Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Hiệp ước

Edit: Tiểu Khả

Beta:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cố Hàm Ngọc không ngờ nhanh như vậy mà cô đã bị yêu cầu tiến vào thế giới phát sóng trực tiếp một lần nữa, mấy ngày nay ở thế giới hiện thực cô không chỉ có nhận thức, mà còn đồng thời cũng nhìn lại bộ phim 《 bảo hộ 》 một lần nữa. Nhân viên nghiên cứu đã vì cô mà chứng minh những nhận thức cô có được những năm qua là ở trong thế giới giả thuyết, còn đem tới bộ phim《 bảo hộ 》cho cô xem.

Cố Hàm Ngọc không có lập tức đồng ý tiến vào thế giới, cô nói: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi một chút.”

Tiến sĩ Trương nói: “Xin hỏi.”

Cố Hàm Ngọc: “Tôi cho rằng khi người thực vật ở trạng thái không có ý thức thì mới có thể tiến vào thế giới kia, thì ra không cần phải là người thực vật cũng có thể tiến vào sao?”

Tiến sĩ Trương: “Đương nhiên, người bình thường có thể tiến vào ý thức thế giới như bình thường giống như người thực vật tiến vào ý thức thế giới, khác biệt duy nhất là người bình thường ở thế giới hiện thực có nhận thức của riêng mình. Cho nên giả sử khi ý thức của cô ở thế giới kia tử vong, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh mệnh của cô ở thế giới hiện thực. Nhưng mà người thực vật lại không được, tồn tại duy nhất lúc đó của cô là ý thức chính của thế giới, ý thức thế giới tử vong cũng đại biểu cho não của cô ở thế giới hiện thực đã chết. Cho nên cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho cô lại lâm vào nguy hiểm một lần nào nữa.”

Cố Hàm Ngọc: “Nói như vậy, người thực vật và người bình thường tiến vào ý thức thế giới, thì cả hai đều sẽ đồng thời mất đi ký ức của thế giới hiện thực phải không?”

Tiến sĩ Trương: “Đúng vậy. Nhưng mà trang thiết bị hiện tại không cho phép có người nào giữ lại ký ức mà tiến vào ý thức thế giới bình thường được, đương nhiên, nếu trang thiết bị ngày càng tân tiến, thì chắc chắn các game thực tế ảo sẽ phát triển. Về sau khi mua sắm, đi dạo phố, chơi các loại giải trí đều có thể được tiến hành ở nhà, đáng tiếc là hiện tại vẫn chưa phát triển thành công.”

Cố Hàm Ngọc: “Nếu tôi lại tiến vào ý thức thế giới một lần nữa mà còn bị lạc, thậm chí không muốn đi ra thì làm sao bây giờ?”

Tiến sĩ Trương: “Việc này không cần lo lắng, nếu ý thức của cô đã thức tỉnh, thì cô đã không còn là người thực vật nữa, cho dù cô thật sự muốn sống chết già ở ý thức thế giới, thì chúng tôi đợi sau khi cô chết sẽ đem cô đánh thức.”

Cố Hàm Ngọc: “Tôi đây có thể ký hợp đồng về việc đánh thức tôi dậy vào khoảng thời gian nào đó hay không? Tôi sợ khi mình ngủ say, sẽ làm cho ba mẹ lo lắng.”

Tiến sĩ Trương: “Cái này đương nhiên là có thể, chúng tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của cô. Nhưng mà, khi cô còn là người thực vật thì chúng tôi đã ký hợp đồng với ba mẹ cô về bộ phim phát sóng trực tiếp, nếu như không có một ‘cái kết hoàn mỹ’ để trấn an người xem, thì cho dù cô có tỉnh lại, hợp đồng cũng chưa được ngưng hẳn. Cô cũng sẽ giống như bây giờ tiến vào ý thức thế giới một lần nữa.”

Cố Hàm Ngọc: “Tôi đã biết, cảm ơn. Nhưng mà lúc trước ba mẹ thay tôi ký hợp đồng, hơn nữa đó tôi vẫn còn ở trong trạng thái người thực vật. Bây giờ tôi đã tỉnh lại, tôi có thể lấy thân phận là người bình thường ký hợp đồng lại lần nữa hay không?”

Tiến sĩ Trương thầm nghĩ Cố Hàm Ngọc quả nhiên thông minh giống như Cố Hàm Ngọc ở trong phát sóng trực tiếp. Đương nhiên, là một người có thể đậu đại học thủ đô, hơn nữa còn nhận được những học bổng không tồi. Không phải là một người ngu ngốc, tính ẩn nhẫn và tâm cơ của cô đều rất xuất sắc: “Đương nhiên. Tiểu Ngô, đem hợp đồng mới lại đây.”

Tiểu Ngô là trợ lý của tiến sĩ Trương, tuy là trợ lý nhưng cũng là nhân tài của đại học thủ đô, tiến sĩ Trương là thầy nghiên cứu sinh của anh ta. Tiểu Ngô có một mái tóc ngắn, đeo một cái mắt kính màu bạc, diện mạo không quá xuất sắc, khí chất cũng không xuất chúng, cả người nhìn đặc biệt im lặng, là một người đàn ông hết sức chững chạc.

Khi Cố Hàm Ngọc nhìn về phía anh ta, anh ta có chút hướng nội mà nâng nâng mắt kính.

Anh ta rũ đầu xuống từ folder lấy ra một phần giấy ký hợp đồng, đưa cho Cố Hàm Ngọc. Cố Hàm Ngọc tiếp nhận rồi nói cảm ơn, Tiểu Ngô đã lui về sau đứng một bên, giờ phút này anh ta nhìn giống như là một người bảo về trầm lặng.

Cố Hàm Ngọc nhìn kỹ hợp đồng, phát hiện hợp đồng đã ghi rất công bằng, không chỉ có đảm bảo an toàn mạng sống của thực nghiệm giả, mà còn đợi đến lúc thực nghiệm giả hoàn thành thực nghiệm tỉnh lại, sẽ nhận được một số tiền rất phong phú. Mà sau một khoảng thời gian, viện nghiên cứu sẽ vì thực nghiệm giả mà sắp xếp một cố vấn tâm lý riêng, bảo đảm thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, còn bảo đảm có thể tự chia thế giới hiện thực và ý thức thế giới. Nếu đối phương muốn hợp tác lần nữa, thì có thể sẽ ưu tiên ký hợp đồng. Đây là một phần công tác không tệ, nằm một năm là có thể có nhận được tiền lương trăm vạn*, đương nhiên thực nghiệm giả cũng phải chọn lựa kỹ càng, người thường không thể tham gia.

*Trăm vạn ~ 340.000.000 VND

Tiến sĩ Trương vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ông ta rất thích nói chuyện cùng với người thông minh: “Còn có vấn đề gì sao?”

Cố Hàm Ngọc lắc đầu: “Tạm thời thì không có.”

Tiến sĩ Trương cười cười: “Chúng tôi đi chuẩn bị một chút, nhưng tôi không có dư tiền để trả việc vi phạm hợp đồng cho người nào đó đâu.”

Cố Hàm Ngọc cũng đi theo cười, cô đương nhiên tin tưởng tiến sĩ Trương sẽ không để cho cô chết, bởi vì hiện giờ cô là trường hợp đầu tiên tỉnh dậy thông qua ý thức trị liệu dành cho người thực vật. Giá trị của cô có khi tham gia sẽ khác so với thực nghiệm bình thường. Vả lại, nếu người muốn cô chết là tiến sĩ Trương, thì lúc trước đã không cần phải tìm được vợ chồng Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm, hy vọng có thể để cho cô tham gia ý thức trị liệu, cho cô cơ hội để tỉnh lại.

Ban đầu Cố Hàm Ngọc có một chút bài trừ tiến sĩ Trương tiến sĩ và chủ nhiệm Trần, nếu không phải tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần, thì cũng chỉ có thể là những người xung quanh bọn họ. Hơn nữa có thể là những nhân viên tiếp xúc cơ mật, cũng có thể là những quan chức cấp cao. Nhưng khác là, cô tự xưng mình là người luôn yên tâm học tập chưa từng cùng người khác kết thành hận thù, ít nhất là trước đó cô và những quan chức cấp cao đó không quen biết lẫn nhau, tại sao lại muốn cô chết? Đương nhiên sẽ không loại trừ khả năng bị người khác mua chuộc.

Cho đến lúc Cố Hàm Ngọc nhìn Tiểu Ngô.

Tiểu Ngô và cô đều cùng học chung một trường đại học, chỉ khác là anh ta đã tốt nghiệp trở thành nghiên cứu sinh, còn cô thì vẫn là sinh viên năm ba. Lần đầu tiên gặp mặt của cô và Tiểu Ngô không phải bởi vì hai người là bạn cùng trường, mà là bởi vì Tống Tiểu Thanh. Tiểu Ngô và Tống Tiểu Thanh là hàng xóm, có một lần Cố Hàm Ngọc đã từng tới nhà của Tống Tiểu Thanh gặp anh ta ở ngoài hành lang. Lúc đó nghe Tống Tiểu Thanh nói là anh ta có thể thi đậu đại học thủ đô, nên cô ta cũng muốn nhờ Tiểu Ngô thường xuyên dạy thêm cho cô ta.

Cô còn được nghe nói Tiểu Ngô rất là ưu tú, lúc trước là thủ khoa của khoa học tự nhiên thì vào đại học thủ đô, cũng là đối tượng được các thầy cô tranh đoạt nhiều nhất. Chỉ có điều là tính cách của anh ta quá hướng nội, không muốn nói chuyện với ai cả, có lẽ là thiên về thiên tài hướng nội, anh ta còn rất dễ gây bất hòa với mọi người. Nhưng có đôi khi anh ta cũng sẽ mua chút trái cây đưa cho Tống Tiểu Thanh, lý do là: “Dì kêu tôi quan tâm đến cô”.

Đôi khi Tống Tiểu Thanh cũng sẽ đem bài tập của mình đưa cho Tiểu Ngô làm. Tình cảm của bọn họ rất tốt, không một giây phút nào Tống Tiểu Thanh ngừng nói với cô là Tiểu Ngô rất tốt, thỉnh thoảng còn bị bạn cùng phòng trêu ghẹo cô ta và Tiểu Ngô là thanh mai trúc mã có tình cảm với nhau từ nhỏ, cô ta sẽ phủ nhận nói: “Tớ xem cậu ấy là anh trai của mình, mấy cậu đừng có nói bậy, nếu anh trai tớ không tìm được chị dâu là trách mấy cậu đó.”

Cố Hàm Ngọc không ngờ rằng cô sẽ gặp Tiểu Ngô, Ngô Bằng Vũ ở bên trong phòng thí nghiệm.

Ngô Bằng Vũ đưa cho Cố Hàm Ngọc một cây bút bi: “Nếu không có vấn đề gì, thì cô ký tên là được.”

Cố Hàm Ngọc: “Cảm ơn đàn anh.”

Ngô Bằng Vũ nhìn Cố Hàm Ngọc, đứng ở một bên không nói gì.

Cố Hàm Ngọc xem sơ qua bản hợp đồng, giống như không thèm để ý nói: “Đàn anh và Tiểu Thanh đã từng gặp nhau rồi đúng không?”

Ngô Bằng Vũ sửng sốt một chút, anh ta nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, gương mặt anh ta nhìn không ra một chút hoảng loạn nào, những cảm xúc mà anh ta có được đều bị che dấu ở dưới cặp mắt kính: “Hả?”

Cố Hàm Ngọc: “Buổi chiều Tiểu Thanh có tới thăm tôi, Tiểu Thanh vẫn luôn nói với tôi anh là anh trai của cô ấy, mà anh cũng quan tâm cô ấy nhiều như vậy, chẳng lẽ hai người không có dự định khác sao?”

Rốt cuộc sắc mặt của Ngô Bằng Vũ cũng có chút thay đổi: “…… Cô nhớ ra sao? Cô nhớ hết tất cả mọi chuyện rồi sao?”

Cố Hàm Ngọc nói: “Không có, chỉ là lúc tôi gặp ba mẹ và Tiểu Thanh, thì trong đầu bỗng dưng có một chút ký ức, vừa rồi lúc nhìn thấy anh, tôi liền nhớ tới anh chính là anh trai thân nhất mà Tiểu Thanh nói.”

Ngô Bằng Vũ nhíu mày.

Cố Hàm Ngọc nói: “Hiện tại chắc là đàn anh có thể yên tâm rồi, bệnh Tiểu Thanh rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp thôi. Sẽ trở lại trường học, tôi cũng đã tỉnh lại rồi, Tiểu Thanh cũng không cần phải tự trách nữa.”

Lúc đầu tiến sĩ Trương đang ở một bên kiểm tra máy móc đo lường, giờ phút này nghe được Ngô Bằng Vũ nói, lập tức nhìn lại đây: “Nhớ tới cái gì? Cố Hàm Ngọc cô nhớ ra Tiểu Ngô sao? Có phải cô khôi phục trí nhớ rồi hay không?”

Cố Hàm Ngọc giải thích nói: “Tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ, chỉ là lúc nhìn thấy đàn anh Ngô, thì tôi đột nhiên nhớ tới mình có biết anh ấy, bởi vì anh ấy và Tống Tiểu Thanh là bạn thân của nhau. Quan hệ của bọn họ rất tốt, chỉ là bởi vì tôi mà Tống Tiểu Thanh phải tạm nghỉ học một năm, ở nhà dưỡng bệnh. Tôi nghĩ là đàn anh Ngô đang lo lắng về chuyện này.”

Biết được Cố Hàm Ngọc nhớ lại một chút ký ức, tiến sĩ Trương cao hứng đắc ý, ông kích động không thôi nói: “Không sai! Không sai! Xem ra phương hướng nghiên cứu của tôi không sai! Cô cẩn thận nhớ lại xem, vẫn còn nhớ đến cái gì không?”

Lúc này tiến sĩ Trương hiển nhiên đã quên để cho Cố Hàm Ngọc tiến vào ý thức thế giới.

Cố Hàm Ngọc suy nghĩ, rồi lắc đầu nói: “Không có, tôi không nhớ ra được gì nữa.”

Thấy tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần bởi vì nghe tin mà đến vẫn luôn thúc giục, Cố Hàm Ngọc cũng vẫn như cũ tỏ vẻ cô không nhớ nổi cái gì cả.

Tiến sĩ Trương nói: “Lúc trước cái gì cô cũng không nhớ, tại sao bây giờ lại đột nhiên nhớ tới ký ức kia? Có lẽ chúng ta có thể kích thích lại một chút, như vậy là cô có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ rồi!”

Cố Hàm Ngọc suy tư nói: “Không biết, vừa rồi tôi nhớ ra đàn anh Ngô, là bởi vì anh ấy là anh trai của bạn thân tôi. Bạn thân của tôi tên là Tống Tiểu Thanh, là bạn cùng học đại học, chúng tôi cùng nhau ăn ở đã ba năm ở đại học rồi, từ trước đến nay quan hệ của chúng tôi rất là tốt. Chiều nay cô ấy mới đến thăm tôi, sau khi nhìn thấy cô ấy tôi có cảm giác rất thân thiết, giống như nhớ tới một ít thời gian tốt đẹp ở trường đại học.”

“Tống Tiểu Thanh?” Tiến sĩ Trương nhíu mày trầm tư, cái tên này ông rất là quen thuộc, đây không phải là thực nghiệm giả ở phòng bệnh cách vách sao? Viện nghiên cứu của bọn họ không lớn không nhỏ, tổng cộng người tham gia thực nghiệm có 23 người, trong đó tám người là người thực vật, mười lăm người còn lại đều bình thường. Mỗi một người này, ngày nào ông cũng đều sẽ đi thăm rất nhiều lần, ông còn nhớ rõ tên của bọn họ, đương nhiên cũng nhớ rõ gương mặt của bọn họ, thậm chí ngay cả số liệu thân thể của bản thân bọn họ thì ông lại càng nhớ rõ hơn.

Ba ngày trước, Tống Tiểu Thanh bị đánh thức từ ý thức thế giới, bởi vì lúc trước khi ký kết hiệp ước cô ta có hai yêu cầu. Một là nếu có người thực vật từ ý thức thế giới tỉnh lại thì phải đem cô ta đánh thức, bởi vì cô ta muốn biết hạng mục nghiên cứu có ý nghĩa hay không. Hai là nếu tham gia thực nghiệm một năm mà cô ta vẫn còn chưa tỉnh lại, thì phải nhất định cưỡng chế đem cô ta đánh thức. Bởi vì hiệp ước tham gia thực nghiệm ngắn nhất là một năm, cô ta không muốn mình phải nằm ngủ từ năm này qua năm khác.

Cố Hàm Ngọc tỉnh lại vừa lúc phù hợp với điều kiện đem cô ta cưỡng chế đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw