Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khamphan

Anh ấy đến nhà tôi nhưng không nhiều bằng tôi đến nhà anh ấy.

"Khamphan" PaPa gọi.

MaMa bối rối, tôi choáng váng và P'Yoo ... tái mặt.

Chỉ cần anh ấy ở đây đã là kỳ lạ rồi, sau đó PaPa hỏi về người bạn đời của tôi và như thể chưa đủ, sau đó bố còn hỏi liệu anh có phải là con dâu của bố không. Tôi sắp chết ... Tôi rất xấu hổ trước anh ấy.

"Papa, đang làm gì vậy?" Tôi nói trước khi bước đến và ngồi đối diện.

PaPa nói: "Bố chỉ đang trêu thôi, đó là một trò đùa haha".

"Ừ, đi nào Yoo ngồi đi" MaMa ra hiệu cho P'Yoo, người đang từ từ mỉm cười trước khi đến và ngồi cạnh tôi.

"Đó là đồ ăn Thái, con có thích tôm Tom Yum không?" PaPa hỏi P'Yoo.

"Vâng, có ạ" anh cười nói trước khi nhúng thìa vào để nếm thử những gì PaPa đã trình bày.

"Nó có ngon không? Bác thực sự không biết làm nó như thế nào vì gười giúp việc không có ở đây" MaMa nói.

"Ồ, cô ấy lại đi rồi à?" Tôi hỏi.

"Mẹ cũng không rõ, nó có ngon không Yoo?" MaMa đáp lại trước khi tiếp tục nói chuyện với P'Yoo.

"Nó rất ngon ạ" P'Yoo đáp lại với một nụ cười.

"Ăn nhiều lên nha, Khamphan không thích ăn nhiều" MaMa nói.

"Con ăn khá nhiều mà" tôi nói lại nghiêm túc.

PaPa nói: "Con ăn rất nhiều nhưng con không bao giờ béo lên được".

Tôi là người thích ăn uống và có thể ăn mọi thứ và không phải lo lắng về việc tăng cân. Không phải ai cũng có thể hiểu tại sao tôi không cao lên, họ không có được sự trao đổi chất và vóc dáng nhỏ bé của tôi nhưng có cần bắt nạt vậy không?

"Đó là sự thật, Yoo con không nghĩ Khamphan nên tăng cân nhiều hơn sao? Quá gầy là không tốt" PaPa quay về phía P'Yoo nói.

"Dạ ..." anh ấy lắp bắp trước khi quay lại nhìn tôi.

Tất cả đều rất đột ngột.

Tôi thậm chí còn không hiểu hết cảm xúc của P'Yoo, nhưng nó đủ để biết rằng tất cả đều rất nhanh chóng. Anh ấy không biết PaPa của tôi hoặc MaMa của tôi, chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện về họ, và một điều khác, chúng tôi chỉ mới trò chuyện một ít về những thứ khác.

Anh ấy chỉ là đàn anh của tôi không hơn không kém.

"Ăn nhiều hơn đi con trai" PaPa nói trước khi múc thêm tôm tẩm bột chiên giòn cho tôi.

"Thêm nữa? Nó vẫn giống như trước đây Pa à" MaMa nói.

"Đừng bắt nạt con trước mặt người khác" tôi nói.

"Có ai đó khác à? Cậu ấy ngủ tại căn hộ của con nên Pa nghĩ là hai đứa thân nhau" PaPa nói.

"Pa... không hẳn, chúng con không thân đến vậy" P'Yoo đáp, câu trả lời của anh ấy ảnh hưởng đến nhịp tim của tôi.

"P Yoo là anh trai của P'Vee. P'Vee ... bạn trai của Mark" tôi nói.

"A ... Mark, đã lâu không gặp, con không mang cậu ấy đi cùng à."

"Khi nào thằng Mark được tự do? Nó chỉ ở với P'Vee thôi", tôi nói khi nghĩ về người bạn thân nghiện người yêu của mình.

"Con cũng cần phải tìm một người để sau đó con sẽ không cô đơn" MaMa nói.

"Cô đơn gì chứ? Con không có" tôi nói lại.

"Tại sao con nó lại cần một ai đó ngay bây giờ? Khamphan chỉ mới 20" PaPa nói khi nhìn MaMa.

"21 rồi" MaMa nói lại.

"Khamphan vẫn 20 đúng không Yoo?" PaPa nói quay sang P'Yoo, người nở một nụ cười yếu ớt.

"Vâng ..."

"Con đã có người yêu chưa Yoo? Con có phải là một trong những đàn anh của Khamphan không?" PaPa hỏi.

"Con học khác khoa với Nong, con vừa tốt nghiệp ngành Kiến trúc" P'Yoo trả lời.

"Ồ, vậy thì tốt vì cô rất muốn sửa sang lại căn nhà, con có thể xem giúp được không?" MaMa nói, quay đầu lại để xem xét ngôi nhà mà cô ấy nói rằng cô ấy muốn cải tạo.

"Còn muốn đổi cái gì nữa? Cái này còn chưa đủ sao?" Tôi nói khi miệng ngừng nhai mì để nhìn xung quanh để hỏi xem cô ấy muốn đổi món gì nữa.

"Mẹ muốn thay đổi nó một lần nữa vì cùng một phong cách cũ sẽ trở nên nhàm chán" MaMa nói.

"Thật lãng phí, PaPa rằng tiền rất khó kiếm" tôi nói.

"Hmmm, đã một năm rồi nếu em muốn thay đổi nó thì em có thể" tất nhiên, PaPa sẽ đứng về phía MaMa, và ngược lại.

Tôi cảm thấy tiếc cho P'Yoo khi phải ngồi ở một nơi xa lạ này. Tôi quay lại nhìn anh ấy và anh ấy cũng nhìn lại tôi. Tôi muốn biết anh ấy đang nghĩ gì, đây là lần đầu tiên anh ấy đến đây và anh ấy biết rằng những người trong nhà tôi không nghiêm khắc hay nghiêm túc nhưng có phần điên rồ khi lắng nghe, ngay cả khi anh ấy không ngại ngùng, điều đó khiến bố mẹ tôi xấu hổ khi đang nói chuyện một cách thân mật như thế này trước mặt anh.

"Chuyện nhà đừng nói nữa, không phải muốn hỏi thêm về P'Yoo sao?" Tôi đã nói.

"..." P'Yoo nhìn tôi, đôi mắt của anh ấy truyền đạt 'tại sao mày ại nói như vậy?'

"Hmm đúng" PaPa nói lại quay lại nhìn P'Yoo, người tất nhiên sẽ quay lại nhìn tôi. Tôi muốn thè lưỡi với anh nhưng lại tập trung vào thứ tôi đang ăn, thay vào đó là một nụ cười tinh quái trên môi. Tôi phải chăm sóc bản thân trước và nếu phải chọn giữa MaMa nói về chuyện nhà hay quan tâm đến P'Yoo thì tôi sẽ chọn cái sau.

"Con quen con trai của chúng ta lâu chưa? Dạo này nó thấy cô đơn vì Mark và Fuse bận quá" MaMa quay sang hỏi P'Yoo rồi cười trước khi trả lời.

"Tụi con quen nhau được một thời gian rồi."

"Bạn thân với nhau là tốt rồi, có nhiều người yêu thương bạn hơn là những người ghét mình thì tốt quá" MaMa nói khiến P'Yoo phải khựng lại một lúc.

"... vâng" anh mỉm cười trả lời với MaMa trước khi chuyển sự chú ý trở lại đồ ăn của mình.

Bữa ăn lặng lẽ tiếp tục, cuộc trò chuyện giữa bố mẹ tôi. Tôi hơi khó chịu vì P'Yoo đã trả lời một số câu hỏi, nhưng sau câu trả lời cuối cùng đó, mẹ tôi ít nói hơn. Tại sao? Có người yêu bạn khiến bạn bực bội hay khó chịu? Tôi không thực sự hiểu anh ấy với điều này. Tốt hơn hết là có một người yêu bạn hoặc thích bạn thay vì ghét bạn như MaMa đã nói. Làm sao anh ấy có thể có thành kiến ​​với người đã thích mình trước?

Một lần trong khi chia sẻ thức ăn, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, sự bối rối và khó chịu cộng với những thứ khác đã được khắc họa qua đôi mắt của anh ấy. Tôi vẫn không thể hiểu hết được tình cảm của anh ấy nhưng tôi không chịu từ bỏ.

"Ăn xong thì nên đi dạo, bố sẽ ra cửa hàng một lát" MaMa nói trước khi nhấp một ngụm đồ uống.

"Ồ ... con tưởng có chuyện gì đó?" Tôi nghĩ vì trong khi cố gắng nỗ lực để quay lại mọi lúc có thể, tôi cũng muốn thử và được ngồi trên chiếc xe của P'Yoo trong tương lai.

"Không có việc gì, mẹ cũng đi kiểm tra tiệm." Papa đứng dậy đi theo MaMa.

"Các con ăn xong đi, mẹ xuống dọn dẹp trước " MaMa nói.

"Không sao đâu, nếu cô đang vội, con và Nong có thể dọn dẹp" P'Yoo nói.

"Không thể để khách đến rửa bát được" MaMa cười nói với P'Yoo.

"Con cũng là khách ạ?" Tôi nghiêng đầu hỏi MaMa.

"Con trai ... được chưa, con có thể rửa bát chung cũng được, chỉ cần cẩn thận vì nước rửa bát có thể làm đau tay con và đỏ lên" MaMa nói.

"Con biết" tôi trả lời.

Hai người họ thường bỏ đi như thế này, và không phải tôi khó chịu hay cáu gắt hay gì cả mà chỉ là tôi nhớ và cảm thấy cô đơn như PaPa đã nói. Ở trường đại học, bạn bè của tôi quá bận rộn để đến nhà tôi, MaMa và PaPa bận làm việc, đặc biệt PaPa là người làm việc rất nhiều, nhưng MaMa có những lúc phải vội vã đi làm và bận rộn làm những việc mà nhân viên không hài lòng. . Hôm nay mẹ phải đi trông chừng nên có lẽ là chuyện đã xảy ra. Điều tôi thích nhất là được ăn cùng họ vì đó là thời gian duy nhất mà tất cả chúng tôi ngồi ùng nhau một cách hài hòa và vui vẻ.

Vì vậy, tôi không bao giờ bỏ lỡ cơ hội khi MaMa gọi tôi đến ăn.

"Mày có bị dị ứng với nước rửa chén không?" P'Yoo quay lại hỏi trong khi chúng tôi đang thu dọn chén và bát.

"Ừ, da em đỏ lên và bắt đầu râm ran" tôi nói lại. Đó là một vấn đề không ai thực sự mong muốn, ai lại muốn lý do mọi người nhìn mình là vì thương hại như thể tôi vô dụng và không thể làm gì liên quan đến một vấn đề tầm thường như vậy. Nhưng tôi đã cố gắng và tôi thực sự không thể.

"Ờ" P'Yoo gật đầu trước khi mang bát đĩa vào bồn rửa.

"Em yếu đuối đúng không?" Tôi yêu cầu anh ấy giao lại những chiếc đĩa và bát sau khi tôi đã cạo xong thức ăn.

"Tao vẫn bị dị ứng với lông mèo," anh nói.

"Hả?" Tôi khịt mũi nghi ngờ.

"Ừ, tao bị dị ứng với lông mèo" anh nói, má anh hơi đỏ lên, màu sắc rất dễ thương khiến tôi mỉm cười.

"Vậy thì anh không được chơi với mèo?" Tôi nói với giọng thông cảm nhưng thực sự tôi chỉ muốn giễu cợt anh. Làm thế nào anh có thể giữ bí mật câu chuyện này? Nếu những người khác biết rằng Thánh Yoo không thể chơi với mèo thì đó có phải là một vấn đề?

"Còn hơn một người không biết rửa bát" anh nói khi xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông đã chuẩn bị đầy đủ cho những bong bóng đáng sợ đó.

"Nếu em không thể rửa chúng thì em sẽ không làm nữa " tôi nói với vẻ tức giận. Tôi sẽ không đủ điên rồ để đầu tư đôi tay mềm mại của mình vào việc này cho dù anh có thách thức tôi thế nào đi chăng nữa bởi vì nó sẽ không hiệu quả. Tôi đã từng cảm thấy tay mình bị đau và nó còn tồi tệ hơn rất nhiều so với vết mèo cắn.

"Mày có thường để Quý bà rửa chúng không?"

"Quý bà?"

"Mẹ của mày..."

"Ý anh là MaMa?"

"Đúng vậy" anh ấy trả lời với vẻ không chắc chắn khi nói từ MaMa vì khi chúng tôi đang ăn, anh ấy cũng gọi cô ấy là MaMa, hay là vì anh ấy sợ rằng nếu gọi mẹ à MaMa thì cảm giác quá thân thiết? Giống như một gia đình?

Vậy tại sao tôi lại cảm thấy ngại ngùng trước giọng nói run rẩy của anh ấy?

"Đừng gọi mẹ à MaMa, MaMa nói không thích vì nó làm cho mẹ ó vẻ già" đó là sự thật mẹ không thích nó, chỉ cần gọi cô là đủ.

"Thật không? Tao nghĩ nó ổn" P'Yoo nói khi quay lại với chén đĩa.

"MaMa không thích."

"Mmm ... vậy thì ai thường dọn đĩa?" anh ấy hỏi.

"Quản gia" tôi đáp khi bước tới chỗ anh.

"Mày ũng có quản gia?" P'Yoo nói nhỏ và tiếp tục rửa bát.

"Em có thể giúp" tôi nói khi tiến lại gần hơn.

"Dừng lại, tránh ra, tao không muốn nhìn thấy tay mày ỏ."

"Nó ... nó không quá nghiêm trọng" tôi nói nhẹ nhàng. Tôi muốn hạ tay xuống một lần nữa nhưng tôi sợ. Tôi thực sự không biết như thế nào để chà các thức n. Ngày tôi nhận ra rằng tôi bị dị ứng với chất tẩy rửa, tôi cũng tò mò muốn tìm hiểu xem bong bóng mềm như thế nào và nó sẽ thú vị như thế nào khi tôi chạm tay vào đó. Tôi nhớ mình đã đổ đống nước rửa bát vào và chơi gần năm phút trước khi nó bắt đầu đau và tay tôi đỏ bừng. Sau đó MaMa không bao giờ để tôi đụng đến nước rửa bát nữa và vì vậy tôi hầu như không tham gia rửa bát gì cả.

"Ngay cả khi nó không nghiêm trọng đến mức cũng không cần phải mạo hiểm, tao ở đây để làm điều đó" anh nói với vẻ bình tĩnh như thể những lời đó không có ý nghĩa gì đối với anh, nhưng chúng đã chạm đến trái tim tôi.

"Vậy thì ... em có thể rửa lại chúng cùng với ước sạch."

"Ngừng lại!" Anh ấy nói dừng lại khi tôi còn chưa nhúng tay vào nước.

"Em muốn giúp" tôi nói. Tôi không thể chỉ ngồi và xem như thế này.

"Sau đó rửa lại bằng nước sạch" anh nói, tiếp tục rửa bát khiến trái tim tôi từ từ rung lên theo lời anh nói.

Tôi nhìn lên anh ấy và anh ấy cũng dễ thương. Người này có thể là con dâu PaPa của tôi.

Tôi đã giúp rửa bát đĩa cho đến khi được hoàn thành, sau đó đặt chúng vào giá và đợi chúng khô, bây giờ chúng tôi đã được rảnh rỗi, tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Nói với anh rằng anh có thể trở về nhà chẳng khác nào đuổi anh ra ngoài cả, nhưng nếu tôi bảo anh ở lại thì quá hấp dẫn. Tôi có thể hỏi anh ấy cảm thấy thế nào khi đến nhà tôi hoặc cảm xúc của anh ấy về bất cứ điều gì nhưng có lẽ tôi không thể vì chúng tôi không thân thiết với nhau.

Chúng tôi chỉ ở với nhau một đêm.

"P ... vậy anh muốn ăn gì không? Còn thêm món tráng miệng" tôi nói vì khi rửa bát tôi mở tủ lạnh ra và có một ít Krispy ruby ​​Lot Chong.

"Tao không muốn, tao phải về nhà." Anh nói, có lẽ cũng đang tìm kiếm thời điểm thích hợp để từ bỏ hay ở lại, chỉ có điều anh hơn tôi rất nhiều. Anh ấy hiểu nhịp điệu của cách những thứ này hoạt động.

"Ồ, nhưng món tráng miệng của MaMa thực sự ngon," tôi nói.

"Thật sự?" Tôi không muốn tan chảy trước giọng điệu hay nhướng mày của anh ấy nhưng ngay bây giờ tôi thực sự không thể ngăn mình lại. Làm thế nào để tôi không bị tổn thương? Tôi có nên thả lòng mình để đi cùng anh ấy không?

"Gói vào túi cho tao, bố tao vừa nhắn tin chửi tao" P'Yoo nói, cho tôi xem điện thoại di động của anh.

"Vâng ..." anh ấy có thực sự muốn tôi kết thúc ở đây?

"Nếu không thì có lẽ tao sẽ phải tìm một lý do khác để quay lại nhà mày à ăn Lot Chong" anh cười nói.

"..." Nhưng điều đó có nghĩa gì?

"Hay là mày muốn tao quay lại lần nữa?" Anh nhướng mày hỏi, vì vậy tôi quay trở lại nhà bếp.

Điều gì sẽ thể hiện rằng tôi muốn anh đến đây một lần nữa? Nếu anh đến lần nữa, tình trạng của anh sẽ như thế nào? Là một đàn anh mà tôi biết như thế này? Tôi chỉ biết anh ấy mà chúng tôi không thân thiết. Tôi thậm chí còn chưa đưa những người bạn thân của mình như P'Pond hay P'Kla về nhà.

Tình trạng cần được nâng cấp trước khi quay lại.

"Em không có bất kỳ chiếc túi nào, chỉ có hộp đựng" tôi nói với tay chiếc hộp nhựa đựng món tráng miệng. Có thể ăn cả nhà luôn vì nếu ăn một mình chắc chắn sẽ béo lên, không phải béo bình thường mà là bị tiểu đường vì lượng đường cao.

"Vậy ... lần sau tao đến tao phải mang trả đúng không?" P'Yoo cười nói.

"Vâng ..." Tôi không có bất kỳ kế hoạch nào như vậy.

"Hẹn gặp lại nha bé Khampan" anh nháy mắt nói trước khi đi về phía chiếc xe của anh đang đậu trong gara của PaPa giữa rất nhiều xe đẹp. Chiếc xe của anh ấy cũng rất nổi bật và đáng chú ý nhưng khi anh ấy rời đi đã có điều gì đó không ổn.

Tiếng động cơ tăng tốc cũng là lúc khuôn mặt điển trai đó hướng về phía tôi mỉm cười, một điềm báo chắc chắn chúng tôi sẽ gặp lại nhau, nhưng trước khi làm tôi muốn nói với anh ấy điều gì đó.

"Tên em không phải là Khamphan!" Tôi hét.

"Hả?" Anh cũng hét lại.

"Tên em không phải là Khamphan."

"Hẹn gặp lại."

Tôi thở dài một tiếng, cánh tay kiệt sức khi chúng buông thả xuống bên cạnh tôi. Chẳng lẽ anh không để ý đến câu quan trọng nhất sao? Tại sao không ai muốn nghe nó?

"Aa Tee" một giọng nói lớn vang lên trước khi bước vào nhà. MaMa ngồi bên ghế lái chiếc xe xinh đẹp của mình. Mẹ hạ cửa sổ xuống và chống tay vào thành cửa xe theo cách mà mẹ a thích làm, khuôn miệng xinh xắn màu sắc tươi cười khi mẹ gọi những từ chỉ những người trong nhà mới sử dụng.

"Chuyện gì vậy, MaMa?" Tôi hỏi.

"Khi đi ra ngoài, mẹ đã nhặt được một chiếc ví, mẹ đã không kiểm tra nó."

"Và?"

"Và hóa ra nó thuộc về Yoo" MaMa nói, nâng chiếc ví lên cho tôi xem.

"Hả?" Tôi sững sờ một lúc trước khi nhìn về phía cổng.

"Ừ mẹ thấy Yoo bỏ đi nhưng mẹ có việc phải làm nên không thể trả lại, vậy con trả lại cho cậu ấy được không?" Mẹ nói mở rộng nó ra cho tôi.

"Đây là cái gì ..."

"Cầm lấy và trả lại cho đàn anh của con, mẹ đang vội" dù vội vàng như vậy vẫn còn thời gian để giải thích.

"Vậy con phải làm gì đây? Người tài xế đã đi với bố " Tôi nói, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ và sự thật là tôi không cần phải ra khỏi nhà, nếu điều đó ảy ra thì tài xế sẽ không ở đây.

"Tại sao con không gọi xe trên app?"

"Àaaa ..." công nghệ cao cho một cái gì đó đơn giản.

"Nhưng đừng quên gửi ảnh thông tin cho cậu ấy, khi đến nơi thì báo cho mẹ" MaMa nói khi tôi đang suy nghĩ về việc gọi lại cho P'Yoo, nhưng tôi cũng chỉ gửi tin nhắn qua facebook của anh ấy.

"Con lớn rồi đó mẹ!."

"Mẹ vẫn lo lắng đó, con có thể đã lớn, nhưng chỉ là thân thể của con lớn thôii."

"Vậy mẹ đang nói não của con không phát triển sao?"

"Không con trai, mau trả lại cho Yoo nếu không cậu ấy sẽ không có tiền để sử dụng" MaMa nói tất cả những điều này trong khi tôi đứng đó dưới cái nóng của sân trước, trong khi mẹ ngồi trong máy lạnh.

"Vâng"

Tôi lại bắt xe đến trường đại học cách nhà tôi không xa chỉ khoảng hai mươi phút nếu không bị tắc đường, nhưng nếu giao thông đông đúc thì có thể rất tệ. Bây giờ là buổi trưa nên mọi người có thể đã ra ngoài, mặc dù đó là ngày nghỉ hay ngày làm việc thì điều đó không đảm bảo rằng sẽ không có nhiều phương tiện giao thông trên đường.

"Tôi nên đỗ xe ở đâu?" Người lái xe hỏi khi chúng tôi đến con đường ở trung tâm trường đại học.

"Ừm ... gần thư viện" tôi nói.

Tôi không biết P'Yoo ở đâu vì tôi chưa bao giờ đến đó mặc dù Mark đang hẹn hò với P'Vee, nhưng họ ở cùng nhau không liên quan gì đến tôi nên sẽ thật kỳ lạ nếu tôi biết họ sống ở đâu. Tôi quyết định xuống đây và giải quyết trước trước khi liên hệ với P'Yoo, hoặc có thể tôi sẽ nhắn tin với thằng Year hoặc ai đó có thể đưa tôi đến nhà anh ấy.

Tôi bước vào thư viện bởi vì tôi sẽ không đứng xung quanh để đợi những chiếc xe chạy đến đâu khi tôi thậm chí còn không biết mình sẽ rời khỏi đây lúc mấy giờ, vì vậy ít nhất tôi sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào. Cũng hơi lạ khi mọi người thường xuyên nhìn vào tôi và tôi cũng cảm thấy tội lỗi vì chiếc ví trên tay. MaMa nói tôi phải nhanh chóng trả lại vì P'Yoo có thể cần sử dụng tiền của anh ấy.

Nhưng nếu như vậy ... chẳng phải anh ấy đã liên lạc với tôi rồi sao?

Hoặc có thể anh ấy thậm chí không biết rằng ví của mình đã bị mất.

Nhà Khamphan có một chiếc đèn còn lớn hơn xe tăng

'P'Yoo!'

'Anh để quên ví của anh ở nhà em.'

Tôi gửi tin nhắn rồi ngồi dán mắt vào màn hình điện thoại. Năm phút trôi qua, rồi mười phút mà tin nhắn vẫn chưa hiển thị là đã được đọc. Anh ấy không nên phớt lờ tôi bởi vì khi chúng tôi chia tay vào dịp này, đó là điều tốt đẹp. Anh ấy cũng nói rằng anh ấy muốn gặp tôi một lần nữa, hoặc có thể điều gì đó đã xảy ra như trong những bộ phim truyền hình, trong đó nam chính đi tìm một người quan trọng và sau đó bị một chiếc xe hoặc một cái gì đó tương tự đâm vào.

Nhà Khamphan có một chiếc đèn còn lớn hơn xe tăng

'Year, mày có rảnh không?'

'Đến thư viện gặp tao'

Tôi nhắn tin đến NewYear, nó phản hồi chưa đầy một phút sau là cằn nhằn về việc tôi nhắn tin hẹn gặp nó khi lẽ ra nó phải ngủ cả ngày, nhưng Year vẫn đồng ý đến gặp tôi.

Nó đến trong vòng vài phút.

"Mày gọi tao đến đọc sách với tư cách bạn bè?" nó ngồi xuống đối diện tôi.

"Không, tao muốn hỏi xem mày có đưa P'Yoo về nhà không?."

"Hừ! Thánh Yoo nhà của anh ta!

"Suỵt. Đừng lớn tiếng như vậy," tôi mắng nó. Có cần gọi ra để toàn bộ thư viện nghe thấy không?

"Chà, mày muốn đến nhà anh ta sao?" nó nói khi nhìn tôi như thể sợ tôi.

"Khoan đã ... Tao chỉ muốn đi gặp anh ấy, làm sao bây giờ? Taoi chỉ muốn trả lại ví thôi" tôi vừa nói vừa nhặt được ví của anh khi người trước mặt đang hoảng sợ dần bình tĩnh lại.

"Vì điều này phải không? Mày đến tìm tao thay vì hai đứa kia?" Hai người khác mà nó nhắc đến có lẽ là Mark và Fuse vì tôi không thực sự đi chơi với nhiều người khác. Lúc đầu, tôi đã tính hỏi Mark, nhưng chắc chắn nó sẽ cằn nhằn tôi và nếu tôi thử hỏi Fuse, Mark cũng sẽ phát hiện ra.

"Đừng nói với tụi nó" tôi nói với New Year bằng ánh mắt nghiêm túc của mình để thể hiện điều này quan trọng như thế nào nên nó gật đầu.

Chỉ có điều tôi không thực sự tin tưởng nó vì bản chất thích gây chuyện.

Nhà của P'Yoo ở phía sau trường đại học theo đúng nghĩa đen, bước ra khỏi cổng cứ đi thẳng một chút là đến nơi. Trước nhà là tiệm cơ khí nên chắc chắn rồi. Lúc đầu, tôi không muốn đến đây, nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi nhận ra rằng nếu không thì làm sao tôi có thể tìm được anh ấy? Nếu anh muốn đi ra ngoài, sẽ không có tiền nên phải trở về nhà.

"Này ... chúng ta thực sự đi vào sao?" NewYear hỏi

"Ờ" Tôi cũng không đủ can đảm để đi vào. Chúng tôi không thân thiết với anh ấy hay với bố mẹ anh ấy ngoại trừ việc được Mark ngưỡng mộ rằng tôi dễ thương, điều đó tôi đã chấp nhận lời khen mặc dù tôi không thực sự dễ thương như vậy, nhưng không gì là không thể vì tôi đẹp trai thật mà.

"Con đến sửa xe à?" một lời chào ân cần từ bố của P'Yoo. Year và tôi nhìn nhau trước cái lắc đầu.

"Chào chú ạ" P'Yoo gọi mẹ tôi là dì nên tôi sẽ gọi chú ấy là chú trước.

"Hả? Nong Khamphan? Hai người làm gì ở đây?" Anh hỏi, miệng chúm và mắt nheo lại nhìn tôi với Year. Tôi có thể hiểu tại sao hai cậu con trai của chú đều đẹp trai. P'Yoo là bản sao của bố anh ấy, người rất đẹp trai mặc dù chú ấy đã lớn tuổi, nhưng vẻ đẹp trai vẫn chưa biến mất. Chú có lông mày đậm, đôi mắt sắc nét và chiếc mũi nổi bật, đôi môi hình hạt dẻ, khuôn mặt rõ ràng giống như nam diễn viên chính trong phim truyền hình.

"Khamphan muốn đến gặp P'Yoo" câu nói của New Year kéo tôi ra khỏi tiềm thức .

"Tao không đến để gặp P'Yoo." tôi thì thầm.

"Ồ! Vậy mày đang tìm ai? Mày tới gặp bố anh ấy sao?" nó thì thào đáp lại.

" Đừng cãi nhau nữa, các con nên vào đi, chú cần sửa cái này trước", bố anh nói, mặc dù ánh mắt nghi ngờ nhưng anh vẫn mời chúng tôi vào.

"Khamphan, con có đến gặp P'Vee không? Nó đã đến phòng Mark rồi," một giọng nói ngọt ngào chào đón tôi ngay khi tôi bước vào

"Khampha đến để gặp Thánh Yoo! Ý con là đến để gặp P'Yoo."

"Hả? Đến gặp Yoo?" dì ấy nhìn thằng Year trước khi nheo mắt nhìn tôi. Tôi quay lại nhìn người bạn vừa nói ra mà không hề định nói gì khiến tôi nhận ra lúc này não không kịp suy nghĩ vì đang nhìn người đẹp trước mặt không chớp mắt.

"Ờ...dạ...dạ..P'Yoo" nếu tôi nói với dì rằng tôi có ví của anh ấy, dì sẽ bối rối không biết làm thế nào chúng tôi gặp nhau, hoặc có thể dì sẽ nghi ngờ về những gì đang xảy ra giữa chúng tôi và nếu tôi nói chúng tôi đã ở lại với nhau tối qua, sau đó anh ấy về gặp bố mẹ tôi, mọi chuyện có vẻ ổn thỏa phải không?

Haizz! Tại sao MaMa lại cầm chiếc ví này chứ?

"Có chuyện gì vậy mẹ?" Một giọng nói đẹp trai truyền ra từ bên trong, không chỉ giọng nói mà khuôn mặt cũng điển trai. Tôi tròn mắt nhìn người đang bước xuống cầu thang. Anh ấy là sự kết hợp hoàn hảo, P'Yoo lấy 80% vẻ đẹp trai từ bố anh ấy và 20% sự ngọt ngào từ mẹ anh ấy, cộng điều này lại với nhau và bạn sẽ có được vị Thánh đang đi xuống để tìm thấy tôi ở đây. Chỉ có mẹ anh ấy và cánh cửa ngôi nhà ngăn cách chúng tôi và tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy. Anh nhìn tôi như thể nghi ngờ về việc đứa trẻ này đang làm gì ngay khi đôi mắt mở to của anh ta nhìn thấy khuôn mặt tôi.

"Thánh ơi...anh chưa mặc áo" tôi nói với chưa đầy hai phần trăm ý thức của mình. Nếu ai đó nhìn thấy anh ấy bây giờ mà vẫn còn tỉnh táo thì tôi phải gọi họ bằng thần. Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi để lộ làn da trắng, cơ bụng gợn sóng. Nhìn lên đó là một bộ ngực dày và thậm chí không cần chạm vào cũng có thể biết nó rất cứng, với bờ vai rộng đến nỗi tôi muốn nép mặt vào đó. Mắt tôi dừng lại ở bắp tay và những đường gân nổi rõ của anh ấy.

Cần bao nhiêu bài tập để có được thân hình như thế này?

"Khamphan" P'Yoo gọi tôi khi anh ấy đến gần.

"..." Tôi lùi về phía sau.

Không! Anh ấy không thể bước đến gần tôi trong tình trạng này. Ban đầu, điều đó thật tồi tệ cho trái tim tôi, tôi thực sự có thể chết. Anh không thể đến gần hơn, anh sẽ trở thành một kẻ giết người.

"Con trai Khamphan" mẹ gọi nhưng anh không dừng bước.

"Này Khamphan" bạn tôi nói khi nhìn tôi điếng người.

"Mày bị chảy máu mũi kìa Kham."

"Hả, cái gì?" Tôi sực tỉnh ngay khi thằng Year nói vậy.

Tôi rời mắt khỏi P'Yoo và nâng cánh tay lên để kiểm tra xem mình có thực sự bị chảy máu mũi hay không.

Không cần kiểm tra vì ngay từ lần đầu tiên cánh tay của tôi đã đỏ tươi. Chết tiệt, tôi chảy maú mũi trước mặt Thánh, trước mặt bạn tôi và bố mẹ anh ấy. Làm sao còn dám đứng đây giữ thể diện? Vị Thánh trước mặt tôi hành động như thể anh ấy không biết nên tiếp tục đến gần hay quay lại. Mẹ anh ấy có vẻ lo lắng và bố anh ấy đã đánh rơi dụng cụ đang cầm trên tay, còn đối với tôi tôi chỉ có thể chọc vào người bạn của tôi ở bên cạnh.

"Tao nên làm gì..."

"Giả vờ chết."

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro