Jimin28 tháng 09 năm 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã ngừng đếm những ngày tôi ở đây vài ngày sau khi nhập viện. Đếm là việc bạn làm khi muốn thoát ra ngoài, hoặc bạn nghĩ bạn có cơ hội thoát ra được. Xen kẽ những cành cây, tán lá xa xa ngoài cửa sổ, tôi vẫn có thể thấy những bóng người mập mờ.

Tôi biết rằng tôi ở đây cũng chưa lâu lắm. Nhiều nhất, có thể hơn một tháng một chút. Vì tác dụng của thuốc mà mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt và buồn chán.

Mặc dù vậy, hôm nay là một ngày đặc biệt. Kiểu ngày bạn phải viết nhật ký, nếu bạn có thói quen viết nhật ký. Nhưng tôi không viết nhật ký và tôi không muốn gặp rắc rối nếu có người đọc được cuốn nhật ký của tôi.

Hôm nay, lần đầu tiên tôi nói dối. Tôi nhìn vào mắt bác sĩ và giả vờ u ám nói "Tôi không nhớ gì cả".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro