CHƯƠNG 44: VƯƠNG NHẤT BÁC NGƯƠI CÓ ỔN KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Doanh đọc thư và toát lạnh, tên ác quỷ đó dường như đã biết chắc Luxephin khó mà thắng được nên trước khi thua cũng tìm cách giết luôn kẻ thù. Quân Introp bị tấn công bất ngờ, quân đội của hắn ra sức tiêu diệt nhưng lực lượng lại quá chênh lệch nên cuối cùng hắn đã bày mưu. Một cái mưu với cái giá không nhỏ nhưng mục đích đạt được cũng cực kì đáng nói. Trận chiến kéo dài trong nội thành Luxephin mà không ai hỗ trợ phải nói là "không dám" . Địa ngục có thể rơi vào chiến trận liên miên, đế chế sẽ suy yếu, Lâm Doanh ngồi bật dậy sau khi tức tốc chạy về thám thính tình hình ở Thiên Đàng, anh nhận được bức thư báo kế tiếp khi trời hừng sáng, tay cầm bức thư tiếp theo lên, khuôn mặt anh tái xanh lại.

- Tình hình sao rồi ?

- Điện Hạ ...! Luxephin lúc giữa đêm nay đã bị biến thành bình địa, hai bên đều tổn thương nặng nề

- Còn...Hậu Duệ Chúa Quỷ ! Hắn chưa chết đúng chứ - Lâm Doanh hỏi lại gấp rút. Chỉ một chút thôi, anh thật sự mong hắn còn sống, Tiêu Chiến thật sự có thể không cầm cự được nữa.

- Dạ... Đã tử nạn trong trận chiến công thành rồi ! Chúa Quỷ cũng đã băng hà. Dường như tên Điện Hạ đó muốn đánh sập cả Đế chế trước khi chết thì phải.

- Tử nạn...chết...sao....? - Lâm Doanh nuốt khan hỏi lại, cơn ác mộng đó cuối cùng cũng đã đến

- Nghe nói sau khi Luxephin thất thủ, đám tàn quân đã lục soát nhưng chỉ tìm thấy chủ tướng còn Vua nước Luxephin tự sát, xác cũng tan theo cát bụi rồi !

Mảnh thủy tinh liên lạc bị anh đạp đổ , trong đầu anh chỉ có một hình ảnh duy nhất : Tiêu Chiến .

Bàn tay vuốt trên khuôn mặt lo âu của anh, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không chịu được khi nghe tin này. Anh tiến nhanh nhưng nhẹ nhàng về phía cửa phòng Tiêu Chiến, mặt anh tím tái lại, hơi thở nặng nhọc, đầu ong ong và tràn đầy hốt hoảng . Bước chân nhẹ nhàng lên lầu đẩy nhẹ cánh cửa, anh không có dự định nói, có lẽ chờ cho cậu khuây khỏa rồi sẽ nói vì anh lo lắng cậu sẽ làm chuyện dại dột. Nhưng khi anh đấy cửa vào chỉ thấy một cái giường trống không với cửa sổ mở tung. Hốt hoảng, Lâm Doanh vội vã đi tìm cậu, trong nhà ngoài vườn không tăm hơi, anh dám chắc cậu sẽ đến Bermuda, vội vã ra bến cảng. Anh chỉ mong vẫn là chưa quá muộn. Tiêu Chiến thời điểm này chính là không thể nhận thêm bất cứ thương tổn nào nữa. Nếu không...
.
.
.

Trước đó hai tiếng đồng hồ, vào ba giờ sáng.

Trận Địa Luxpehin,

Bức tường thành vững chãi dầy đến vài mét có vài vết nứt to , những khẩu pháo hoặc bể nát hoặc đang tỏa đầy khói bụi, những xác người, máu và xác chết ở khắp nơi, những thây quỷ bị mũi giáo hay cung tên cắm chặt vào. Có những thi thể vươn thành nhều mảnh hoặc xám ngoét đi vì thuốc độc . Xác chết chồng chất lên nhau nhiều vô số kể, chúng nằm khắp nơi trong khoảng đất to bao bọc với ba lớp tường thành, lớp ngoài cùng vẫn đóng kín nhưng hai lớp trong kia đã vỡ nát. Xung quanh xác nhiều đến nỗi làm người ta thấy rợn người, can đảm bước đi cũng không có cơ hồ như việc nhận ra rằng tất cả mọi người đều đã chết nên cũng không có can đảm sống tiếp nữa.
.
.
.
Tiêu Chiến đã nghe rõ hết lời Lâm Doanh nói cùng người của mình.
Tiêu Chiến đau lắm, cảm giác kiệt sức, tuyệt vọng kéo lê cậu và cậu cũng không buồn chống cự. Con tim cậu ...cậu không biết, chắc là tim cậu đã chết rồi...cảm giác đau khổ, lạc lõng đến mức cậu muốn khụy ngã. Đau đến mức tê dại và mất đi cảm giác. Cậu chệch choạng nhìn bằng đôi mắt vừa hồi phục nhưng chỉ thấy lờ mờ lếch đến rồi trèo khỏi nhà bằng lối cửa sổ, đôi chân run rẩy chạy băng qua kết giới ra ngoài, bình thường cậu không thể chạy qua nổi cái kết giới nhưng lần này, cậu cứ chạy bổ nhào vào rồi vượt qua, Tiêu Chiến chạy về phía bến cảng gần chỗ đó trong bộ quần áo trắng mỏng tanh dưới cái lạnh sáng sớm của vịnh biển.

Cậu phải đến đó, dù hắn có chết thì cậu cũng chẳng còn lí do gì để sống, cũng chẳng muốn ở đây nữa, cậu sẽ về bên hắn, về lại Địa Ngục ít ra vẫn tốt hơn là ở đây !

Tại bến cảng.

- Đưa tôi đến Bermuda nhanh lên ! - cậu như một người điên với đôi mắt sưng húp và đỏ lừ vì khóc, hai tay gầy nhom ốm yếu ra sức bấu lấy thăng bằng.

- Cậu bị điên à ! Đây chỉ là tàu nhỏ không phải tàu đi xa. Vả lại đến Bermuda nộp mạng à !

- Nếu ông không đi tôi sẽ giết ông ! - cậu tức giận chỉa thanh chủy về phía người đàn ông là chủ một chiếc du thuyền nhỏ . Ông ta lo sợ nhìn cậu chẳng khác nào tù nhân trốn trại hay kẻ đang bị truy nã. Mới ba bốn giờ sáng đã sầm sập chạy đến, quần áo xốc xếch, tiền bạc không có mà hét váng muốn đến Bermuda, đó là nơi người ta gọi là tam giác quỷ. Tàu bè đi ngang đều bị đánh chìm không lí do đến người cũng không thoát nữa là ! Cậu ta cứ như thây ma biết đi hay kẻ bị tâm thần vậy .

- Cậu có giết tôi thì ở đây cũng chẳng ai bằng lòng đưa cậu tới chỗ quỷ quái đó.

Tiêu Chiến không thèm suy nghĩ tiến nhanh lại chỗ chiếc tàu cá ở cách đó dăm ba met leo lên tàu. Leo tụt lên bằng thân hình mảnh khảnh ốm yếu của cậu. Cậu chùi mắt, Tiêu Chiến không thấy rõ ; Bác sĩ nói mắt cậu chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi và không được khóc; nhưng bây giờ nước mắt cứ túa ra trên khuôn mặt , lòng cậu quặn thắt đau khổ như có ai cướp mất thứ gì quan trọng . Cậu đau lắm và linh cảm cũng xấu dần đi . Làm ơn, chỉ là ác mộng ! Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, hay để tôi chết thay đi ! Làm ơn !

Tiêu Chiến bất lực ngồi thụp xuống, cậu không thể đi, cũng không ai bằng lòng đưa cậu đi tìm hắn.
Cậu gấp người dựa vào thành tàu ngập trong nước mắt. Nhưng cảm giác bây giờ chẳng khác nào chạy trốn sự thật, chuyện đó đến với cậu, thật đến mức đau buốt, tim cậu đập yếu ớt rồi có cảm giác chết hẳn, những kí ức, tất cả , tất cả những gì thuộc về hắn đều ào về như bão, cấu xé từng tất trong trí não cậu. Cậu không đủ sức đứng cậu co rúm người lại buột mình nín khóc. Cậu không thể khóc, nếu khóc cậu sẽ không thấy đường . Sẽ không thể tìm hắn. Đau đến mức cậu dại đi và quên mình đang ở đâu và làm gì, đau đến mức Tiêu Chiến không rõ mình sống hay chết, đau đến mức cậu điên lên và nghĩ : nếu cậu có thể đau đớn như thế suốt đời thì hắn biết đâu sẽ không chết phải không ?

Tiêu Chiến phát điên, cậu không biết mình nghĩ gì và không phân biệt được thật giả và đúng sai. Đầu cậu chỉ ngập về hình ảnh của một người !

Nếu như không ai bằng lòng đưa cậu đi, hoặc thật sự hắn đã chết rồi, vậy thì...cậu cũng sẽ không sống nổi nữa. Tay nắm chặt sợi dây chuyền hình sao năm cánh của Địa ngục, đôi mắt vô hồn nhìn dòng nước, cậu sẽ đi tìm hắn!

Ngay khi Tiêu Chiến định nhảy xuống thì Lâm Doanh đã kịp tiến đến ôm trọn lấy cậu, mặc cho cậu dãy dụa, la hét, anh cũng nhất quyết không buông ra.

- Lâm Doanh! Anh để em đi, em phải đi tìm Nhất Bác. Anh ấy chỉ là đang lừa em, anh ấy còn đang đợi em...

- Tiêu Chiến! Em nghe anh nói....Tiêu Chiến...

- Em không nghe...em không muốn nghe gì hết. Anh là gì mà cứ bắt em làm cái này cái nọ, cứ bắt em rời xa người em yêu.- Tiêu Chiến gào lên đau khổ.

- Phải! Anh không là gì. Nhưng anh đã hứa với hắn sẽ chăm sóc cho em. Em nghĩ Vương Nhất Bác hắn sẽ vui nếu thấy em như thế này sao? Em muốn chết. Được. Vậy còn đứa nhỏ...đứa nhỏ. Con của em thì sao đây? Em muốn nó chưa sinh ra đã chết cùng em sao?- Lâm Doanh thật sự đã không thể kiềm chế được nữa rồi.

Tiêu Chiến ngẩn người. Đôi mắt vô hồn nhìn anh như muốn xác nhận lại những gì Lâm Doanh nói.

- Đứa nhỏ? Lâm Doanh, anh đang nói cái gì?

- Phải! Đứa nhỏ là con của em và hắn. Khi anh đưa em về đây, bác sĩ đã nhận thấy cơ thể em bất thường, gần đây thì xác nhận em đang mang thai. - Lâm Doanh đau xót nhìn Tiêu Chiến. Anh hi vọng chút tin tức này có thể khiến Tiêu Chiến bình tĩnh lại.

- Anh...anh là đang nói đùa em sao? Em...em là..là con trai..sao...sao có thể...- Tiêu Chiến gấp gáp đến mức nói lắp.

- Anh không đùa. Thật sự bác sĩ đã xác nhận. Ban đầu không ai dám tin chuyện này, thế nhưng sau nhiều lần thăm khám cho em, thật sự em là đang mang tiểu hài tử, đã được hơn 2 tháng rồi. Tiêu Chiến hài tử này là điều kỳ diệu, em yêu hắn như vậy, chẳng lẽ em muốn con của hắn chết cùng em sao? Em thật sự không muốn sinh nó ra và nuôi dạy nó sao? Tiêu Chiến. Xin em. Cho bản thân một cơ hội , cho đứa nhỏ một cơ hội được không?

- Lâm Doanh. Anh nói lại một lần...một lần...rằng em không nghe nhầm...phải không?

- Em không nghe nhầm. Tiêu Chiến, em là đang mang thai.

Lâm Doanh biết điều này thật khó tin nhưng thật sự nó đã xảy ra, Tiêu Chiến sau nhiều lần thăm khám đích thực được xác nhận mang thai. Thời gian này cậu chịu quá nhiều đả kích, suýt chút nữa đứa nhỏ cũng không giữ được, anh thật sự không hi vọng Tiêu Chiến hay đứa nhỏ kia có chuyện gì. Anh chỉ hi vọng, Tiêu Chiến có thể vì đứa nhỏ này mà cho bản thân cơ hội, cho cậu chút hi vọng nhỏ nhoi cũng được, miễn là thời điểm này cậu bình an.

Tiêu Chiến ngã khụy, trực tiếp bần thần không biết nên vui hay buồn. Cậu đưa tay lên sờ bụng. Cậu thật sự là đang mang hài tử của hắn sao? Đúng như Lâm Doanh nói, điều này thật kỳ diệu. Hài tử này như sợi dây nối giữa cậu và hắn. Là hi vọng của cậu, là điểm tựa kéo lại tinh thần đang suy sụp của cậu. Đứa nhỏ này là điều kỳ diệu ông trời ban tặng cho cậu và hắn. Là ông trời đang công nhận tình yêu của hắn và cậu phải không? Nhưng đứa nhỏ này cũng thật bất hạnh, còn chưa ra đời thì bố đã chết, người bố còn lại lại một mực muốn đem nó chết theo.

- Tiêu Chiến. Nghe anh. Chúng ta về được không? Em và đứa nhỏ cần được nghỉ ngơi. Anh hứa, sau này khi đứa nhỏ bình an sinh ra anh sẽ đưa em đi tìm Vương Nhất Bác, được không? - Lâm Doanh đau lòng nhìn Tiêu Chiến, đây có lẽ là điều duy nhất anh có thể làm cho cậu lúc này.

Tiêu Chiến không nói, chỉ hơi đảo mắt nhìn, đôi mắt khẽ chớp, cậu khẽ gật đầu.

Nếu ông trời thật sự đã đưa đứa nhỏ tới đây, đã công nhận tình yêu của hắn và cậu, thì cậu nhất định sẽ trân trọng nó. Nhất định sẽ bình an sinh hài tử này ra, nhất nhịnh sẽ đưa nó đi tìm Vương Nhất Bác, hãnh diện mà nói với hắn, đó là con của cậu và hắn. Nhất định.

Lâm Doanh thành công thuyết phục Tiêu Chiến trở về.
Tiêu Chiến từ khi trở về cứ như biến thành người khác, khóc cũng không khóc, nói cũng không nói, nhưng lại chịu khó ăn uống hơn, dù đôi lúc cơn nghén ngẩm ở tháng thứ hai này làm cậu một miếng cũng nuốt không trồi. Tiêu Chiến thật sự đang cố gắng gồng mình kiềm chế cảm xúc để đứa nhỏ bình an. Bác sĩ nói thời điểm mang thai, thai phụ thật sự không nên để mình chịu đả kích, như vậy sẽ không tốt cho đứa trẻ. Cậu đã suýt mất đứa nhỏ một lần rồi, cậu không muốn đánh cược, không muốn giành giật nó với thần chết giống như bố của nó nữa. Cậu còn phải đưa nó bình an đến với thế giới này, còn phải đưa nó đi tìm bố. Cậu còn phải đi tìm hắn. Đúng. Cậu còn phải đi tìm hắn.

Lâm Doanh biết Tiêu Chiến là đang gồng mình kìm nén, nhưng dù sao cậu cũng biết bản thân phải bảo vệ đứa nhỏ cho nên trước mắt sẽ không có gì đáng ngại. Lâm Doanh chợt thấy hơi đau lòng khi nghĩ về Vương Nhất Bác.
" Tiêu Chiến ổn rồi. Còn ngươi, Vương Nhất Bác ngươi có ổn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st