Chương 2: "Ta là Lương Yên Khang."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Long có chút hoang mang, hôm nay hắn chỉ định tham gia huấn luyện cùng tiểu đội thôi mà, vì sao cứ phải gặp đủ chuyện kỳ quái thế này?

Nhưng làm gì có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều bởi đám người lao vun vút đến chỗ hắn nào đến tay không. Họ cầm theo những gậy gộc cuốc xẻng thô sơ, phong thái hệt như chỉ cần hắn dám đến gần họ liền quyết sống mái một phen.

Thân là quân nhân, Trần Long nghĩ mình nên vì nước vì dân mà trấn an họ một chút. Hắn vừa định bước lên giải thích thì người thanh niên đã ngăn hắn lại ngay, y túm chặt tay Trần Long như vừa nãy rồi lần nữa lôi lôi kéo kéo hắn chạy trốn khỏi đám người đang hò hét phía sau.

Lần này quãng đường hai người chạy không quá xa bởi chưa đi được bao nhiêu bước đã bị chặn lại bởi một tốp dân làng khác. Thanh niên cười cười gãi đầu nhưng chẳng hề buông tay Trần Long ra, y cực kỳ thản nhiên đùa cợt: "Xem kìa, hai ta trông có giống đôi tình nhân bị ngăn cấm rồi dắt díu bỏ trốn không chứ. Nhất định là do người vợ chân yếu tay mềm như ta làm chậm trễ nên mới bị bắt lại rồi ha ha."

Trần Long đần mặt ra, quen biết gì đâu mà tự nhận vợ chồng thế??

"Hai người chúng mày, sao lại giết hại dân làng ta?" Một người trong đám dân làng cầm trong tay một thanh gỗ to bản, gã tiến tới gần Trần Long rồi lại quát to: "Mau đưa tay chịu trói đi, giết người phải đền mạng."

Gã vừa dứt lời liền có vài trai tráng khác định bước lên bắt trói Trần Long cùng người thanh niên. Ngay lúc này, người thanh niên vốn im lặng chợt lấy ra một chiếc lá ngũ sắc từ trong tay áo. Y đưa lên miệng thổi ra một âm thanh ngân dài ước chừng hơn ba mươi giây, khiến không chỉ Trần Long mà hết thảy người ở đây đều cảm thấy khó hiểu. Thế mà ngoài trơ mắt ra theo dõi từng cử chỉ của y thì bọn họ chẳng thể làm được gì khác.

Trần Long đánh bạo kéo tay áo y, thành công khiến y chú ý tới mình rồi hỏi: "Anh làm gì đấy, giờ đâu phải là lúc trình diễn tài lẻ đâu chứ anh bạn."

Thanh niên không đáp ngay, y quay sang những người làng đang vô cùng giận dữ mà cất lời: "Chư vị xin đừng nóng nảy, ta tin rằng đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Xin mọi người đừng giận quá mất khôn."

Tiếng lao xao trong dân làng bắt đầu, họ đều vô thức tranh luận về lời mà thanh niên vừa nói ra. Người tin kẻ ngờ, bất giác lại thêm hoang mang.

Trong đó có một cụ lão niên ước chừng đã hơn bảy mươi, người ở độ tuổi hiếm thấy cho nên tác phong cũng thật khác thường, ông cụ chậm rãi hỏi lại: "Cậu trai đây nói rằng hiểu lầm, thế nhưng là hiểu lầm làm sao? Mấy hôm nay làng ta cũng chỉ có cậu là người lạ đến, lại thêm mấy chuyện quỷ dị liên tiếp nhiều ngày khó tránh được không nghi ngờ cậu."

Ông cụ ngừng lại đôi chút rồi nói tiếp: "Thêm nữa chúng ta vừa nghe có động thì liền lao ra ngoài, vừa hay lại nhìn thấy hai người. Không bắt hai người lại thì còn biết bắt ai đây chứ?"

Lời nói ra quá mức hợp tình hợp lý khiến Trần Long cũng phải nghi ngờ người đứng ngay bên cạnh mình. Hắn vừa tới thì không nói, còn người kia rõ là đã lượn lờ ở làng này những mấy hôm... Có lẽ nào— ?

Đương lúc bầu không khí càng thêm căng thẳng thì có bóng người rẽ sương đi vào, là một đôi nam nữ còn khá trẻ tuổi.

Nhìn qua thôi cũng biết kẻ đến nhất định có thân phận khác thường. Họ mặc kiểu quần áo tương tự nhau, nét mặt cũng có phần giống nhau dễ khiến người khác nhận định họ có quan hệ ruột thịt.

"Bẩm ngài, đã xin được quân rồi." Người nam vừa đến cúi chào thanh niên bên cạnh Trần Long rồi lên tiếng bẩm báo, "Bây giờ chỉ cần ngài trực tiếp điều động là được."

Người nọ nói xong thì cung kính đưa cho thanh niên một cái ấn có dạng khối trụ được chạm trổ tinh xảo. Y nhận lấy rồi khẽ gật đầu thay cho lời đáp lại, người nọ cũng lùi lại đứng ngay phía sau y như sẵn sàng đợi lệnh.

Nghe thấy xưng hô này khiến cả Trần Long lẫn dân làng đều bất ngờ, theo sau bất ngờ của họ là một tốp hương binh tiến vào từ cổng làng, dẫn đầu còn là ngài Tri huyện họ Cao mới nhận chức gần đây. Bấy giờ ông cụ kia cũng cất tiếng chào hỏi Tri huyện đồng thời cẩn thận nhìn lại đám người lạ mặt cùng Trần Long.

(*) Hương binh: Quân thuộc làng xã quản lý.

Tri huyện Cao gật đầu đáp lại ông cụ rồi lớn tiếng thông báo: "Dân làng Tây An chớ có manh động, chuyện lạ ở làng các người đã được ta bẩm lên triều đình, trước mắt các người là ngài Thượng thư lặn lội từ Kinh Thành xa xôi đến đây."

Dân chúng nghe xong mà thấy ù cả tai, cái làng nhỏ của họ thế mà còn đón được quan lớn đến ư? Mà mới vừa nãy họ còn muốn bắt trói cả quan lớn... Nghĩ đến đây không ít người đã vội vàng quỳ xuống tạ tội rồi, dĩ nhiên gồm cả ông cụ lớn tuổi kia nữa.

Thanh niên lúc này mới cười cười mà xua tay: "Đừng, đừng hành lễ gì cả, người không biết không có tội đâu mà." Giọng y đều đều, từng chút trấn an người làng khiến họ cũng chẳng còn bao nhiêu sợ hãi, bắt đầu loạng choạng đứng lên.

Không chỉ người làng, ngay cả Trần Long cũng có chút bất ngờ bởi thân phận của người thanh niên đi cùng mình. Thêm nữa hắn còn bận load não xem thời đại nào thì người ta có Thượng thư còn có quan phủ... cái này quả thật có hơi quá sức với hắn, bởi hắn trước giờ nào có học giỏi môn lịch sử đâu chứ.

"Ta đến làng cũng vài hôm nhưng chưa giới thiệu qua, ta là Lương Yên Khang đến từ chốn Kinh Thành. Hiện tại tiếp nhận quỷ sự ở làng Tây An các ngươi." Thanh niên chắp tay chào hết thảy dân làng rồi tiếp lời: "Bây giờ Tri huyện Cao cử cho ta vài người đi theo Chu Thương để xem xét hiện trường, sau đó trở lại đây. Làm phiền người làng cho chúng ta mượn đình làng để làm chỗ cho hương binh nghỉ lại một đêm, Lương mỗ xin cảm tạ mọi người."

Lời nói thong dong lại chẳng mang chút trịnh thượng nào khiến người làng Tây An đều cảm thấy hết sức yên lòng, chút sợ hãi còn sót lại cũng bay mất. Quan trên không trách tội còn vô cùng dễ gần thế này thì họ càng phải ra sức quét tước đình làng một phen, giúp cho ngài Thượng thư cùng hương binh có một nơi nghỉ ngơi thoải mái.

Chu Thương tức người nam trong đôi nam nữ tới cùng hương binh, ngay lập tức nhận lệnh rồi rời đi đến nơi hiện trường theo sự chỉ dẫn của dân làng. Còn lại cô gái rất trẻ vẫn ở lại chờ phân phó, thi thoảng lại liếc nhìn Trần Long.

Trần Long lúc này đã không nhịn được nữa, hắn buộc miệng hỏi Lương Yên Khang: "Đây là— thời đại nào vậy?"

Vị Thượng thư cong cong đôi mắt cười đáp: "Năm Húc Long thứ tư, hiện tại trị vì là vua Trần." Y trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của Trần Long mà không thèm giải thích gì thêm, nụ cười trên môi càng tươi hơn. "Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"

Hỏi gì à... Trần Long lúc này còn đang bận đào lại trong trí nhớ hạn hẹp của mình xem Húc Long là triều đại nào năm bao nhiêu đây này. Hắn chắc chắn không biết được đây là năm bao nhiêu tuy nhiên hắn dám khẳng định rằng nơi này thuộc về dòng thời gian ở quá khứ, nơi hắn sẽ chẳng thể nào xuất hiện được.

Trần Long thò tay sang định véo người tên Lương Yên Khang một cái xem thử y có đau không thì lại nhớ tới thân phận người ta cao quý, bàn tay vươn ra nửa đường đành quay về tự véo thật mạnh lên đùi mình. Đau, đau đến phát khóc luôn ấy chứ, thế nên đây không phải là mơ được rồi.

Hắn, thế mà hắn lại xuyên không cơ đấy!! Thanh niên năm tốt thời đại 4.0 lại phải xuyên không!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro