Chương 3: "Cố nhân của ta."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Còn chưa thoát khỏi đả kích hiện thực thì Trần Long đã bị Lương Yên Khang kéo đi tới đình làng. Y lôi lôi kéo kéo mặc cho Trần Long giãy nảy cỡ nào cũng không để hắn trốn thoát.

Dưới sự nhờ vả hết sức chân thành của Lương Yên Khang, người làng Tây An đã sớm bắt đầu quét dọn bên trong đình làng. Người quét dọn, người gánh nước tới lau rửa, chẳng mấy chốc mà gian nhà phía sau đã sạch sẽ tinh tươm. Dân làng còn cắt cử người về nhà mang chăn màn dư đến cho Tri huyện Cao cùng Thượng thư nghỉ ngơi, dĩ nhiên trước khi đi còn chẳng quên báo cáo lại để hương binh đi cùng.

"Mọi người rời khỏi đây thì đi cùng hương binh nhé, trước khi ta giải quyết xong mọi chuyện hãy hạn chế việc đi lẻ một mình." Lương Yên Khang dặn dò nhóm người làng, giọng nói hết sức nhẹ nhàng để họ không sợ hãi, y lấy ra thêm một ít giấy màu vàng đưa cho cô gái vẫn đi theo y từ nãy giờ rồi giao việc: "Em mang cái này chia cho họ rồi cùng đi."

Cô gái gật đầu nhận lấy xấp giấy vàng rồi nhanh chóng chia cho người làng, dù gương mặt mang vẻ lạnh nhạt nhưng cô vẫn vô cùng kiên nhẫn giải thích những điều người làng thắc mắc. Tốp người đi xa rồi vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả cùng âm thanh nho nhỏ của cô.

Trần Long ngó sang, hắn cũng rất tò mò đó là gì thế nhưng không biết nên mở lời kiểu. Vậy nên hình ảnh của hắn trong mắt ngài Thượng thư cùng Tri huyện Cao chẳng khác nào một đứa trẻ lớn xác đang xấu hổ chẳng biết cách vòi quà, mà hai người lớn này nhìn mãi một lúc cũng không làm ngơ nổi nữa.

Lương Yên Khang cười thầm trong bụng rồi y cũng hắng giọng giải thích: "Kia là chút đồ chơi nhỏ thôi, dùng để giúp người khác có cảm giác yên tâm."

"Đồ chơi gì?" Trần Long hỏi lại, hắn còn tưởng là cái gì như bùa chú—

"Công dụng cũng gần như bùa chú ấy mà, nhưng cái này đơn giản hơn rất nhiều." Lương Yên Khang giải thích cũng như không, "Quan trọng là để Quân An đi với họ."

Trần Long: "Cô gái kia à?"

Y gật đầu: "Em ấy là người trẻ giỏi nhất ở chỗ chúng ta."

"Vậy còn người lớn tuổi nào giỏi hơn nữa sao?" Trần Long hỏi.

Lương Yên Khang giống như chỉ chờ có thế, y nhếch môi cười: "Là ta."

Trần Long tròn xoe mắt, hắn bắt đầu thử tìm xem người thanh niên này thì lớn tuổi ở chỗ nào, nhìn kiểu gì cũng chỉ ngang ngang hắn thôi. Rồi hắn lại nhớ tới mấy câu chuyện người lớn hay dùng để hù dọa con nít, nào là yêu ma quỷ quái các thứ. Vậy— có khi nào đây là yêu quái trường sinh bất lão hay không?

Nghĩ là thế nên hắn vô thức lùi ra, tránh khỏi phạm vi hai mét xung quanh Lương Yên Khang. Hành động quá mức sỗ sàng này sao có thể thoát khỏi ánh mắt như cú vọ luôn dán vào người Trần Long của Lương Yên Khang, y chỉ cười trừ mà không biết nói gì hơn.

"Thượng thư, ngài xem những chuyện này rốt cuộc là làm sao?" Bấy giờ Tri huyện Cao mới lên tiếng, tránh đi ánh mắt cảnh giác của Trần Long anh ta hỏi dò đầy cẩn trọng: "Đây liệu có phải là những chuyện ma quái như dân làng đồn đãi hay không?"

Tri huyện Cao thân là học trò của nhà nho nổi danh nhưng sớm đã ẩn cư. Anh được học vô số lời hay ý đẹp của cổ nhân nên chẳng mấy tin vào chuyện ma quỷ dọa người, mãi đến vài ngày trước nhìn thấy mấy xác chết vô cùng thê thảm của người làng Tây An thì anh mới dần chấp nhận. Bởi làm gì có người nào lại ra tay tàn độc với chính giống loài của mình như thế này được, có chăng là loài yêu ma mà thôi, chỉ có thể là chúng.

Vậy nên khi nhận được tin tức Thượng thư từ kinh thành sẽ đến điều tra, anh đã xông xáo xin được hỗ trợ một tay. Quan lớn chấp thuận, còn cho phép anh đến tận nơi như thế này quả là đặc ân khó cầu. Tri huyện Cao vừa có chút lo lắng càng không giấu được sự hồi hộp của bản thân trước mặt Lương Yên Khang.

Lương Yên Khang gật đầu, y chỉ tay về dãy núi phía sau đình làng: "Nếu ta đoán không lầm thì núi Tây An phía sau làng này được người ta dùng để nuôi trùng rồi. Có điều thứ này hơi khác lạ so với những gì ta từng gặp qua thế nên cần thêm thời gian để ta xem xét cẩn thận nơi này."

Trần Long ngẩn người, hắn chen miệng vào hỏi: "Trùng? Trùng là cái gì?"

Tri huyện Cao cũng cùng chung câu hỏi, chỉ là anh không tranh kịp với Trần Long mà thôi. Anh nhìn chằm chằm Lương Yên Khang để chờ đợi câu trả lời.

Lương Yên Khang có hơi buồn cười, chẳng hiểu làm sao mà hình ảnh hai người đàn ông cao to tròn xoe mắt nhìn y thật giống như hai con chó to đang chờ được chủ cưng nựng. Khụ... y cũng muốn thử vươn tay nựng cả hai lắm chứ, tuy nhiên bây giờ chưa phải lúc để nghịch ngợm như thế.

"Nói dài dòng thì không đủ thời gian, ngắn gọn thì sợ cả hai người không hiểu." Lương Yên Khang khẽ thở dài, "Nói đơn giản và dễ hiểu nhất thì khu núi Tây An này đã được thả lên đó không ít tà vật, bọn chúng sẽ cấu xé lẫn nhau cho tới khi chỉ còn lại con mạnh nhất và nguy hiểm nhất. Khi đó kẻ nuôi trùng sẽ đến thu nó về, còn sử dụng nó thế nào thì tạm thời ta vẫn chưa đoán được."

Y nói, lại nhìn sang phía Trần Long cùng Tri huyện Cao vẫn chẳng hiểu mô tê gì mà cười cười. Đúng thật là nói chuyện với người ngoài nghề sẽ khó khăn hơn thật nhỉ, nhất là mấy người học cao như vị Tri huyện này.

"Phải rồi, cậu Long sẽ giúp chúng ta mà nhỉ? Đây là việc triều đình ban bố xuống, ai ai cũng phải ra sức đấy." Y hướng sang Tri huyện Cao rồi nói. "Vậy nên Cao huynh hãy chỉ dẫn thêm cho cậu ấy nhé."

Ý tứ của Lương Yên Khang cực kỳ rõ ràng, chính vì thế làm cho Trần Long thêm phần hoang mang. Hắn đến đây bằng cách nào chẳng rõ, đường về lại càng mù mịt hơn. Không quen biết ai thì thôi, lại còn đột ngột giao việc mà hắn chẳng biết nên làm sao thì có giống đang bóc lột sức lao động hay không chứ? Hơn nữa... người này, sao lại biết tên hắn kia chứ, hắn đã nói cho y nghe bao giờ đâu?

Sự bối rối của Trần Long nhanh chóng chuyển thành đề phòng. Hắn đã quên mất bản thân mình nên cảnh giác trước mọi sự tiếp cận của người khác. Chẳng hiểu vì sao sự thân thiện quá đỗi của người thanh niên lại khiến hắn dần buông lỏng cảnh giác rồi bị y kéo vào hết chuyện này đến chuyện khác.

Tri huyện Cao vốn chẳng để Trần Long vào mắt. Bấy giờ nghe lời Lương Yên Khang nói mới chịu nhìn sang hắn, anh cau mày hỏi: "Cậu chàng đây là người của Linh Cục sao?"

Trần Long lại đần mặt ra, hắn chỉ biết cục văn hóa, cục truyền thông chứ chẳng biết Linh Cục là cái gì cả. Hắn còn chưa kịp hỏi lại đã thấy Lương Yên Khang ra tay giúp đỡ, y nói: "Nào phải, cậu ấy chỉ là một cố nhân của ta thôi. Cậu nói xem có phải không cậu Long?"

Trước nụ cười có phần trong sáng quá mức của y, Trần Long vô thức gật đầu dù bản thân thậm chí còn chẳng nghe rõ lời y nói. Chỉ trong giây lát hắn đã cho rằng kẻ tên Lương Yên Khang này hẳn cũng phải là hóa thân của bùa ngải, nếu không thì tại sao hắn luôn vô thức nghe lời y đến vậy kia chứ.

Trong bầu không khí quái lạ của Lương Yên Khang cùng Trần Long, Tri huyện Cao chỉ có thể trầm ngâm. Anh không tin lời Thượng thư, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Và anh cũng càng không tin tưởng Trần Long, bởi hắn trông quá quái dị.

Thế nhưng anh lại chẳng có lời giải thích cho chuyện này, vậy nên xem như tạm chấp nhận cái gọi là "cố nhân" kia. Sớm muộn gì anh cũng có thể làm sáng tỏ mọi chuyện thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro