Chương 1: "Hân hạnh được gặp cậu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta chờ cậu đã lâu rồi."

Âm thanh nhẹ nhàng tưởng như được vang lên ngay sát bên tai Trần Long khiến hắn giật thót người mà vội vàng lùi lại mấy bước. Trần Long nheo mắt cố gắng nhìn xuyên qua làn sương mù dày đặc trước mắt hòng tìm kiếm chủ nhân của âm thanh vừa rồi.

Thế nhưng chẳng có ai cả, trong màn sương đêm chỉ có mỗi mình hắn.

Thân là thanh niên năm tốt thời đại 4.0 lại còn là lính đặc chủng, Trần Long không tin vào chuyện ma quỷ. Vậy mà tình huống hiện tại bây giờ quá mức quỷ dị khiến Trần Long không thể không đề phòng.

Trước khi màn sương bao lấy hắn, Trần Long vẫn nhớ rõ mình cùng tiểu đội đang tham gia tập huấn ở khu vực cận biên giới. Ấy thế mà chỉ chớp mắt một cái thì đã lạc mất đồng bạn rồi bị cuốn vào đây. Từng bước chân của Trần Long dẫm trên lá rừng, đáp lại hắn là tiếng gió hú mỗi lúc một ghê rợn hơn.

"Ai?" Trần Long chợt quay phắt người lại, trong tay là khẩu súng vẫn đang nắm chặt. Hắn lớn tiếng hỏi thêm lần nữa: "Ra đây, đừng giả thần giả quỷ nữa."

Theo sau lời hắn là một tiếng cười rất khẽ khiến Trần Long nổi hết cả da gà, tiếp đó là một bóng người rẽ qua màn sương bước tới ngay trước mặt hắn. Trần Long nheo mắt lại cố gắng nhìn rõ hình ảnh mờ ảo trước mắt mình.

"Là ta." Y nói, "Hân hạnh được gặp cậu."

Người đến không một tiếng động, nếu không phải sớm chuẩn bị tâm lý thì có lẽ Trần Long đã giật thót người rồi. Trang phục trên người y cũng thật quá kỳ lạ, vừa quen mắt lại vừa quá xa lạ khiến Trần Long không khỏi tăng thêm cảnh giác. Nhưng vì sao người này nói rằng chờ hắn đã lâu, chẳng lẽ tin tức đóng quân của cấp trên bị lộ ra hay sao?

Giống như đọc được ý nghĩ của Trần Long, thanh niên chỉ cười đáp: "Không phải đâu, ta có cách riêng để tìm được cậu mà."

Lời này lại càng làm cho Trần Long cảnh giác hơn nữa. Hắn tuy chưa kinh qua mấy tình huống quái dị thế này ấy thế mà lời của thanh niên lại còn lạ lùng hơn những gì hắn đã tưởng, nghe qua có hơi ớn lạnh... Cứ như là mấy câu tán tỉnh ba xu trong tiểu thuyết lãng mạn ướt át vậy?

Mà nói mấy cái này với hắn làm gì?

Trần Long nghiêm mặt, hắn lùi lại hai bước tránh khỏi người thanh niên ngày một sấn tới rồi mới lên tiếng: "Chờ tôi để làm gì? Hay anh là do... kẻ địch cài vào?"

Chưa kịp để thanh niên trả lời, từ phía xa xa đã truyền tới một âm thanh vô cùng quái dị. Nó như là tiếng gió hú, lại cũng giống như tiếng dã thú kêu gào nơi rừng thẳm, mà ngẫm nghĩ lại cũng không thấy giống những âm thanh nào Trần Long từng nghe qua. Điều duy nhất Trần Long biết, là nó đem đến cho hắn một cảm giác bất an chưa từng có.

Chẳng đợi Trần Long thắc mắc, người thanh niên nọ đã nhanh tay tóm lấy cổ tay hắn kéo đi như bay.

Thể hình hai người không chênh lệch nhau quá nhiều nhưng Trần Long lại tương đối vạm vỡ hơn thanh niên, ấy thế mà y kéo hắn đi vô cùng dễ dàng thậm chí bước chân cũng càng lúc càng nhanh hơn mà không có dấu hiệu đuối sức.

Trong tiếng chân bước nện xuống mặt đất là tiếng thở đầy gấp gáp của thanh niên lạ mặt cùng Trần Long, xen vào đó là những tiếng lao xao như có muôn ngàn kẻ đang vén màn đêm để nhìn theo họ. Tay người thanh niên càng nắm chặt Trần Long hơn, ánh mắt y cũng nhẹ liếc sang những khóm cây ven đường. Đôi mắt y ánh lên sắc vàng kỳ lạ, chỉ thoáng qua thôi nhưng cũng đủ để khiến thứ đang ở trong bụi cây kia phải run rẩy.

Trần Long chưa có đủ thời gian để hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra thì một cảnh tượng kinh dị đã đập vào mắt hắn.

Ngay trước mắt người thanh niên và Trần Long là một cái xác được treo ngược trên cành cây. Mà cũng không thể nói đó là một cái xác được, nó chỉ là phần còn lại của thi thể mà thôi. Trần Long đưa tay lên bụm miệng lại ngăn mình không thất thố, dạ dày hắn cuộn lên từng hồi như muốn ép cho hắn nôn ra bằng hết mật xanh mật vàng.

Một lớp da trắng xanh xao đang nhỏ máu, màu sắc còn khá tươi mới cứ như chỉ vừa mới bị lột ra khỏi xác thịt. Nơi bộ da đó còn treo cả mớ nội tạng đã chẳng còn đủ đầy, nhìn kĩ còn thấy thứ giống như gan đã bị cắn mất một mảng, nham nhở như vừa bị dã thú gặm cắn qua vậy. Tổ hợp kinh dị ấy cứ thế mà vắt vẻo nơi ngọn tre, ấy thế ngọn tre ấy chẳng mảy may chùng xuống chút nào, nó cứ sừng sững ở đó như muốn tất cả những kẻ vừa mò đến phải nhìn cho tỏ tường hết thảy những thứ hãi hùng vượt quá sức chịu đựng này.

Không gian vắng lặng như tờ chỉ còn mỗi tiếng hít thở có phần nặng nề của Trần Long và người thanh niên, xen lẫn vào đó còn có tiếng lá cây xào xạc cùng âm thanh rầm rì của gió đêm.

Không rõ qua bao lâu, người thanh niên mới lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này, y hỏi Trần Long: "Cậu— từng thấy qua những chuyện này chưa? Có sợ không?"

"Chưa từng, thời bình làm sao có thể thấy qua những thứ thế này cơ chứ..." Trần Long đáp, giọng nói cũng nhỏ dần.

Không phải Trần Long chưa từng nhìn thấy xác chết thế nhưng đây là lần đầu hắn chứng kiến cảnh tượng như thế này. Kinh hãi ư... dĩ nhiên là có rồi, nếu như Trần Long không sợ hãi thì mới là điều kỳ lạ ấy chứ. Hắn không khỏi lo lắng cho trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực mình, lo rằng nó sẽ vì đập nhanh mà đình công mất.

Trần Long len lén nhìn sang người thanh niên bên cạnh. Y bình tĩnh quá đỗi, so với một Trần Long có chút lo lắng thì vẻ mặt thản nhiên của y lại càng khiến hắn cảnh giác hơn.

Hắn hỏi lại: "Còn anh thì sao?"

Đáp lại Trần Long là tiếng cười rất khẽ của thanh niên: "Nhìn nhiều thành quen." Khóe môi cong lên nhưng trong đôi mắt lại là sự tức giận không thể che giấu được.

Câu trả lời này chẳng thể giải thích cho những nghi ngờ trong lòng của Trần Long. Y nhìn cái gì đến quen? Nhìn những xác chết hãi hùng này ư? Làm thế nào mà y có thể quen được cơ chứ?

Tạm dẹp đi những thắc mắc, Trần Long hỏi tiếp: "Vậy đây là cái gì? Kẻ nào lại làm ra chuyện tàn bạo như vậy?" Hay là nơi này là show thực tế nhỉ?

"Ta không biết, ta ở đây chỉ là để chờ cậu thôi." Y đáp gọn lỏn rồi đưa tay chỉ vào tấm da trên ngọn tre, y nói: "Có khi đó là những gì còn lại của ta không chừng, chờ cậu đến để bắt lấy cái thân xác quý giá này của cậu rồi sống tiếp một lần nữa."

Y nói rồi lại chăm chú nhìn ngắm nét kinh sợ hiện lên trên mặt Trần Long. Dĩ nhiên y biết chuyện này quá khó để bất cứ người nào có thể thản nhiên đối mặt, thế mà vẻ mặt của Trần Long bây giờ lại quá thu hút y, quả nhiên người này đến là để giải trí cho y rồi.

Trần Long vừa mở miệng ra định nói gì đó thì đã bị tiếng ồn ào phía sau lưng mình cắt ngang. Hắn quay phắt người lại, ngay lập tức bị ánh đuốc sáng trưng đang ào ào di chuyển tới làm cho giật mình.

Người đến không chỉ có một mà là rất nhiều, có vẻ họ chính là người ở nơi này thì phải. Trần Long ôm ấp hy vọng hỏi thăm nhưng vẫn như cũ, lại bị cắt lời.

"Mau bắt chúng lại, quân gian ác dám ngang nhiên giết hại người làng ta."

"Bắt chúng lại."

"Đừng để chúng chạy thoát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro