Một ngày đi qua thành phố , em thấy điều gì ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đi qua thành phố, em thấy điều gì ?

Em có thấy ngày mưa phùn cùng cái lạnh đầu năm nhỏ từng giọt trên vai áo mình tí tách. Thấy sườn đồi thoai thoải ngày mình buông rơi hồi ức, rồi lăn lóc, mà vỡ vụn trên đại lộ thênh thang. Đôi khi lại rơi vãi ra khoảng không mông lung rồi đọng lại, nắng chưa vơi nhưng hạ đã tàn làm mi mắt em ướt nhòa.

Một vài khoảnh khắc em thấy thanh xuân này thật nhạt nhòa bởi nỗi bận tâm cơm áo cứ đè nặng lên đôi vai, vì sự dửng dưng đến vô cùng của lòng người.

Tháng ngày em lo toan nhiều, nhưng cũng chẳng đi tới đâu.

Và rồi,

Em đã bỏ quên mình bạc màu giữa thành phố. Tình yêu trở thành vô vị, em chẳng còn mảy may đoái hoài đến sự cô đơn vì ngoài kia còn nhiều thứ để em phải đề phòng. Từ một cô gái thuần khiết mộng mơ, giờ đây em trở thành một người đắm chìm trong tính toán. Em không còn hão huyền về yêu thương nữa, ngay cả bây giờ em cũng không còn đủ nhiệt huyết để vun đầy cho những mộng tưởng thời trẻ dại.

Như bông hoa nở rồi đến lúc tàn phai.

Đã bao giờ em muốn được làm chính mình ? Như tháng năm trong trẻo nguyện ý làm tất cả vì tình yêu, hay sẽ đổ lỗi cho nhân thế khiến em bạc màu mà lãng quên những vòng tay, những lần khẽ hờ chạm môi lên đôi gò má ửng hồng.

Phải chăng em đang còn chờ đợi ?

Bởi sâu thẳm trong đôi mắt kia là những mỏi mòn cho những lần ngóng trông. Hệt như nắng chiều vàng chiếu xuyên qua khe cửa, soi rõ tình yêu trong em vơi đi ít nhiều.

Ngày ngày trong thổn thức, em còn lại gì sau những lần mỏi mắt chờ đợi và trông mong?

Ngày ngày với mớ hỗn độn trong góc vọng, em có lại truy cầu một hình bóng có cùng tần số?

@meouismeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro