Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Đầu tư phim ảnh

Edit: Tô Diệp

Beta: Khyn

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài ngày sau cuộc họp mặt hôm đó, khi Cố Hàm Ngọc chuẩn bị nhập học thì cuối cùng cũng nghe được tin tức từ chỗ Đỗ Khả Hân. Cô ấy cung cấp cho cô hai bộ phim truyền hình được sản xuất gần đây và một bộ phim điện ảnh, ngoài ra còn có hai bộ phim mà cha cô ấy tương đối xem trọng, có khả năng đạt giải thưởng, nhưng đáng tiếc không có tác phẩm Cố Hàm Ngọc muốn.

Cô không khỏi nhớ lại cuộc phỏng vấn ở đời trước, đạo diễn tuy rằng là người lần đầu làm phim, nhưng không phải là một chàng trai trẻ mới bước ra từ trường đại học mà đã ở trong giới giải trí đã 20 năm với vai trò là một diễn viên gạo cội nổi tiếng. Đáng tiếc bởi vì tương lai của bộ phim quá mơ hồ, thậm chí ngay cả đầu tư cũng không kêu gọi được, người duy nhất đầu tư cho ông là bạn bè và người thân. Không vậy, nghe nói vì để hoàn thành bộ phim mà toàn bộ gia sản của ông đều đổ vào hết.

Trải qua một đời, từ đầu đến cuối Cố Hàm Ngọc chưa từng tiếp xúc qua với người trong giới giải trí, nếu tìm kiếm nhiều, mục đích quá rõ ràng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.

Lo lắng của Cố Hàm Ngọc thật không sai, quả nhiên, đến tối lúc cùng Thẩm Huy ăn cơm, hắn nói về việc tìm kiếm gần đây của cô trong giới giải trí, “Em muốn tìm tài nguyên cho Viện Viện sao?”

Hai chữ Viện Viện hắn nói thật thuận miệng. Cố Hàm Ngọc: “Làm sao anh biết?”

Thẩm Huy: “Là Đỗ tổng tới hỏi anh”.

Đỗ tổng trong lời nói của Thẩm Huy là cha của Đỗ Khả Hân, trong giới này là vậy, không có chuyện gì là bí mật.

Cố Hàm Ngọc: “Viện Viện trước khi tham gia diễn《 Cô ấy rất đáng yêu 》 là bởi vì có thời gian rảnh, đã gần đến thời gian nhập học nên em ấy cần phải lấy việc học làm chính. Em làm vì Lâm Thải thôi.”

Thầm Huy nhìn Cố Hàm Ngọc: “Việc này giao cho anh xử lý đi!”

Cố Hàm Ngọc lắc đầu: “Đây là việc em đã hứa với Lâm Thải, em sẽ đích thân đi làm. Thẩm Huy, anh mỗi ngày đều bận rộn xử lý nhiều việc, em nghĩ không nên vì một chút việc mà phiền đến anh.Với lại em tin bản thân có thể xử lý tốt. Hơn nữa, việc này nếu xử lý không tốt, em sao làm vợ chưa cưới của anh đây?

Thẩm Huy nhìn Cố Hàm Ngọc, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Nếu cần hỗ trợ thì đến tìm anh”.

Cố Hàm Ngọc cười gật đầu: “Em biết rồi!”

Cô biết dục vọng kiểm soát của Thẩm Huy lớn cỡ nào, anh ta không thích có chuyện gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình.

Cố Hàm Ngọc kiếp trước không đủ thông minh, chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết, cuối cùng dẫn đến cái chết. Cô chưa từng nghĩ tới căn bản là năng lực của chính mình không đủ để có quyền cứng rắn với người khác, cái này không khác nào lấy trứng chọi đá.

Đời này tuy rằng cô cũng không thông minh quá mức, nhưng ít nhất đã biết tránh đi những mũi nhọn hướng đến mình.

Hơn nữa vận khí của cô cũng không kém, ngay lúc đi vệ sinh, thế nhưng ngoài ý muốn gặp Vương Hải Phong. Vương Hải Phong là đạo diễn của <A great escape>, được chiếu vào tết âm lịch năm nay đạt được 500 triệu vé xem phim, mà giờ phút này, bởi vì người đầu tư cho bộ phim tạm thời rút lui, phim <A great escape> bắt buộc phải bỏ dở giữa chừng và gặp phải nguy cơ giải tán.

Đoàn phim lâm vào khủng hoảng, ngay cả tiền thù lao cho diễn viên cũng không trả được.

Lúc này Vương Hải Phong mặc tây trang cắt may khéo léo, hai má bởi vì uống rượu mà có chút đỏ, vẻ mặt hắn khó chịu, suy sụp tinh thần, kéo cà vạt xuống, xem chừng là lôi kéo đầu tư không được thuận lợi.

Cố Hàm Ngọc đi tới, ngửi được mùi rượu trên người hắn: ”Đạo diễn Vương, chào ông, tôi thật sự thích phim <Câu chuyện cảnh sát> của ông, hồi bé tôi cùng cha thường xuyên cùng nhau xem trên TV.”

Vương Hải Phong kinh ngạc nhìn Cố Hàm Ngọc, sự suy sụp nơi đáy mắt rốt cục cũng có ánh sáng: “Cảm ơn cô…..”

Ông lu mờ đã nhiều năm, hiện giờ là người đã có tuổi, ai còn nhớ rõ ông?

Cố Hàm Ngọc dịu dàng lắc đầu, nghi ngờ hỏi: “Có phải ông đã gặp chuyện gì không?”

Vương Hải Phong nói: “Không có việc gì, không có chuyện gì, cảm ơn cô và cha cô đã yêu mến tôi.” Một câu yêu mến lúc này, với ông cũng là niềm an ủi lớn lao.

Cố Hàm Ngọc: “Hy vọng còn có thể thấy đạo diễn Vương có thể cho ra một tác phẩm hay như vậy nữa.”

Vương Hải Phong không nhịn được cười khổ, tìm ông đi quay vai diễn ông chướng mắt, nghĩ đến quay phim cùng người không vừa ý, ông liệu còn có thể làm ra tác phẩm tốt hay không?

Đang nói, một người đàn ông đi đến, ông ta say khướt, một thân mùi rượu: “Đạo diễn Vương à đạo diễn Vương, ông trốn ở nơi này làm gì, không phải đã nói rồi sao, miễn là ông làm Trần tổng vui vẻ, chắc chắn ông ta liền đầu tư cho ông, đúng không? Đi đi đi, trở về tiếp tục uống.”

“Ông nói ông xem, dáng người lớn như vậy, mới uống vài chén đã chịu không nổi, bộ dáng như vậy làm thế nào lừa Trần tổng vui vẻ?”. Nói xong còn vỗ vỗ mặt Vương Hải Phong.

Mặt Vương Hải Phong lộ vẻ oan ức, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lựa chọn trở lại.

Cố Hàm Ngọc đột nhiên gọi ông lại, đưa cho ông tấm danh thiếp: “Tôi có lẽ có thể giúp được ông, nếu cần thì liên hệ với tôi”.

Vương Hải Phong cầm danh thiếp ngây người, trái ngược lại người đàn ông trung niên bên cạnh, ông hừ lạnh một tiếng: ”Tiểu cô nương, phàm là người thì phải tự mình biết mình, cô có biết chính mình đang làm cái gì không?”

Cố Hàm Ngọc: ”Những gì tôi đang làm phù hợp với lễ nghi và hành vi mà con người nên có, tôi không biết vị tiên sinh này đang làm gì?”

……Đây là đang nói ông ta không phải là người? Người đàn ông trung niên mặt tức giận buồn bực: ”Cô! Cô có biết tôi là ai không?”

Cố Hàm Ngọc: ”Không biết.”

“Tôi chính là người của Trần tổng! Biết Trần tổng là ai không? Biết tập đoàn Trần thị không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt!”

”Thế ông đang chuẩn bị thay thế vị trí của Trần tổng sao?”

”?? Cô nói bậy bạ gì đó?!” Đối phương có chút hoảng loạn, còn nhìn xung quanh, hiển nhiên là sợ bị nghe thấy, “Tôi cảnh cáo cô đừng có nói bừa, coi chừng cô gánh không nổi đâu!”

”Nếu vậy chờ ông thay thế được vị trí của Trần tổng thì hãy nói chuyện với tôi.”

“Cô!!” Đối phương dơ tay đoán chừng muốn đánh cô.

Cố Hàm Ngọc cười dịu dàng, sắc mặt cũng chưa từng biến đổi, rõ ràng đang đối mặt với một lão già phiền phức nhưng cô thậm chí không thể hiện sự chán ghét, ngay cả nụ cười dịu dàng và lịch sự vẫn giữ nguyên.

Thẩm Mặc bước tới phía trước, vung tay được tay của đối phương hướng từ bên cạnh tới, đối phương liền đụng trúng tường kêu thảm thiết liên tục, đang muốn gọi người tới, đến lúc thấy rõ đối phương là ai, lập tức liền trừng to mắt, “Nhị, Nhị, Nhị…….Thẩm Nhị!”.

Thẩm Mặc năm đó cũng được xem là bá chủ trong thủ đô, nổi danh hỗn thế ma đầu, chẳng qua là những năm gần đây tu thân dưỡng tính, cũng ít khi xuất hiện ở bên trong vòng Đế Đô, rất ít người trông thấy anh, đến mức có không ít người đã quên. Mà người đàn ông trung niên hiển nhiên là biết Thẩm Mặc, cho nên lúc này mới kinh ngạc như vậy.

Thẩm Mặc lại không thèm nhìn tới ông ta, cúi đầu nhìn về phía Cố Hàm Ngọc: ”Không có sao chứ?”

Cố Hàm Ngọc đối với sự xuất hiện của Thẩm Mặc cũng có chút kinh ngạc, cô lắc đầu: ”Cảm ơn chú nhỏ, con không sao.”

”Không sao là tốt rồi, ra đứng sau chú.” Thẩm Mặc lúc này mới có tâm tư nhìn người đàn ông trung niên một cái, người đàn ông lúc này đã bị dọa vỡ mật, ông ta làm sao nghĩ đến chính mình vừa đắc tội với người của Thẩm gia, mà Cố Hàm Ngọc mở miệng lại là ”Chú nhỏ”, ông ta sợ hãi không thôi, trợn trắng mắt lên, hôn mê bất tỉnh.

Vương Hải Phong:………

Ông ta ngã vào bên chân của Vương Hải Phong, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, ở trước mặt mình diễu võ dương oai, đến trước người khác ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Vương Hải Phong lần nữa nhìn về cô gái, cô lúc này đang cúi đầu nhìn người bất tỉnh phía dưới, đáy mắt có chút lạnh lùng, giống như đang nhìn tôm tép nhãi nhép, thế nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, lại là dáng vẻ ôn hòa, ”Đạo diễn Vương, cần gì thì nhớ tìm tôi.”

Vương Hải Phong không đáp ứng ngay, sau đó liền nhìn thấy cô cùng Thẩm Mặc sóng vai rời đi.

Thẩm Mặc ông đương nhiên biết đến, anh ta là con thứ hai của Thẩm lão gia, bởi vì từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên nên nuôi ra anh duy ngã độc tôn(1) tính tình Hỗn Thế Ma Vương(2), năm đó là người làm mưa làm gió ở Đế Đô. Thời điểm ông còn nổi tiếng, may mắn được cùng đối phương ngồi cùng bàn ăn cơm, đáng tiếc đối phương không nhớ rõ ông.

(1): Trên trời dưới đất, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.

(2): Ý chỉ những người càn quấy, ngang bướng.

Mấy năm nay Thẩm Mặc cũng lạnh nhạt với vòng luẩn quẩn Đế Đô, hiện giờ tính tình thu liễm không ít, nhưng vừa rồi liếc mắt một cái, Vương Hải Phong liền biết Thẩm Mặc vẫn là Thẩm Mặc của ngày xưa.

Cũng không biết vì sao, ông cảm giác Thẩm Mặc đối với cô gái kia thái độ có chút cẩn thận, ngay cả nói chuyện cũng dịu dàng hơn.

……………………………………

Thẩm Mặc: ”Sao lại là cháu?”

Cố Hàm Ngọc: ”Cháu đi cùng Thẩm Huy, trên đường đi vệ sinh, không nghĩ tới lại gặp loại chuyện này.”

Thẩm Mặc ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Anh đưa Cố Hàm Ngọc đến cửa phòng, Cố Hàm Ngọc hỏi anh có muốn đi vào ngồi một chút hay không, thì anh lắc đầu từ chối, phẩy điếu thuốc: ”Không được, chú còn có việc”.

Cố Hàm Ngọc liền dạ, không nhiều lời nữa liền đẩy cửa đi vào.

Thẩm Mặc dừng lại một chút, nhìn bóng dáng cô gái bước đi thướt tha, xoay người rời đi.

Thời điểm Cố Hàm Ngọc trở lại chỗ ngồi, Thẩm Huy đang nhìn điện thoại, cũng không biết nhìn cái gì buồn cười khiến anh ta nhăn mày cười cười, tâm tình thoạt nhìn rất tốt, thấy Cố Hàm Ngọc trở lại, anh ta bỏ điện thoại vào túi: ”Làm gì mà lâu vậy?”

Cố Hàm Ngọc nói: ”Gặp chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng đã xử lý tốt”.

Thẩm Huy cũng không hỏi gì thêm là chuyện gì: ”Được, đi thôi, anh đưa em về.”

Cố Hàm Ngọc dạ.

Thẩm Huy đưa Cố Hàm Ngọc về nhà, còn ngồi tại Cố gia một lúc, Cố Viện Viện từ cửa sổ lầu hai nhìn một cái liền nhận ra xe của Thẩm Huy, chống gậy nhảy nhảy nhót nhót từ trên lầu đi xuống, mặc một thân váy dài màu trắng, mặt mộc thanh thuần xinh đẹp, ngoan ngoãn kêu anh rể. Thẩm Huy nhìn thấy ừ một tiếng.

Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện, lại nhìn Thẩm Huy, nói: “Em lên lầu thay quần áo”.

Cô đi rồi, Cố Viện Viện sẽ không cố kỵ, cô ta đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Huy, ”Anh cùng chị đi ra ngoài hẹn hò vui không?”

Thẩm Huy nói: ” Đi ăn cơm có tính là vui không? Nếu như vậy, coi như không có gì vui hay không vui đi”.

Cố Viện Viện chống cằm nói: ”Có thật không, em cũng muốn đi hẹn hò, từ nhỏ tới lớn còn chưa có nói qua chuyện yêu đương đâu. Căn bản không biết hẹn hò là gì, chờ khai giảng, em cũng phải đi nói chuyện yêu đương.”

Thẩm Huy nói: ”Em còn nhỏ, nói chuyện yêu đương làm gì.”

”Em làm sao nhỏ, em đã 18 tuổi! Như vậy là trưởng thành rồi!”.

”Anh nói nhỏ chính là nhỏ”.

”……Anh nói thật không có đạo lý.”

”Ừ?”

”Được thôi…..”

”Xoẹt”. Cố Hàm Ngọc mở to mắt, không nhìn Cố Viện Viện cùng Thẩm Huy ở giữa tình cảm ngọt ngào, cô đổi xong quần áo, chậm rãi đi xuống lầu, thấy Thẩm Huy cùng Cố Viện Viện bộ dạng vừa nói vừa cười, cô cũng cười: “Đang nói chuyện gì thế, vui vẻ như vậy?”

Cố Viện Viện lặp tức lắc đầu: ”Không có gì, liền tùy tiện nói bừa thôi”.

Thẩm Huy bưng cà phê lên uống một ngụm.

Cố Hàm Ngọc: ”Xem ra em và anh rể ở chung tốt như vậy, chị cũng yên tâm.”

Cố Viện Viện sửng sốt một chút: ”Vì sao ạ?”

Cố Hàm Ngọc vẻ mặt đương nhiên nói: ”Em của chị cùng hôn phu của chị ở chung tốt, đây đương nhiên là một chuyện vui đúng không?”

Cố Viện Viện: “…… đúng vậy”

Cô nhìn Thẩm Huy một chút, nụ cười trước đó không có sáng lạn như vậy, Thẩm Huy cảm nhận được cô có chút không vui.

Cố Hàm Ngọc dường như cái gì cũng chưa phát hiện ra, còn đi vào bếp mang đĩa trái cây ra, cười khanh khách cực kỳ vui vẻ.

Người xem bình luận:

【Ai dám nói Cố Viện Viện đối với Thẩm Huy không có ý khác, tôi đem đầu cắt bỏ làm cầu để đá】

【Tiểu tiên nữ Viện Viện làm gì có!】

【Cố Hàm Ngọc là một đứa ngốc à? chồng chưa cưới cùng em gái ở dưới mí mắt cô liếc mắt đưa tình, chẳng lẽ không phát hiện gì sao??? 】

【Ai còn dám nói Cố Hàm Ngọc là người tâm cơ, cô ấy rõ ràng chính là một người ngốc. 】

【Không, tôi còn cảm thấy Cố Hàm Ngọc không phải là một người đơn giản, cô ta rõ ràng rất thông minh, thi đại học chỉ thiếu 4 điểm, người như thế sao có thể ngu ngốc? Các ngươi đừng bị cô ta lừa!】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw