Chương 12: "Nhờ cậu đấy."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã tạm ổn nào có ngờ rằng tình hình đang dần vượt quá sự kiểm soát của Linh Cục, làng Tây An phen này có lẽ lành ít dữ nhiều. Còn những kẻ trú tại nơi này, kết cục dường như đã định sẵn.

Lương Yên Khang chỉ thoáng nhíu mày, có vẻ y không lường được việc này thì phải. Trần Long nghĩ như vậy đấy.

"Tri huyện, hãy bình tĩnh lại." Y vẫn nhẹ giọng trấn an người khác, còn ánh mắt lại nhìn nơi xa xăm. "Ta vẫn còn việc phải nhờ anh đây."

Điệu bộ bình thản đến kỳ lạ của y khiến Trần Long có chút khó hiểu. Chẳng phải kết giới vỡ rồi ư, cớ sao y lại chẳng phản ứng gì cả...

Đương lúc Trần Long còn mải nghĩ ngợi thì người làng đã đến bên ngoài sân đình. Làng Tây An vốn thưa người, sau bao chuyện thì lại càng vắng vẻ hơn. Có người chết trên núi, có kẻ bị hại ngay trong làng, cũng có những người tự dọa bản thân đến điên dại.

"Bẩm— bẩm quan lớn, dân làng Tây An đến đông đủ cả rồi."

Ông lão trưởng làng cất tiếng thưa, giọng ông run run không rõ do đối diện Lương Yên Khang hay là sợ chuyện ma quỷ trong làng. Phía sau ông là vài đứa trẻ lấm lét mặt mày, cha mẹ chúng càng không khá khẩm hơn bao nhiêu.

"Thay ta sắp xếp chỗ cho họ, tốt nhất là từ bây giờ luôn ở tại nơi này đừng ra ngoài." Quan lớn kinh thành phân phó thêm: "Hương binh cũng ở lại, Linh Cục chúng ta sẽ làm phần còn lại. Tri huyện Cao, anh hãy giúp ta trấn an dân làng đừng để họ hoảng loạn."

"Vậy... vậy ngài thì sao?" Trên mặt Tri huyện Cao hiện rõ sự lo lắng.

"Yên tâm, tin tưởng ta." Lương Yên Khang để lại câu này rồi kéo Trần Long đi cùng người Linh Cục.

...

Chu Quân An đã được sơ cứu, nhiệm vụ canh giữ kết giới mới dựng lại thuộc về Chu Thương. Hắn ta im lặng đứng ở đó, nếu không có lồng ngực phập phồng thì chẳng khác nào một pho tượng đá cả.

Trông thấy Lương Yên Khang tới, Chu Quân An lại gượng dậy đón tiếp y.

"Thượng thư, x... xin lỗi ngài, là lỗi của ta." Chu Quân An cúi đầu, cơ thể nhẹ run lên vì vết thương rỉ máu hai bên cánh tay.

Lương Yên Khang gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Y không cần an ủi Chu Quân An bởi y hiểu rõ cấp dưới của mình, lúc này nên cho cô chút thời gian bình tĩnh lại.

"Đi theo ta nhé." Y nói, vẫn như cũ dắt tay Trần Long như sợ hắn lạc khỏi mình.

Trần Long hiểu lúc này không nên làm trái lời y, hắn nhìn nhìn Chu Quân An rồi ngoan ngoãn đi theo y.

Khác hẳn với đình làng, không gian xung quanh phía cổng cực kỳ âm u, nó khiến bất kỳ ai hiện diện nơi này đều khó thở. Người Linh Cục quả không hổ là dân chuyên, họ đi đi lại lại trong cái bầu không khí ngột ngạt này mà chẳng hề có lấy một cái nhíu mày.

Bước chân Lương Yên Khang dừng lại, y đến bên cạnh Chu Thương rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn ta.

"Làm tốt lắm Chu đương gia, vào trông chừng Quân An đi nào." Bắt được chút bất mãn trong đáy mắt Chu Thương, Lương Yên Khang hơi gằng giọng: "Ngoan nào, nghe lời ta."

Cách y dỗ dành người khác vẫn như thế, quá đỗi tự nhiên quá mức thuần thục khiến Trần Long phải bĩu môi chửi thầm trong bụng. Quả nhiên cái kẻ dám mò vào phòng người khác giữa đêm thì chẳng có gì không dám làm, lại tán tỉnh trai trẻ giữa ban ngày ban mặt.

Không thể cãi lời, Chu Thương đành thu lại linh lực của mình rồi lùi về sau, nhường chỗ cho Lương Yên Khang.

Y vươn tay nắm cằm Trần Long ép hắn cúi xuống, trong ánh mắt đầy kinh ngạc đó mà hôn lên môi hắn. Chỉ hôn nhẹ, không dây dưa không trêu chọc, đơn thuần chạm môi mà thôi.

"Xin chút may mắn từ cậu Long nhé."

Lương Yên Khang không thèm bận tâm xem Trần Long phát điên thế nào. Y bước ra khỏi kết giới, hướng mắt về nơi sương đen đang tụ lại.

Trong màn sương vừa ngưng đọng, một cánh tay người có dấu vết gặm cắn được ném ra. Là tay người, nó đang trong quá trình phân hủy, máu dính trên đó cũng đã xỉ màu. Hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh, đám người Linh Cục dù quen nhìn rồi nhưng vẫn không ít kẻ vừa rùng mình khi thấy cánh tay kia.

Trần Long nghe thấy giọng Lương Yên Khang, y đang lẩm nhẩm gì đó giống như là đọc chú vậy, vừa đọc vừa tiến tới chỗ cánh tay kia rồi nhặt nó lên.

"Thiểm Quang, khai!!"

Ngay khi y dứt lời, hàng loạt tia sáng đến lóa mắt đâm xuyên qua khối sương đen kia và cả cánh tay nham nhở nữa. Ánh sáng xé rách màn sương để lộ một hình thù quái dị như được ghép lại từ vô số xác thịt. Có người có cả động vật, chúng được ghép nối bởi thứ dây leo không rõ tên tuổi.

Liên tiếp là những tiếng gào thét của từng thớ thịt, nhiều âm giọng hòa vào nhau nghe thật quái dị. Cứ mỗi tia sáng xuyên qua là cơ thể đó lại rung lên, những mảng thịt vắp vá lắc lư như thể sắp rơi xuống vậy.

Lương Yên Khang cong khóe môi, y ném ra một tờ bùa màu vàng khác hẳn với loại lúc trước hai anh em Chu gia dùng. Phù chú vừa chạm vào khối thịt kia liền nổ tung, thịt bắn tung tóe khắp nơi rồi cháy rụi thành than. Tiếng thét dừng hẳn, sương mù cũng tan ra.

Trừ Trần Long thì không có ai bất ngờ cả bởi họ đều biết thực lực của Thượng thư nhà họ.

Thanh niên hiện đại như Trần Long lại khác, hắn không giấu nổi sự trầm trồ cùng ngưỡng mộ. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn theo từng bước chân Lương Yên Khang quay trở lại, hoàn toàn quên mất người này vừa nãy đã táy máy tay chân với mình.

"Thứ kia đã bị tiêu diệt rồi, nhờ cậu đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro