Chương 11: "Kết giới vỡ rồi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Long ngơ ngác nhìn vết thương trên tay mình rồi nhìn sang thủ phạm, mãi đến khi tiếng cười Lương Yên Khang mỗi lúc một to hơn thì hắn mới ý thức được mình vừa bị người ta thọc cho một dao.

"Anh làm—"

"Khụ khụ."

Tiếng ho Lương Yên Khang cắt ngang lời Trần Long định nói. Hắn đành nuốt ngược bực tức vào trong, vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng y nhằm xoa dịu cơn ho này.

"Cậu Long nhẹ tay chút... Ta đau đó."

Kẻ vừa nhẫn tâm đâm Trần Long bấy giờ lại nũng nịu dựa vào người hắn, y nhỏ giọng than thở nhưng tay vẫn không quên dùng khăn trắng thấm đi những giọt máu đang chảy xuống. Rồi y ngừng cười, chỉ yên lặng nhìn Trần Long luống cuống.

"Anh bị khùng hay sao vậy? Tự dưng đòi xin máu cái gì—"

Bấy giờ Trần Long mới nhớ lại mình đang bị thương, cơ thể hắn cứng đờ không đẩy Lương Yên Khang ra mà chỉ nhìn sang cánh tay. Máu đều được y lau hết, chẳng rõ y làm cách nào mà máu đã ngừng chảy.

Hắn nghe thấy tên gian xảo nọ cười hỏi: "Cậu đã hôn ai chưa thế?"

Trần Long như bị xịt keo, đứng hình mấy mất giây rồi lí nhí đáp lời: "Chưa, tôi đâu phải như anh, bạ ai cũng hôn được cả."

"Không nha, ta chỉ hôn có cậu thôi." Y lại cười.

"Chả tin." Trần Long bắt đầu hơn thua: "Nhìn cái kiểu kinh nghiệm đầy mình còn tập kích đêm khuya của anh thì khỏi nói cũng biết anh quen làm trò này rồi, nhất định là như thế!!"

Mãi một lúc lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại nào nữa, Trần Long cúi đầu nhìn thử mới thấy đầu sỏ gây chuyện phá rối mình đã ngủ mất. Y ngủ rất an tĩnh, tay ôm siết lấy eo Trần Long coi hắn như một cái gối ôm vậy.

Hắn thử gỡ tay Lương Yên Khang ra thế nhưng hoàn toàn thất bại. Chỉ cần hắn vừa nhúc nhích thì đối phương lại nhăn mày, tay cũng siết chặt hơn.

"Toàn gây chuyện."

Trần Long nhéo mũi kẻ nào đó rồi cũng mặc kệ cho y ngủ. Hai kẻ xa lạ ngủ trên chiếc giường nhỏ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ theo sau đó là khoé môi ai dần cong lên.

...

Tiếng gà gáy ầm vang bên ngoài đánh thức Trần Long khỏi giấc ngủ say. Hắn dụi dụi mắt, trước mặt vẫn là Lương Yên Khang, y chưa tỉnh vẫn còn ôm hắn đây thây. Bên ngoài có tiếng bước chân thoáng đi qua gian phòng của hắn, theo sau đó là chút âm thanh ồn ào không rõ của bao nhiêu người.

Cộc cộc.

"Cậu Long, Thượng thư có ở đó không?" Câu hỏi cùng âm thanh gõ cửa vang lên gần như cùng lúc.

"Trong này đây." Trần Long đáp lời, đồng thời cũng lay Lương Yên Khang dậy: "Sáng bảnh mắt ra rồi, dậy đi."

Lương Yên Khang mở mắt ra, hệt như công tắt đã được bật. Y không có vẻ gì như ngái ngủ cả, đôi mắt sáng ngời không chút mệt mỏi. Y quay sang Trần Long, lại nhoẻn miệng cười: "Dậy rồi đây này."

Thế là Trần Long được thoát khỏi gọng kiềm, còn được tặng kèm thêm một cái thơm má. Y hôn rất nhanh, vừa hôn xong liền chạy biến đi chẳng cho Trần Long cơ hội càu nhàu.

Cậu Long thở dài, người chạy rồi nên hắn không tính toán nữa, chờ tí gặp rồi đánh cho một trận sau. Hắn thay một bộ trang phục mới do Chu Thương đưa tới, nhìn qua thì không khác lắm đồ của anh ta nhưng hai bên tay áo đều được cắt đi giúp hoạt động dễ dàng lại thoáng mát hơn. Trần Long tương đối hài lòng, thay xong còn tự mình ngắm nghía thêm ít lâu rồi mới rời phòng.

Khi Trần Long gặp lại Lương Yên Khang thì y đang bận bịu đến tối mặt. Nhóm người được cử đi truyền tin tức về lại kinh thành đã quay trở lại, thế nhưng họ chẳng đi được đến đâu cả mà chỉ bị vây trong làn sương mù dày đặc đang lẩn quẩn bên ngoài làng Tây An.

Cử đi ba người, khi về chỉ còn một mà người này xem chừng chẳng sống được bao lâu. Cơ thể anh ta chi chít những vết thương từ nhỏ như trầy xướt cho tới loang lổ những vết cắn lớn lộ cả xương thịt, vừa nhìn qua đã cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

"Thượ— thượng thư... bên ngoài quá nguy hiểm..." Anh ta nói, hơi thở đã đứt quãng đầy khó nhọc. "Thứ đó... thứ đó canh giữ bên ngoài, mấy người chúng ta... không thoát được..."

Lương Yên Khang cầm lấy bàn tay đầy vết thương của anh ta, nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ Lương Vinh, ta sẽ có cách xử lý mà. Bây giờ cậu nên nghỉ ngơi đi nhé, khi thức dậy sẽ về tới Kinh thành ngay thôi."

Lời nói của y như liều thuốc an thần mạnh nhất, người nọ đã ngủ, hơi thở nhẹ nhàng nhưng không còn ngắt quãng đầy khó nhọc nữa. Y rút tay lại rồi giao anh ta cho những người khác chăm sóc, còn bản thân lại tiếp tục bận rộn.

Lương Yên Khang đã nhìn thấy Trần Long đang đến, y không sấn tới như mọi khi mà chỉ nhìn thoáng qua hắn rồi lại chuyên chú căn dặn cấp dưới: "Bây giờ mặt trời lên cao nhưng cũng không đảm bảo chúng ta có thể an toàn, cho vài người đi tuần kể cả ban ngày. Tri huyện Cao nhờ anh thông báo đến dân làng giúp ta, nói họ hãy chuyển vào đình làng để đảm bảo an toàn."

Tri huyện Cao không hỏi nhiều, anh cứ y lời quan lớn mà làm, ngay lập tức đi tìm ông lão trưởng làng nhờ giúp đỡ.

"Cậu Long, tới đây." Vị Thượng thư nào đó đột ngột gọi Trần Long.

Hắn máy móc đi tới, trên mặt như viết rõ cụm chữ "không hề cam lòng". Ấy thế mà bộ dáng này khiến Lương Yên Khang phải phì cười, y hỏi: "Sao thế này? Ngủ không đủ sao?"

Y vừa hỏi vừa đưa tay xoa má Trần Long, cử chỉ âu yếm dịu dàng đến kỳ lạ. Trần Long không hất tay y ra, hắn chỉ quay đầu tránh né mà thôi.

"Người vừa nãy... anh có cứu được không?"

Rốt cuộc Trần Long cũng hỏi điều hắn thắc mắc. Thời đại này mọi thứ đều còn quá thô sơ chứ đừng nói riêng gì điều kiện y tế, quá lạc hậu quá sơ sài, thương tích thế kia e rằng sẽ không sống nổi. Thế nhưng Trần Long lại cho rằng Lương Yên Khang sẽ có cách, hắn tin y sẽ có thể—

Lương Yên Khang hiểu điều cậu trai trẻ đang nghĩ, y đáp lại bằng giọng chắc nịch: "Cậu cũng đừng lo lắng, Linh Cục có cách. Trước mắt chúng ta cần phải giải quyết quỷ sự ở nơi này đã."

Trần Long nhướng mày: "Anh có ý tưởng gì chưa?"

Y lắc đầu: "Ta cần thêm chút thời gian."

"Là bao lâu?"

"Thiên cơ bất khả lộ, hiểu không?"

Theo sau đó là tiếng cười khe khẽ làm người ta rợn tóc gáy như lần đầu mới gặp. Vì y không định nói nên Trần Long cũng chẳng gặng hỏi thêm, hắn đi theo y ra ngoài sân đình để gặp Tri huyện Cao vừa hớt hải trở về.

"Bẩm, bẩm ngài!! Kết giới bên ngoài bị vỡ rồi, Chu nữ quan đã bị thương, Chu Thương đại nhân đang đưa cô ấy trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro