chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi anh nở một nụ cười nhếch mép , và anh đưa ngón tay lên.

Click

Và ánh nến giảm dần.

bóng tối

............................................................

Tôi cố gắng ổn định nhịp thở khi một vài tiếng gầm gừ xung quanh văng vẳng bên tai.

"n-này các bạn, rất vui được gặp các bạn nhưng tôi phải đi-" Tôi lắp bắp, lần mò trong bóng tối.

"Cửa ở đâu?"

Một bàn tay vòng qua eo tôi, đẩy tôi về phía sau .

"Cô có biết tại sao dark lại được đánh vần bằng chữ k thay vì chữ c không?" giọng nói mượt mà hỏi.

"t-tại sao?"

"bởi vì ... bạn không thể ở trong bóng tối," anh ấy cười nhẹ , những ngón tay của anh ấy lần dọc theo xương quai xanh của tôi.

"trò đùa chết người, Jin hyung" Jimin chế giễu, cậu ta có vẻ cũng ở gần đây. Một bàn tay nhỏ bé bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào vòng tay của cậu ta.

"Em biết không ..." anh thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi. "có gì đó không ổn với răng của tôi ... Tôi cứ nghĩ về cổ của em ..." anh nhẹ nhàng liếm nó, trước khi một bàn tay khác kéo tôi ra.

điều này thật nực cười ... Tôi như là một món hàng?

"Này cô gái ... Tôi là ma cà rồng trên đường phố nhưng là một ác quỷ thực sự trong tấm khăn trải giường ~" giọng nói vang lên, đánh hơi phần lộ ra trên vai tôi.

"Unm" một giọng nói khác chế giễu. "Nghe này cô gái tôi không khoe khoang mà tôi có thể biến thành một con thú trên giường. Giống như nghĩa đen"

"Chuyện này là sao?- nghe này, tôi không đến đây để nghe những lời nói khập khiễng của các cậu-"

"à, cô ấy nói đúng. Vậy thì hãy giải quyết thôi, hmu?" Hoseok liếm môi.

"cơn khát " Yoongi nói trong sự đồng tình, khi bước chân anh lướt dọc trên sàn đá cẩm thạch.

Tại thời điểm này, ngay cả khi xuyên qua bóng tối, tôi vẫn cảm thấy mình ở giữa, bị bao bọc bên trong một vòng tròn ma cà rồng. Và họ muốn máu của tôi.

Chỉ trong tích tắc, hai chiếc răng nanh nhô ra khỏi miệng một cách đầy đe dọa, đâm xuyên qua da tôi như dao găm

Tôi hét lên trong đau đớn, khi một chất ấm chảy xuống vai tôi.

"không công bằng" Jungkook gầm gừ, liếm máu chảy ra. "Tôi muốn cắn trước"

Taehyung cười trên làn da của tôi. "bạn tin vào tình yêu từ cái cắn đầu tiên? "

"Owwwhh" tôi rên rỉ

Một vài giọt nước hình thành trong mắt tôi, và tôi đứng đó không thể làm gì mặc kệ cho mỗi người nếm thử

Cơn khát của họ đã được dập tắt, và đã chống lại sự cám dỗ của mình. Họ trở lại với hình dạng bình thường và cảm giác tội lỗi ngấm qua họ ngay lập tức khi xem kết quả.

"chết tiệt" Yoongi thở dài tiếc nuối nhìn xuống cơ thể vô hồn của tôi. "Đáng lẽ tôi không nên uống, ai cần máu của mộ người bị thiếu máu?"

"Cô ấy ... CHẾT rồi sao?", họ đồng thanh kêu lên, kinh hãi nhìn xuống.

"Không ...! Ngay cả sau khi chúng ta đã thề không bao giờ uống máu nữa ..." Jin lắc đầu.

Trong khi đó, tôi nằm trên mặt đất, không dám cử động . Tôi đã nghe trong sự ngạc nhiên và tự hỏi liệu họ có thực sự là những con ma cà rồng trong truyền thuyết không?

Họ có bị vấn đề về trí tuệ không ? Họ thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chết sau một vài vết cắn nhẹ vào vai?

Namjoon thận trọng quan sát tôi, có điều gì đó khiến anh ấy bận tâm. Anh lo lắng gõ chân xuống đất.

"Anh cũng để ý, hả hyung?" Jungkook nói bên cạnh.

"Điều gì? " những người khác hỏi

"mọi người không cảm nhận được sao?" Namjoon thu tay về sau, trong mắt hiện lên tia năng lượng. "máu, cô ta có vị khác. Thơm ngon, gợi cảm nhưng không bình thường. Cơ thể của bạn không cảm thấy nhẹ nhàng hơn sao? Mạnh mẽ hơn?"

Các thành viên gập vai qua lại và bắt đầu thích thú. "waoo" Hoseok hét lên thích thú. "Bạn nói đúng! Tôi cảm thấy giống như Anpanman!"

"và cả ..." Jungkook nói thêm, cảm nhận từng mạch đập của tôi. "Khi nào thì bạn sẽ ngừng việc giả vờ chết?"

chết tiệt ... Tôi thầm nguyền rủa.

Tôi mở một mắt và thấy một khuôn mặt ngạc nhiên. Cau mày, tôi đột ngột ngồi dậy. "Có chuyện gì ?"

"Đúng hơn là, bạn có chuyện gì vậy?" Namjoon trả đũa, giọng nói xuyên qua căn phòng như một nhát dao. "Rất ít người sống sót sau vết cắn từ bảy con ma cà rồng, bạn bình thường và thoải mái xung quanh một lũ ma cà rồng suýt giết chết bạn. Bạn có ổn gì không?", anh ta nhìn sâu vào mắt tôi.

"Có lẽ tôi là một trong số người đặc biệt," tôi nói, nhìn lại với cường độ như vậy. Tất cả đều xem và lắng nghe một cách thích thú.

"không ... anh nhìn thấy nó trong mắt em" anh lẩm bẩm sự tò mò tràn ngập trong mắt anh. "Em không phải con người ... chính xác em là gì ..? "

......................................................

Mọi người có thể nghe bài
Anpanman của các anh =) khá hay đấy tui nghe giờ nghiện luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro