Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Tính kế

Edit: Tiểu Khả

Beta:

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tống Tiểu Thanh vẫn luôn không cảm thấy Cố Hàm Ngọc bị tai nạn xe cộ không có liên quan gì đến cô ta, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách tài xế say xỉn rồi chạy xe; trách Cố Hàm Ngọc buổi tối không chịu yên ổn ở phòng ngủ mà chạy ra ngoài; trách Cố Hàm Ngọc vận khí quá kém, đang êm đẹp đứng ven đường thôi mà cũng bị xe đâm.

Khoảng thời gian Cố Hàm Ngọc nằm trong bệnh viện, mỗi ngày của cô ta đều sống như gần một năm, đôi lúc cô ta có thể nghĩ đến việc Cố Hàm Ngọc tỉnh lại sau đó vạch trần cô ta trước mặt mọi người! Những người đó sẽ dùng ánh mắt xem thường nhìn cô ta, còn chỉ trỏ cô ta từ trên xuống, nói cô ta là kẻ thứ ba thấp kém chuyên quyến rũ bạn trai của bạn thân!

Cũng may là những chuyện cô ta lo lắng không xảy ra, ngược lại Cố Hàm Ngọc trở thành người thực vật! Ông trời đang giúp cô ta!

Chỉ tiếc là cô ta mới vừa nhẹ nhàng thở ra không bao lâu, thì Ngô Bằng liền mang đến một tin tức xấu là Cố Hàm Ngọc đã có chiều hướng tốt ở phòng thí nghiệm của anh ta, nếu không sai biệt lắm thì cô rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Cô ta không muốn Cố Hàm Ngọc tỉnh lại, cô ta sợ hãi Cố Hàm Ngọc tỉnh lại, cho nên lúc kế hoạch đang tiến hành một cách suôn sẻ, thì điều mà cô ta không muốn đã xảy ra, kế hoạch của cô ta đã thất bại hoàn toàn, Cố Hàm Ngọc tỉnh lại, còn nhớ lại những ký ức trước đó!

Tống Tiểu Thanh hoảng sợ lui về sau mấy bước, tại sao Cố Hàm Ngọc lại nhớ ra mọi chuyện? Lại còn là những chuyện quan trọng nhất, trên đời này còn có sự trùng hợp đến như vậy sao?

Đôi mắt của tiến sĩ Trương, chủ nhiệm Trần và mọi người xung quanh đều trợn cả lên,lúc  đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng bây giờ chỉ còn lại vẻ vui mừng: “Cố Hàm Ngọc, cô nói là cô nhớ hết rồi sao? Cô nhớ hết những ký ức của thế giới hiện thực sao? Thật sự?”

Cố Hàm Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã nhớ hết rồi.”

Tiến sĩ Trương và đám người cực kì cao hứng, nếu như Cố Hàm Ngọc có thể nhớ lại, vậy thì đã nói lên vấn đề của thực nghiệm cũng không lớn, hoặc là do người thực vật tỉnh lại cần phải có thời gian nhất định để giảm xóc, để cho bọn họ thích ứng với thế giới hiện thực, sau khi được nghỉ ngơi, thì những ký ức của thế giới hiện thực sẽ trở lại.

Tống Tiểu Thanh lập tức nói: “Không, không phải! Tớ không có hại cậu bị tai nạn xe cộ! Trí nhớ của cậu chắc là không đúng lắm, đúng rồi, trí nhớ của cậu chắc chắn sai rồi! Cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn!”

Lời nói của Tống Tiểu Thanh khiến cho tiến sĩ Trương, chủ nhiệm Trần cùng đám người nhíu mày, vậy là thực nghiệm của bọn họ vẫn có vấn đề sao?Cố Hàm Ngọc nói: “Tôi không có nói là cậu hại tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi chỉ nói lý do tôi bị tai nạn xe cộ, chắc cậu là người biết rõ nhất.”

Tống Tiểu Thanh: “……”

Ở dưới ánh mắt của mọi người, Tống Tiểu Thanh vô tội nói: “Tớ biết mà, bởi vì cậu đi tìm tớ, nhưng mà lúc đang đi trên đường lại không cẩn thận bị xe tông……”

Gương mặt không biểu cẩm của Cố Hàm Ngọc nhìn Tống Tiểu Thanh: “Buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Huy gọi điện thoại cho tôi, lúc ấy tôi đang tắm rửa, cậu rất tốt bụng nghe điện thoại giùm, cậu từ điện thoại biết được Thẩm Huy uống say, sau đó cậu lập tức chạy qua. Lúc sau đã xảy ra những chuyện gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết lúc tôi đến nhà Thẩm Huy, đã nhìn thấy hai người các ngươi quần áo không ngay ngắn đang nằm điên đảo ở trên giường, lúc đó tôi đi về phía phòng bếp lấy một bình nước. Đúng rồi, hãy tha thứ cho tôi vì đã không thể tìm được cái xô đựng nước ở trong phòng bếp, cái chén lại quá nhỏ nhưng hy vọng một chén nước đó có thể khiến cho hai người tỉnh lại để khôngbởi vì ** mà vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ.”

“Nhưng là rõ ràng, là không có.”

“Tôi không biết là khi nào cậu đã thích Thẩm Huy, nhưng ít nhất trước đó thì tôi chưa từng hoài nghi cậu. Tôi càng không ngờ là cậu lại thích anh ta đến như vậy, có thể vì anh mà làm mọi chuyện. Tiểu Thanh, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn tốt sao?”

Lời nói của Cố Hàm Ngọc trực tiếp xé rách lớp ngụy trang của Tống Tiểu Thanh, càng làm cho vẻ mặt của tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần biến sắc, lại nhìn gương mặt thanh thuần khả ái của Tống Tiểu Thanh, ai mà có thể nghĩ rằng cô ta lại đi câu dẫn bạn trai của bạn thân chứ? Ngay cả gương mặt của Ngô Bằng Vũ cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, anh ta đột nhiên nhìn về phía Tống Tiểu Thanh, vẻ mặt không dám tin tưởng!

Tống Tiểu Thanh vội la lên: “Cô bôi nhọ tôi! Chắc chắn là cô vẫn còn ảnh hưởng từ ý thức thế giới, cô vẫn không phân biệt được ý thức thế giới và thế giới hiện thực, đem những chuyện xảy ra ở ý thức thế giới kéo đến hiện thực, vì vậy cô mới tưởng tượng ra tôi và Thẩm Huy đang có gian tình!”

Gương mặt Cố Hàm Ngọc biến đổi, cũng vội la lên: “Tôi không có bị ảnh hưởng! Tôi đã nhớ ra rồi, tôi đã nhớ ra tất cả mọi chuyện!”

Trong lòng Tống Tiểu Thanh đắc ý, bất đắc dĩ nói: “Hàm Ngọc, chúng ta là một đôi bạn thân mà, sao tớ lại có thể làm vậy với cậu được ? Đây là cậu đem những chuyện xảy ra ở ý thức thế giới tròng lên thế giới hiện thực. Hàm Ngọc, cậu vẫn nên nghĩ ngơi tốt đi, đừng suy nghĩ miên man nữa.”

Cố Hàm Ngọc: “Tại sao cô lại biết tôi đem những việc xảy ra ở ý thức thế giới tròng lên thế giới hiện thực?”

Tống Tiểu Thanh sửng sốt, đúng vậy, Cố Hàm Ngọc đã ký hợp đồng bảo mật, ngoại trừ đương sự ra thì người khác đều không biết. Cho dù bọn họ có ở chung viện nghiên cứu, ở chung một phòng thí nghiệm, cũng tiến hành chung một cái thực nghiệm, thì bọn họ cũng không biết được thời gian và nội dung công tác cụ thể của nhau.

Giống như Cố Hàm Ngọc không biết cô ta ở ý thức thế giới là ai, cô ta cũng không nên biết Cố Hàm Ngọc là ai……

Tiến sĩ Trương, chủ nhiệm Trần cùng đám người cũng lập tức nghĩ tới vấn đề này, bọn họ nhìn về phía Tống Tiểu Thanh, sau đó lập tức nhìn về phía Ngô Bằng Vũ! Có thể để lộ bí mật chỉ có anh ta.

Khuôn mặt của tiến sĩ Trương trầm xuống nói: “Có phải cậu đã đem tất cả nội dung công tác nói cho Tống Tiểu Thanh biết đúng không?”

Ngô Bằng Vũ yên lặng đứng đó, căn bản không thể giải thích được, trong đầu của anh ta đang lặp lại câu nói kia của  Cố Hàm Ngọc, Tiểu Thanh và Thẩm Huy…… điên đảo trên giường? Tiểu Thanh thích Thẩm Huy? Tại sao Tiểu Thanh lại thích Thẩm Huy? Chẳng lẽ cô ấy không thích anh ta sao?

Tống Tiểu Thanh cuống quít giải thích nói: “Không phải, không phải, là tôi đoán được…… Bởi vì tên Cố Hàm Ngọc căn bản không thay đổi! Đúng không anh Tiểu Vũ, anh mau nói một câu đi, anh không nói cái gì cho em biết cả đúng không?”

Đáng tiếc Ngô Bằng Vũ vẫn đang ngơ ngác, anh ta thích Tiểu Thanh như vậy, Tiểu Thanh cũng nói là thích anh ta nhất, không, không có khả năng, cô ấy không có khả năng thích Thẩm Huy!

Tiến sĩ Trương không phải là kẻ ngốc, ông trầm giọng nói: “Tôi không phải là kẻ ngốc, cô đã ngủ say một năm vừa mới tỉnh lại mấy ngày, sao có thể biết chuẩn xác Cố Hàm Ngọc là Cố Hàm Ngọc trong bộ phim phát sóng trực tiếp kia được? Trừ phi có người nói cho cô biết!”

Người này là ai không cần nói cũng biết.

Trong lúc nhất thời, Ngô Bằng Vũ thành mục tiêu để cho mọi người chỉ trích!

“Ngô Bằng Vũ, cậu đã làm tôi quá thất vọng rồi! Đây chính là cơ mật! Tại sao cậu lại có thể tùy tiện nói cho người ngoài biết hả?!” Tiến sĩ Trương vừa phẫn nộ vừa thất vọng chỉ trích nói.

“Tiểu Ngô, sao cậu lại có thể làm như vậy?” Chủ nhiệm Trần cũng rất bất mãn nói.

Ngô Bằng Vũ lại vẫn ngơ ngác nhìn Tống Tiểu Thanh, anh ta giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại ra, tiến lên hai bước bắt lấy Tống Tiểu Thanh nói: “Tại sao em lại thích Thẩm Huy? Sao lại lên giường cùng với anh ta? Không phải là em thích anh sao? Sao em lại làm chuyện có lỗi với anh!”

Tiến sĩ Trương, chủ nhiệm Trần: “……???” Không phải bây giờ bọn họ mới là quan trọng nhất hay sao?

Trong lòng Tống Tiểu Thanh đã hoảng thành một đoàn, nhưng vẫn ra vẻ trấn định: “Anh Tiểu Vũ, anh đang nói cái gì vậy, đương nhiên là em thích anh mà, anh đừng nghe Cố Hàm Ngọc nói bậy, tất cả là do cô ta nói bừa mà thôi!”

Cố Hàm Ngọc cười lạnh một tiếng, thất vọng nói: “Có phải là tôi nói bừa hay không, thì không phải trong lòng cô rõ nhất sao. Mọi chuyện đã tới tình trạng này rồi, cô còn không chịu thừa nhận sao, thậm chí cũng không chút hối hận nào. Ngay cả khi tôi tỉnh lại cô cũng gạt tôi, còn muốn bôi nhọ tinh thần của tôi có vấn đề, cô lại có địch ý đối với tôi như vậy, khiến cho tôi nhịn không được hoài nghi, thật ra thì trong lòng của cô rất hận tôi đúng không, hận không thể khiến tôi chết đi?”

“Rốt cuộc đàn anh Ngô đều đem tất cả mọi chuyện nói cho cô rồi, ngay cả những nội dung công tác cơ mật cũng đã nói cho cô biết được, cho nên cô đã liên hợp với đàn anh Ngô hại tôi không phải là không có khả năng. Cô cố ý tạo ra hình tượng em gái ruột yêu đương vụng trộm với Thẩm Huy ở ý thức thế giới, cô muốn tôi một lần nữa nhấm nháp tư vị bị phản bội, cô muốn tôi trở nên điên khùng ở ý thức thế giới, sau đó sẽ dẫn đến cái chết.”

Tống Tiểu Thanh: “Cô đừng có mà bôi nhọ! Cố Hàm Ngọc, cô đừng ngậm máu phun người! Sao tôi phải làm như vậy chứ?”

Cố Hàm Ngọc: “Bởi vì nếu như tôi chết, thì cô gièm pha đến cỡ nào thì cũng sẽ không có kẻ nào đã biết. Hiện tại ba mẹ của tôi vẫn còn tin tưởng bộ dạng nói dối kia của cô, còn cho rằng cô là người tốt. Những tin nhắn được gửi đến vào ngày tết họ còn cho rằng là cô gửi, nhưng thật ra là không phải, là do Ngô Bằng Vũ giúp cô gửi đúng không?”

Tống Tiểu Thanh: “……”

Cố Hàm Ngọc cau mày, nhìn về phía tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần: “Những việc tôi suy đoán rất hợp lý, nếu Tống Tiểu Thanh cũng tiến vào ý thức thế giới, mà đàn anh Ngô lại có ý với cô ta, chẳng lẽ sẽ không cho một ít đặc thù để quan tâm cô ta sao? Sau đó bởi vì cô ta có gút mắt với tôi, chẳng lẽ anh ta sẽ bỏ lỡ cơ hội báo thù cá nhân sao?”

Tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần liếc nhau, sắc mặt của hai người trầm xuống, giống như muốn lập tức đi vào phòng thí nghiệm cách vách, gian phòng kia có hai vị thực nghiệm giả, Tống Tiểu Thanh đó là một trong số đó.

Năng lực của Ngô Bằng Vũ rất xuất chúng, anh ta đã sớm có thể một mình đảm đương một phía, tiến sĩ Trương lại cố ý bồi dưỡng nhân tài, nên đã cho anh ta không ít quyền lợi, anh ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nhưng thực tế thì quyền lên tiếng chỉ đứng sau tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần. Anh ta được toàn quyền phụ trách Tống Tiểu Thanh, tất nhiên sẽ không ai lo lắng gì cả, huống chi anh chỉ cấy một ít số liệu ở sâu trong ý thức của Tống Tiểu Thanh, cơ bản thì người bình thường không nhìn ra được điều gì bất thường.

Mắt thấy tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần muốn đi vào phòng cách vách, Tống Tiểu Thanh lập tức luống cuống, cô ta dùng sức nắm cánh tay Ngô Bằng Vũ: “Anh Tiểu Vũ, anh phải tin tưởng em! Anh đừng để cho Cố Hàm Ngọc lừa! Anh nhanh chóng chứng minh là em trong sạch đi! Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy em bị đuổi ra phòng thí nghiệm sao? Anh không nghĩ đến em sao?”

Rốt cuộc thì Ngô Bằng Vũ cũng có chút phản ứng, anh ta vẫn còn muốn làm thực nghiệm, nhưng thực nghiệm không quan trọng bằng Tiểu Thanh, Tống Tiểu Thanh nhìn anh ta bằng ánh mắt điên cuồng và nóng nảy. Anh ta cơ hồ là bị Tống Tiểu Thanh đẩy về hướng phòng cách vách, nhưng mà lúc anh ta đi vào, lại phát hiện bản thân bị các trợ lý khác chắn ở ngoài cửa.

“Tránh ra!”

“Xin lỗi đàn anh, tiến sĩ nói không cho anh đi vào.”

“……”

Tiến sĩ Trương và chủ nhiệm Trần đi vào phòng thí nghiệm rất lâu mới ra, sắc mặt hai người xanh mét, không có ý tốt nhìn về phía Ngô Bằng Vũ.

Ngô Bằng Vũ lại trì độn, lúc này trong lòng cũng lộp bộp một chút, xong rồi.

“Thì ra Tống Tiểu Thanh cô chính là Cố Viện Viện?”

“Vậy mà Ngô Bằng Vũ lại cấy  nhiều số hiệu cho cô đến như vậy? Nghiêm túc, chăm chủ học tập, luôn luôn giữ hình tượng thanh thuần, đáng yêu, nỗ lực, nghiêm túc ở mọi lúc mọi nơi, muốn ba mẹ càng thích mình……”

“Ngô Bằng Vũ! Tôi thật thất vọng đối với anh! Anh vậy mà đi mua thủy quân hại Cố Hàm Ngọc, sủng Tống Tiểu Thanh sao? Sao anh lại có thể làm như vậy?”

Cả người Tống Tiểu Thanh đều run lên, chân cô ta bắt đầu mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Hiện giờ trong đầu cô ta chỉ có một ý tưởng, xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi……

Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đã khởi xướng, Cố Hàm Ngọc vẫn ung dung đứng ở phía sau cô ta, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn cô ta rồi nở nụ cười dịu dàng.

Tống Tiểu Thanh lại cảm thấy da đầu tê dại, nụ cười này khiến cô ta quá quen thuộc, rất giống với Cố Hàm Ngọc của lúc trước y như đúc!

Không đúng, Cố Hàm Ngọc căn bản là không có mất trí nhớ, cô ta giả vờ! Nếu không thì sao cô ta có thể gãi đúng chỗ ngứa? Đầu tiên là đúng lúc nhận ra Ngô Bằng Vũ, sau đó lợi dụng Ngô Bằng Vũ để tiến sĩ Trương chỉ ra tên cô ta,  sau đó cô ta đi gặp Cố Hàm Ngọc, tất cả đều do cô ta tính kế.

Lúc cô ta nhìn thấy Cố Hàm Ngọc ở phòng thí nghiệm, thì cứ ngỡ kế hoạch của cô ta đã thành công! Nhưng sau đó đám người tiến sĩ Trương lại hoài nghi, kiểm tra những số liệu mà Ngô Bằng Vũ đã cấy cho cô ta, thì cô ta đã biết tất cả đều xong rồi!

Ánh mắt Cố Hàm Ngọc nhàn nhạt nhìn cô ta, ánh mắt hờ hững, lạnh băng.

Cô tới gần cô ta, nói: “Cố Viện Viện, cô lại thua rồi.”

Tống Tiểu Thanh hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw