Chương 14: Đàn tế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì vẫn còn đang là ban ngày nên làng Tây An vẫn được an toàn. Người Linh Cục làm tốt công việc của mình, họ hết chạy tới chạy lui lấy đồ giúp dân làng rồi lại phải kiểm tra kết giới.

"Giờ phải chuẩn bị đồ lễ trước đã, lão chuyển lời đến dân làng chuẩn bị cho ta những thứ này nhé."

Lương Yên Khang ôn tồn liệt kê ra những thứ y cần còn ông lão trưởng làng đang run rẩy lắng nghe. Từ lúc biết thân phận của y đến giờ ông không dám đến gần nữa thì nói chi đến việc nay đứng sát bên nghe căn dặn thế này, vừa căng thẳng vừa lo sợ mình làm phật ý quan trên khiến ông cứ cúi gằm mặt.

Mãi đến khi y hỏi ông đã nhớ hết chưa thì ông mới rụt rè đáp lời: "Bẩm— bẩm ngài, lão đã nhớ kĩ rồi." Nói xong ông cũng chạy biến, chẳng dám nán lại lâu hơn.

Trần Long được dịp cười ngoác cả mồm, hóa ra ngoài hắn vẫn có người sợ Lương Yên Khang đến mức này. Hắn vừa cười vừa nghĩ thầm xem có nên lấy chuyện này trêu lại y hay không thì ngay lập tức đã có một bàn tay thò qua nhéo má hắn, chẳng ai khác ngoài vị quan lớn vừa bị cười nhạo. Y sa sầm mặt mũi, lực tay lại mạnh thêm một chút.

"Nào nào, không có cười anh đâu mà giận." Trần Long trợn mắt nói dối, rồi cố gỡ bàn tay kia ra.

Lương Yên Khang hừ khẽ rồi cũng buông tay, y chỉ hơi giận một chút thôi chứ cũng chẳng muốn làm khó gì ai. Với cái chức vụ to lớn trên người, y biết ai rồi cũng sẽ sợ mình thế nên ngay từ đầu y đã giấu diếm điều này vậy mà cuối cùng vẫn chẳng đâu vào đâu cả.

"Ai thèm giận." Y bỏ lại một câu như thế rồi trở ra sân đình xem người dân đang chuẩn bị đồ lễ.

Phía ngoài sân đình, người làng Tây An vô cùng hăng hái vâng lời quan trên làm việc. Mới đầu nghe tới đồ lễ ai nấy cũng lo lắng bởi làng mình chẳng mấy giàu có, nào có ngờ quan trên chỉ muốn họ đồ xôi rồi làm vài mâm đồ chay, đơn giản đến kỳ lạ.

Trước đây có vài ông thầy cũng được mời về làng, họ yêu cầu nào là thịt thà cá mắm ôi đủ thứ đồ cao sang khiến người ta vừa xót của vừa phải cắn răng đáp ứng. Nói đi cũng phải nói lại giờ mà đòi gà vịt thì cái làng này cũng kiếm đâu ra mà chuẩn bị, đi sang nơi khác mua cũng không thể. Nhìn cái người vừa trở về hôm qua đi, người làng chưa muốn chết đâu.

Lương Yên Khang cũng chỉ nhìn qua rồi lại đi tiếp ra hướng cổng đình, ngoài này cũng đang dựng đàn tế theo như yêu cầu của y.

Trai tráng trong làng không nhiều, phần lớn đều đã đi làm ăn nơi khác chỉ còn lại vài người trẻ mà thôi, cái lần vào núi tìm đứa con nít mất tích cũng chết mất một người. Hiện giờ phụ giúp dựng đàn lễ cũng chỉ có vài người, họ đều nhất nhất nghe theo trưởng làng chỉ huy.

"Ở đây, anh chỉnh lại cho đúng vị trí giúp ta, sang bên trái hai phân." Lương Yên Khang bất ngờ lên tiếng nhắc nhở một người thanh niên, y tiếp lời: "Ừm ừm, chính là chỗ này."

Người thanh niên giật thót mình vội vàng tránh sang một bên, lại va phải Trần Long chẳng biết đứng đó từ bao giờ. Cậu ta lúng túng nhìn sang trưởng làng cầu cứu, bị kẹt giữa hai người này chẳng khác chi lao vào miệng lang sói cả.

Cậu chàng run rẩy lên tiếng hỏi: "Thế... thế này đúng chưa ạ?" Hỏi xong rồi cũng nhanh chân mà tìm đường tránh khỏi hai người kia.

Lương Yên Khang cười cười, đuôi mắt cong lên: "Đúng rồi, cám ơn anh nhé."

Lại là cái kiểu tán tỉnh bằng hành động đây mà, Trần Long thầm nghĩ. Bây giờ cứ hễ y làm gì thì hắn cũng liên tưởng đến việc này cả, cứ như là phản xạ tự nhiên vậy.

Dù thế Trần Long vẫn quay lại xem thử chiếc cọc vừa được thanh niên cắm lại cho đúng vị trí. Hắn chẳng rõ đây là trận đồ gì, chỉ biết xung quanh đàn tế bằng đất vừa đắp được cắm tám cái cọc gỗ và bốn thanh gỗ nhỏ được đính vào xen kẽ. Trần Long thử vận dụng đầu óc của mình để nghĩ xem chúng dùng để làm gì.

"Sao không thử hỏi ta đi, ta giải đáp giúp cậu." Lương Yên Khang híp mắt dụ dỗ. Lúc nào cũng thế, y gần như luôn biết Trần Long nghĩ gì, chẳng khác chi yêu quái biết đọc tâm trí người khác cả.

Trần Long đã không còn bất ngờ nữa, hắn cũng hỏi luôn: "Vậy cái này dùng để làm gì? Anh có chắc nó sẽ hiệu quả không đấy?"

"Cậu Long biết âm binh không?" Thấy Trần Long gật đầu y liền nói tiếng: "Trước khi dùng đến chúng cần phải khao binh, hơn nữa để động binh đao trên đất có chủ thì cần phải xin phép đúng chứ, số đồ lễ bên trong dùng để khao binh lẫn trả lễ cho Thành Hoàng làng đấy."

"Thành Hoàng làng ư?" Trần Long hỏi lại.

Y gật đầu: "Làng nào cũng sẽ có, dù ta không cảm nhận được Thành Hoàng làng Tây An nhưng cũng nên làm đúng thủ tục."

"Làng này không có sao?"

"Có, nhưng hiện tại không thấy sự tồn tại của ngài nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro