Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Có thật là người tốt?

Edit: Khah

Beta: Khyn

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cố Hàm Ngọc đợi hai ngày mà vẫn chưa nhận được điện thoại từ Vương Hải Phong, cô biết chuyện này không thể vội vã nên bây giờ chỉ có thể chờ mà thôi.

“Đại tiểu thư, phu nhân đang chờ cô.” Dì Quế gõ cửa, nhỏ giọng nói.

“Con tới ngay đây.” Cố Hàm Ngọc cầm túi xách trên bàn trang điểm lên, đi xuống lầu.

Hôm nay cô muốn  đi cô nhi viện cùng Trương Thục Tuệ, đi cùng còn có bạn bè hoặc những quý phu nhân, phu nhân của những gia đình chính trị, thương gia. Trước kia Cố Hàm Ngọc thường chỉ đi cùng Trương Thục Tuệ, nhưng hiện tại lại không giống vậy, lần này đi còn có cả Cố Viện Viện.

Ba mẹ con cùng lên xe, đi tới cô nhi viện ở ngoại thành.

Cố Viện Viện cho rằng chỉ đơn giản là đưa một ít sách vở, quần áo cho mấy đứa trẻ ở cô nhi viện, không ngờ ở đây còn có rất nhiều người, thậm chí có cả phóng viên, hầu như mọi người đều quyên góp vật dụng cơ bản và tiền. Nhà họ Trương vốn là gia tộc kinh doanh, bản thân Trương Thục Tuệ cũng có vài công ty về túi xách, trừ việc quyên góp đồ dùng văn phòng phẩm bà còn quyên góp một trăm vạn nhân dân tệ.

Lần đầu tiên Cố Viện Viện tham gia hoạt động này, thấy bọn trẻ trong cô nhi viện đều nhút nhát, sợ sệt. Tất cả đều mồ côi cha mẹ, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy bọn họ thật đáng thương.

“Nhìn bọn trẻ, con lại nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, nếu không gặp được cha mẹ nuôi, có lẽ bây giờ con cũng giống như chúng.” Cố Viện Viện thương tiếc nói. Trương Thục Tuệ nghe xong cảm thấy rất đau lòng, áy náy nói: “Là mẹ sai, là mẹ không chăm sóc tốt cho con, đều do mẹ…..”

Cố Viện Viện lắc đầu: “Con không trách mẹ, chẳng phải con đã tìm được mẹ rồi sao?”

“May mà có ông trời phù hộ….”

“Mẹ đừng tự trách bản thân mình, con vẫn sống tốt mà.”

Người xem bình luận:

【 Thật đáng thương! 】

【 Viện Viện rõ ràng chịu nhiều tổn thương như vậy nhưng cô ấy vẫn lương thiện, thấu hiểu và khéo léo, hiếm có ai có thể được như vậy. 】

【 Phải đem lũ buôn người bắt lại nhốt như lợn! Làm cho chúng muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong! 】

【 Mẹ Cố và Viện Viện đều sống không dễ dàng gì! 】

Cố Hàm Ngọc mỉm cười đi tới, một tay nắm lấy tay Trương Thục Tuệ, một tay nắm tay Cố Viện Viện, nói: “Thật không uổng mấy năm gần đây mẹ đều cầu nguyện. Tuy Viện Viện phải xa nhà từ nhỏ nhưng cũng may gặp được cha mẹ nuôi đều là người tốt, do vậy mà cuộc sống không đến mức quá khó khăn. Mặc dù con rất tức giận với cách làm của Trương Vĩ và Vương Trân, nhưng một phần lại thực sự muốn cảm ơn bọn họ, bọn họ ắt hẳn phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể nuôi Viện Viện thông minh, thiện lương như vậy.”

“Người ta đều nói ở hiền gặp lành, lời này quả nhiên không sai. Mẹ vì tích đức cho Viện Viện nên mấy năm gần đây đã làm không ít những việc từ thiện, hy vọng ông trời có mắt, có thể phù hộ cho Viện Viện ở ngoài không phải chịu tổn thương, có thể bình an mà lớn lên. Là ông trời nghe được tâm nguyện của mẹ nên mười bảy năm qua mới giúp cho Viện Viện trưởng thành tốt như vậy.”

Cố Viện Viện: “…..” Lời này có ý gì? Ý là tuy cô ta không lớn lên ở Cố gia nhưng cũng không chịu thiệt thòi gì sao? Bản thân cô ta phải rời xa bố mẹ đẻ cũng đã là chịu khổ rồi!!

“Đúng vậy.” Sự đau lòng của Trương Thục Tuệ dần phai nhạt, lập tức lại cảm thấy may mắn, cảm thán mà nói: “Nếu Trương gia không đối xử tốt với Viện Viện của chúng ta, mẹ sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bọn buôn người đó đúng là kẻ thất đức, dù Trương Vĩ và Vương Trân không mua Viện Viện thì chúng cũng sẽ bán Viện Viện cho người khác, đến lúc đó không biết Viện Viện sẽ lại phải chịu bao nhiêu khổ sở…..”

Cố Hàm Ngọc nói: “Đúng vậy, cũng may là em gái đã quay trở lại.”

Cố Viện Viện mím môi, có chút không vui, hơn nữa vì Cố Hàm Ngọc ngắt lời mà không khí tốt đẹp giữa cô ta và Trương Thục Tuệ liền bị cắt đứt.

Sau đó mọi người vẫn luôn im lặng.

Nhưng Cố Viện Viện lại không nhịn được mà nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, thấy trong mắt đối phương tràn đầy thương xót, mày nhăn lại, giống như vì lo lắng cho những đứa trẻ sống ở đây, thở dài nói: “Bọn họ thật sự quá đáng thương.”

Cố Viện Viện ừ một tiếng, không nói thêm gì.

Cô ta cảm thấy Cố Hàm Ngọc quá giả dối.

Quần áo trên người Cố Hàm Ngọc, túi xách trên tay, thậm chí là hoa tai bán đi cũng đủ cho những đứa trẻ ở đây sống mấy năm. Vừa rồi cũng không thấy quyên góp tiền, làm như vậy là bày ra cho ai xem?

Cô ta có chút thất thần, cũng không nhìn Cố Hàm Ngọc nữa, xoay người đi chơi cùng bọn trẻ.

Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện chơi ở bên cạnh, lại nhìn những người trong phòng phát sóng trực tiếp, quả nhiên có không ít người nói cô giả nhân giả nghĩa, nếu thật sự đồng cảm với những đứa trẻ, tại sao lại không quyên tiền? Vẫn là Cố Viện Viện thiện lương, đáng yêu, cô ấy chơi với bọn trẻ vui vẻ biết bao nhiêu. Đâu giống Cố Hàm Ngọc, đứng ở một bên không nhúc nhích, nhất định là vì chê bọn trẻ bẩn.

Cố Hàm Ngọc cười cười, cũng không quan tâm.

Bọn họ ở cô nhi viện hơn non nửa thời gian mới chuẩn bị ra về, Cố Viện Viện vẫy tay chào  bọn nhỏ, các bạn nhỏ tuy gầy yếu, nhưng rất sạch sẽ, cũng rất nghe lời. Thấy cô ta phải đi còn rất lưu luyến, ôm chân không cho đi. Cuối cùng cô ta phải hứa sẽ quay lại thăm bọn chúng thì mới buông tay.

Trên xe, Cố Viện Viện có chút mệt, muốn dựa vào người Trương Thục Tuệ mà ngủ.

Cố Hàm Ngọc ngồi ở ghế phụ, nói: “Hy vọng sẽ sớm có người nhận nuôi bọn trẻ.”

Trương Thục Tuệ  khẽ xoa đầu Cố Viện Viện đang dựa vào trên vai mình: “Hy vọng bọn họ cũng có thể may mắn giống Viện Viện của chúng ta, gặp được người lương thiện.”

Cố Viện Viện nhắm mắt lại khẽ nói: “Nhất định sẽ!”

Cố Hàm Ngọc: “Hy vọng một nhà chúng ta cũng sẽ mãi bên cạnh nhau. Nếu trên đời này thật sự có thần tiên, con sẽ làm nhiều việc tốt hơn nữa, cầu phúc cho gia đình mình.”

Cố Hàm Ngọc nói được làm được, cô đã quyên góp cho cô nhi viện hai mươi vạn, Trương Thục Tuệ rất vừa lòng với điều này: “Con thật có lòng.”

Cố Viện Viện kinh ngạc, lập tức ngồi ngay ngắn hỏi: “Chị đã quyên hai mươi vạn sao?”

Trương Thục Tuệ ừ một tiếng, nhìn về phía Cố Viện Viện còn đang kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”

Cố Viện Viện ngẩn người ra: “Lúc đó, con lại không phát hiện…… chị đã quyên góp tiền.”

Cố Hàm Ngọc nói: “Chị tìm riêng viện trưởng, bởi vì chị không muốn xuất hiện trên báo chí, quá phiền toái.”

Trương Thục Tuệ nói: “Đúng vậy, năm nào chị con cũng đều quyên tiền cho cô nhi viện. Con mới về, không biết cũng là chuyện bình thường.”

Cố Viện Viện: “……???”

Người xem bình luận:

【 ……??? 】

【 Cố Hàm Ngọc thực sự đã quyên tiền? 】

【 Những người vừa rồi còn mắng Cố Hàm Ngọc không có tâm, mau xin lỗi đi! Cố Hàm Ngọc rõ ràng cũng rất tốt, cũng không biết vì sao mà các người lại nói cô ấy thành hồng thủy mãnh thú (1). 】

(1) Tai họa ghê gớm, đáng sợ.

【 Được rồi, tôi đã trách oan cô ấy rồi. 】

【 Thật lòng mà nói Cố Hàm Ngọc khá tốt, tuy có chút cứng nhắc, thường xuyên nói Viện Viện không có quy củ, nhưng bản thân cô ấy cũng không xấu như vậy…..】

Cố Viện Viện rất kinh ngạc với việc Cố Hàm Ngọc có thể tùy tiện lấy ra hai mươi vạn, tiền lương một năm của bố mẹ nuôi mới có mười vạn, còn năm vạn sau khi trừ đi phí sinh hoạt đã rất tốt rồi, chẳng lẽ Cố Hàm Ngọc lại nhiều tiền như vậy sao?

Như đoán được thắc mắc của Cố Viện Viện, Cố Hàm Ngọc nói: “Mấy năm nay ba mẹ đều cho chị không ít tiền tiêu vặt, những năm gần đây chị cũng được không ít học bổng, sử dụng làm quản lý tài chính, tuy rằng cũng có lỗ lãi, nhưng nhìn chung thì lợi nhuận chiếm đa số.”

Người xem bình luận

【 Nhìn xem, Cố Hàm Ngọc lớn lên ở Cố gia, khẳng định là rất có tiền, với cô ấy thì hai mươi vạn chẳng qua là “cửu ngưu nhất mao”(2), quyên một chút cũng là chuyện bình thường. 】

(2)Cửu ngưu nhất mao:  “chín con trâu chỉ mất một sợi lông”, được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể. Nó tương tự với thành ngữ tiếng Anh “một giọt nước trong cái xô” hay câu “muối bỏ bể” của Việt Nam. (theo gg)

Cố Hàm Ngọc: “Viện Viện, từ lúc em trở về, không phải mẹ cũng cho em tiền tiêu vặt hay sao? Mấy năm gần đây ba mẹ giữ lại cho em không ít tiền tiêu vặt, còn đặt mua bất động sản vì em nữa.”

Từ khi Cố Viện Viện quay trở về Cố gia, đúng là Trương Thục Tuệ cho cô ta một tấm thẻ, nói là tiền tiêu vặt đều ở bên trong. Trương Thục Tuệ nói, những năm gần đây tuy không lớn lên ở Cố gia, nhưng tất cả những gì mà từ nhỏ Cố Hàm Ngọc có cô ta cũng có, ngay cả tiền tiêu vặt, giáo dục, tiền lì xì mừng tuổi, tiền sinh nhật đều khăng khăng giữ lại cho cô ta. Tiền tích được từ mười mấy năm đó cũng là một con số xa xỉ.

Những năm trước, khi giá nhà còn không tăng đến mức đáng sợ, Trương Thục Tuệ liền dùng số tiền đó mua cho cô ta hai bất động sản, nhưng dù đã mua phòng ở, tiền tiêu vặt vẫn còn vài trăm vạn. Tuy vậy Trương Thục Tuệ cũng không đưa toàn bộ cho cô ta, tiền trong thẻ cũng chỉ để một trăm vạn, nói là để tùy cô ta dùng.

Lúc trước Cố Viện Viện thấy số tiền này đã rất khiếp sợ, đưa cô ta nhiều tiền như vậy cũng thật tin tưởng cô ta quá đi.

Lại nói trừ việc dùng số tiền đó cho lúc dạo phố, mua những thứ mà lúc trước muốn mua nhưng không có tiền, mua quần áo và giày dép cho bố mẹ nuôi, thay di động mới, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ tiêu mấy vạn tệ mà thôi, vẫn còn dư lại không ít tiền.

Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện không đáp lời, nói: “Chẳng phải em có một trăm vạn sao? Có phải là đã tiêu hết rồi không? Nếu tiêu hết thì hãy nói cho mọi người biết, biết chưa……”

Tiêu hết một trăm vạn rồi? Coi cô ta là đứa hư hỏng sao? Cố Viện Viện cảm thấy những lời này của Cố Hàm Ngọc là nhằm vào cô ta, ngay lập tức lên tiếng biện giải: “Không có không có, em mới dùng có mấy vạn thôi, vẫn chưa có tiêu hết!”

Cố Hàm Ngọc: “Vậy mà vẫn chưa tiêu hết sao, còn thừa mấy chục vạn? Nếu em tiêu hết rồi thì nói cho chị, chị cho em. Tiền đó em cầm tiêu vặt là được rồi, không cần nhọc lòng vì người khác, cũng không cần quyên tiền hay tiết kiệm tiền gì đó, vất vả lắm em mới trở về, mọi người đều muốn em sống vô ưu vô lự, vui vẻ vui sướng.”

Cố Viện Viện: “?” Rõ ràng lời Cố Hàm Ngọc là đau lòng cho cô ta, nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy Cố Hàm Ngọc đang nói cô ta không có quyên tiền? Nhưng cũng không phải cô ta không muốn quyên tiền, mà là vì cô ta cùng Trương Thục Tuệ là người một nhà, Trương Thục Tuệ quyên cũng là cô ta quyên, đều giống nhau mà thôi.

Trương Thục Tuệ nhíu mày, “Chị con nói đúng đấy, về sau hãy nghe lời chị của con một chút.”

Cố Viện Viện: “……”

Cố Viện Viện nói: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”

Trương Thục Tuệ ừ một tiếng, vì sắp tới khai giảng, Trương Thục Tuệ cố ý nói với Cố Chí Quốc, bảo Cố Chí Quốc dành ra một khoảng thời gian rảnh, người một nhà bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm ở nhà, chân chính đoàn tụ một chút. Cố Chí Quốc cũng rất coi trọng người nhà, tự nhiên sẽ đồng ý, dành chút thời gian rảnh từ công việc bận rộn, ăn một bữa cơm với người nhà.

Người xem bình luận:

【 Tiểu tiên nữ Viện Viện không quyên tiền? Cố Hàm Ngọc ác độc thì lại quyên tiền? 】

【 Trong thẻ Cố Viện Viện có một trăm vạn để tiêu vặt, thế mà không thấy cô ta quyên tiền vậy? Đây là người mà các người luôn miệng nói tiểu tiên nữ sao? Ngược lại Cố Hàm Ngọc là người vẫn luôn bị mắng là ác độc, cô ấy tốt xấu gì cũng quyên hai mươi vạn. 】

【……?? Cố Hàm Ngọc thật sự là người tốt sao? Hình như cô ta không có tốt như là tôi tưởng tượng, nhất định là đã tính toán từ trước. 】

Cố Hàm Ngọc dựa vào ghế phụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khóe miệng hơi cong cho thấy tâm trạng bây giờ của cô rất tốt. Mãi đến khi ăn xong cơm chiều, cô nhận được điện thoại từ Vương Hải Phong, tâm trạng lại càng tốt thêm.

“Tôi có thể đầu tư cho ông.”

“Mặc dù tôi thực sự tán thưởng tài năng của Vương lão sư, nhưng tôi vẫn muốn xem trước kịch bản.”

“Được, gửi tới hòm thư của tôi đi.”

“Ngày mai sẽ tôi cho ông một câu trả lời.”

*Dành cho những bạn chưa hiểu mấy câu cuối nè. Đây là lời Cố Hàm Ngọc nói ở đầu bên này của điện thoại và trong raw cũng không có lời ở đầu bên kia của Vương Hải Phong mà chỉ có lời của cô ấy thôi nhé. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw