôi mắt ngập nước van nài và đau lòng khôn tả. Tiêu Chiến từ khi Luxephin nổ ra chiến tranh dù thắng hay thua cậu vẫn luôn ở cạnh, không hề than phiền, không hề khóc. Bây giờ hắn muốn cậu bình yên thì cậu lại khóc rất dữ. Hắn không lẽ không nhận ra được tình yêu của cậu hay sao nhưng hắn không thể để tình yêu đó chết được. Hắn có thể chết nhưng Tiêu Chiến thì không . Hắn kéo cậu vào lòng, giữ lại một chút hơi ấm của cậu, giữ lại kí ức của cậu.
Tiêu Chiến đau lòng nhìn hắn, đôi mắt đã mờ đi vì ngập nước, Tiêu Chiến đưa tay mạnh mẽ lau đi những giọt nước mắt trực trào sắp rơi, túm chặt lấy bàn tay hắn.

- Nếu phải đi, anh nhất định phải đi cùng em. Nếu ở lại nhất định em phải ở cùng anh!- Tiêu Chiến kiên định nói.

- Ta không thể đi cùng em. Ta là vua của một nước, ta thật sự muốn đi cùng em nhưng ta không thể hèn nhát bỏ lại thần dân của mình trong khi họ còn đang chiến đấu được. - ánh mắt hắn ngập tràn u buồn, siết chặt cánh tay Tiêu Chiến, hắn cởi áo choàng lông chuột lửa của mình quàng qua vai cho cậu, cẩn thận thắt dây rồi nặng nhọc nói- Em phải rời khỏi đây, em nhất định phải bình an!

Tất cả như ngọn lửa sắp tàn giữa đêm tuyết buốt giá.

Hắn không thể vì ích kỉ mà để Tiêu Chiến chết được, đó là điều đẹp nhất cuộc đời hắn, còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn. Nếu còn không buông cậu ra hắn sợ bản thân phải chứng kiến cảnh Tiêu Chiến ngã xuống, không chỉ vì chiến sự mà vì vết thương của Tiêu Chiến cũng đang trở nặng. Hắn nuốt nghẹn nói :

- Nếu chúng ta gặp lại nhau ! Nhất định ta sẽ đền bù cho em !Nhưng nếu không....Tiêu Chiến, em nhất định phải sống tốt dù không có ta! -hắn khó nhọc nói.

Đôi mắt hắn khắc ghi từng hình ảnh của cậu, biết đâu có thể là lần cuối hắn gặp cậu không biết chừng; bàn tay hắn đau nhói nắm lấy bàn tay cậu - đang ôm chặt lấy hắn, bằng sức mạnh gỡ tay cậu ra . Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy.Từng ngón tay cậu bấu chặt vào bộ giáp hắn dù thân hình đau nhức và cạn kiệt sức vì vết thương , hắn gỡ từng ngón một và lòng hắn đau thắt lại.

- Không ! Nhất Bác ! - nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt cậu, cậu đã học được cách tự vệ cậu có thể tự bảo vệ mình không cần hắn luôn luôn ở bên vậy mà lại bắt cậu đi, bàn tay cậu ôm chặt lấy hắn không rời, van nài, giọng sũng nước, con tim Tiêu Chiến đau như thắt, lồng ngực như bị thủng một lỗ lớn - Em ...xin anh ! Em không... muốn đi ! Đừng bắt em đi... có chết cũng không sao !- Tiêu Chiến cố gắng chống lại sức mạnh của hắn cố gắng ôm lấy hắn, không cho hắn đẩy cậu ra nhưng hắn giữ chặt cánh tay cậu, ánh mắt hắn đau thương , xoáy sâu như không đáy. Từng khớp ngón tay cậu bấu chặt lấy đau nhức dù có gãy hết mười ngón tay cậu cũng không muốn buông.

Hắn nhất định phải tàn nhẫn, hắn nhất định phải làm được. Hắn biết Tiêu Chiến yêu hắn như thế nào, nên hắn sợ Tiêu Chiến chứng kiến cảnh mình ngã xuống sẽ đau lòng thế nào. Hơn ai hết hắn càng muốn bảo vệ cậu, Tiêu Chiến nhất định sẽ sống tốt, sẽ sống thay phần của hắn. Hắn tin là như vậy. Tiêu Chiến của hắn rất mạnh mẽ.

Còn Tiêu Chiến ngập ngụa trong làn nước mắt, cậu nấc lên cố gắng ôm chặt lấy hắn nhưng hắn kéo tay cậu ra và đẩy mạnh cậu ra xa. Đẩy bằng sức mạnh còn lại của hắn, những dũng khí cuối cùng. Hắn sợ nếu còn chần chừ nữa thì bản thân sẽ không đủ mạnh mẽ và dũng khí để buông cậu ra. Tiêu Chiến giàn giụa nước mắt, cậu cố hết sức ôm lấy hắn nhưng hắn bằng hết sức đẩy cậu ra xa mình về phía cánh cửa đang bị hút qua cánh cửa , Tiêu Chiến vẫn cố chồm người về phía hắn, cấu xé chống lại lực hút đó. Hắn giữ bàn tay cậu trong những phút cuối cùng, cảm nhận ngón tay cậu bấu chặt vào tay hắn không rời, vết thương trong lòng hắn nhức nhối vô cùng, có cảm giác con tim đã đang chết khi hắn đẩy Tiêu Chiến đi . Hắn đặt môi lên môi cậu. Một cái hôn vừa ngọt ngào vừa đắng nghét và thì thầm một lời dịu ngọt vào tai cậu:

-Ta xin lỗi! Tiêu Chiến! Xin lỗi em! Đừng tha thứ cho ta!

Rồi hắn gỡ từng ngón tay của cậu ra, rất mạnh rồi hắn buông tay ...

- Nhất Bác ! Đừng bắt em đi ! Xin anh.. - Tiêu Chiến hét , cậu hét cảm giác cổ họng nhức nhối, mặc cho nước trào vào cổ họng, cậu cứ hét cố nhướn người về phía nơi cánh cổng khép dần lại, chống lại lực hút như vòi rồng , cố nhướn người về phía hắn. Tim cậu vỡ ra từng mảnh ghim vào da thịt đau buốt; càng cố nhướn người về phía hắn, bàn tay cậu cố vươn ra nhưng cậu đang bị hút qua bên kia cánh cổng. Tiêu Chiến vẫn thấy hình ảnh hắn hiện hữu ở đó, ánh mắt đỏ sánh cam nhìn cậu yêu thương, ấm áp hơn ai hết và một giọt nước mắt lăn ra khỏi đôi mắt đó rồi cánh cổng khép lại.

Hắn khóc. Vương Nhất Bác hắn cuối cùng cũng biết mùi vị của nước mắt, mặn chát! Hắn đau, là hắn từ bỏ cậu, là hắn đã phản bội lời hứa, là hắn đẩy Tiêu Chiến của hắn ra xa. Thì có sao chẳng phải ác quỷ luôn không giữ lời sao? Hắn chỉ đang quay lại bản chất của mình thôi mà, nhưng sao hắn thấy đau như vậy? Ánh mắt kia của Tiêu Chiến rõ ràng là đang oán trách hắn, trách hắn buông tay cậu, nhưng Tiêu Chiến à hắn yêu cậu hơn bất cứ điều gì hắn có, nên cậu phải sống tốt nhé. Hắn không mong cậu có thể tha thứ cho hắn, chỉ xin cậu đừng quên hắn trong quãng thời gian vui vẻ sau này.
Cậu vẫn thấy môi hắn mấp máy :

- Tiêu Chiến, ta yêu em !

Con tim cậu cứ như bị bóp chết , tình yêu của cậu đã bị khóa sau cánh cửa đó. Nhất Bác đã buông tay cậu ra.

Tại sao ?

Anh lại buông tay em ?

Anh đã thề sẽ không bao giờ như thế !

Tại sao ?

Đôi mắt nâu sóng sánh nước nhìn về phía cánh cổng đóng chặt nơi đáy biển hi vọng một phép mầu mang cậu về hay đây là một cơn ác mộng cũng được.

Nước mắt cậu hòa với nước biển mặn chát, nước biển trào vào cơ thể cậu chà sát vào vết thương buốt nhói trên người cậu nhưng cậu mặc kệ không có gì đau buốt hơn bây giờ.

Tại sao lại tàn nhẫn như thế .

Tại sao anh lại tàn nhẫn như thế Nhất Bác?

Tại sao lại làm vậy với em?

Cậu bám lấy nền đất dưới biển nơi từng có cảnh cổng, từng có hắn hiện hữu bên kia; mặc cho nước biển trào vào cơ thể, mặc cho áp lực độ sâu éo lấy người cậu muốn vỡ nát.

Một bàn tay kéo mạnh cậu từ dưới đáy biển Bermuda lên mặc cho cậu giãy giụa như điên . Tiêu Chiến ngất đi vì bị shock nặng và bị tổn thương trầm trọng từ thể xác lẫn tâm hồn ...

Thuốc Tiên có thể chữa lành không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st