Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Bảo vệ em gái

Edit: Chướng

Beta: Khyn

~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Huy có thể cảm nhận được Cố Hàm Ngọc thực sự rất quan tâm Cố Viện Viện. Không chỉ là việc hiểu biết mọi thứ, mọi chuyện về Cố Viện Viện từ lớn đến nhỏ, mà cô còn dùng những lời nói tuy nghe có vẻ nghiêm khắc nhưng thực chất lại dịu dàng, bao dung dành cho cô ta.

Ánh mắt cô nhìn Cố Viện Viện vừa chăm chú, vừa ôn hòa, ý cười nhè nhẹ trên môi, đôi mắt thâm thúy chứa đầy bóng dáng cô ta, giống hệt ánh mắt cô nhìn Thẩm Huy. Tựa như trong mắt, trong tim chỉ có mình và đối phương.

Đây là kết luận anh ta rút được sau nhiều lần vô tình hay cố ý quan sát cô từ trước đến giờ.

“Em gái của em thật là xinh đẹp!”. Cô gái bên cạnh hơi ngước lên nhìn về phía anh ta, kiêu ngạo nói. Thẩm Huy nhướng mày, không nói gì, nhìn về Cố Viện Viện sau màn ảnh, bộ đồng phục làm cô ta càng thêm trong sáng, ngây thơ, đặc biệt là khi cười rộ lên…… Anh ta phải công nhận, Cố Viện Viện quả thật rất  xinh đẹp.

Đột nhiên, Cố Viện Viện nhăn mày, nét mặt thay đổi, không diễn tiếp được nữa. Đạo diễn cũng không dám lớn tiếng la mắng, chỉ hỏi làm sao vậy? Cố Viện Viện đứng lên ôm bụng nói: “Xin, xin lỗi…… Tôi không được khỏe lắm, tôi đi toilet một chút.”

Cố Viện Viện mặc kệ tất cả, mặt cô ta đỏ hồng, không dám liếc mắt nhìn Nguyễn Dao trước mặt, càng không dám nhìn về phía Thẩm Huy bên cạnh, đứng lên chạy trối chết.

Thẩm Huy nhíu mày, Cố Hàm Ngọc cười khổ lắc đầu. Cả đoàn phim phải dừng lại vì Cố Viện Viện, có điều mối quan hệ của Cố Viện Viện và ông chủ Thẩm  không tệ, cho nên không ai dám tỏ vẻ bất mãn. Cố Viện Viện quay lại rất nhanh, cô ta nói xin lỗi rồi mọi người tiếp tục diễn.

Nhưng lần này cũng không kéo dài được lâu, buổi quay lại buộc phải dừng vì cô ta. Rồi giống như có cái chốt mở nào đó vừa bị vỡ, cô ta liên tiếp chạy đi vài lần, sắc mặt dần dần tái nhợt, bước chân nặng nề, mới vừa ra khỏi cửa WC lại quay phải người trở về, cuối cùng ở trong đó luôn.

Cố Viện Viện bị tiêu chảy rồi!

Ngồi xổm trong WC Cố Viện Viện khóc không ra nước mắt, cảm thấy mặt mũi mình bị ném tới Thái Bình Dương rồi, bây giờ chắc Thẩm Huy cũng biết là cô ta đang bị tiêu chảy……

Nhưng mà tại sao cô ta bị tiêu chảy? Đâu có ăn phải cái gì quá cay hay quá lạnh, đồ ăn thức uống của nhà họ Cố vốn được chọn lọc rất kỹ lưỡng, sao có chuyện cô tự nhiên bị đau bụng được? Lần duy nhất tiếp xúc với đồ ăn bên ngoài là khi uống ly cà phê Lâm Thải mời, bình thường uống cà phê có thể bị tiêu chảy sao? Huống chi ly cà phê đó là do đối phương tự tay đưa cho cô ta, cực kỳ đáng nghi.

Lúc trước cô ta nghe nói giới giải trí rất hiểm độc, không được dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, bây giờ công nhận điều đó quả thật không sai.

Sắc mặt cô ta tái xanh, khóe mắt đỏ hồng được đỡ từ WC tới phòng hóa trang, khi thấy dáng vẻ vừa nói vừa cười của Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc, cô ta tủi thân nói: “Anh rể, chị ơi.”

Cố Hàm Ngọc: “Đỡ hơn chút nào chưa? Chị lái xe đi mua thuốc,sẽ quay về ngay, em chịu khó chút xíu.”

Cố Viện Viện thấy bản thân rất đáng thương, vậy mà có mỗi Cố Hàm Ngọc nói chuyện, Thẩm Huy chỉ nhìn về bên này vài lần, cũng chưa hỏi han, quan tâm được câu nào. Điều này khiến lòng cô ta còn khó chịu hơn: “Em không ăn uống gì lung tung tung bên ngoài hết, ăn sáng ở nhà xong liền tới đoàn phim ngay. Sau đó chỉ uống mỗi ly cà phê chị Lâm Thải cho…… Không hiểu sao tự nhiên bị đau bụng, lại còn làm ảnh hưởng đến việc quay phim.” Nói đến đây đôi mắt ửng đỏ lên.

Cô ta tự thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng, thức ăn mình ăn không có vấn đề, cho nên chắc chắn vấn đề nằm ở chỗ đồ của người khác đưa đến.

Không biết có phải do ám ảnh tâm lý không, tự nhiên cô ta cảm thấy trên người mình còn mùi thoang thoảng, khiến cô ta không dám tới  quá gần Thẩm Huy.

Thẩm Huy rất thông minh, cũng đã quá quen với lòng người hiểm ác, ở hoàn cảnh của anh ta khó lòng mà tin tưởng bất kì ai. Cho nên Cố Viện Viện vừa nói, anh ta lập tức đoán được ly cà phê kia có vấn đề.

Không chỉ có anh ta, ngay cả dì bảo mẫu cũng không nhịn được nhớ đến cảnh tượng lúc đối phương tới đưa cà phê. Hèn chi mấy cái ly đó không đưa cho dì cùng lúc. Khi đến lấy, đối phương còn không bỏ tay ra, sau đó đưa lần lượt từng ly đến tay từng người. Lúc đó dì còn nghĩ người này lễ phép quá.

Cố Hàm Ngọc ngạc nhiên nói: “Chị không nghĩ tới sức khỏe em lại yếu đến vậy, về nhà chị phải nói với mẹ, để mẹ mời thầy thuốc đông y kê cho em mấy loại thực phẩm bổ dưỡng mới được!”

Thẩm Huy: “……”

Cố Viện Viện: “……”

Thẩm Huy không kiềm chế được liếc mắt nhìn Cố Hàm Ngọc. Mặc dù cô xuất thân là người Cố gia, nhưng Cố gia lại là thư hương thế gia, cũng không phải nơi hiểm độc. Cô không biết mấy cái này cũng không có gì lạ, có điều giờ này lại đi lo cho sức khỏe của Cố Viện Viện không tốt, thật sự là do trong lòng quá lo lắng cho Cố Viện Viện rồi.

Cố Viện Viện thì không nghĩ như vậy, Cố Hàm Ngọc ngày thường không phải rất thông minh à, sao tự nhiên giờ lại bị ngu đi rồi?

“Cảm ơn chị, sức khỏe em rất tốt, mới đây lúc tổ nữ sinh thi chạy đua hai trăm mét em còn đứng nhất cơ, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi, cái này chứng minh sức khỏe của em vẫn tốt” Cố Hàm Ngọc lấy làm may mắn nói.

“……” Cố Viện Viện nghẹn lời, “Chắc là tại em không quen uống cà phê, uống vào là thấy không khỏe.”

Cố Hàm Ngọc kinh ngạc: “Cà phê?”

Cô nhìn ly cà phê trên bàn hoá trang, mặt hiện vẻ kinh ngạc. Trợn tròn mắt không hiểu việc Cố Viện Viện tiêu chảy thì có liên quan gì đến cà phê?

“Hình như là Lâm Thải mời cả đoàn phim uống cà phê này?”

Cố Viện Viện ừ một tiếng, tội nghiệp nói: “Uống cà phê xong thì thấy không thoải mái……”

Vẻ mặt Cố Hàm Ngọc nghi hoặc, mờ mịt, là do cà phê có vấn đề? Rồi nhìn về phía Thẩm Huy, vẻ mặt tín nhiệm, dáng vẻ ỷ lại, vì cô không biết chuyện xảy ra như thế nào, nên cũng không biết phải nói cái gì, thành ra chỉ nhìn Thẩm Huy, giống như đang hỏi anh chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thẩm Huy cảm thấy Cố Hàm Ngọc mặc dù hơi ngốc, nhưng cũng không đến nỗi quá ngốc. Ít nhất không hỏi có phải do dạ dày Viện Viện không tốt.

“Viện Viện, ý em là sao?”

“Em cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy có vấn đề…… Nếu không vì sao tự nhiên em lại không thoải mái?” Cô ta ôm bụng, rơi nước mắt, nhìn thấy liền đau lòng, “Cũng có thể là do cảm giác của em sai, em xin lỗi……”

Cô ta nhìn  vào mắt Thẩm Huy, thấy một mảng lạnh băng, có chút hơi sợ, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Thẩm Huy như vậy.

……

Vì Cố Viện Viện cảm thấy không khoẻ, việc quay phim đành phải tạm dừng, đạo diễn không nhịn được nghĩ có phải do lúc bấm máy quên coi ngày không, nếu không vì sao lại gặp đủ loại rắc rối như này? Có điều rất nhanh, ông ta bị Thẩm Huy gọi đến phòng hoá trang, hỏi một vài điều nhỏ nhặt, lòng ông ta rối bời, một lúc sau, đến lượt Lâm Thải bị gọi. Ở vị trí của Lâm Thải bây giờ, đương nhiên Cố Viện Viện không thể gọi cô ta, đáng tiếc người gọi là Thẩm Huy.

Lâm Thải không đến một mình, đi cùng còn có Nguyễn Dao. Lâm Thải tới nhờ Nguyễn Dao đi chung, ả còn tới tìm đạo diễn và nhà sản xuất, có điều bọn họ không đồng ý.

Thẩm Huy thân là anh rể của Cố Viện Viện, giờ cô ta ở đoàn làm phim bị người ta bắt nạt, có thể nhắm mắt cho qua sao? Mặc dù lúc trước đoàn phim cũng phát sinh vài chuyện cạnh tranh không lành mạnh, anh ta có thể nhắm mắt làm ngơ, vờ như không biết, nhưng đây là việc liên quan đến Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện, còn xảy ra ngay trước mắt anh ta, không thể coi như không biết được.

Lúc này Cố Viện Viện đã uống thuốc điều trị tiêu chảy, đã đỡ hơn nhiều, ngồi một chỗ rất đáng thương, thấy Lâm Thải đi vào, cô ta ngước mắt nhìn, trông càng tội nghiệp. Cố Hàm Ngọc chăm chú nhìn, giống như đang suy nghĩ, dò xét điều gì đó.

Lâm Thải dung mạo rất xinh đẹp, khuôn mặt vẫn còn lớp trang điểm, trên người còn mặc đồ diễn nhìn càng xinh đẹp bội phần, ả lại thuộc kiểu không tranh không đoạt, giờ cũng chỉ nở nụ cười xa cách, hờ hững mà lễ phép.

“Thẩm tổng, anh gọi tôi à?”

Khí thế đàn ông mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén khiến lòng ả hơi căng thẳng, đặc biệt khi ánh mắt Cố Viện Viện thể hiện thái độ thù địch rõ ràng như thế.

Thẩm Huy nói: “Nghe nói cô đề cử cháu gái của mình cho vai diễn nữ chính thời thiếu niên với đạo diễn?”

Vai Thẩm Huy nói đến là vai Cố Viện Viện đang diễn.

Lâm Thải: “……”

Ả cười cười nói: “Xin lỗi, tôi thấy diễn viên được chọn trước đó bị dị ứng phải nằm viện không thể đóng phim được, nên mới đề cử cháu gái của mình cho đạo diễn. Nó năm nay vừa tròn mười bảy, tuổi tác, khí chất mọi mặt đều rất phù hợp, trong lúc gấp gáp chưa tìm thấy người thích hợp, tôi định góp chút sức .”

Thẩm Huy: “Vậy mà tôi nghe nói, lúc vừa mới bấm máy cô đã đề cử cháu của mình với cho đoàn làm phim, cô bé còn tới đóng thử, có điều hình tượng lại không phù hợp, nên đành thôi.”

Lâm Thải hơi ngẩn người, liếc đạo diễn một cái, xem ra Thẩm Huy có chuẩn bị mà đến, đã điều tra rõ ràng hết rồi.

Điều này làm lòng ả càng căng thẳng hơn. Cháu ả quả thật là do không phù hợp hình tượng nên bị đạo diễn từ chối khéo, đạo diễn muốn tìm một cô gái có thể khiến ánh mắt người xem sáng ngời, cháu gái ả không phù hợp với tiêu chuẩn này, nói thẳng ra là chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ kinh động lòng người.

Thẩm Huy không nói chuyện chỉ nhìn Lâm Thải, dùng đôi mắt đen thâm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm ả, nhìn đến mức khiến trán Lâm Thải đổ mồ hôi lạnh.

Cả phòng hoá trang cực kỳ yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, loại không khí áp bức này khiến cho người ta sợ hãi.

Lâm Thải nói: “Thẩm tổng nói vậy là có ý gì? Tôi chưa hiểu lắm……”

Thẩm Huy: “Dị ứng với đậu phộng? Còn ở ngay trước ngày bấm máy, hôm nay lại xảy ra việc này, trên đời này có nhiệc sự trùng hợp như vậy sao?”

Lâm Thải tỏ vẻ vô tội, nói: “Cái này tôi làm sao biết được? Thẩm tổng, chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi đã làm gì sao? Tôi rõ là oan ức, chẳng qua là tranh thủ giới thiệu vai diễn cho cháu gái mình thôi, cái này cũng chả có gì lạ, không đến mức phải hại người ta chứ, ngài có hơi xem trọng tôi quá không? Hơn nữa ngài có bằng chứng không?”

Thẩm Huy cười thành tiếng, nụ cười lạnh lẽo, anh ta không nói gì, dì bảo mẫu lại nhịn không được, bật lại, nói yêu tinh hại người, còn không thừa nhận.

“Chứng cứ? Tôi cần gì chứng cứ.” Thẩm Huy nhạt nhẽo nói, làm cho lưng Lâm Thải đổ đầy mồ hôi lạnh. Ả đương nhiên biết, Thẩm Huy làm việc không cần đến chứng cứ, chỉ cần anh ta cho rằng như vậy, anh ta hoàn toàn có quyền đuổi mình đi. Hiện tại mặc dù Lâm Thải là diễn viên đang rất nổi tiếng, nhưng giờ các tác phẩm lớn rất ít, cạnh tranh cũng nhiều, mà Thẩm Huy trước giờ đầu tư rất hào phóng, đạo cụ trang phục tất cả đều là thứ tốt nhất, bản quyền phim《 Cô ấy đáng yêu 》đã bị nhà đài mua đứt, cái bánh này ai cũng muốn cắn một miếng. Ả tin mình vừa rời đi một giây trước, giây sau sẽ có người thay thế ngay!

Cái giới này chính là như vậy, chẳng ai thèm quan tâm ngươi đúng hay sai, đắc tội với người không nên đắc tội, cho dù ngươi có đúng, cũng xem như xong rồi.

Ả không được thừa nhận, thừa nhận chỉ có chết. Những cũng không thể phủ nhận, bởi vì không cách nào phủ nhận.

Thật là không nghĩ tới, sau lưng Cố Viện Viện lại có Thẩm Huy, có trời mới biết lúc thấy Cố Viện Viện nói chuyện thân thiết với Thẩm Huy, tròng mắt ả như muốn rớt xuống dưới đất.

Nếu không thừa nhận, cùng lắm chỉ bị thay ra, ít nhất sau khi bị thay bên ngoài còn có thể cho rằng ả bị oan.

Ả khẽ cắn môi, rưng rưng muốn khóc: “Mặc kệ ngài có tin hay không, tôi thật sự không biết!”

“Thẩm tổng, tôi biết anh lợi hại, là một nhân vật lớn, nhưng anh cũng không thể bôi nhọ tôi như vậy được. Việc này nếu truyền ra ngoài, cũng chẳng có gì hay ho đâu!”

Kỹ thuật diễn thật xuất sắc! Chỉ kém việc tuyết rơi vào tháng sáu để chứng minh cô ta vô tội.

Thẩm Huy hừ lạnh, Cố Viện Viện uống thuốc xong đã đỡ hơn nhiều, cô ta yếu ớt nhìn Thẩm Huy, vẻ mặt lo lắng: “Thôi bỏ đi anh rể, em cũng không sao nữa rồi. “

Thẩm Huy liếc nhìn cô ta một cái, không biết vì sao, Cố Viện Viện cảm thấy ánh mắt Thẩm Huy lần này rất lạnh lùng, làm trong lòng cô ta hồi hộp một lúc.

Chẳng lẽ cô ta nói cái gì sai sao? Chẳng phải vì cô ta đang nghĩ cho Thẩm Huy sao.

Nguyễn Dao cũng liếc cô ta một cái, không nói gì.

Ngay lúc cô ta còn đang mù mờ, Cố Hàm Ngọc chợt đứng lên, cầm cà phê trên bàn trang điểm lên đưa cho Lâm Thải: “Nếu cô thật sự vô tội, thì uống nó đi.”

Ly cà phê này Cố Viện Viện đã uống được hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lại một ít, đây là có thể là bằng chứng chứng minh việc Lâm Thải bỏ thuốc.

Cố Hàm Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm cà phê, đi tới trước mặt Lâm Thải: “Uống nó đi, chứng minh mọi người thấy bản thân cô vô tội. Đừng có những suy nghĩ không nên có, kể cả cô có đem cà phê đổ đi, chỉ cần còn sót lại một ít cũng đủ cho chúng tôi đem đi xét nghiệm. Bây giờ một là cô tự mình chứng minh bản thân không thẹn với lương tâm, hai là chúng tôi giúp cô chứng minh cô không thẹn với lương tâm.”

Cô rõ ràng là người dịu dàng hòa nhã, giờ lại vì Cố Viện Viện mà trở thành chiến sĩ.

Chỉ tiếc cây kiếm mà cô giơ lên quá sức yếu ớt, trong mắt Thẩm Huy việc này chẳng có chút xíu lực uy hiếp nào.

Mặt Cố Hàm Ngọc âm trầm, cố chấp nhìn Lâm Thải.

Giọng Cố Viện Viện suy yếu: “Chị, em không sao hết, thôi bỏ đi……” Cô ta không nhịn được nhìn về phía Lâm Thải liên tục đổ mồ hôi lạnh. Lúc trước Lâm Thải là một ngôi sao lớn, có đến năm sáu người đại diện, trợ lý vây quanh, luôn khiến người khác chú ý. Giờ phút này ở trước mặt Thẩm Huy cũng chỉ có thể thu mình lấy lòng, nào thấy cảnh tượng như lúc nãy.

Cố Hàm Ngọc giả vờ câm điếc, ngoan cố nói: “Uống đi.”

Tỏ vẻ bất luận là ai dám làm tổn thương Cố Viện Viện cô sẽ kiên quyết không bỏ qua.

Lâm Thải đương nhiên biết không thể uống, uống vào sẽ lộ ngay, cô nhịn không được bèn nhìn qua Thẩm Huy, nhưng ánh mắt đối phương chỉ hướng về mỗi Cố Hàm Ngọc, không liếc mắt về bên này lần nào.

Thôi xong rồi.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Lâm Thải.

Cô ta nhìn ly cà phê trước mắt, cầm lấy rồi uống một ngụm.

Giờ chỉ có thể cầu nguyện lượng uống không nhiều, tác dụng của thuốc không mạnh, cô ta có thể nhịn được.

Người xem bình luận:

【Cái cô Lâm Thải này thật xấu xa! Dám bỏ thuốc Viện Viện của chúng tôi để trải đường cho cháu gái của cô ta, nếu không có Thẩm Huy, chẳng phải Viện Viện đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao? 】

【 Đợi đi, cô ta sắp lộ nguyên hình rồi! Ác giả ác báo! 】

【 Tội nghiệp Viện Viện của tôi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch rồi. 】

【Dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Huy ngầu quá xá! Khí thế mạnh mẽ hết sức! 】

【 Không biết Cố Viện Viện chứa gì trong đầu, có bị ngu không vậy? Tự nói mình bị hạ dược, Thẩm Huy với Cố Hàm Ngọc đang giúp cô ta ra mặt, cô ta lại đòi làm người tốt nói thôi đi, chẹp chẹp. 】

【 Viện Viện là sợ làm liên lụy đến Thẩm Huy, rõ ràng là tâm địa thiện lương, gì mà bị ngu? 】

【 Mà có ai thấy Cố Hàm Ngọc hôm nay cư xử rất quyết liệt không? Tuy rằng hơi chậm chạp ngốc ngốc một tí, nhưng có lòng bảo vệ em gái như vậy là tốt! 】

【 Mặc dù lúc trước tôi rất ghét Cố Hàm Ngọc, hôm nay tạm thời  không ghét cô ta một ngày đi. 】

【 Tôi vẫn cảm thấy Cố Hàm Ngọc là lạ, đảm bảo là cô ta giả bộ làm người tốt! Mọi người đừng để bị lừa! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw