Episode 2: Viết lại (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TᖇᗩᑎՏ + ᗴᗪIT: ᒍᗴᖇᑕᗩᕼIᑌᗴ.
𝑻𝒓𝒂𝒏𝒔 + 𝑬𝒅𝒊𝒕: 𝑱𝒆𝒓𝒄𝒂𝒉𝒊𝒖𝒆.

*

︱Episode 2: Viết lại.

Chương 3: Viết lại (1).

“Anh có biết sinh vật sống là gì không, tác giả-nim?”
ㅡ Bình luận từ chương 6 của “Toàn trí độc giả”.

*

Tôi đã từng đùa Ji Eunyoo rằng liệu chúng tôi có thể sống sót được hay không nếu rơi vào kịch bản đầu tiên của “Toàn trí độc giả”.

Và Ji Eunyoo đã trả lời tôi thế này.

ㅡ Thành thật mà nói, tôi không tự tin lắm, còn anh thì sao, tác giả-nim?

Tôi đã nói gì lúc đó? Tôi không nhớ.

Điều duy nhất tôi biết hiện tại là trò đùa đó đã thành sự thật.

「Ôi chúa ơi.」

Đây là một tình huống phi thường đến mức tôi không thể không sử dụng dấu ”「」” trong câu⁰.

Tôi sờ loạn khắp khuôn mặt của mình, từ mắt, mũi, miệng đến cằm. Không phải vì tôi đẹp trai. Cũng không phải là có thứ gì đó kỳ lạ trên hình phản chiếu của cánh cửa lưới.

Là khuôn mặt của tôi, nó đã thực sự thay đổi.

“Cái gì vậy chứ…”

Đôi mắt cong cong mỉm cười, đôi môi mỏng mang chút gian manh. Tôi chợt nhận ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi.

Chắc chắn rồi, có một mô hình ở lối vào rạp hát với khuôn mặt y hệt.

Nhưng tôi không thể nhớ được đó là ai. Anh ta là một nhân vật phụ không có nhiều đất diễn chăng?

[Dịch vụ miễn phí của hệ hành tinh 8612 đã kết thúc.]

[Kịch bản chính đã bắt đầu.]

Sự bối rối bao trùm cả ga tàu điện ngầm.

“Đây là cái gì vậy?”

“Tôi không phải là người duy nhất nhìn thấy nó, phải không?”

“Này, hình như có một thứ gì đó chắn ở đây. Cậu có cảm nhận được không? Nó giống như một bức tường vậy.”

Một bức tường trong suốt lấy nhà ga làm trung tâm được dựng lên. Đó là thứ mà tôi biết rất rõ. Rào chắn của kịch bản không cho phép các hóa thân ra ngoài cho đến khi kịch bản hoàn thành.

“Nhân viên tàu điện ngầm đâu rồi? Họ không đưa ra thông báo à?”

“Sẽ có người đến sớm thôi, có lẽ chúng ta nên đợi một chút.”

Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa.

「Tôi đã chiếm lấy thân thể của một nhân vật nào đó trong “Toàn trí độc giả”.」

Một cơn rùng mình chậm rãi chạy dọc sống lưng tôi.

「Một nhân vật phụ mà tôi không biết.」

Đó là một motif¹ thường gặp trong tiểu thuyết mạng, nhưng tôi không thể nghĩ ra lý do nào khiến tôi phải dính phải thứ phi lý đó.

Tại sao lại là tôi? Tôi đã lỡ gây thù chuốc oán với một ai đó hả? Có phải người đó đã ném tôi vào đây để trả thù không?

Han Sooyoung là có thật? Vậy Han Sooyoung ở rạp hát là người thật? Liệu có phải cô ấy không muốn tôi đóng giả làm tác giả cuốn “Toàn trí độc giả” nữa nên đã ném tôi vào đây không?

Cũng có thể là Yoo Joonghyuk. Cách tôi miêu tả tất cả những đau khổ mà anh ấy đã trải qua cũng đủ khiến anh ta có ác cảm với tôi rồi.

Hoặc là Kim Dokja. Có lẽ thật sự là Kim Dokja, người muốn trả thù tôi vì đã tiết lộ sở thích bí mật của nhân vật chính cho toàn vũ trụ. Hoặc có thể cậu ta làm vậy chẳng vì lý do gì cả, chỉ là cậu ta có một nhân cách xấu mà thôi.

Chết tiệt, tôi không biết. Chẳng có ích gì khi nghĩ về điều đó bây giờ cả. Tôi ném những ý nghĩ không chắc chắn ra sau đầu, chỉ để lại sự chắc chắn trong tâm trí.

Thứ nhất, tôi đang ở trong “Toàn trí độc giả”.

Thứ hai, tôi đang ở trong thân thể của một nhân vật phụ mờ nhạt nào đó.

Thứ ba, kịch bản sắp bắt đầu.

Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh. Nếu kịch bản đầu tiên sắp bắt đầu, tôi cần tìm ra những thứ có thể tận dụng để làm lợi thế cho mình.

Đầu tiên, tôi đang ở ga tàu điện ngầm. Trạm nằm ở tuyến màu cam nên sẽ là tuyến 3, tên trạm là...

「Geumho.」

Tôi chậm rãi cau mày, cố nhớ lại một số thông tin về ga Geumho. Đó là căn cứ đầu tiên của nhân vật chính Kim Dokja và là nơi xảy ra vụ thảm sát. Tất nhiên, đó là chuyện của tương lai, và may mắn thay, thời điểm đó vẫn chưa tới… Và có lẽ, nó còn nguy hiểm hơn lúc này nhiều.

[À, à à. ^&@@#%.]

Cảm giác như bị chôn sâu dưới vực thẳm lạnh buốt vậy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có thể tận mắt nhìn thấy Dokkaebi.

Một sinh vật mềm mại với hai chiếc sừng nhỏ đang quấn một tấm thảm rơm quanh người. Tôi nhớ. Đây là tạo hình đầu tiên của nó.

[Các ngươi có nghe thấy không?]

Đối tác hợp đồng phát trực tuyến của Kim Dokja, Dokkaebi Bihyung.

[Uh-oh, ít nhất ở đây yên tĩnh hơn những nơi khác, huh...]

Bihyung quay người lại và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi theo phản xạ cúi đầu, né tránh ánh mắt của nó. Phải đến nửa sau của câu chuyện, Bihyung mới có thiện cảm với Kim Dokja, Bihyung đang lơ lửng trước mặt tôi hiện tại là một con quái vật điên khùng chuyên đập vỡ đầu các hóa thân để mua vui.

May mắn thay, ở đây, tôi không thấy bất kỳ kẻ nào bị đập đầu khi tranh cãi với Bihyung như trong cốt truyện chính.

Đặc biệt là anh chàng to lớn đằng kia.

[Tốt, bởi vì ở những nơi khác, thật khó chịu khi phải đập vài cái đầu để khiến họ im lặng. Được rồi, ta sẽ giải thích chuyện gì đang xảy ra, nên hãy nghe kĩ đấy.]

Tôi biết rất rõ Bihyung sẽ nói gì tiếp theo. Tôi đã viết hàng tá bản thảo cho câu thoại đó.

Có lẽ nó đang chạy đồng thời một kịch bản tương tự ở những khu vực mà nó kiểm soát.

[Các ngươi vẫn đang sống một cuộc sống vô cùng tươi đẹp cho đến hiện tại, đúng không? Kể từ khi sinh ra, các ngươi đã được ăn ngon ngủ đủ, vệ sinh đều đặn, rồi sinh con đẻ cái mà không cần phải trả bất cứ khoản phí nào phải không? Ha. Không làm mà vẫn có ăn, các ngươi được sống trong một thế giới tuyệt thật đấy.]

Khi nghe những lời nó nói, tôi tự hỏi liệu “Toàn trí độc giả” khi được chuyển thể thành phim có giống vậy không nhỉ? Ha. Vấn đề duy nhất ở đây là tôi đã trở thành một nhân vật phụ trong bộ phim đó.

[Dù sao đi nữa, các ngươi đã được sống như vậy trong suốt những năm qua bởi vì các thiên thể từ quá khứ xa xôi đã giám sát hành tinh này với lòng hảo tâm to lớn. Nhưng thời gian tươi đẹp đó đã kết thúc rồi, đã đến lúc các ngươi phải trả ơn họ vì tất cả lòng tốt mà họ đã dành cho các ngươi. Và tốt hơn hết là các ngươi nên xem chuyện gì đang xảy ra hơn là nghe ta luyên thuyên về nó, phải không?]

Như thể không buồn đọc lại những câu thoại nhàm chán đó, Bihyung búng ngón tay.

[Kênh #BI-7623 đã được mở.]

[Các chòm sao đang tiến vào.]

Một cửa sổ nhỏ lơ lửng phía trên những kẻ đang bối rối ngẩng đầu.

[Kịch bản chính đã bắt đầu.]

+

≪Kịch bản chính #1 - Chứng minh giá trị.≫

Điều kiện ràng buộc: Giết một hoặc nhiều sinh vật sống.
Phân loại: Chính.
Độ khó: F.
Thời gian giới hạn: 30 phút.
Phần thưởng: 300 xu.
Thất bại: Chết.

+

Cơ thể trong suốt của Dokkaebi từ từ mờ đi cùng một nụ cười mơ hồ treo trên miệng.

[Vậy chúc các ngươi may mắn. Nhất định phải cho ta xem một câu chuyện thú vị đó.]

Cửa sổ kịch bản hiện lên trước mắt tôi, nó thực sự rất ấn tượng. Giới hạn thời gian trên đó giảm theo thời gian ở hiện thực. Bây giờ là 30 phút, nhưng khi thời gian trôi qua, hình phạt sẽ bắt đầu có hiệu lực.

“Cái, cái gì vậy…?”

Mọi người bắt đầu bàn tán và gọi nhau trong sự hoảng loạn và ngờ vực. Từ xa, tôi có thể thấy họ cào cấu và cố gắng đập vỡ bức tường trong suốt.

Tôi hít một hơi thật nhẹ và lẩm bẩm một mình.

“Cửa sổ trạng thái.”

[Hiện tại, do lỗi hệ thống nên Cửa sổ trạng thái không thể kích hoạt được.]

Tôi nheo mắt lại. Nó không hoạt động?

“Bức tường thứ tư.”

Tôi đã gọi nó ra, chỉ để đề phòng thôi.

Kim Dokja đã có kỹ năng [Bức tường thứ tư] ngay từ đầu và như một hình phạt của kỹ năng đó, cậu ấy bị hạn chế xem Cửa sổ trạng thái.

Vì vậy, nếu tôi cũng có [Bức tường thứ tư.]...

“Bức tường thứ tư.”

…..

Tôi, không, chờ chút.

Tại sao nó không mở?

Tôi không biết.

Đó là cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết, chết tiệt.

Trước hết, tôi là nhà văn chứ không phải độc giả nên tôi phải có kỹ năng của [Nhà văn]... Có lẽ tôi có [Avatar] hoặc [Dự đoán đạo văn] như Han Sooyoung. Tôi tập trung và cố gắng sử dụng [Avatar] và các kỹ năng chỉ dành cho nhà văn khác. Nhưng không có sự thay đổi đáng chú ý nào, ngoại trừ sự căng thẳng ở cơ vòng của tôi.

Thời gian còn lại đã giảm.

[Còn lại 28 phút.]

Trong khi tôi vùng vẫy vô ích, đám đông trong nhà ga đã chia thành hai nhóm.

Một là nhóm người mặc áo nỉ có cùng logo.

“Mọi người, xin đừng hoảng sợ và hãy tập trung về phía này!”

“Chúng ta đến chỗ chấp sự đi!”

Họ đang nắm chặt chiếc khăn giấy có in tên nhà thờ trên đó, những người này dường như đến từ cùng một nhà thờ.

Ở phía bên kia căn phòng, một người đàn ông to lớn có hình xăm trên cẳng tay đang tụ tập mọi người lại.

“Này, lại đây giúp chút đi!”

Đây cũng chính là người tôi đã lo lắng việc hắn ta bị Bihyung đập đầu khi nãy. Anh chàng to lớn dùng cả hai tay đẩy mạnh vào bức tường trong suốt và hét vào mặt những người khác.

“Mọi người cùng nhau đẩy cái này đi! Chúng ta có thể sẽ thoát ra được!”

Rõ ràng, việc chống lại bức tường sẽ an toàn hơn là tấn công Dokkaebi. Nhưng một số người lại không nghĩ như vậy.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm điều gì đó kỳ lạ và con quái vật đó trở lại?”

“Thì sao? Nếu mày không định giúp, cút ra chỗ khác. Đẩy! Mạnh hơn nữa! Mạnh hơn nữa!”

Lúc này, một số người đang do dự cũng tham gia và bắt đầu đẩy vào tường.  m thanh cha, cha, cha, cha vang vọng khắp phòng, những người đến từ nhà thờ đang theo dõi cũng tham gia.

“Mọi người, hãy giúp anh ấy!”

Theo hiệu lệnh của phó tế, đoàn người lao vào và đẩy mạnh bức tường trong suốt. Thật là một cảnh tượng đáng xem, hàng chục người bám vào bức tường trong suốt như một vở kịch câm.

Tôi từ từ đi đến rìa nhà ga khi mọi người đang vật lộn với bức tường. Cách đó vài bước, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa lưới.

Đầu tiên, tôi nghĩ mình sở hữu một tính cách xấu.

Một cơ thể có chỉ số trung bình dường như không vượt quá 1. Đây là lý do tại sao tôi không chắc mình có thể thắng khi đấu 1 vs 1 với Kim Dokja.

Kim Dokja.

Tôi phải gặp cậu chàng ấy bằng cách nào đó.

Tôi không biết điều gì đã khiến linh hồn tôi bị nhét cơ thể của người đàn ông này, nhưng theo motif thường gặp trong tiểu thuyết mạng, tôi có thể sẽ trở về thực tại khi nhìn thấy phần kết của kịch bản.

Vì vậy, tôi cần gặp nhân vật chính của “Toàn trí độc giả”, người đã chết đi sống lại vì lợi ích của đồng nghiệp và giành được sự ưu ái của cậu ta. Đó là cách duy nhất để tăng cơ hội sống sót trong thế giới tàn khốc này.

Nhân tiện, tôi sẽ phải sống sót trong kịch bản này trước khi có thể gặp Kim Dokja hoặc bất kỳ ai khác.

「Kịch bản đầu tiên yêu cầu bạn phải giết “một hoặc nhiều sinh vật sống”.」

Kim Dokja đã vượt qua kịch bản đầu tiên bằng việc nghiền nát châu chấu và trứng châu chấu mà Lee Gilyoung thu thập được.

Nhưng vì cậu ấy là nhân vật chính nên gặp may là điều hiển nhiên, còn tôi chỉ là nhân vật phụ nên khả năng may mắn đó xuất hiện gần như bằng không.

Thân là một nhân vật phụ, tôi không thể may mắn đến thế được.

「Vậy điều tôi cần làm lúc này là tìm kiếm.」

Tôi liếc nhìn chiếc máy bán nước ngọt trước mặt.

Nếu không lên cùng một toa tàu với Kim Dokja, bạn sẽ phải tìm kiếm may mắn xuất hiện trong ga tàu điện ngầm.

Ít nhất, ở đây, chiếc máy bán hàng tự động này là “máy bắt côn trùng” của tôi.

“Đẩy! Mạnh hơn nữa!”

“Aaaahhh.”

Tôi nhẹ nhàng lắc chiếc máy bán hàng tự động theo nhịp điệu của những người đang cố gắng đẩy bức tường phía xa.

「Rất nhiều côn trùng sống trong các máy bán hàng tự động ở tàu điện ngầm có tủ lạnh và tủ đông.」

Tôi đã từng thấy một bài báo như vậy khi viết được khoảng 200 chương cho ”Toàn trí độc giả”.

Tôi tự hỏi mình lắc nó bao nhiêu lần rồi.

Âm thanh thịch nhẹ vang lên và một con bọ không tên bò ra từ dưới máy bán hàng tự động.

Tôi nhanh chóng chắp hai tay ngăn bắt con bọ đang chạy trốn. Thật may mắn làm sao, có lẽ tôi sẽ sống sót trong kịch bản đầu tiên. Tôi ngay lập tức cố gắng bóp nát con bọ trong tay.

「Có lẽ đó là một con bọ đang mang thai.」

Sự do dự của tôi không phải vì tôi quan tâm đến triết lý về quyền sống của một con bọ. Tôi lưỡng lự vì chợt nhớ đến một câu trong cuốn ”Toàn trí độc giả”.

「”Quả trứng” là một sinh vật sống.」

Trong kịch bản đầu tiên, trứng của bọ được công nhận là một sinh vật sống và Kim Dokja đã đập vỡ hàng trăm quả trứng để giành lợi thế trong kịch bản. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Kim Dokja đưa trứng bọ cho mọi người trên tàu điện ngầm?

Tôi liếc nhìn qua phía đối diện, mọi người vẫn đang đậy vào bức tường trong suốt. Họ đang cố gắng đậy bức tường để sống sót.

Tôi biết những người ở ga Geumho là ai. Những người có thể tình cờ lấy đi mạng sống của người khác vì sự sống còn của chính họ.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình giống như Kim Dokja.

「Kim Dokja sẽ làm gì nếu quay lại kịch bản đầu tiên?」

Bất chợt, một tiếng tsuchuchut vang lên và tôi gần như đã để con bọ chạy thoát.

Đó không phải là một tia lửa xác suất. Điện thoại di động trong túi tôi đang đổ chuông.

Tôi do dự một lúc rồi nhét con bọ trong tay vào túi áo khoác và kéo khóa thật chặt.

Tôi mở điện thoại ra và một tin nhắn hiện lên.

[Bạn có một tin nhắn mới.]

Một thông điệp?

ㅡ Người gửi: CEO Kim Dokja
ㅡ Nội dung: Tác giả-nim. Chúc mừng phần ngoại truyện mới của anh.

Tôi đọc đoạn tin nhắn với ánh mắt nghi hoặc.

ㅡ Chúng tôi muốn gửi đến anh một món quà nhỏ để chào đón bộ truyện mới phát hành.

*

Ghi chú của tác giả:

Sing: Tôi không phải Lee Hakhyun^^;;.

Shong: Tôi cũng không phải Lee Hakhyun^^;.

*

(0) Ở chương mở đầu có đoạn: “Xin phép giải thích, cái ngoặc “「」” được sử dụng mỗi khi tôi có một suy nghĩ gì đó đặc biệt hoặc cần được nhấn mạnh.” nên ý Lee Hakhyun khi nói câu này là tình huống ổng gặp hiện tại đặc biệt phi lý và bất thường.

(1) Motif: Công thức chung, được sử dụng nhiều và lặp đi lặp lại trong nhiều cốt truyện khác nhau.

TᖇᗩᑎՏ + ᗴᗪIT: ᒍᗴᖇᑕᗩᕼIᑌᗴ.
𝑻𝒓𝒂𝒏𝒔 + 𝑬𝒅𝒊𝒕: 𝑱𝒆𝒓𝒄𝒂𝒉𝒊𝒖𝒆.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro