Chương 13: "Chúng có thể là bất kỳ ai."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ tà ma kia hoàn toàn không giống như con vượn mà Trần Long nhìn thấy, vậy nên trên núi này không chỉ có mỗi mình nó ư?

Lương Yên Khang vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, thế nhưng bàn tay khẽ rung lên của y chẳng thể nào qua mắt được Trần Long cả. Hắn nắm lấy nó mà xoa nhẹ, không nói thêm lời dư thừa nào.

"Vẫn ổn mà." Một bàn tay khác phủ trên tay Trần Long, kèm theo đó là giọng nói dịu dàng hết mức: "Chúng ta còn phải đánh thêm vài trận đấy."

Trần Long gật đầu: "Thế tôi giúp được gì cho anh?"

"Cậu đã giúp ta rất nhiều rồi, bây giờ chỉ còn việc ấm giường thôi."

Y cười híp mắt, ngữ điệu trêu chọc đó lại không khiến Trần Long an tâm chút nào. Hắn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như lời y nói, linh tính mách bảo hắn phải luôn luôn cảnh giác...

Quả đúng như trực giác của Trần Long, đám sương đen vừa tan đã bị cuốn đi để gộp vào một màn sương khác. Nhiệt độ xung quanh chợt hạ thấp xuống, quanh quẩn nơi sương đen quét qua có thể thấy được cả những giọt sương đang ngưng tụ lại.

Nó giữ một khoảng cách nhất định với Lương Yên Khang, kẻ mà nó cho là nguy hiểm nhất nơi này. Đôi bên chỉ nhìn nhau, không một ai có hành động nào mãi tới khi màn sương kia lại dần tan biến đi.

Lúc bấy giờ Lương Yên Khang mới thở hắt ra một hơi, y quay sang Chu Thương vẫn luôn căng thẳng mà nói: "Chữa thương cho Quân An đi, nơi này có ta rồi."

"Thượng thư, ngài nên chú ý sức khoẻ của bản thân trước." Chu Thương lên tiếng nhắc nhở, nói xong hắn ta cúi chào rồi cũng rời đi.

Trần Long nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Thương, bởi trước đây Chu Quân An cũng đã đề cập đến việc của Thượng thư nhà họ. Chỉ là hắn không hiểu rõ lời sấm truyền kia thật sự là thế nào...

...

Trong cơn mưa bất chợt, người Linh Cục đã dọn dẹp xong mớ hỗn độn quanh làng Tây An.

Chỉ ở trong đình làng nên Trần Long quả thật không biết được tình hình bên ngoài. Hắn cứ ngỡ kết giới dù có yếu ớt thì cũng sẽ ngăn được phần nào yêu tà, nào ngờ rằng ngay sát bên sợi dây đỏ ngăn cách đất người sống đã có không ít dấu chân kì dị lởn vởn.

Hình dáng này nhất định không phải của con người, nó to và dường như có móng vuốt rất dài. Có những nơi dấu chân bị ngăn lại nhưng cũng có nơi kết giới yếu ớt không ngăn nổi, chúng lại đi vào tận giữa làng.

"Cũng may không có người nào gặp nguy..." Trần Long cảm thán.

Lương Yên Khang chậm rãi giải thích: "Không thể không đề phòng đâu, ta nghĩ rằng trong làng bây giờ mới là nơi nguy hiểm nhất đấy."

Trong lúc Trần Long còn đang tự hỏi vì sao thì y đã bồi thêm: "Biết đâu chúng đã trà trộn vào trong chúng ta thì sao, như con cá ma lần trước ấy. Cũng có thể là ta, hoặc là cậu Long, bất kỳ ai cũng dễ dàng trở thành mục tiêu của chúng."

Âm mưu hù dọa của Lương Yên Khang đã thành công, Trần Long rùng mình nổi hết da gà. Hắn chợt nghĩ nếu tà ma nhập vào người tên quan lớn này thì sao nhỉ? Mà có cần phải bị nhập không, y vốn đã rất nguy hiểm rồi cơ mà.

Trên đường trở về đình làng, Lương Yên Khang vừa đi vừa gia cố lại kết giới. Không dùng phù chú như những lần trước, thứ y dùng lại là một chiếc lọ nhỏ chứa đầy những hạt châu đỏ tươi máu. Mỗi lần Lương Yên Khang vung tay, một hạt châu rơi xuống rồi tan biến vào không khí chẳng để lại chút dấu vết nào.

Cứ như thế chiếc lọ của quan trên vơi dần theo con đường về. Trần Long đi bên cạnh vẫn giữ vững nhiệm vụ bảo vệ y dù hắn còn quá nhiều thứ muốn hỏi.

Đúng như lời căn dặn của Lương Yên Khang, những người làng đã được sắp xếp vào ở trong đình làng. Dù rằng khuôn viên đình Tây An lớn hơn hẳn những nơi khác thế nhưng vẫn chẳng đủ để cho tất cả mọi người có thể sinh hoạt thoải mái, vẫn còn không ít người phải dựng chòi cạnh xung quanh các vách tường.

Tri huyện Cao thấy Lương Yên Khang và Trần Long trở lại liền hớn hở ra đón. Anh báo cáo lại cho Lương Yên Khang: "Bẩm ngài, hạ quan đã sắp xếp ổn thỏa cho người dân. Chẳng hay bây giờ cần làm gì tiếp theo?"

"Ngày mai mới có việc cần phải làm, bây giờ Tri huyện Cao nên nghỉ ngơi đi thôi." Y cười đáp.

Chờ cho Tri huyện Cao rời đi, Lương Yên Khang liền ghé bên tai Trần Long thì thầm điều gì đó vô cùng bí mật.

Cách đó không xa, một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn thẳng vào họ, rồi dán chặt vào Trần Long.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro