CHƯƠNG 42: ĐAU LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn cánh cửa dần khép lại, cảm giác con tim tưởng chừng quặn thắt lại như muốn ai đang bóp nát trái tim đó vứt đi, một cảm giác đau ghê gớm, từng tế bào mắt của hắn in hằn hình ảnh người con trai đầm đìa nước mắt, gào thét dữ dội kia. Một đám lính thân cận ùa đến nhanh chóng hộ tống hắn về, trên quãng đường về hắn đánh sập tất cả các cánh cổng, đóng chặt cánh cửa nối giữa thế giới loài người và Luxephin. Không một con quỷ nào có thể rời khỏi đây mà làm hại đến cậu nữa. Tiêu Chiến vĩnh viễn là phi tần duy nhất của hắn. Của hắn mà thôi.

Kí ức về cậu vẫn đập trong từng nhịp thở của hắn, hắn tin Tiêu Chiến của hắn sẽ hạnh phúc. Sẽ ổn thôi.

.
.
.

Anh là người duy nhất cậu nói chuyện và làm cậu cười nhiều nhất, Tiêu Chiến luôn xinh đẹp trong trí nhớ của anh. Anh cũng là người duy nhất ở trên thế gian này quan tâm đến cậu, cậu không có người thân và có lẽ niềm vui duy nhất của cậu là cười nói với anh.

Cho đến khi anh nhận ra, anh không phải là người duy nhất để mắt đến Tiêu Chiến. Thi thoảng anh cảm nhận xung quanh có chút gì rất hắc ám, rất không bình thường, anh biết bọn quỷ thường hay lãng vãng khắp nơi nhưng chúng chắc chắn sẽ tránh xa những nơi có luồng khí Thiên Thần đặc biệt là những Thiên Thần mạnh như anh. Cho đến khi một ngày kia anh nhận ra có một kẻ đang nhắm đến hai người và hoàn toàn không có ý tốt.

Bàn tay trắng muốt của anh chạm nhẹ vào dãy băng trắng qua mắt chạm vào má cậu. Tiêu Chiến không còn lạnh như quỷ nữa mà dần dần lấy lại thân nhiệt của người bình thường điều đó làm anh có thể chạm vào cậu mà không làm cậu đau nữa.

Anh thở ra vẻ nhẹ nhõm dù rằng tâm trạng anh cũng cực kì xáo động nhưng tóm lại vẫn là cảm giác nhẹ nhõm. Lâm Doanh biết tên ác quỷ đó yêu Tiêu Chiến, việc hắn nhờ vả anh chăm sóc Tiêu Chiến có thể nói là giới hạn của hắn, đơn giản vì ác quỷ rất căm ghét Thiên Thần hơn nữa chúng lại vô cùng ích kỉ, không bao giờ chúng đưa cho kẻ khác đặc biệt là địch thủ món đồ mà chúng ưa thích kể cả khi mạng sống bị đe dọa. Hắn đã hạ mình nhờ anh chăm sóc và chữa trị cho cậu, đó là lòng tốt gần như chưa từng có từ một kẻ khó ngờ nhất. Tuy anh nhận ra Tiêu Chiến cũng có tình cảm sâu đậm với hắn, vả lại anh biết tính cậu, cậu có thể là một đứa dễ thay đổi nhưng chỉ với những gì cậu không thực tâm hứng thú , nhưng với những gì cậu đã nhận định, cậu lại xem trọng vô cùng. Thậm chí là yêu thích theo kiểu lập dị . Nhưng anh luôn hi vọng, Tiêu Chiến sẽ dần nguôi ngoai đi, anh không có ý định nhường cậu cho ai hết vì chỉ có ở bên cạnh anh, cậu mới an toàn mà thôi. Tay anh lần xuống xem xét vết thương trên vai cậu , một dải băng to tướng phủ lấp vết thương, chúng có vẻ khá hơn nhiều nhưng chưa đủ làm anh an tâm. Anh đặt môi lên trán cậu và thì thào :

- Rồi em sẽ quên thôi ! Đã có anh ở đây rồi !

.

Anh nghĩ Tiêu Chiến sẽ nguôi ngoai, sẽ dần quên đi quá khứ và một ngày nào đó cậu sẽ quay lại với anh, sẽ cười với anh như ngày đầu. Nhưng những gì diễn ra sau khi cậu tỉnh dậy làm anh lo lắng. Tiêu Chiến không mất trí nhớ, hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến mức có thể nhớ gõ từng tiểu tiết về những gì đã xảy ra. Nhưng đó mới thật sự là một bi kịch .

Tiêu Chiến bị shock nặng, bác sĩ nói mắt cậu bị mù tạm thời do khóc quá nhiều. Phải trong khi mơ cậu cũng khóc, ngất xỉu cậu cũng khóc và tỉnh lại thì đặc biệt tệ hơn cả. Chưa kể tâm trạng của cậu suy sụp đến mức tồi tệ, niềm vui không hề tồn tại và chỉ có cảm giác tội lỗi trong cậu. Tiêu Chiến thay đổi đến nỗi khó mà nhận ra Tiêu Chiến vui vẻ lạc quan của ngày nào, người thì gầy xộp đi, mặt hốc hác, phờ phạc, vẻ mặt lúc nào cũng buồn bã thiếu sức sống. Môi tím tái, ai đặt đâu thì ngồi đó, đôi mắt vô hồn lúc nào cũng khóc. Không có chút vui vẻ gì, cậu không nói không gật không lắc . Ngay cả biểu hiện điều gì đó ra khuôn mặt thì tất cả cũng chỉ là sự thống khổ cùng cực nhất. Hoàn toàn không muốn giao tiếp, gần như cậu từ chối mọi tiếp xúc bên ngoài. Lâm Doanh chỉ có thể nghe cậu mở miệng khi cậu...khóc. Tiêu Chiến ngồi đó tay ôm chặt tấm áo choàng bằng lông chuột lửa đã cháy xém do tiếp xúc với Thiên thần, có lúc lại mân mê sợi dây chuyền hình sao năm cánh của địa ngục, đó là những thứ lưu giữ cuối cùng của hắn với cậu, với thân hình co rúm, rút vào một góc phòng với những tiếng rên rỉ đau đớn và nước mắt cứ chảy trên má. Cậu dùng tay bịt chặt miệng mình kiềm nén vết thương lỡ loét trong người nhưng điều đó xem ra vô dụng. Hắn, có lẽ là thứ duy nhất sống trong tâm trí cậu lúc này, là thứ duy nhất là cậu đôi khi ngồi nghệch ra cười giữa bàn ăn dù với đôi mắt băng trắng hoàn toàn không thấy gì. Nhưng cũng là thứ làm nụ cười nhẹ nhàng đó tắt ngúm, làm khuôn mặt cậu co rúm lại và hành hạ cậu bởi đau khổ và buồn bã. Tiêu Chiến không cách nào tẩy hắn ra khỏi tâm trí dù chỉ một giây, cậu mòn mỏi chạy theo hình ảnh ảo giác đó đến kiệt sức nhưng vẫn bám riết sau, càng kiệt sức thì lại càng cố sức làm cậu muốn chết đi được.

Tiêu Chiến Không hề nhận biết, sống cũng được, chết cũng không sao.

Lâm Doanh nhận được bức thư của hắn sáu ngày trước, bảo hãy đến Bermuda đón Tiêu Chiến và hãy bảo vệ cậu. Anh tức tốc đến kéo Tiêu Chiến lên nhưng cậu cứ như muốn bám lấy cánh cửa không cho ai mang đi, cứ như cậu không hề muôn rời xa nơi đó chút nào. Khi nhìn thấy Tiêu Chiến, anh thấy con tim mình vỡ ra, còn nhìn thấy ở Tiêu Chiến là người đau đớn tột cùng, đến cả thở cũng khó khăn với cậu. Hoặc là cậu đang cố tàn phá mình , chỉ giữ gìn cơ hội mỏng manh để tìm lại hắn, hằng ngày hằng đêm đều nghe cậu co người lại và khóc. Đến lúc lả người đi thì cậu cũng khó mà ngủ được lâu, Tiêu Chiến rất hay gặp ác mộng và lúc nào cũng gào thét như người điên .

Lâm Doanh đã giăng một kết giới của Địa Đàng ở gần đây, đảm bảo rằng không có con quỷ nào có thể hãm hại cậu cũng như việc cùng một chu kì thời gian để tiện theo dõi tình hình Địa Ngục.
.
.
.
Tiêu Chiến chiều nay tỉnh lại không biết suy nghĩ điều gì lại mở miệng cầu xin Lâm Doanh.

- Lâm Doanh, em xin anh , đưa em về lại Địa Ngục được không ? - từ lúc tỉnh tới giờ, cậu hết thẫn thở gọi tên hắn rồi quay sang cầu xin Lâm Doanh đưa cậu về . Anh nhìn Tiêu Chiến với dải băng trắng băng lại đôi mắt mà đau lòng. Mắt cậu bị mù tạm thời vì khóc quá nhiều, bác sĩ nói nếu cậu không thôi khóc đi thì sẽ mất luôn đôi mắt.. Nhưng có một điều Tiêu Chiến còn chưa biết....
Cậu đang quờ quạng quỳ xuống nắm lấy áo anh.

- Em là kẻ đáng ghê tởm.... nhưng em cầu xin... anh...có thể ...giúp em một lần...được không...- cậu quỳ xuống và khóc , van xin anh. Anh không thể đưa cậu về được, sở dĩ kết giới được mở từ hai phía nhưng sau khi hắn đưa Tiêu Chiến qua kết giới rồi phá nát luôn để xóa mọi dấn vết truy lùng. Cánh cửa nối giữa Địa Ngục và Luxephin đã bị sập rồi, việc đó càng đẩy hắn xa Tiêu Chiến hơn. Lâm Doanh đau lòng nhìn cậu, vừa thương cho tình yêu của mình vừa khốn khổ nhìn tình yêu vô vọng không lối thoát của cậu.

Cuối cùng cũng là, Tiêu Chiến và hắn yêu nhau.

Một người vì bảo vệ người mình yêu, một người muốn quay lại Địa Ngục.

Tiêu Chiến bây giờ đang gặm nhấm nỗi đau một mình, cậu nguyền rủa bản thân, cậu biết trên đời này chỉ có một thứ có thể làm hắn suy yếu .

Tình yêu !

Nếu ghen tuông làm Thiên Thần mất đi sức mạnh thì ngược lại tình yêu cũng giết chết hắn.

Hắn đã suy yếu, mất đi gần một nửa sức mạnh sau khi yêu cậu. Đến sau đêm hôm đó, khi cậu nói mình vĩnh viễn là của hắn. Tiêu Chiến thật sự đã giữ lời, cậu yêu hắn thật tâm, yêu còn hơn bản thân mình nhưng ...

Nếu cậu không yêu hắn thì chắc chắn hắn đã không suy yếu, không bị thương tích như vậy. Tiêu Chiến nguyền rủa bản thân mình vì điều đó, cậu biến bản thân thành tội đồ và dằn vặt với tất cả những điều đó . Hình ảnh hắn hiện hữu ở khắp nơi, trong từng giấc mơ, từng mùi hương, kể cả khi cậu nhắm mắt hay mở mắt. Đơn giản vì hắn đã nằm chặt trong tim cậu, Tiêu Chiến yêu hắn. Sâu đậm.

- Luxephin thế nào rồi ? - Tiêu Chiến hỏi, cố gắng gượng cho giọng bình thường.
Lâm Doanh ngăn mình thở ra vì sợ cậu nghe thấy, đây là câu hỏi anh muốn né tránh nhất, tình hình của Luxpehin xấu đi nghĩa là Tiêu Chiến sẽ càng lúc càng tệ hơn. Song anh có thể thấy cậu đang căng tai, nhướn chân bước về phía anh bằng đôi tay mò mẫn.

- Tiêu Chiến, sẽ không sao đâu !

- Còn lại bao nhiêu chiến tuyến nữa ? - giọng cậu nghẹn lại, cậu nghe cũng đủ biết tình hình đang ngày càng tệ đi. Quân đội của Chúa Tể quá đông, cậu từng nghe nói Chúa Tể cũng đi gây chiến với các nước lân bang, trận chiến chỉ kéo dài vài giờ thì cả vương quốc đã bị đội quân quỷ dữ cày nát lên. Vương Nhất Bác tuy giỏi nhưng tình hình gấp rút vả lại số lượng quân đội vẫn thua, cầm cự được một tháng đã là phép màu rồi .

- Còn lại...ba !

- Ba sao ! - Tiêu Chiến thở dốc, chân cậu bủn rủn và khụy xuống sàn , cả thân hình run lên vì đau khổ. Phép mầu , dù có là gì đi nữa, xin hãy xuất hiện đi. Không chỉ có thế, Luxephin bây giờ đang rất nguy kịch - còn những chiến tuyến đã mất... có tiến triển gì không ?

- Tiêu Chiến...em biết mà... chúng đã...mất...

Luxpehin thất thủ một phần vì hắn chỉ còn nắm giữ một nửa sức mạnh . Tất cả là lỗi của cậu. Nếu không có cậu, nếu hắn không yêu cậu thì Luxephin có lẽ đã khác xưa, cậu thấy mình ngu ngốc vô cùng. Hắn luôn khéo léo tách cậu ra khỏi những buổi họp quân cơ, tình hình chiến sự cũng chỉ cho cậu biết những thông tin cơ bản và khi cậu hỏi những người xung quanh phần vì họ quá bận, phần vì họ như đang giấu giếm gì đó. Cậu cố gắng làm tốt việc chăm sóc cho hắn và đã tin vào những lời trấn an đó của hắn. Hắn luôn nói hắn đã có kế hoạch, rằng hắn đang thực hiện chiến lược và mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn . Cậu nghe thấy ba chiến tuyến đã thất thủ nhưng hắn luôn trấn an là hắn đang nắm tình hình và trấn an cậu, hắn quá bận và cậu cũng không dám làm phiền hắn vì Tiêu Chiến không muốn làm hắn mệt mỏi thêm và cậu nghĩ hắn luôn đúng . Nhưng trận chiến gần đây, công thành thứ tư, cậu đã lén lút theo hắn vì không an tâm và từ đó cậu biết mọi chuyện, dù rằng chất độc làm cậu thiếu tỉnh táo nhưng đủ để ghim gút đau đớn vào bản thân cũng như bủn rủn nghe nói về tình hình quân cơ. Thâm trọng. Luxephin giàu có ! Đế quốc hùng cường suy cho cùng....cũng một tay của Tiêu Chiến đã gián tiếp đánh đổ. Vì Cậu !

Nhưng khi hắn trả cậu về thế giới của mình, cậu càng nhận ra mình đã đáng hận như thế nào khi để hắn đối mặt một mình với nguy hiểm. Sao cậu có thể an nhiên sau những gì mình đã gây ra cho hắn, Tiêu Chiến căm ghét bản thân mình . Bây giờ cậu biết hắn nhận ra việc sức mạnh của mình đang bị tiêu giảm dần dần , ảnh hưởng nhiều đến tình hình quân sự và Luxephin đang dần thất thủ theo đúng nghĩa đen. Hắn đã sợ cậu lo lắng và dằn vặt mình nên hắn đã che giấy tất cả và không để cho cậu biết . Sao cậu có thể vô tâm đến vậy chứ . Hắn yêu cậu, hơn cả tham vọng và bản thân hắn. Từ lúc hắn nhận ra tình yêu và chấp nhận ở cạnh cậu là lúc hắn nhận ra hắn sẽ nguy hiểm rất nhiều. Nhưng hắn vẫn mặc kệ !
Lâm Doanh nhìn cậu lên phòng, tâm trạng ngày càng tệ hại cộng thêm cặp mắt không thấy rõ. Một âm thanh lớn và anh vội đỡ cậu, cậu vừa té từ trên cầu thang xuống :

- Em có sao không ? - anh thở ra nhìn vết thương trên trán cậu đang chảy nhiều máu.

- Không....sao ! Em tiếc là mình không chết cho rồi ! - cậu nói lồm cồm bò dậy, anh nắm cổ tay cậu

- Đó không phải lỗi của em ! Tiêu Chiến !

- Đó là lỗi của em ! Lâm Doanh, không có gì có thể sửa được ! - Tiêu Chiến đứng dậy nhưng Lâm Doanh kéo cậu vào lòng anh mong có thể giúp cậu thanh thản nhưng nó lập tức đẩy ra và lí nhí :

- Em xin lỗi ! Em muốn ở một mình !
.
.
.
Ở Địa Ngục,

Hắn đẩy nhẹ tấm quân đồ ra, tay vuốt dây chuyền bằng kim loại quý trên tay mình, cảm giác cổ họng mình nghẹn đắng, đó là một cặp với dây chuyền Tiêu Chiến đang mang. Tuy nói là quà cho sắc phong phi tần nhưng hắn đã làm chúng một cặp, sợi dây có màu đen thẫm như ngọc trai đen chứ không phải có màu vàng sáng chói như hàng ngày. Hắn đau lòng nghĩ, chiếc vòng phản ánh tâm trạng của Tiêu Chiến, tâm trạng của cậu- màu sắc chiếc vòng chẳng khác mấy so với cái chết .

Từ ngoài lều quân đội có tiếng tù và khẩn cấp rồi một tên lính chạy vội vào nói :

- Điện Hạ ! Một nửa quân lính dưới quyền Trần Hi đã bỏ chạy cùng chủ tướng !

.
.
.
Tối hôm sau,

Tiêu Chiến lén lút đọc trộm những bức thư thông báo về tình hình quân cơ của Lâm Doanh và những dự đoán về tình hình rất tệ, rất tệ. Một nửa số quân đã cùng các thống lĩnh bỏ chạy trước đợt tiến công của Introp vào cổng thành thứ 3 là lớp ngoài cùng của Thủ phủ Luxephin .

Khi Lâm Doanh phát hiện ra Tiêu Chiến đã chẳng khác nào người điên, cậu cắn chặt môi đến chảy máu, cào tay trên ngực áo , đôi mắt mỏi mệt mờ nhạt phải hoạt động hết sức để đọc dòng chữ đó chợt dại đi .

Một nửa quân đội bỏ trốn trước sự tấn công vũ bão của quân địch !

Một thống lĩnh thân cận làm phản !

Gã hãm hại Điện Hạ và chiếm ngôi vị.

Bây giờ kẻ đó đang đầu hàng mở cửa cho quân địch tiến vào thành .

Hãm hại Hậu Duệ Địa Ngục ! Hãm hại...! không lẽ hắn đã....

- Không thể nào ! - Tiêu Chiến hét lên, thở hổn hển gạt tấm băng trắng trên mắt quơ tay làm đồ vật đổ vỡ rồi cậu lao về phía cửa nhà xông qua lớp kết giới xung quanh, để gió tuyết táp từng cơn qua mặt - dối trá ! Nhất Bác không thể như vậy !

- Tiêu Chiến ! Em sẽ tự giết chết mình đó ! Chưa biết chắc được mà ! - Lâm Doanh phải ra sức trấn áp cậu và mang cậu về trước khi Tiêu Chiến tự giết chết bản thân bằng sự tra tấn của chính bản thân nó.
Tiêu Chiến gào thét đầy tuyệt vọng và nước mắt đẩy mạnh anh ra vào muốn chạy khỏi đây đến cửa Địa Ngục, cậu không cần biết có về được hay không nhưng cậu không thể ở đây mà chờ tin một cách vô nghĩa như vậy.

- Nhất Bác sẽ không như thế ! Buông ra, Lâm Doanh! Đừng ngăn cản nữa ! - cậu hét khản cổ bằng chất giọng dữ dội cố gắng thoát khỏi gọng kiềm của anh. Nước mắt ngập trong mắt, cổ họng đau rát, con tim đau thắt từng hồi buốt nhói.

- Em định tới đó bằng cách nào hả ! Vương Nhất Bác không phải muốn em hành hạ mình như vậy, em hiểu chưa ! - anh những tưởng nhắc đến hắn thì cậu sẽ dịu xuống nhưng cậu lại càng kích động hơn .

- Em là một đứa đáng ghê tởm ! Em đã giết chết Nhất Bác, nếu không có em thì anh ấy sẽ không chết ! Người phải chết là em không phải anh ấy ! - cậu hét và ngã xuống sàn, từng móng tay bấm sâu vào lớp áo trước ngực, cắm sâu vào lớp da mỏng của cậu tứa máu .

Tiêu Chiến ngã xuống sàn và bật khóc. Cậu biết khóc chỉ vô dụng như vậy, tay vẫn ôm chặt sợi dây chuyền kỷ vật, làm ơn ai đó hãy nói đó không phải sự thật, quá đau đớn, cậu cùng đường và không còn cácnh nào khác . Tiêu Chiến van xin nhưng liệu có ai có thể giúp hay không ?

Có hay không ?

Lâm Doanh nhìn cậu cảm giác cổ họng đắng nghét, tất cả điều vô ích.

Thuốc tiên ư ?

Hay Thiên Thần

Vô ích cả thôi !

Tiêu Chiến khụy xuống trên sàn căn phòng, từng ngón tay bấu mạnh xuống sàn mặc ngón tay đau nhức vô cùng nhưng vết thương trong lòng còn lớn hơn, tim cậu bị bóp mạnh lại làm cậu khó thở.

-Nhất Bác ! Anh lừa em đúng không ? - cậu lẩm bẩm bằng đôi môi nhạt thếch - anh không thể chết như vậy được ! Là anh không giữ lời, là anh lừa em! - cậu nấc lên, đôi mắt càng nhạt đi không thấy được gì cả, ngoài không gian đen mịt và bi thảm.

Tiêu Chiến cố nuốt nước mắt vào nhưng nước mắt của chảy ra, cổ họng nghẹn đắng, khuôn mặt đau khổ tột, cậu co người lại , lầm bầm van xin một phép mầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st