CHƯƠNG 5: NGƯƠI GIẾT TA ĐI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhắm mắt, cậu buông xuôi, sau bao nỗ lực chạy trốn cuối cùng vẫn là bị bắt về, Vương Nhất Bác cưỡi hắc long quay về chẳng mấy chốc đã đến cung điện của hắn.

Hắn ném Tiêu Chiến mạnh vào tường,tất cả đồ đạc đều vì sức mạnh của lực ném mà đổ dạc xuống.

- Sao hả? Chạy trốn ? Ngươi nên thông minh một chút- hắn nói đều đều vẻ khinh khỉnh.

- Không chạy còn ở đây để ngươi hành hạ ta? Sống không bằng chết? - Tiêu Chiến chống tay cố gắng ngồi dậy, ngẩng mặt nhìn hắn mà nói.
Cái chết đã không còn làm cậu sợ nữa, ừ cậu sẽ chết còn hơn là bị hắn tra tấn đến thân tàn ma dại thế này, nếu Lâm Doanh thật sự không đến cứu cậu, cậu sẽ tự giải thoát.

Hắn tiến lại gần, đưa tay bóp cằm Tiêu Chiến, hướng mặt cậu lên nhìn vào mình. Gương mặt này cho dù có không được sạch sẽ vẫn có thể nhìn ra làn da trắng hồng dễ nhìn, không nói đến gương mặt cậu còn rất thu hút. Hai mắt nâu sâu thâm thẫm như không đáy nhìn hắn uất hận, đôi môi mín chặt lại chờ đợi một cái chết.

Nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu, hắn nhoẻn miệng cười, hắn thích cái ác, thích cảm giác nhìn kẻ khác căm thù. Hai tay hắn bóp chặt má Tiêu Chiến, một vẻ thu hút, hắn nhìn rõ khuôn mặt thường ngày bị những trận đòn, mái tóc đầy máu và nước mắt che lấp. Bây giờ thì hắn hiểu vì sao Thiên thần kia cố chấp muốn bảo vệ cậu. Hắn bóp cổ cậu giơ lên cao, một tay siết chặt dây xích chói hai tay cậu. Một con mồi càng đẹp thì chết càng thảm, càng nhiều kẻ nuối tiếc,hắn sớm đã hiểu điều đó từ lâu, cho nên hắn lại càng khát máu.

- Buông ra! - Tiêu Chiến dùng chân đạp vào hắn, đôi mắt đỏ hằn nhìn cậu,đôi mắt quỷ, cậu vốn run sợ không dám kháng cự nhưng chẳng còn gì để mất nữa, Thiên thần không cứu cậu thì cậu phải tự cứu thôi.

Tiêu Chiến gương mặt tím tái, chân trần cố đạp vào hắn, bàn tay bị xích trói bấu vào bàn tay đang giữ cổ mình. Hắn không để cậu chết dễ dàng vậy được, đánh đập hành hạ cậu là thú vui nhưng hắn vừa nghĩ ra một thứ còn vui hơn nữa.

Hành hạ cậu đến một lúc nào đó cậu chết, là một kết thúc vốn quá hiển nhiên với vài nạn nhân trước của hắn. Nhưng cậu có liên quan chặt chẽ với kẻ thù của hắn, Thiên thần kia yêu cậu, phải có một sự chăm sóc đặc biệt chứ.

Hắn nhìn cậu, cái gương mặt đó, độ mắt giận giữ,khinh miệt xen lẫn sợ hãi này đã làm Thiên thần xiêu lòng, cả tâm hồn đó cũng thế. Một ngày nào đó không sớm thì muộn cậu sẽ chết và thiên thần sẽ lại tìm cậu ở chuyển thể kiếp sau, thế thì chẳng còn thú vị nữa. Hắn muốn Thiên thần không chỉ dằn vặt vài năm mà phải đau đớn dằn vặt mãi mãi.

Hắn sẽ hủy hoại cậu.
Không phải thể xác mà là bên trong.
Hủy hoại vẻ đẹp, hủy hoại thiên thần trong cậu, sự thánh thiện kia thau bằng độc ác tàn bạo của ác quỷ hẳn là Thiên thần kia sẽ đau đớn lắm. Sẽ thế nào khi Thiên thần quay lại và phát hiện người mình yêu đã là tay sai cho quỷ dữ, biến thành một con quỷ sống thật sự, ham mê sắc dục, độc ác, tàn nhẫn như hắn.
Hắn muốn nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Lâm Doanh,khi nhìn thấy người mình yêu không còn thuốc chữa, chết đi sống lại cũng không thể. Rồi sẽ có một ngày lũ thiên thần sẽ phải thôi những nụ cưòi đáng ghét của chúng, thiên thần sẽ rơi lệ. Khóe môi hắn không tự chủ được mà nhếch lên cười.

- Sao ngươi...không...chết ...đi! - cậu ra sức đạp vào hắn cũng cảm thấy mình sắp chết đến nơi.

- Thiên thần của ngươi đã hai tuần rồi không tìm ngươi, ta nghĩ liệu có phải hắn quên ngươi rồi không? Như thế thì không còn thú vị nữa.

- Giết...ngươi...giết ta đi!- hai chân Tiêu Chiến buông thõng, cậu sắp chết rồi.

Vương Nhất Bác nhếch mép cười nhẹ rồi ném nó xuống giường, khí quản nhanh chóng lấy oxy cho cơ thể, cổ bị siết chặt đến lằn đỏ. Hắn tiến lại gần, Tiêu chiến dùng đôi mắt uất hận nhìn hắn. Hắn tóm lấy cổ Tiêu Chiến kéo lại gần, vươn người cắn vào sau gáy cậu một cái. Cảm giác răng nanh của quỷ cắm sâu vào cơ thể, đau đến tê dại. Tiêu Chiến mệt mỏi ngất đi.

- Ngươi làm mất con ngựa thần tiến cống cho ta... nhưng ta thấy ngươi giá cũng không rẻ chút nào.

Thái y được truyền đến xem xét vết thương cho cậu. Rõ ràng là bóp cổ con nhà ngưòi ta mà còn nói là không làm gì. Nhưng thân phận thấp hèn lại không dám lên tiếng. Dù cũng mang tiếng là quỷ nhưng thái y này cũng có chút tính người, dù sao cũng là một linh hồn danh y, do một lần vô tình làm chết người nên bị bắt lại để phục dịch. Xem chừng cũng không quá nghiêm trọng liền kê vài viên dược hoàn, rồi xin phép rời đi. Bất quá có khỏi được không cũng còn xem tâm trạng Điện hạ của hắn đã.

Vương Nhất Bác thốc Tiêu Chiến lên rồi bế về phòng ở điện phía đông, hôm nay đi nhiều như vậy hắn cũng cần được nghỉ ngơi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st