Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Là người chị gái tốt

Edit: Yến Phi

Beta: Khyn + Dyon

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cố Viện Viện không giải thích được vì sao bản thân thấy không thoải mái. Nhìn Lão Miêu dịu dàng với Cố Hàm Ngọc, khiến cô ta không vui. Cô ta cảm giác chuyện này không nên giống như vậy, Cố Hàm Ngọc không nên xuất hiện ở đây, có gì đó giống như bị thay đổi. Loại cảm giác không có căn cứ này, không biết xuất phát từ đâu, cô ta cũng không thể tìm ra được nguyên nhân.

Cố Viện Viện giấu đi sự bất mãn ở trong lòng, hơi mím môi ôm chặt cánh tay của Trương Thục Tuệ, tựa như chú chim non đang tìm người bảo vệ.

Cảm thấy con gái nhỏ như không muốn rời xa bà, Trương Thục Tuệ vỗ nhẹ sống lưng của con gái, vừa vui vẻ vừa yên tâm.

Báo danh xong, ba mẹ con đến phòng ngủ đã phân trước. Đây là phòng ngủ cho bốn người, phía trên là giường, phía dưới là bàn đọc sách và tủ quần áo, máy lọc nước, điều hòa, TV, còn nhà vệ sinh thì bên ngoài ban công. Không gian đầy đủ sạch sẽ, cũng không tệ lắm, không bụi bặm và nấm mốc ẩm ướt.

Lúc ba người đến đã có hai nữ sinh đến trước, cũng đi cùng người nhà, đang quét dọn trải drap giường. Nhìn dáng vẻ hình như không phải người ở đây, hơn nữa lúc chào hỏi nhau, hai người nói tiếng phổ thông mang theo khẩu âm vùng khác, nghe có chút khó khăn. Hiện tại chỉ còn có hai cái giường để chọn, hai nữ sinh kia đã chọn vị trí gần ban công, Cố Viện Viện chỉ có thể chọn cái giường cách xa cửa một chút.

Gia cảnh của hai người này có lẽ giống nhau vì Cố Viện Viện không thấy vật xa xỉ gì trên người họ.

Cố Viện Viện chủ động chào hỏi: “Chào hai cậu, mình là Cố Viện Viện.”

Lúc này hai nữ sinh kia cũng tự giới thiệu bản thân, nữ sinh tóc dài đeo mắt kính dày nói: “Mình tên Tô Nhiên, đến từ Dung Thành.”

Nữ sinh tóc ngắn chỉnh tề nói: “Mình tên Triệu Thanh Tử, đến từ Lý Thị.”

Cố Viện Viện mỉm cười lấy hai thanh chocolate từ trong túi xách ra: “Sau này chúng là bạn cùng phòng của nhau rồi, tớ mời các cậu ăn kẹo này, ngon lắm đấy!”

Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử nhận kẹo, tiếp nhận tâm ý của Cố Viện Viện, hơn nữa còn tặng cho cô ta một quả táo và một quả quýt.

Tính tình Cố Viện Viện hoạt bát đáng yêu nên rất dễ làm thân, rất nhanh kết thêm bạn mới.

Trương Thục Tuệ thấy vậy cũng yên tâm.

So với Triệu Thanh Tử an tĩnh trầm mặc, thì nhìn Tô Nhiên hoạt bát hơn một ít, cô nói chuyện phiếm với Cố Viện Viện, thuận tiện thảo luận việc tập quân sự được tiến hành ở trường hay ở quân đội. Cố Viện Viện là con gái ruột của hiệu trưởng, đương nhiên biết rõ chuyện này: “Năm nay chắc là ở trường học, trường cố ý mời người trong quân đội tới dạy chúng ta, khoảng chừng hai tuần lễ.”

Tô Nhiên kinh ngạc: “Có thật không? Thế cũng tốt, mình không thích thu dọn đồ đạc đi tới đi lui.”

Cố Viện Viện gật đầu: “Đúng vậy, như thế chúng ta có thể thoải mái một chút, nghe nói đi quân sự vừa mệt vừa khổ, còn bị phơi nắng thành cục than.”

Tô Nhiên thật khổ sở: “Có thể xin nghỉ không đi học quân sự không…”

Mẹ Tô Nhiên nói: “Chỉ biết lười biếng, học thật tốt cho mẹ, không được có chủ ý khác.”

Tô Nhiên yên lặng liếc mắt: “Dạ.”

Cố Viện Viện cười, hai người nói chuyện với nhau rất vui, sống chung cũng không tệ.

Tô Nhiên vừa nói chuyện với Cố Viện Viện, vừa không nhịn được nhìn Cố Hàm Ngọc mới vào cửa đã yên lặng sắp xếp đồ. Đối phương rất ít nói, mặc chiếc váy dài màu đen, mái tóc được búi bằng trâm ngọc, rơi vài sợi bên tai, vì bận rộn và nóng bức nên sợi tóc dài mềm mại uốn lượn dính vào hai bên gò má hơi hồng nhạt.

Cảm giác ưu nhã trầm tĩnh kia không giống như người thường, lại như có nhiễm một chút khói lửa nhân gian.

Dáng vẻ yên lặng làm việc của cô, nhìn bình yên dịu dàng, khiến thời tiết tháng chín nóng bức như cũng yên tĩnh theo.

Cố Hàm Ngọc dùng khăn lau giường và bàn hai lần, lúc này mới mở vali ra, trải drap giường, đặt một ít đồ dùng thường ngày ngay ngắn trên bàn sách.

Rõ ràng là hành động rất bình thường, nhưng Tô Nhiên không nhịn được nhìn xem, thấy mỗi động tác của đối phương đều rất ưu nhã, ung dung, hơn nữa cô vốn đã rất đẹp, nhìn lại thêm cảnh đẹp ý vui.

“Đó là chị cậu sao?” Tô Nhiên nhịn không được hỏi.

Cố Viện Viện đang ngồi một chỗ với Tô Nhiên, cô ta đưa lưng về phía giường, nên không để ý Cố Hàm Ngọc đang làm gì, hoặc là trong lòng cô ta hơi bài xích, cố tình không chú ý đến cô.

Trương Thục Tuệ cũng ngồi một bên, nhìn Cố Viện Viện nói chuyện phiếm với bạn học mới, thuận tiện khen con gái của mình rất cố gắng và thông minh.

Bởi câu hỏi này của Tô Nhiên, Cố Viện Viện mới quay lại nhìn Cố Hàm Ngọc, Trương Thục Tuệ mới để ý đến cô, “Đó là con gái lớn của dì, lần này cùng đưa em gái đi báo danh.”

Cố Viện Viện gật đầu nói: “Là chị mình.”

Tô Nhiên hâm mộ nói: “Chị ruột của cậu sao, thật xinh đẹp và dịu dàng, mình cũng muốn có người chị tốt như vậy.”

Cố Viện Viện không biết đối phương thấy Cố Hàm Ngọc tốt chỗ nào mà nói như vậy, cô ta cười, ừ một tiếng không cảm xúc.

Cố Hàm Ngọc nghe có người đang nói mình thì dừng động tác, quay lại nhìn, nói: “Chào em, chị là chị gái của Viện Viện, tên Cố Hàm Ngọc, cũng là đàn chị của em, chị cũng thuộc khoa tiếng Trung, hiện là sinh viên năm bốn, sắp phải tốt nghiệp, nếu các em có gì không biết có thể hỏi chị.”

Tô Nhiên oa một tiếng: “Hai chị em hai người đều là học bá! Quả nhiên là chị em ruột!”

Cố Hàm Ngọc cười nói: “Em cũng rất giỏi, là thủ khoa môn Văn ở Dung Thành. Chị là người ở thành phố này, thi vào đại học Đế Đô mà nói thì dễ hơn các em rất nhiều.”

Tô Nhiên không ngờ Cố Hàm Ngọc lại biết chuyện này, cô ấy hơi kinh ngạc: “Sao chị biết vậy?”

Ngay cả Cố Viện Viện cũng há miệng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ Tô Nhiên lại giỏi như vậy. Dù thành tích cô ta rất tốt nhưng chỉ đứng nhất trường, thứ ba quận, thứ sáu thành phố. Thành tích cũng đủ để cho cô ta kiêu ngạo, khiến cô ta trở về Cố gia, gặp được nhiều nhân vật quý tộc nổi tiếng nhưng không cảm thấy bản thân kém họ chỗ nào.

“Năm nào chị cũng để ý bài thi đại học và thành tích đại học của mỗi tỉnh, Trung Quốc lớn như vậy, muốn biết cũng không khó.” Hơn nữa khi mỗi đại học công bố thành tích, ai đứng nhất mỗi một tỉnh cũng sẽ lên tin tức, Cố Hàm Ngọc nói: “Em gái nhà chị còn có nhiều chỗ chưa tốt, mong em hãy giúp đỡ nhiều hơn.”

Tô Nhiên càng kinh ngạc hơn, vội vàng xua tay nói chỗ này chỗ kia, lại hứa chắc chắn sẽ giúp đỡ Cố Viện Viện.

Cố Viện Viện có chút không vui, lời nói của Cố Hàm Ngọc cô ta nghe có cảm giác kỳ lạ chỗ nào đó.

Cố Hàm Ngọc lại dặn dò em gái: “Viện Viện nên học tập theo Tô Nhiên một chút.”

Cố Viện Viện hơi mím môi, gật đầu nói: “Vâng.”

Cố Hàm Ngọc: “Còn có bạn học Triệu Thanh Tử, em là thủ khoa môn Văn ở Lý Thị, đề thi ở Lý Thị nổi tiếng rất khó, em có thể được hạng nhất thành phố, đủ để thấy rõ em rất ưu tú và cố gắng. Viện Viện cũng phải cố gắng lên nha, cẩn thận  nếu không sẽ bị bỏ xa đó! Bạn học Thanh Tử, sau này nhờ em giúp đỡ em gái chị nhiều hơn nhé!”

Cố Viện Viện: “…??”

Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía bạn học Triệu Thanh Tử, khuôn mặt đeo kính dày an tĩnh, nhìn không ra uy phong và khí chất thuộc về Trạng nguyên thành phố.

Triệu Thanh Tử khá yên lặng, trừ lúc tự giới thiệu mình xong cũng không nói câu nào, đột nhiên bị Cố Hàm Ngọc nói ra thân phận cũng kinh ngạc nâng mắt kính, sau đó nhìn Cố Viện Viện, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Cả người Cố Viện Viện kinh ngạc, phòng ngủ của cô ta chỉ có ba bạn cùng phòng, sao ai cũng đều lợi hại như vậy? Còn lợi hại hơn cả cô ta! Tuy cô ta biết người vào được Đế Đô không phải người bình thường, nhưng cũng không nên một phòng toàn học bá thế này chứ.

Cố Hàm Ngọc nói với Cố Viện Viện: “Bạn cùng phòng của Viện Viện giỏi như vậy, chị cũng thấy vui cho em. Chị tin ở cùng người ưu tú, em gái chị sẽ ưu tú hơn. Đúng không mẹ?”

Trương Thục Tuệ cũng gật đầu theo, nhớ lời chồng nói sẽ sắp xếp phòng ngủ cho Cố Viện Viện, hy vọng con gái sống chung với nhân tài, nghe Cố Hàm Ngọc nói như vậy, tự nhiên biết là chồng bà sắp xếp.

Cố Viện Viện: “…”

Sao cô ta không thấy vui gì cả?

Đột nhiên Cố Viện Viện có chút không mong đợi với bạn cùng phòng cuối cùng, chỉ hy vọng đối phương bình thường như cô ta vậy, nếu không thì cô ta sẽ thành người kém nhất cả phòng… Nghĩ tới đây, Cố Viện Viện hít một hơi thật sâu.

Đây là trường học của ba, cô ta là đứa con gái mà ba tự hào, nhưng thành tích đều thua xa người bạn cùng phòng, điều cô ta luôn lấy làm tự hào đột nhiên không còn chút nào nữa…

Vừa lúc ấy, vị bạn cùng phòng cuối cùng đi vào, đối phương trang điểm rất tinh xảo, lắc lắc túi nhỏ, cái váy ngắn khó khăn lắm mới che kín đùi, làn da trắng nõn, nhìn có chút kiêu căng không dễ sống chung. Quan trọng nhất là Cố Viện Viện nhận ra chiếc cặp cô ta đeo, ban đầu Trương Thục Tuệ muốn mua cho cô ta nhưng cô ta chọn chiếc túi rẻ hơn một chút, mà chiếc túi kia có giá hơn bảy mươi vạn.

Có tiền, lại thông thạo khẩu âm người bản xứ, Cố Viện Viện bỗng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đối phương có thể giống Cố Hàm Ngọc, thành tích tạm được, nhưng chắc chắn không phải là thủ khoa môn Văn như Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử.

Đối phương tỏ ý không muốn chào hỏi mọi người, chỉ là hai người phụ nữ đi theo sau lưng cô ta chào hỏi và dọn hành lý vào phòng, lại lau chiếc ghế, sau đó thì cô ta ngồi xuống, lắc đầu tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Phòng này nhỏ quá đi, nếu không phải không cho ở bên ngoài thì… Haizz, phiền chết đi được…”

Cố Viện Viện tốt tính, chủ động mở miệng nói: “Chào cậu, mình tên Cố Viện Viện là bạn cùng phòng của cậu…”

Đối phương nâng mí mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Không biết.”

Cố Viện Viện: “…” Cô ta hơi khó xử.

Người xem bình luận:

【 Tiểu tiên nữ Viện Viện nói chuyện với cô ta lịch sự như vậy, sao ngay cả chút lịch sự cô gái kia cũng không có? 】

【 Cô gái này thật đáng ghét, nhìn cũng xấu! 】

【 Tôi không thích cô ta, nhìn một cái đã khiến người ta ghét. 】

【 Nghĩ đến tiểu tiên nữ Viện Viện phải sống với người như vậy đến bốn năm thì tôi đã đau lòng!! 】

【 Chẳng lẽ chỉ có tôi thấy Cố Hàm Ngọc luôn yên lặng dọn giường cho Cố Viện Viện thôi sao. Tại sao lúc trước các người mắng người ta không tốt với Cố Viện Viện? Cố Viện Viện ngồi nói chuyện phiếm cũng không thèm giúp đỡ, chậc chậc, nhìn không ra cô ta có chỗ nào giống tiểu tiên nữ đấy! 】

【 Chị giúp em không phải bình thường sao, không thấy khi nãy ba mẹ Tô Nhiên bận rộn, Tô Nhiên cũng ngồi không mà chẳng giúp một tay sao! 】

【 Kẻ kiêu căng này thật đáng ghét, có thể đổi phòng cho Cố Viện Viện không!? 】

Cố Viện Viện bỗng nhiên bị ghét bỏ, nụ cười trên mặt sắp không giữ nổi. Tô Nhiên thấy thế kéo kéo Cố Viện Viện, cô ta cười tỏ vẻ mình không sao.

Trương Thục Tuệ cũng nhíu mày, nhìn có chút không vui.

Tô Nhiên bĩu môi: “Viện Viện chào hỏi cậu, cậu hung dữ như vậy làm gì?”

Kẻ kiêu căng nói: “Cậu là ai?”

Tô Nhiên: “Mình tên Tô Nhiên.”

Kẻ kiêu căng: “A, thì ra là cậu, tôi tên Triệu Mị.”

Tô Nhiên: “?? Cậu biết mình?”

Kẻ kiêu ngạo nói: “Thủ khoa Dung Thành mà, từng thấy trên tin tức.”

Tô Nhiên: “….À.” Đột nhiên cảm thấy vinh hạnh.

Vậy nên kẻ kiêu căng không quen biết cô ta, vì thành tích của mình không lọt vào mắt xanh của cô nàng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw