Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Ký ức

Edit: Tiểu Khả

Beta:

~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Cố Hàm Ngọc đã tỉnh lại rồi, nhưng tôi có tin xấu nói cho mọi người biết.”

“Ông bà Cố, hy vọng hai người chuẩn bị tốt tâm lý.”

Lúc đầu Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm nghe tin Cố Hàm Ngọc tỉnh lại, trong lòng hai người bắt đầu thấp thỏm, khẩn trương, tâm trạng rất kích động chạy nhanh tới viện nghiên cứu. Nhưng mà bây giờ được báo là mặc dù Cố Hàm Ngọc đã tỉnh lại, nhưng con bé lại bị chướng ngại về nhận thức, đem thế giới hiện thực và thế giới giả thuyết làm xáo trộn. Không quen biết vợ chồng bọn họ, hơn nữa con bé đã mất đi tất cả ký ức về thế giới hiện thực, con bé cho rằng thế giới giả thuyết mới là chân thật.

Đôi mắt của Trương Thư Lâm có chút ửng hồng, nhưng bà lại cố gắng chịu đựng để không khóc ra thành tiếng: “Không sao cả, có thể tỉnh lại là tốt lắm rồi. Còn sống là được, quên chúng ta cũng không phải chuyện quan trọng gì.”

Tính cách của Cố Trường Vệ nội liễm, nghiêm túc, ông hơi trầm mặc gật đầu: “Khi nào thì chúng tôi có thể vào thăm con bé?”

Cố Hàm Ngọc có chướng ngại nhận thức đối với ba mẹ cũng không phải chuyện lớn, nhưng mà đối với các nghiên cứu sinh không phải việc nhỏ. Việc này chứng minh là lúc bọn họ tiến hành phẫu thuật thì có phương diện nào đó đã xảy ra vấn đề. Cố Hàm Ngọc là người thực vật đầu tiên có thể tỉnh lại, tình huống của cô ấy có phải cũng sẽ phát sinh ở trên người các bệnh nhân khác hay không, đây là điều mà bọn họ cần phải cân nhắc lại.

Chủ nhiệm Trần nói: “Có thể. Nếu hai người có thể làm cho cô ấy nhớ lại thì càng tốt.”

Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng thử xem sao.”

Chủ nhiệm Trần mang theo vợ chồng Cố Trường Vệ đi đến trước phòng bệnh của Cố Hàm Ngọc. Hiện giờ cô đang nằm ở phòng đơn, ngày nào cũng chỉ có bác sĩ, hộ sĩ và nhân viên nghiên cứu đi vào, tuy rằng cô vẫn luôn nằm chữa trị ở trong khoang dinh dưỡng, nhưng mà những chất lỏng màu lam đó đều là thứ tốt, chúng nó cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể của cô. Vì thế nên tứ chi của cô vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái mềm dẻo, không giống như thân hình của những người thực vật khác trở nên vặn vẹo, sau khi tỉnh lại thì mất hàng đống thời gian để bình phục lại.

Thân thể của cô hiện giờ có chút cứng đờ và không phối hợp với nhau, sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện thì cô cũng đã có thể tự do đi đi lại lại. Khi Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm đến thì nhìn thấy cô đang đứng phơi nắng ở phía trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

“ Cho đến bây giờ thì Cố Hàm Ngọc vẫn không muốn tin tưởng thế giới của chúng ta mới là hiện thực, cô ấy vẫn luôn cho rằng chúng ta là kẻ lừa đảo, vừa mới tỉnh dậy cô ấy còn ý đồ chạy trốn. Không còn biện pháp nào khác, nên chúng tôi chỉ có thể mang cô ấy ra bên ngoài viện nghiên cứu nhìn một chút, còn cho cô ấy nhìn thấy TV, tin tức và một ít sản phẩm điện tử, ví dụ như là điện thoại di động của thế giới chúng ta.”

Từ một thế kỉ trước thế giới giả thuyết đã bắt chước thế giới thật, ngay lúc đó trình độ khoa học kỹ thuật đã không phát triển giống như bây giờ, điện thoại cảm ứng lúc đấy là phát triển tiên tiến nhất. Nhưng lúc đó các sản phẩm khoa học kỹ thuật bị giới trong việc điều khiển bằng tay và giọng nói, hiện giờ thì “ý thức” của khoa học kỹ thuật ngày càng thịnh hành, chỉ cần kết nối các sản phẩm với bản thân lại với nhau thì chỉ cần “nghĩ” thôi, là chúng có thể tự hoàn thành các động tác đó.

Cố Trường Vệ nói: “Cảm ơn, đã khiến cho mọi người phiền phức rồi.”

Trương Thư Lâm nhìn con gái sống sờ sờ đứng ở chỗ đó, cuối cùng nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống. Bà che miệng lại, nhịn xuống rồi lau khô nước mắt, để cho mình trở thành người bình thường xuất hiện ở trước mặt Cố Hàm Ngọc. Bởi vì bây giờ Cố Hàm Ngọc không quen biết bọn họ, nên bọn họ sợ mình sẽ dọa đến con bé.

Chủ nhiệm Trần đẩy ra cửa phòng, “Cố Hàm Ngọc, có người nhà đến thăm cô này.”

Cố Hàm Ngọc nghe tiếng thì quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm đứng ở cửa. Diện mạo của Cố Trường Vệ thiên về uy nghiêm, cơ thể rất cao lớn, ước chừng cao khoảng 1m8. Còn Trương Thư Lâm nhìn dáng vẻ rất là dịu dàng, mặc một chiếc váy dài nhìn cực kì ưu nhã và hào phóng.

“Ngọc Nhi……”

“Con tỉnh lại rồi! Con thật sự đã tỉnh rồi!”

“Mẹ cho rằng con vẫn chưa chịu tỉnh lại……”

“Con có thể tỉnh lại thật sự là tốt quá, thật tốt quá……”

Trương Thư Lâm chạy tới ôm chặt Cố Hàm Ngọc, bà cao hứng tới mức nói lời nhảm, khóc thút thít. Cố Trường Vệ đi đến bên cạnh hai mẹ con, dáng người của ông cao lớn, trầm ổn như là một gốc đại thụ lớn bảo vệ hai mẹ con.

Chủ nhiệm Trần vẫn luôn quan sát Cố Hàm Ngọc, chỉ thấy cô có chút cứng đờ khi bị người ôm, trên mặt nhìn có chút mờ mịt, giống như bị xúc động. Một lúc sau đôi mắt của cô ấy đỏ lên, chớp chớp, nước mắt đều chảy ra đầy mặt. Cô nhìn về phía hắn, giống như là đang không hiểu tại sao mình lại như vậy.

Chủ Nhiệm Trần kích động chờ mong nói: “Đây là cha mẹ ruột của cô, tuy rằng cô không nhớ rõ bọn họ, nhưng trong tiềm thức thì thân thể của cô vẫn còn nhớ rõ bọn họ! Cô cẩn thận nhớ lại xem, có nghĩ đến cái gì vào lúc này hay không? Hay là nhớ tới chuyện gì không?”

Nhìn thấy chủ nhiệm Trần cứ liên tục hỏi thăm, cô lại lặng lẽ lắc đầu, sờ gương mặt đang chảy đầy nước mắt của mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn: “Tôi chỉ là cảm thấy, bọn họ cho đem lại cho tôi cảm giác rất ấm áp. Xin lỗi.”

“Không sao cả, không có chuyện gì, không phải là lỗi của con.” Trương Thư Lâm vuốt ve con gái, “Nhớ hay không nhớ lại cũng được, cho dù con không nhớ chúng ta là ba mẹ của con, thì con vẫn là con gái của ba mẹ.”

Cố Hàm Ngọc hơi cong khóe miệng, có chút thẹn thùng mỉm cười: “Vâng.”

Chủ nhiệm Trần lắc đầu thở dài, thất vọng rời khỏi phòng bệnh.

Để cho Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm có thời gian ở bên cạnh con mình, bọn họ nói rất nhiều chuyện mà Cố Hàm Ngọc đã từng xảy ra cho cô nghe. Nói từ lúc cô còn nhỏ đến khi lớn lên, cũng nói đến chuyện tai nạn xe cộ xảy ra lúc cô còn là sinh viên, vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia đã làm cho bọn họ đau đớn đến tận hôm nay. Nếu giá mà tài xế không có chạy xe lúc say xỉn rồi gây chuyện chạy trốn, nếu như Cố Hàm Ngọc kịp thời được trị liệu, thì có lẽ cô sẽ không bị thương nghiêm trọng đến như vậy, khiến cho cô bị biến thành người thực vật. Tuy rằng cuối cùng bắt được tài xế gây chuyện, nhưng cũng không thể làm dịu đi việc Cố Hàm Ngọc đã chịu thương tổn rất lớn.

“Đúng rồi, Tiểu Tống nghe nói con đã tỉnh lại, nên con bé rất là cao hứng. Nó đã nói cho mẹ biết là chiều nay sẽ tới thăm con.”

“Con có còn nhớ rõ Tiểu Tống không? Tiểu Tống là bạn đại học tốt nhất của con, các con còn ngủ chung một phòng, lúc cuối tuần con còn thường xuyên mang con bé về nhà chơi. Từ sau khi con xảy ra chuyện, con bé vẫn luôn bận trước bận sau, một năm nay con bé cũng không liên lạc gì nhiều với chúng ta, nhưng mà ngày lễ ngày tết vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm.”

“Ai……”

Tiểu Tống tên là Tống Tiểu Thanh, là một cô gái lớn lên rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Cố Hàm Ngọc ăn bánh quy nhỏ mà Trương Thư Lâm tự làm đem tới, nhìn Tống Tiểu Thanh gửi tin nhắn an ủi, đa số là nói chú dì phải bảo trọng thân thể, hiện giờ trời đang lạnh phải cẩn thận để không bị bệnh, hoặc là tin nhắn gửi đến nói là đang có một kỳ nghỉ rất vui vẻ. Đại khái thì Trương Thư Lâm cũng có chút giận chó đánh mèo oán giận, lúc Tống Tiểu Thanh gửi tin nhắn đều không có một câu hỏi thăm đến việc hồi phục của Cố Hàm Ngọc, khi được nhắc tới thì chỉ đáp lại vài câu rồi off.

Cô ta đoan chính ngồi đó, xem xong tin nhắn nhẹ nhàng cười nói: “Con cũng rất muốn nhanh chóng gặp cô ấy.”

Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm không bởi vì Cố Hàm Ngọc bị mất trí nhớ mà tỏ ra đau khổ, con gái tỉnh dậy đã mang cho bọn họ cũng đủ niềm vui rồi, con gái còn sống thì cứ bỏ qua hết mọi việc đi. Vào buổi chiều, cái người bạn thân tốt tên là Tống Tiểu Thanh cuối cùng cũng tới, Trương Thư Lâm đi ra bảo lãnh cho cô ta vào phòng bệnh, Cố Hàm Ngọc ngồi ở trên sô pha nhìn cô ta, mặc một chiếc váy thuần trắng dài đến đầu gối, mái tóc được cô ta buộc thành đầu công chúa, có vài sợi tóc dài mềm mại rơi rụng trên vai, trên lỗ tai là hoa tai hình trân châu, bởi vì có hơi lung lay nên nhìn rất là đáng yêu.

Đôi mắt của cô ta hồng hồng nhìn phía Cố Hàm Ngọc, cô ta chạy tới ôm lấy cô, nói: “Hàm Ngọc, cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh lại rồi! Tớ lo cho cậu muốn chết đó!”

Cố Hàm Ngọc lại cứng đờ khi bị ôm, chậm rãi đẩy cô ta ra: “Xin lỗi, tớ không nhớ cậu là ai cả.”

Lúc này Tống Tiểu Thanh mới chịu nói xin lỗi xoa nước mắt: “Thực xin lỗi, tớ quên mất, chỉ là nhìn thấy cậu nên tớ mới kích động vậy thôi.”

Cố Hàm Ngọc hiểu biết gật đầu: “Tớ biết, bởi vì cậu là bạn thân nhất của tớ.”

Tống Tiểu Thanh nín khóc mỉm cười: “Tuy rằng cậu bị mất trí nhớ, nhưng không sao cả, chúng ta vẫn là bạn tốt thôi!”

Cố Hàm Ngọc nói: “Ừ, nếu chúng ta là bạn tốt, vậy cậu có biết vì sao vào 10 giờ khuya ngày hôm đó tớ lại ở ngoài trường không? Tớ có chút nhớ không được, vì sao trong khoảng thời gian đó tớ không ở trong ký túc xá.”

Tống Tiểu Thanh: “……”

Cô ta im lặng tự trách, vẻ mặt tràn đầy xin lỗi nói: “Đều là do tớ, ngày đó đột nhiên bạn trai cũ tới tìm tớ, nói không thấy được tớ sẽ không chịu rời đi. Lúc đó tớ không có biện pháp nào, chỉ có thể đi ra ngoài gặp anh ta một lần, lúc ấy chúng tớ đang ở bên ngoài trường học ăn đồ nướng BBQ, anh ta có uống một chút rượu, tớ muốn chạy lại đi nhưng không được. Sau đó trời đột nhiên đổ mưa to, cậu sợ tớ bị mưa xối không về được, cũng sợ tớ bị bắt nạt, cho nên tới đưa dù cho tớ, muốn đưa tớ trở về phòng ngủ…… Nếu như tớ biết cậu đến đưa dù thì chắc chắn tớ sẽ ngăn cản cậu lại! Như vậy thì việc đó sẽ không xảy ra với cậu.”

“Thật sự rất xin lỗi, Hàm Ngọc, tớ không nghĩ mình là người hại cậu bị tai nạn giao thông! Đều là do tớ!”

Cố Hàm Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: “Thì ra là thế.”

Tống Tiểu Thanh cắn môi nói: “Rất xin lỗi……”

Cố Hàm Ngọc nhìn cô ta, đôi mắt cô ta đen như mực hắc có vài chỗ thấy những đốm trắng, khi chớp mắt cũng không thấy thay đổi sắc mặt, mạc danh có một loại năng lực làm cho người khác kinh hãi: “Hy vọng là tớ sẽ nhanh chóng khôi phục trí nhớ, như vậy thì tớ mới có thể nhớ được bạn thân của mình.”

Tống Tiểu Thanh: “Không sao cả, không khôi phục lại trí nhớ thì cũng không quan trọng, cậu có thể tỉnh lại là tớ đã vui vẻ lắm rồi. Tớ chỉ cần cậu khỏe mạnh mà thôi, chúng ta vĩnh viễn sẽ là bạn tốt!”

Cố Hàm Ngọc hơi nghiêng đầu, nhíu mi nói: “Nhưng tớ cảm thấy là dường như tớ đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng……”

Tống Tiểu Thanh nói: “Những ký ức đó đều rất quan trọng, cậu không cần phải miễn cưỡng chính mình đâu. Đầu của đã chịu vết thương nghiêm trọng như vậy rồi, chúng ta lo lắng cậu bởi vì ép bản thân mình nhớ lại sẽ gây ra vết thương lớn hơn cho cậu.”

Cố Hàm Ngọc cười cười: “Cảm ơn.”

Tống Tiểu Thanh cũng cười theo: “Cảm ơn cái gì chứ, cậu chính là bạn thân tốt nhất của mình mà!”

Cố Hàm Ngọc nói: “Dạo này cậu thế nào rồi? Lúc tớ bị tai nạn xe cộ là đúng năm cuối đại học nhỉ, hiện giờ đã qua một năm rồi, chắc cậu đã tốt nghiệp rồi đúng không? Hiện tại cậu đang công tác sao?”

Tống Tiểu Thanh lắc đầu: “Không có, tớ còn chưa có tốt nghiệp.”

“Vì sao vậy?”

“Nghĩ đến việc cậu ở bệnh viện chịu tội, tớ không có cách nào để an tâm học tập, hơn nữa tớ vẫn không thể quên được cái đêm xảy ra chuyện đó. Tớ thường xuyên gặp ác mộng, đêm nào cũng không được ngủ yên, tớ đã đến gặp bác sĩ nhưng cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì, mẹ lo lắng cho tình trạng của tớ, đem đã kêu tớ về nhà để chăm sóc. Thật ra thì tớ đã tạm nghỉ học một năm.”

“Tạm nghỉ học?”

“Ừm. Nhưng mà hiện tại cậu đã tỉnh lại rồi, bệnh của tớ cũng sẽ rất nhanh tốt lên, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở lại trường học!”

Sau khi Cố Hàm Ngọc và Tống Tiểu Thanh trao đổi phương thức liên lạc, thì thời gian thăm bệnh của Tống Tiểu Thanh cũng đã hết. Cô ta lưu luyến không rời khỏi phòng bệnh, cũng hứa hẹn rất nhanh sẽ đến thăm cô.

Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm không có cách nào ở bên cạnh mãi với Cố Hàm Ngọc, viện nghiên cứu rất khác so với bệnh viện.

Trước khi bọn họ rời đi, Cố Hàm Ngọc có hỏi một vấn đề: “Lúc ba mẹ ký hợp đồng để con tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, thì hai người có nói cho người khác biết không ạ?”

Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm đều lắc đầu: “Không có, chúng ta đã ký hợp đồng bảo mật, không thể nói cho ai biết cả. Làm sao vậy?”

Cố Hàm Ngọc: “Không có việc gì, con chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi, vậy tại sao hai người biết Cố Hàm Ngọc trong 《 bảo hộ thiên sứ 》 là con?”

Cố Trường Vệ trầm mặc một lát, nói: “Không biết, ngay từ đầu bọn họ không có nói cho chúng ta biết con là ai, cũng không nói sẽ phát sóng trực tiếp ở nơi nào, càng không biết là phát sóng trực tiếp chính là loại loại hình gì. Những nội dung gì đó, bởi vì chúng ta và viện nghiên cứu trực tiếp ký kết hợp đồng, đại khái là lo lắng chúng ta khi nhìn thấy cốt truyện thì sẽ không hợp ý, lúc đó lại yêu cầu ngưng hiệp ước, sợ chúng ta tiết lộ bí mật, hoặc là sợ chúng ta ở thế giới hiện thực thao túng dư luận? Hơn nữa hiện giờ có 320 nền tảng đủ loại phát sóng trực tiếp khác nhau, mỗi giây đều có hơn một ngàn vạn phòng phát sóng trực tiếp phổ biến, chúng ta tìm rất là lâu, cho đến một ngày nhìn thấy tên của con nằm ở trên bảng xếp hạng hot nhất hiện nay.”

“Lúc ấy chúng ta cũng chắc chắn đó có phải là con hay không, nên đã hỏi chủ nhiệm Trần. Bọn họ cũng không thừa nhận rõ ràng người đó chính là con, nhưng con là con gái của chúng ta, ba mẹ đã quá hiểu biết con rồi. Tính cách của con có một ít thói quen rất nhỏ, nhưng chúng ta sẽ không nhận sai. Khi đó con bị những người xem chửi rất nhiều, ba mẹ muốn vì con mà nói chuyện, nhưng đáng tiếc là chúng ta bị cấm ngôn. Cũng bởi vì việc này, nên ba mẹ càng thêm chắc chắn người đó chính là con.”

Trương Thư Lâm tức giận nói: “Mẹ không là mấy người xem không biết đầu óc có giống nhau hay không, vẫn luôn mắng chửi con thậm tệ, rõ ràng là con vẫn chưa có làm việc gi sai mà!”

Bà còn có chút ấu trĩ bổ sung một câu: “Mẹ thật sự rất ghét Cố Viện Viện, ả quá giả tạo.”

Cố Trường Vệ cũng đồng ý gật đầu, xem ra cũng bị Cố Viện Viện làm cho tức giận không hề nhẹ.

Cố Hàm Ngọc không nhịn được cười.

Nhìn thấy hộ sĩ đứng ở bên ngoài thúc giục, Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm phải kết thúc chuyến đi thăm đầu tiên này.

Sau khi Cố Trường Vệ và Trương Thư Lâm rời, Cố Hàm Ngọc lại bị đẩy vào phòng thí nghiệm, khắp mọi nơi đều là các loại thiết bị mà cô không nhớ tên, đồng thời còn có mấy ca sĩ đang giữ cương vị là nhân viên công tác, không chỉ có chủ nhiệm Trần và tiến sĩ Trương, đồng thời còn có mấy trợ lý đang chấp hành mệnh lệnh của tiến sĩ Trương. Nghe nói tất cả đều là nhân tài của trường cao đẳng.

“《 bảo hộ 》 đã dừng phát sóng một tuần, thế giới bên ngoài đang rất là ồn ào, ngoài ra còn có một vài thuyết âm mưu cho rằng não của cô đã tử vong. Tất cả fans đều đang vì cô mà cầu nguyện, có một vài người muốn biết được sự thật, mà hợp đồng của chúng ta ký kết vẫn chưa đến thời hạn kết thúc, không chỉ có mất tài chính dùng để nghiên cứu, mà còn phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Hiện tại cô phải được đưa trở về , trấn an người xem, cô chỉ cần đem cốt truyện trong phim đang còn dang dở kết thúc, thì tới thời cơ thích hợp, chúng ta sẽ đem cô đánh thức một lần nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw