Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Ai là hung thủ

Edit: Yến Phi

Beta: Khyn

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từng giây từng phút trôi qua, một phút, hai phút… Nửa tiếng.

Lâm Thải đứng đó, trán đổ mồ hôi lạnh không ngừng, ả nhịn không được nhìn về phía người ngồi trên ghế salon, Thẩm Huy đang để laptop trên đầu gối.

Người đàn ông đó không nói một lời với ả từ khi uống cà phê, không nhìn ả một lần, gần như toàn bộ tinh thần của anh ta đều tập trung vào laptop. Mấy người trong phòng đều im lặng, ngay cả đạo diễn ngồi trong góc cũng không dám lên tiếng, lúc này chỉ nghe được âm thanh anh ta gõ bàn phím.

Lâm Thải cảm thấy từng giây phút trôi qua như tra tấn, gió thổi từ điều hòa khiến ả lạnh đến mức run lập cập.

Ả biết, thuốc nhuận tràng mà Cố Viện Viện uống có tác dụng rất mạnh, nên nó hiệu quả chỉ sau một giờ. Nhìn cả người Cố Viện Viện đều mềm nhũn cũng biết được thuốc hiệu quả thế nào.

Lâm Thải nghĩ đến chút nữa mình sẽ chật vật đến mức nào, liền không khỏi cảm thấy sợ hãi. Sở dĩ ả không dám để Thẩm Huy đi giám định có thuốc ở trong cà phê không là vì sợ rằng sẽ làm lớn chuyện, nếu bị vạch trần tại đây vẫn có thể cầu tình mà xin tha thứ. Nhưng một khi chưa tìm ra chứng cứ hãm hại, ả không muốn tự thú, luôn có suy nghĩ viển vông, hy vọng bản thân có thể trốn thoát. Con người chính là phức tạp như vậy!

Không biết có phải lần này nguyện vọng của ả quá mãnh liệt hay không, đợi rồi lại đợi, hơn một tiếng trôi qua, trừ có hơi căng thẳng và sợ hãi, ả lại không có dấu hiệu khó chịu nào.

Có lẽ ả biểu hiện quá tốt, nên khi Cố Viện Viện chờ Lâm Thải hiện nguyên hình cũng có chút ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Cô ta uống cà phê xong thì một tiếng sau đã đau bụng, đáng lẽ, bây giờ thuốc đã có tác dụng rồi mới phải, tại sao lại vậy chứ?

Lâm Thải có chút tự tin, nói: “Tôi hiểu Thẩm tổng có lòng muốn bảo vệ vị hôn thê của anh và em gái cô ấy, nhưng tôi không làm việc đó, đương nhiên tôi sẽ không nhận. Xem ra lần này Thẩm tổng thực sự đã trách oan tôi rồi.”

Cô ta rất thông minh, không làm lớn chuyện lên, trái lại ra vẻ thấu hiểu, coi như Thẩm Huy nợ mình một ân tình. Không biết sau này có thể đổi được bao nhiêu lợi ích từ ân tình này đâu!

Cố Viện Viện cũng ngạc nhiên, sao có thể? Tại sao lại không có biểu hiện gì chứ? Cô ta đau bụng gần chết, cho dù ăn nhầm thứ gì cũng sẽ không bị đau bụng như vậy!

Cố Hàm Ngọc cũng chăm chú nhìn Lâm Thải, giống như đang xem cô ta có chỗ nào bất thường hay không, nhìn bộ dáng lo lắng của Cố Viện Viện, cô an ủi cô ta: “Đừng lo lắng, nếu có người muốn hại em, chúng ta sẽ không bỏ qua.”

Cố Viện Viện: “…”

Cô ta nhìn Cố Hàm Ngọc, rồi nhìn về phía Thẩm Huy, trong mắt người đàn ông kia chỉ có công việc, thậm chí ngay cả cô ta cũng không thèm nhìn.

Cô ta uể oải gật đầu, nói cảm ơn.

Cuối cùng, chắc chắn Lâm Thải không bị gì, Cố Hàm Ngọc đứng dậy, lúc trước kiên quyết nghiêm túc, hiện giờ biểu tình trên mặt vẫn không đổi, nói: “Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm cô rồi, nếu có chuyện cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.” Cô đưa một tấm danh thiếp cho Lâm Thải.

Lâm Thải nhận lấy, cười nói: “Sở dĩ tôi còn đứng ở đây, chính là không muốn Thẩm tổng hiểu lầm tôi. Bây giờ sự thật đã rõ ràng, tôi cũng yên tâm.”

Thẩm Huy liếc nhìn Lâm Thải, rồi nhìn Cố Hàm Ngọc, mặc dù tính cách Cố Hàm Ngọc cứng ngắc, nhưng anh ta cũng phải thừa nhận, cách xử lý của cô rất tốt, có lúc kiên quyết nghi ngờ người khác nhưng một khi biết bản thân làm sai cũng sẽ thừa nhận sai lầm, gánh vác trách nhiệm.

Anh ta nhịn không được liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Viện Viện bên cạnh, nhìn cô ta lúc này có chút không cam lòng, giống như không chấp nhận sự thật rằng Lâm Thải không có làm chuyện này, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không quan tâm những gì xung quanh.

Cố Viện Viện không cách nào chấp nhận được, đặc biệt là lúc Cố Hàm Ngọc nói xin lỗi với Lâm Thải, ngay cả ánh mắt Thẩm Huy nhìn cô ta còn lạnh nhạt hơn, điều này khiến cô ta rất khó chịu. Không biết nghĩ ra cái gì, ánh mắt Cố Viện Viện sáng lên, chợt nói: “Có khi nào cà phê bị người khác đổi không? Cho nên Lâm Thải uống mới không sao? Chúng ta chỉ cần xem lại camera giám sát thì biết!”

Thẩm Huy cau mày, suy đoán này không sai, sau khi gây án xong phá hủy chứng cứ là điều hợp lý.

Mặt Lâm Thải lạnh đi, nói: “Tôi uống ly cà phê kia là chứng minh mình trong sạch và cũng nể mặt Thẩm tổng, cô Cố, cô đừng ức hiếp người quá đáng!”

Thật ra thì trong lòng ả cũng không chắc lắm, dựa theo kế hoạch của mình, cà phê đưa cho Cố Viện Viện uống, cho dù cô ta biết mình bỏ thuốc thì sao? Chỉ là một người mới thì có thể làm được gì? Nên ả mới không bảo người đại diện vứt hay đổi ly cà phê bị bỏ thuốc kia.

Nhưng bây giờ ả uống cà phê lại không bị sao, chứng tỏ ly cà phê đã bị đổi.

Cố Viện Viện tuy đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc, trái lại rất thông minh.

Cố Viện Viện giống như bị Lâm Thải dọa sợ, sắc mặt cô ta tái nhợt, dáng vẻ có hơi tủi thân, nhưng cô ta rất kiên quyết nói: “Nếu cô không thẹn với lương tâm thì xem lại camera giám sát cũng không gây hại gì cho cô, sao cô kích động như vậy? Hay là do cô muốn che giấu cái gì?” Cố Viện Viện càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, chắc chắn ly cà phê đã bị đổi!

Lâm Thải khoanh tay trước ngực cười lạnh: “Cô Cố, nếu không có chứng cứ, tôi có thể kiện cô tội vu khống!”

Cố Viện Viện nhìn về phía Thẩm Huy, rưng rưng nước mắt nói: “Anh rể…”

Thẩm Huy nhìn Cố Viện Viện, lại nhìn Cố Hàm Ngọc, chỉ thấy Cố Hàm Ngọc như đang suy nghĩ về khả năng ly cà phê đã đổi, tuy rằng cô thông minh, đáng tiếc không nhìn thấu được lòng người.

Anh ta hơi nâng cằm, bảo trợ lý mở lại camera giám sát.

Bởi vì quay phim ở trường, gọi là phòng trang điểm nhưng cũng là phòng học mà thôi, chỉ hành lang mới có camera giám sát, trong phòng không có. Tuy vậy xem xét tình huống hôm nay, chỉ cần xem hành lang là được rồi, vì nếu người của Lâm Thải bước vào phòng trang điểm lần nữa thì chắc chắn đang phá hủy chứng cứ, có thể xác định cô ta có bỏ thuốc hay không.

Camera giám sát được đem tới ngay, trực tiếp tua từ đoạn Cố Viện Viện từ phòng trang điểm đi ra chụp hình đến đoạn Cố Viện Viện bắt đầu khó chịu, trong thời gian này chỉ có vài người trong phòng trang điểm, có thợ trang điểm, người thiết kế quần áo, còn có trợ lý chăm sóc Cố Viện Viện và Cố Hàm Ngọc.

Thợ trang điểm nói: “Tôi trở lại để lấy son môi, đến lúc dùng mới phát hiện tôi quên cầm, vì phải dặm phấn lại cho Cố Viện Viện, nên mới vội vã quay lại lấy. Tôi không đụng đến ly cà phê, chỉ thuận tiện uống hết ly cà phê của mình rồi quăng vào thùng rác.”

Trong video cũng như vậy, cô ấy vào phòng trang điểm chưa đầy ba phút đã nhanh chóng đi ra.

Người thiết kế trang phục: “Tôi hơi mệt, đi nghỉ một lát. Tôi vừa ngồi xuống thì một lát sau trợ lý của Cố Viện Viện cũng đến, tôi chơi điện thoại một lúc, sau đó có người gọi thì tôi đi ngay. Tôi không chú ý đến ly cà phê trên bàn trang điểm! Tôi cũng có cà phê, cũng không nghĩ nhiều, tôi thực sự không biết gì cả!”

Trợ lý: “Đúng là lúc ấy có người trong phòng, thấy cô ấy ngồi đó chơi điện thoại, tôi cũng không để ý gì, cầm giấy đi vào WC ngay.”

Cố Hàm Ngọc nói: “Lần đầu em đến trường quay, bởi vì tò mò, nên đi dạo xung quanh. Sau đó quay về phòng trang điểm mới biết Viện Viện đi chụp hình, lúc đó em cũng không để ý đến ly cà phê trên bàn trang điểm.”

Lời nói của thợ trang điểm và nhà thiết kế không phải nói dối, hơn nữa đây là lần đầu tiên họ hợp tác với Lâm Thải, trước đó cũng không có liên hệ gì. Trợ lý và Cố Hàm Ngọc càng không phải là đồng phạm, quan trọng nhất là trong những người ở đây không có ai là người của Lâm Thải, người đại diện và trợ lý của Lâm Thải cũng không trở lại phòng trang điểm.

Xem tới đây, Lâm Thải âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa thấy mơ hồ vừa thấy kì lạ, rõ ràng cà phê có bỏ thuốc, nhưng ả không bị gì cả, người đại diện của mình cũng không thông minh đến mức biết đi đổi lại, vậy là ai làm?

Đương nhiên bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này, Lâm Thải nhìn Thẩm Huy, cười khổ nói: “Thẩm tổng, đã rất rõ ràng, tôi bị oan.”

Bây giờ Cố Viện Viện cũng trợn tròn mắt, ngay cả đau bụng cô ta cũng quên mất, sao như vậy được? Vì sao lại như vậy chứ?!

Cô ta không nói gì được nữa, lại thấy Thẩm Huy lạnh lùng nhìn mình, trong lòng cô ta lộp bộp, câm như hến, có hơi khổ sở và đau lòng, từ trước đến giờ Thẩm Huy chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô ta.

Cô ta mím môi, cúi đầu thấp xuống.

Cố Hàm Ngọc nói với Lâm Thải lần nữa: “Tôi rất xin lỗi.”

Lâm Thải không thích Cố Hàm Ngọc, bởi vì khi nãy cô buộc mình phải uống ly cà phê kia. Nhưng ít nhất cô không đáng ghét như Cố Viện Viện, người ta còn nói xin lỗi hai lần, Cố Viện Viện thì chỉ biết núp sau lưng người khác, nhìn đơn thuần vô hại nhưng tâm tư thì rất thâm sâu. Đặc biệt là thái độ của cô ta với Thẩm Huy, không giống em gái với anh rể, nếu Cố Hàm Ngọc không xuất hiện, bọn họ vẫn cho rằng cô ta là tình nhân nhỏ của Thẩm Huy.

Lâm Thải nói: “Tôi biết cô vì bảo vệ em gái mình nên mới sốt ruột như vậy.”

Cố Viện Viện nghe thấy câu này giống như ăn sh*t vậy, rất khó chịu.

Cố Hàm Ngọc lắc đầu, nói: “Cho dù thế nào, cũng là trách oan cô, coi như tôi bảo vệ em mình, cũng không nên không phân biệt phải trái với cô như vậy. Do tôi quá độc đoán, quá đường đột, khiến cô bị vu oan, còn có A Huy, thực xin lỗi, cám ơn anh đã có lòng bảo vệ em gái em, dù đầu đến cuối chỉ là hiểu lầm, liên lụy anh… Là em sai.”

Lâm Thải rất muốn khen Cố Hàm Ngọc, người phụ nữ này rất thông minh, gây ra chuyện lớn như vậy cũng biết chủ động gánh vác trách nhiệm. Cô ta nhìn Thẩm Huy, quả nhiên thấy ánh mắt Thẩm Huy nhìn Cố Hàm Ngọc dịu dàng hơn hồi nãy rất nhiều, ấm áp hơn so với ánh mắt anh ta nhìn Cố Viện Viện.

Thẩm Huy: “Chuyện nhỏ thôi.”

Cố Hàm Ngọc cười với Thẩm Huy, nói: “Viện Viện, mau đến xin lỗi người ta.”

Cố Viện Viện hơi sửng sốt, nói xin lỗi? Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cô ta cảm giác được là Lâm Thải hại cô ta! Cô ta nhịn không được nhìn Lâm Thái, quả nhiên thấy trong mắt Lâm Thải ngoài ngạc nhiên ra còn có chút đắc ý.

“Chị, em…”

“Nói xin lỗi.”

Cố Hàm Ngọc cắt ngang lời giải thích của cô ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Biết không, xém chút nữa chúng ta đã vu oan người khác, cũng suýt hủy đi tiền đồ của cô ấy. Đã làm sai thì cần phải nói xin lỗi.”

Lời này nói không sai, nếu tin tức chèn ép người mới truyền ra ngoài, sự nghiệp diễn xuất của Lâm Thải sẽ chấm dứt.

Cố Viện Viện cắn môi, dáng vẻ bị ép buộc, ba chữ rất xin lỗi cô ta nói không được.

Lúc này, Lâm Thải cũng không ngốc, ả ra vẻ tha thứ nói: “Được rồi, nếu ai gặp phải chuyện này cũng sẽ nghi ngờ tôi, tôi hiểu. May mà cuối cùng cũng chứng minh được là tôi trong sạch, vậy là đủ rồi.”

Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện, nói: “Viện Viện, sao vậy? Tại sao không nói xin lỗi? Không phải em rất lương thiện rất hiểu chuyện sao, bây giờ đã chứng minh em làm sai, vu oan người ta, tại sao không nói xin lỗi?”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn Cố Viện Viện, cô ta nhịn không được nhìn Thẩm Huy, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta, căn bản không muốn lên tiếng giúp, rưng rưng nước mắt, trong lòng chua xót, rất nhanh nói: “Rất xin lỗi.”

Lâm Thải nói: “Không sao, Thẩm tổng tin tôi vô tội là được.”

Thẩm Huy: “Ừ.”

Bây giờ Cố Hàm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Thải: “Tôi sẽ bồi thường cho cô Lâm vì chuyện hôm nay, nhưng có một yêu cầu, hy vọng chuyện này cứ trôi qua như vậy, mong cô Lâm không nhắc lại, cũng không bởi bất kì tình huống nào mà nhắc lại. Vì danh tiếng của em gái tôi, cô đành chịu thiệt rồi.”

“Ra khỏi cánh cửa này, chuyện hôm nay coi như không có gì. Được không?”

Lâm Thải hiểu rõ nói: “Tôi hiểu. Nghĩ cho em gái như vậy, cô đúng là người chị tốt.”

Cố Viện Viện: “…” Người chị tốt?

Cố Hàm Ngọc cười, nghiêm túc dặn dò Cố Viện Viện: “Sau này không nên kết luận chủ quan như vậy, biết không? Cũng may đây là chuyện nhỏ, cũng đã tra rõ, nếu không…”

Nếu không cái gì? Nếu không cô ta sẽ trở thành hung thủ giết người sao?

Cố Viện Viện cúi thấp đầu, nắm chặt tay.

Cố Hàm Ngọc vẫn là dáng vẻ dịu dàng kia, dù ai cũng thấy cô là một người chị tốt rất quan tâm em gái, nhưng trong lòng cô đang nghĩ, kẻ thù của kẻ thù là bạn, tuy cô không đến nỗi muốn làm bạn với Lâm Thải, nhưng sau chuyện hôm nay Lâm Thải khẳng định sẽ rất hận Cố Viện Viện, để lại cho Cố Viện Viện một kẻ thù có gì không tốt chứ?

Người xem bình luận:

【 ? Không phải chứ? Lâm Thải không bỏ thuốc sao? 】

【 Cố Viện Viện không có bằng chứng, chỉ dựa vào suy đoán của mình đã nói Lâm Thải bỏ thuốc hại cô ta, có chỗ nào giống tiểu tiên nữ cơ chứ? Rõ ràng cô ta cũng rất thâm độc. 】

【 Tôi tin tưởng Viện Viện, em ấy lương thiện như vậy chắc chắn sẽ không tùy ý vu oan người khác, mặc dù không có bằng chứng chứng minh Lâm Thải làm hại, nhưng chắc chắn là cô ta! 】

【 Cũng chỉ có đầu óc của Cố Hàm Ngọc còn bình thường, chủ động nói xin lỗi, còn yêu cầu Lâm Thải không nói chuyện này ra ngoài, nếu không nhất định Cố Viện Viện sẽ bị fans của Lâm Thải mắng cho te tua! 】

Weibo của Lâm Thải có đến 3000 vạn fans, Cố Viện Viện cũng chỉ có hơn 50 vạn, chẳng khác nào phù du hám cây(*).

(*) Không biết tự lượng sức.

【 Cố Hàm Ngọc thật ôn nhu quá đi! Cố Viện Viện gây ra chuyện lớn vậy mà Cố Hàm Ngọc còn chủ động gánh vác trách nhiệm, ngay cả trách nhiệm của Thẩm Huy cô ấy cũng nhận, cô ấy đúng là một người tốt. Nhìn lại Cố Viện Viện chỉ biết trốn tránh, việc gì cũng không làm, chỉ có Cố Hàm Ngọc ra mặt thay, cũng chỉ có cô ấy cũng gánh vác lỗi lầm, chậc. 】

【 … ? ? Chẳng lẽ tôi vu oan Cố Hàm Ngọc sao? Vì sao tôi vẫn cảm thấy cô ta không phải người tốt gì? Người cuối cùng vào phòng trang điểm không phải Cố Hàm Ngọc sao? Hay là cô ta ra tay? 】

【 Lầu trên bôi đen Cố Hàm Ngọc mà chẳng có bằng chứng gì, coi như Lâm Thải bỏ thuốc thật, nhưng Cố Hàm Ngọc không quen biết Lâm Thải, cũng chẳng biết Lâm Thải có bỏ thuốc hay không, sao cô ấy có thể đổi ly cà phê khác được? 】

【 … ? ? Không, tôi vẫn cảm thấy Cố Hàm Ngọc rất kỳ lạ! 】

Mặc dù mọi chuyện đã được sáng tỏ, đạo diễn cũng ngậm miệng không nói, bất cứ người nào cũng không được nói chuyện hôm nay ra ngoài, hơn nữa trì hoãn lâu như vậy, quay phim chụp ảnh cũng không làm nổi nữa, hôm nay đành phải tan làm sớm vậy.

Thẩm Huy vì tỏ lòng xin lỗi, còn đầu tư thêm 500 vạn, hơn nữa còn mời tất cả mọi người cùng ăn tối.

Cuối cùng nhóm staff cũng có chút vui vẻ, đạo diễn lập tức hớn hở, chỉ hận không thể có thêm một sự hiểu lầm nữa! Một lần 500 vạn, không thiệt thòi.

Cùng lúc đó, Lâm Thải cũng quay lại phòng trang điểm riêng của mình, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng được, cả người mềm nhũn, xém tí nữa đã ngã xuống, người đại diện thấy vậy, lập tức đỡ ả nói: “Cô không sao chứ? Có phải là…”

Lâm Thải lập tức cắt lời hắn: “Không có gì, sự thật chứng minh tôi oan uổng, tôi đã đồng ý với Cố Hàm Ngọc và Thẩm tổng, sẽ quên mất chuyện này, sau này cũng không nhắc lại.”

Người đại diện hơi sửng sốt, do dự gật đầu nói: “Tôi biết rồi.” Anh ta biết hết mọi chuyện, huống hồ nếu càng nhiều người càng khó giữ bí mật, ai biết có bị nghe lén hay không? Lúc này không nói nữa, còn đặc biệt ra vẻ đau lòng khi nghe Lâm Thải nói bản thân bị oan.

Lâm Thải không nghe người đại diện đang nói gì, trong đầu ả luôn suy nghĩ, tại sao trong ly cà phê không có thuốc, cứ xoay quanh mình. Thợ trang điểm và nhà thiết kế không phải người của mình, bảo mẫu là người của Cố Viện Viện, nhìn không ra là đang nói dối, loại trừ những người này, chỉ còn…

Ả vội vàng lắc đầu, Cố Hàm Ngọc bảo vệ Cố Viện Viện như vậy, thương yêu em gái như thế, không, không phải cô ta, sao là cô ta được?

Nhưng Cố Hàm Ngọc cố ý yêu cầu ả không được nói chuyện này với bất kỳ ai, có thể nói cô ta lo nghĩ cho Cố Viện Viện, nhưng đồng thời cũng có thể là muốn che giấu bản thân.

Lâm Thải nghĩ, nếu thật sự là Cố Hàm Ngọc, vậy quả thật tâm tư của cô ta quá thâm hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw