Chương 21: Tần Việt vào phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kia Tần Việt không thích nói chuyện, vậy nên ngoài ấn tượng ban đầu là vẻ ngoài âm u trầm tính thì hắn còn làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Thế mà trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã trở nên sáng sủa hơn không ít. Tuy vẫn không thích giao tiếp với người khác nhưng lời hắn nói ra đều rất thực tế, dần dần đã có không ít người chịu lắng nghe hắn.

Thế nên khi hắn nói chuyện mọi người đều ngậm miệng lại. Sau khi uống nước thuốc xong, ai cũng bắt đầu có sức sống hơn.

Rất nhanh bọn họ nhận ra tác dụng của nước thuốc này. Thường ngày, cứ đến cỡ buổi chiều là bọn họ đã mệt rã rời. Dù rằng sau khi ăn cơm trưa, bọn họ có thời gian tầm một tuần trà* để nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể tập trung tinh thần nổi.

(*) Một tuần trà: có nghĩa là thời gian để uống một tách trà, ước tính vào khoảng mười đến mười lăm phút hiện nay

Lúc này lại rất khác, không chỉ tinh thần khá tốt mà cả người còn sáng khoái sung sức đến lạ.

"Nước thuốc này có hiệu quả thật tốt."

"Đúng vậy, uống xong tinh thần tốt hơn nhiều rồi."

"Không biết sau này còn có cơ hội uống nữa không nhỉ."

"Chắc là thành chủ vẫn sẽ cho chúng ta uống nữa mà."

Không ít người cảm thấy câu này chí lý, tại vì thành chủ đối xử với bọn họ tốt dữ lắm, có gì tốt cũng muốn đem cho bọn họ.

Tần Việt nghe thế bèn dừng công việc trên tay và nói với vẻ không đồng ý: "Nếu cái này đã tốt như vậy thì chắc chắn là rất khó có được. Chúng ta làm việc không phải là cho thành chủ, việc đào linh thạch là để đổi lấy lương thực cho chúng ta ăn, xây nhà bếp hay nhà xí cũng là để chúng ta dùng. Nhờ thành chủ lén trợ cấp nên chúng ta mới có nước thuốc uống, có thể uống một lần là nên biết ơn rồi, cầu thêm lần sau là có ý gì?"

Gần đây Tần Việt cao lớn hơn, nhìn rất ra dáng trưởng thành. Vậy nên hắn bỗng nói năng nghiêm khắc như thế khiến cho người ta có chút sợ hãi.

Lúc này cũng vậy, hắn nhíu mày nói chuyện với vẻ không vui khiến cho rất nhiều người không dám bàn vấn đề này nữa.

Thực ra mọi người biết hắn nói không hề sai. Từ sau khi đổi thành chủ mới, bọn họ không còn bị đói, trời lạnh cũng có quần áo để mặc, thậm chí ngay cả y quán cũng được xây dựng lên. Tất cả những điều này đều là những việc mà trước kia hầu như mọi người ai cũng không dám mơ tới.

Hơn nữa, những thứ này cũng không phải tự dưng mà có. Cần có linh thạch, cần có yêu thú, cần phải đi trao đổi với Thiên Nguyên Tông.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tất cả linh thạch do bọn họ đào được e là đã đổ hết vào nơi này, bằng không những thứ tốt đẹp này từ đâu mà ra?

Bị Tần Việt nói như vậy, không ít người xấu hổ đỏ mặt.

Cuộc sống bây giờ quá tốt nên bọn họ bắt đầu có suy nghĩ đi vượt quá giới hạn rồi, đúng là tồi tệ thật.

Tạ Ngang vốn đứng cách khá xa để trông coi nhưng tai ông thính nên lời của các phàm nhân ông đều nghe được rất rành mạch.

Thực ra đây cũng không phải chuyện to tát gì, nhận được thứ tốt thì tất nhiên sẽ hy vọng tới lần sau.

Quả thực thành chủ có hơi quá khẳng khái, cho nên có người suy nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ.

Dù cho Tần Việt không lên tiếng thì ông cũng đã chuẩn bị thật xong xui hết chương trình học giáo dục tư tưởng cho mọi người.

Từ khi thành chủ tới nơi này, chẳng những không thu được chút đồ tốt nào vào túi riêng mà còn tặng không cho bọn họ không ít đồ vật, còn mỗi ngày lao tâm lao lực dẫn người ra ngoài săn thú.

Đừng quên thành chủ là một con cá mặn chính hiệu!

Thế nên đối với thành chủ mà nói thì đúng ra nhóm người bọn họ chỉ là liên lụy.

Thành chủ chịu phụ trách bọn họ, chịu đối đãi tốt với bọn họ, là ý tốt của thành chủ.

Nhưng bọn họ không thể nghĩ thiện ý này trở thành lẽ tất nhiên được.

Tạ Ngang đã sống mấy chục năm rồi, không kể đến cái khác, nhưng riêng đạo lý đối nhân xử thế thì ông đã có những lắng đọng cho riêng mình. Thế nên những lời mà hắn nghe được hôm nay, thật ra chưa phải vấn đề gì lớn. Chẳng qua cũng chỉ là thứ ông đã sớm dự đoán trước mà thôi, dập tắt ngay là được.

Thế nhưng thằng nhóc Tần Việt này lại khiến cho mắt ông sáng ngời.

Lời nói thô nhưng lý lẽ không thô. Hắn mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, vậy mà đã có thể nói ra lời như vậy, so với vài lão già sống mấy chục năm còn biết nhìn thấu được mấu chốt hơn.

Chẳng trách được lúc trước thành chủ lại chú ý tới thằng nhóc này.

Tạ Ngang chậm rãi bước tới.

Mọi người nhìn thấy ông lại càng không dám nói nữa.

Tạ Ngang nói: "Nước thuốc này là dùng đan hoàn ngao nấu ra. Đan hoàn này rất quý, chính thành chủ cũng không có nhiều. Nếu không phải vì thành chủ thương xót các ngươi thì đã không đem đồ của mình ra cho cho các ngươi dùng. Ta cũng không biết còn có lần sau hay không nhưng thành chủ cũng không cần các ngươi nhớ ân. Tóm lại mọi người hãy cứ làm tốt công việc của mình, đồng tâm hiệp lực vượt qua mùa đông này, đừng làm thành chủ thất vọng là được."

Ông không nói nặng lời nhưng mọi người nghe được lại hổ thẹn không thôi.

Mỗi người ở đây, tất cả đều không nhịn được bắt đầu suy xét lại ý nghĩ vừa rồi của minh.

Được voi đòi tiên quả thực không tốt.

Tạ Ngang thấy thế cũng không nói thêm gì, mà quanh sang nói với Tần Việt: "Ngươi theo ta lại đây một chút."

Tuy Tần Việt không biết Tạ Ngang tìm mình có chuyện gì nhưng vẫn đi theo ông.

Hai người vừa đi khỏi, những người khác mới đồng loạt thở phào.

Mạnh Đa là người lớn tuổi nhất nhóm người ở đây, lúc nãy khi nói chuyện hắn ta không có tham gia mà vẫn mãi đâm đầu vào làm việc, bấy giờ hắn ta mới ngẩng đầu lên nói: "Đừng suy đông nghĩ tây, không có thành chủ thì chúng ta đã chết đói rồi, mau làm việc đi."

Lời nói của hắn ta còn có trọng lượng hơn cả Tần Việt, thế nên nghe hắn ta vừa nói vậy, tất cả mới hoàn toàn im lặng.

Mạnh Đa thở dài, bây giờ là bọn họ cần thành chủ chứ không phải thành chủ cần bọn họ.

Chỉ mong tất cả mọi người có thể hiểu được điều này.

Thành chủ đối xử tốt với bọn họ bởi vì thành chủ là người tốt, không phải bởi vì bọn họ đặc biệt.

Có lẽ điểm đặc biệt duy nhất của bọn họ chính là tốt số, nhờ đó nên mới gặp được thành chủ.

Tần Việt đi theo Tạ Ngang tới một chỗ khác.

Tạ Ngang không vòng vo, trực tiếp hỏi Tần Việt: "Ngươi có muốn vào phủ Thành chủ không?"

Tần Việt nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mắt sáng lên.

Tới phủ Thành chủ sao? !

Hắn có thể tới phủ Thành chủ ư? !

Tần Việt cảm thấy lời mời này khiến lòng hắn như nở rộ cả mùa xuân nhưng hắn vẫn lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Đúng là hắn muốn tới phủ Thành chủ thật đấy, nhưng hắn có thể làm gì ở đó?

Nếu không vì tới gần hơn nơi ở của thành chủ, hắn tình nguyện ở khu ngoại thành. Ít ra khu ngoại thành không có người để ý đến hắn, buổi tối hắn có thể chuồn ra ngoài săn giết yêu thú.

Tạ Ngang thấy Tần Việt chỉ kích động trong chốc lát đã nhanh chóng ổn định lại, trong lòng lại càng vừa ý hơn.

"Hiện giờ thành chủ muốn đề bạt phàm nhân, cho nên phủ Thành chủ cũng đang trống một số chức vị do phàm nhân đảm nhiệm. Thế nhưng chức vị đó đối với ngươi mà nói lại chẳng khác gì mổ gà dùng dao giết trâu."

Tần Việt nói: "quản gia Tạ cứ nói thẳng đi."

Tần Việt không kiêu ngạo không nịnh nọt, Tạ Ngang càng nhìn càng vừa lòng hơn: "Thành chủ không thích bên cạnh mình có người ngoài nên vẫn luôn không có ai hầu hạ, ta cũng từng đề cử quá không ít người nhưng y đều từ chối. Nhưng thành chủ lại đối xử với ngươi khác với người khác, thậm chí còn chủ động nhắc tới tên ngươi. Thế nên ta tính là nếu ngươi đồng ý thì ta có thể đề cử ngươi vào vị trí đó."

Thực ra Tạ Ngang đã có ý định này từ lâu rồi.

Mấy ngày nay ông đã quan sát một cách cẩn thận, phát hiện ra tuy thành chủ trông có vẻ không có gì là không làm được nhưng trong vấn đề sinh hoạt thường ngày lại rất cần người chăm sóc.

Ví dụ như thành chủ không thích ăn gì cả, đến Tích Cốc Đan cũng phải cực kỳ đói mới ăn một viên.

Thành chủ cũng không thích dọn dẹp, vừa về phòng là nằm yên ở trên giường không nhúc nhích vì sợ làm dơ phòng.

Càng đừng nói tới chuyện ăn mặc hay trang điểm, chỉ có ngày sứ giả Thiên Nguyên Tông tới thành chủ mới thay xiêm y, chứ bình thường đều là thay phiên mặc miết mấy bộ đồ giống nhau y đúc.

Nếu không có ai ở bên chăm sóc cho thành chủ, có thể ngày tháng của y sẽ trôi qua một cách buồn chán tẻ nhạt giống cuộc sống của hòa thượng mất.

Không đúng, ông nghĩ vậy là quá lạc quan rồi, nói không chừng cuộc sống của hòa thượng còn dễ chịu hơn ấy chứ.

Tạ Ngang đã hơn năm mươi tuổi, ông luôn xem Tô Thu Diên giống như nhi tử của mình, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc y cho được.

Nhưng ông cũng già rồi, nói năng cũng không hài hước gì, lại mang thân phận quản gia nên mỗi lần nói chuyện cùng thành chủ chỉ có thể nói mấy chủ đề đứng đắn. Ông không thể nào kể mấy chuyện vui vui để chọc cười thành chủ, càng không thể mềm giọng tâm sự và làm nũng với thành chủ. Thật sự là ông không có năng lực giúp thành chủ cải thiện sinh hoạt.

Vì thế Tạ Ngang muốn tìm người trẻ tuổi, tư tưởng đúng đắn ở bên hầu hạ cho thành chủ. Như vậy thì thời gian dài, dần dà rồi tâm trạng của thành chủ sẽ tốt hơn, sẽ thường xuyên cười hơn.

Đáng tiếc, các tu sĩ khác ở phủ Thành chủ đã bị thành chủ các nhiệm kì trước tra tấn quá nhiều làn, tuy bên ngoài vẫn đứng đắn nghiêm túc nhưng lá gan rất nhỏ. Đừng nói tới chuyện chọc cười, bọn họ có thể bình tĩnh nói chuyện cùng thành chủ đã là tốt lắm rồi.

Tạ Ngang hết cách, chỉ có thể tìm ở bên ngoài.

Thế là ông nhắm được Tần Việt. Hết cả cái thành Thanh Châu lớn này, chỉ có mỗi Tần Việt là trông có vẻ không sợ thành chủ, rốt cuộc hắn là người dám đứng trước mặt mọi người xin thành chủ dừng bước cơ mà.

Có điều là gan dạ thì tốt thật đấy, nhưng trung thành mới càng quan trọng hơn. Tạ Ngang đã quan sát mấy ngày nay, cộng với hôm nay nghe được Tần Việt nói như vậy nên ông mới quyết tâm cho hắn một cơ hội.

Trong giây phút này đây, Tần Việt cảm thấy trái tim mình như đang nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn liếm đôi môi đã hơi khô của mình, nói: "Ý của quản gia Tạ là muốn ta làm người hầu hạ bên cạnh thành chủ sao?"

Tạ Ngang gật đầu: "Nếu như ngươi đồng ý, đợi lát nữa ta về phủ sẽ nói với thành chủ."

Tần Việt nghe đến đây là đã quên ráo trọi hết mấy chuyện tu luyện rồi săn thú linh tinh.

Cơ hội mà hắn trông mong bấy lâu nay lại xuất hiện dễ như trở bàn tay.

Tần Việt không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn nhéo tay, cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng: "Ta đồng ý, xin quản gia Tạ giúp ta, ta muốn được hầu hạ thành chủ thật tốt!"

Tạ Ngang thấy thế cũng cười, vỗ vai Tần Việt vai nói: "Nói là hầu hạ nhưng nếu chuyện này mà thành thì ở phủ Thành chủ này, ngươi cũng giống như một nửa thiếu gia rồi, không cần tự coi nhẹ mình như vậy."

Đây là viên thuốc an thần mà Tạ Ngang đưa cho Tần Việt.

Dù gì Tần Việt vẫn còn trẻ, hay suy nghĩ nhiều, vậy nên có những chuyện Tạ Ngang muốn nói cho rõ ràng.

Tần Việt chẳng thèm để ý tới việc đãi ngộ một chút nào, trong lòng hắn giờ đây chỉ ngập tràn suy nghĩ muốn tới gần thành chủ.

Cơ hội này hắn nhất định phải bắt lấy.

Sau khi Tạ Ngang có được lời đồng ý của Tần Việt bèn vội vàng trở về phủ Thành chủ.

Chuyện này ông còn phải về nói lại thật kỹ với thành chủ, không thể hấp tấp được.

Bấy giờ Tô Thu Diên cũng mới vừa săn thú về. Hôm nay bọn họ gặp hơn hai mươi con yêu thú, y vội vàng cứu người nên không được nghỉ ngơi, thật sự đã mệt lả. Cả người y không nhúc nhích nằm ì trên giường, tản ra loại hơi thở cá mặn sắp vĩnh biệt cõi đời.

Nhưng y vẫn chưa ngủ được vì chưa tắm gội thay quần áo.

Nhưng y không đứng dậy nổi nữa.

Đúng lúc này, Tạ Ngang lại xin được gặp.

Tô Thu Diên hít một hơi thật sâu rồi mới phát ra tiếng nói yếu ớt: "Vào đi".

Tạ Ngang bước vào đã thấy thành chủ đang nằm bẹp dí ở trên giường, nhưng ông vẫn rất bình tĩnh bởi vì đây không phải lần đầu tiên ông trông thấy cảnh này. Từ lúc bắt đầu săn thú đến nay, dường như mỗi ngày thành chủ đều trong bộ dạng này.

Thế nên trời xui đất khiến thế nào mà ông không cần thầy dạy cũng tự hiểu ra "cá mặn" có nghĩa là gì.

Và làm thế nào để con cá mặn này thức tỉnh lại, Tạ Ngang cũng đã tự tìm ra kinh nghiệm cho riêng mình.

Ông nhanh chóng đi lên rót một chén nước, sau đó nâng thành chủ ngồi dậy, cầm đệm mềm lót ở phía sau thành chủ rồi đem ly nước đưa tới bên miệng y.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi thành chủ uống nước xong sẽ cảm thấy đỡ hơn.

Quả nhiên sau khi uống một ngụm trà mát lạnh, Tô Thu Diên cuối cùng cũng có sức để ngồi lên giữ hình tượng.

Y hỏi Tạ Ngang: "Có chuyện gì sao?"

Tạ Ngang nói: "Mỗi ngày thành chủ đều phải mệt nhọc như vậy, thuộc hạ cảm thấy hổ thẹn. Chi bằng ta tìm một người tới hầu hạ bên cạnh thành chủ?"

Chuyện này Tạ Ngang đã từng đề cập đến rất nhiều lần nhưng Tô Thu Diên đều bác bỏ, vậy nên lúc này y vẫn có quán tính nói từ chối.

Nhưng không chờ y lên tiếng, Tạ Ngang lại nói tiếp: "Ta biết thành chủ không thích có người hầu hạ. Nhưng giờ mỗi ngày ngài đều phải dẫn đội săn thú ra ngoài thành săn thú. Sau khi quay về, nếu không có người hầu hạ thì làm gì cũng đều không tiện."

Những lời này ông nói nhiều đến nỗi Tô Thu Diên đã nhớ như in.

Ngày thường thì không sao, nhưng là gần đây đúng là y rất mệt.

Y là loại cá mặn mà mỗi ngày chỉ cần hoạt động khoảng hai ba canh giờ là hết sạch pin, cường độ công việc liên tục như vậy thật sự khiến y mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần.

Nhưng tìm người hầu hạ sao?

Kiếp trước y không có điều kiện để có, kiếp này cũng không có thói quen đó.

Tạ Ngang thấy y không từ chối ngay thì biết là y đã bị lung lay, bèn vội nói: "Thực ra nếu không tìm được người thích hợp, thuộc hạ cũng không nói chuyện này với thành chủ chuyện."

Tô Thu Diên hỏi lại theo phản xạ tự nhiên: "Ngươi nhìn trúng ai rồi?"

Tạ Ngang nói: "Người này ngài cũng biết, là Tần Việt ở ngoại thành."

Cái tên "Tần Việt" này đối với Tô Thu Diên mà nói đã để lại ấn tượng rất sâu.

Sau khi y tới thành Thanh Châu, người đầu tiên cứu được chính là Tần Việt.

Từ đó về sau, có vẻ như Tần Việt thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của y.

Nhưng trông Tần Việt có vẻ không phải dạng người tình nguyện ở bên cạnh hầu hạ cho ai.

Tô Thu Diên hỏi Tạ Ngang: "Ngươi nhắm trúng Tần Việt sao? Ý của hắn thế nào?"

Tạ Ngang nói: "Thuộc hạ hỏi qua hắn rồi, hắn rất sẵn lòng tới phủ Thành chủ."

Ngay sau đó Tạ Ngang đem chuyện hôm nay gặp Tần Việt kể cho thành chủ.

Ông không hề thêm mắm thêm muối, chỉ đơn giản là thuật lại lời của Tần Việt: "Ta thấy hắn rất quan tâm đến ngài, tuy rằng tuổi chưa lớn nhưng cách hành xử rất trưởng thành và hào phóng. Nếu bồi dưỡng hắn thật tốt, nói không chừng về sau còn có thể trở thành cánh tay đắc lực cho ngài."

Vì để gia tăng tính thuyết phục, Tạ Ngang lại nói: "Nếu hắn có thể tới phủ Thành chủ, tuy nói là hầu hạ nhưng chỉ cần đi theo thành chủ thì hắn cũng có thể học được không ít, đọc sách biết chữ là không cần bàn, mà thậm chí còn có cơ hội bước vào tiên đạo. Dù cho hắn không thể tu luyện đi nữa nhưng về sau cũng có thể phấn đấu tìm một công việc tốt ở thành Thanh Châu này, không đến nỗi phí cả đời ở khu vực khai thác mỏ."

Sau khi Tô Thu Diên nghe kể những việc xảy ra ngày hôm nay, y im lặng một lúc lâu.

Thực ra y nào phải kẻ khờ. Nói gì thì nói, kiếp trước y đã bước ra xã hội làm việc nhiều năm như, sao lại không hiểu cái gì là được voi đòi tiên. Tuy rằng chuyện ngày hôm nay không tính là gì, nhân chi thường tình mà thôi. Nhưng làm một người cầm quyền, ân và uy phải cùng đi song song với nhau mới là cách làm đúng đắn nhất. Nếu chỉ biết cho mãi, ngược lại sẽ khiến người ta không quý trọng.

Nhưng y đã không còn sống được bao lâu, vậy nên những việc này cũng chẳng quan trọng lắm.

Người dân ở thành Thanh Châu đều rất đáng thương, cái nào y có thể giúp thì sẽ giúp một ít.

Cho nên y thật sự không nghĩ tới Tần Việt sẽ nói được những câu như vậy.

Chỉ là nếu không có câu nói cuối cùng của Tạ Ngang, e rằng y vẫn sẽ không cẩn thận suy xét về đề nghị này của ông.

Bởi vì y thật sự không cần người hầu hạ.

Nhưng nếu chuyện này có thể cho Tần Việt một cơ hội, vậy thì......

Đột nhiên Tô Thu Diên lại nghĩ tới ánh mắt của Tần Việt vào lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Dù là khi đó Tần Việt bị trọng thương, trong ánh mắt của hắn đầy sự cảnh giác, nhưng y lại thật sự thực thích ánh mắt như thế.

Mới mẻ, sinh động, tràn ngập ý chí muốn được sống.

Thành Thanh Châu này có nhiều người đến thế, vậy mà y chỉ thấy được mỗi Tần Việt là có được đôi mắt bừng bừng sức sống.

"Được rồi." Tô Thu Diên rũ mắt, "Mang hắn vào phủ Thành chủ, tìm phòng cho hắn ở. Cứ để hắn đi theo ta bình thường thôi, không cần phải hầu hạ."

Tạ Ngang nghe vậy thì vui như mở hội.

Không ngờ ông lại có thể thuyết phục thành chủ.

Xem ra thành chủ rất coi trọng tên nhóc Tần Việt kia.

Ông đã nhìn ra được, đến khi thành chủ nghe được mấy lời nói khúc cuối của ông thì nét mặt thành chủ mới có vẻ dao động.

Vậy nên thành chủ chấp nhận đề nghị của ông là vì ngài muốn cho Tần Việt một cơ hội.

Về phần Tần Việt có thể làm thành chủ tiếp nhận hắn hay không còn phải xem bản lĩnh của Tần Việt như thế nào.

Tối đền, Tạ Ngang sai người đi đón Tần Việt.

Khó khăn lắm thành chủ mới đồng ý , ông phải mau mau đưa người vào. Bằng không lỡ ngày mai thành chủ nhớ lại lại đổi qua không đồng ý thì biết làm sao bây giờ?

Thế là Tần Việt bị dẫn vào phủ Thành chủ trong tình trạng chưa hiểu mô tê gì.

Thậm chí đến cái rương của hắn cũng là có người giúp hắn đem vào.

Đó là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, tuổi tác cách hắn không nhiều lắm, nhìn mặt trông rất nghiêm túc, tên là Vạn Kiệt. Hắn ta là người tạm thời được phân tới dẫn đường cho hắn.

"Sau này ngươi có chuyện gì không rõ có thể hỏi ta."

Vạn Kiệt nói xong bèn đem đồ vật trong phòng thu vào trong túi trữ vật*: "Đi thôi, đừng để quản gia Tạ chờ chúng ta."

(*) Túi trữ vật: loại túi do các luyện khí sư chế tạo, có không gian ba chiều như túi thần kì của Doraemon và chỉ tu sĩ mới dùng được.

Động tĩnh của hai người không nhỏ, lúc này lại là giờ mọi người nghỉ ngơi nên có không ít người đều nhìn thấy bọn họ.

"Vào phủ Thành chủ."

"Đi theo bên cạnh thành chủ."

Vạn Kiệt nói ra hai câu này giống như là ném một cục đá vào trong nước, bắn lên những bọt nước làm cho người ở ngoại thành choáng váng.

Phải đợi hồi lâu bọn họ dần mới hiểu ra, như vậy là Tần Việt sắp được vào phủ Thành chủ rồi ư?!

Đến Lưu Thải - người có quan hệ tốt nhất với Tần Việt cũng đờ ra.

Nàng không dám đi lại hỏi, chỉ dám đứng thẫn thờ ở trước cửa nhà.

Cuối cùng vẫn là Tần Việt chủ động qua chào tạm biệt với nàng.

"Ngươi, ngươi sắp vào chủ thành chủ phủ ư?" Lưu Thải mãi tìm lại được giọng nói của mình.

Tần Việt gật đầu.

Bởi vì do trời tối nên mọi người không nhìn thấy mặt hắn đang đỏ ửng lên.

Hắn cũng không ngờ rằng bản thân mình có thể vào được phủ Thành chủ nhanh đến thế. Dù sao hôm nay hắn đã nghe quản gia nói là thành chủ đã từng từ chối vài người rồi.

Vậy mà thành chủ lại đồng ý tuyển hắn.

Là vì hắn đặc biệt hơn những người khác sao?

Một khi trong đầu đã xuất hiện suy nghĩ này thì nó sẽ giống như là cỏ dại, sẽ sinh trưởng ngày một lớn.

Thế nên lúc này đây, Tần Việt hiếm khi mất lý trí, đầu óc hắn bắt đầu suy nghĩ những thứ chính hắn cũng không kiểm soát được.

Ngay cả Vạn Kiệt đã dẫn hắn đến phủ Thành chủ như thế nào, hắn cũng không nhớ rõ.

Mãi tới khi nghe được tiếng cửa mở, hắn mới chợt tỉnh táo lại.

Ma Tôn cũng trầm mặc theo.

Hắn ta thật sự không ngờ tới, đời này "chính mình" lại có được loại đãi ngộ này.

Nếu chỉ là được vị thành chủ kia cứu một lần thì thôi, vậy mà bây giờ lại được vào cả phủ Thành chủ. Tuy nói là người hầu hạ nhưng ai cũng biết, việc thế này ở thành Thanh Châu không khác chim sẻ biến thành phượng hoàng là bao.

Tần Việt đi theo Vạn Kiệt, từ ngoại viện đi thẳng vào nội viện.

"Thường ngày vào giờ này thành chủ đều đi điều khiển trận pháp, khoảng mười lăm phút nữa sẽ xong. Ta dẫn ngươi về phòng, trước tiên hãy mang đồ vật sắp xếp lại đã rồi đi tìm thành chủ sau."

Mỗi bước đi của Tần Việt đều vui sướng như đang bay.

Vạn Kiệt thấy hắn như thế, còn tưởng là hắn kinh ngạc vì cảnh đẹp ở phủ Thành chủ nên cũng không thấy có gì lạ.

Nhưng hắn ta đâu biết rằng, trong lòng Tần Việt chỉ có một suy nghĩ.

Hắn càng ngày càng tới gần thành chủ.

Tuy rằng hôm nay Tô Thu Diên mệt, giống như những học sinh đáng thương vừa học tập thêm lớp buổi tối trong trường xong lại phải làm bài tập về nhà, nhưng y vẫn phải nghiêm túc hoàn thành "lớp học tối" của mình —— bảo đảm trận pháp ngoài thành vẫn thuận lợi vận chuyển.

Thế nên khi gặp mặt, thứ Tần Việt nhìn thấy là bộ dáng mệt mỏi của y.

Kích động và hưng phấn của Tần Việt giống như thủy triều rút, biến mất sạch sẽ chỉ trong chớp mắt.

Theo bản năng, hắn tiến lên một bước muốn đỡ lấy Tô Thu Diên, nhưng vừa mới bước một bước thì Tô Thu Diên quay sang nhìn hắn.

"Ngươi đến rồi."

Tiếng Tô Thu Diên rất nhỏ, hào quang của trận pháp ánh vào đôi mắt của y, như là ánh sao đang liên tục nhấp nháy giữa bầu trời đêm.

Giờ khắc này, Tần Việt nghe được tiếng tim mình đập.

Thình thịch, thình thịch. thình thịch.

Từng tiếng từng tiếng như vang vọng ở hai bên tai hắn.

Thấy hắn không nói gì, Tô Thu Diên lại nói tiếp: "Đi theo ta."

Tần Việt lấy lại tỉnh táo, lập tức bước lên nói: "Thành chủ, để ta đỡ ngài đi."

Gần đây hắn tu luyện không tồi, mỗi ngày đều có thịt yêu thú ăn, cho nên người đã cao lên không ít. Cùng lắm không đến một tháng nữa là hắn sẽ cao ngang với Tô Thu Diên.

Đến lúc đó hắn đứng cạnh Tô Thu Diên sẽ không còn như tiểu đệ đệ nữa.

Thấy hắn chủ động như vậy, Tạ Ngang không nhịn được tán thưởng trong lòng.

Chủ động vậy mới tốt chứ.

Còn như tên đồ đệ Vạn Kiệt của ông là vô phương ở bên cạnh thành chủ rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Ngang lại nhìn thoáng qua Vạn Kiệt.

Không ngoài dự đoán. biểu cảm trên mặt Vạn Kiệt rất đặc sắc, phảng phất muốn nói với Tần Việt sao ngươi dám làm như vậy

Thực tế chứng minh Tần Việt dám.

Hắn không nói suông, thậm chí còn trực tiếp duỗi tay đỡ lấy thành chủ một cách thật cận thận.

Tuy rằng các ngón tay của hắn đều run rẩy nhưng không ai nhìn thấy điều đó cả.

Mọi người chỉ nhìn thấy sự to gan của hắn.

Ngay cả Tạ Ngang cũng phải mở to hai mắt nhìn.

Trong khi đó Tô Thu Diên lại không có phản ứng gì, y vốn định từ chối Tần Việt nhưng Tần Việt đã đỡ lấy y trước, có từ chối thì cũng đã chậm, vậy cứ để hắn đỡ đi.

Ai bảo y là một người tùy tiện như vậy chứ.

Tô Thu Diên không nói gì, mặc cho Tần Việt đỡ y đi.

Đi mãi một hồi y đã dồn hơn phân nửa trọng lượng cơ thể mình đè ở trên người Tần Việt.

Y cũng không phải cố ý mà vì y thật sự mệt rã rời. Hàn khí trong cơ thể lại thô bạo va chạm như muốn thoát ra. Nếu như bây giờ không có ai bên cạnh thì nói không chừng y đã tìm một chỗ ngồi xuống rồi.

Thường ngày y muốn giữ mặt mũi của một vị thành chủ nên đương nhiên không thể yếu đuối, nhưng vào lúc này thì hẳn là không sao đâu.

Dù sao cũng đã được đỡ rồi, tiết kiệm sức lực một chút vậy.

Tần Việt cảm nhận được sự thay đổi của Tô Thu Diên, hắn đau lòng nhưng cũng hưng phấn. Đau lòng vì thành chủ, hưng phấn vì bản thân cuối cùng cũng được tới gần thành chủ rồi. Hai loại tâm trạng này chạy toán loạn khắp nơi trong lồng ngực hắn, làm cho hắn căng thẳng thần kinh, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Nhưng con đường này quá ngắn.

Tần Việt chỉ cảm thấy không mất bao lâu bọn họ đã đến Thanh Trúc Uyển.

"Tới đây là được rồi." Tô Thu Diên ngừng lại.

Y nhìn về phía Tần Việt: "Hôm nay cảm ơn ngươi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."

Tuy rằng Tần Việt rất muốn tiếp tục vào phòng chăm sóc thành chủ, nhưng hắn phải nghe lời nên đành gật đầu nói: "Vâng, vậy thành chủ nghỉ ngơi."

Mãi đến khi Tô Thu Diên chậm rãi bước vào trong, Tần Việt mới dời đi ánh nhìn.

Tạ Ngang ở bên cạnh không nhịn được nói: "Mắt ta quả đúng chuẩn!"

Lúc trước bọn họ nào dám đỡ lấy thành chủ.

Không ngờ thằng nhóc này vậy mà lại làm được, thành chủ cũng không mắng hắn.

Tuy rằng ông cảm thấy Tần Việt lỗ mãng, nhưng lại mang được kết quả tốt nên ông quyết định tạm thời sẽ không can thiệp.

Ôn nào ngờ được, ngay bây giờ trong lòng Tần Việt lại đang chửi thầm ông.

Mỗi ngày thành chủ đều ra khỏi thành săn thú, mỗi ngày đều yêu cầu điều khiển trận pháp. Từ những điều này, hắn có thể chắc chắn rằng chuyện ngày hôm nay không phải trường hợp đặc biệt.

Vậy mà ở đây nhiều có người như vậy lại không một ai nhận ra thành chủ cần người đỡ.

Quả nhiên, các tu sĩ đều là phế vật không sót một ai.

Tất nhiên là các phàm nhân cũng không khác gì, chỉ biết gây thêm phiền phức cho thành chủ.

Vì thế nên hắn nhất định phải chăm sóc thành chủ thật tốt mới được.

Có điều là tính thì tính như thế nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, chỉ có mỗi buổi tối là hắn mới có điều kiện để thực hiện.

Bởi vì thời gian khác thành chủ không có trong phủ, còn hắn thì bị Tạ Ngang bắt đi học.

"Nếu ngươi muốn đi theo thành chủ, sau này phải giúp đỡ thành chủ xử lý một ít việc. Vấn đề biết đọc biết viết là rất cần thiết. Vậy nên gần đây ngươi sẽ phải vất vả đấy, nỗ lực nhiều một chút, mau đọc xong quyển sách này đi."

Tạ Ngang tìm Vạn Kiệt dạy hắn, những gì hắn được học đều là những thứ có thể vận dụng vào thực tế.

Từ trước, Tần Việt đã luôn tự ti vì mình không biết viết chữ hay đọc sách gì cả , giờ phút lại có được cơ hội như thế. Hắn giống như bọt biển vậy, nhanh chóng hấp thu hết những điều mới.

Chỉ qua mấy ngày là hắn đã quen với cuộc sống ở phủ Thành chủ.

Ban ngày học tập, buổi tối trò chuyện cùng thành chủ một chút, đỡ thành chủ về phòng, sau đó lại lén tu luyện một mình.

Chỉ là ở phủ Thành chủ không tiện lắm, hắn không có cách nào chuồn ra ngoài săn yêu thú.

Vừa không có linh lực từ thịt yêu thú, lại cách xa mạch khoáng - nơi có linh lực tốc độ tu luyện của hắn dần chậm lại.

Tuy Tần Việt đã thuận lợi tiến vào Luyện Khí tầng bốn nhưng hắn vẫn lo lắng.

Trong khi đó những người khác lại không như hắn, bọn họ chẳng có chút ưu phiền nào.

Bởi vì nhà bếp và nhà xí cuối cùng cũng sửa xong rồi.

Kiến trúc khác hoàn toàn với phòng ở của bọn họ.

nhà bếp không chỉ có ống khói mà còn có rất nhiều cửa sổ, mỗi một cái cửa sổ đều rất lớn. Vì xung quanh không có thứ khác che đậy nên nơi này rất đầy đủ ánh sáng.

Vừa đi vào, trung tâm là ba mươi cái bệ bếp liền ở kề nhau, ba mươi người dùng một lúc cũng không phải sợ bị kẹt bếp.

Mà xung quanh bốn phía của bệ bếp đều đặt một cái lu cao khoảng nửa người, tính hết tổng cộng có tám, bên trong mỗi cái đều có nước. Trong đó bốn cái là dùng để chứa nước uống, bốn cái còn lại là để phòng trường hợp khẩn cấp.

Ngoài những cái đó ra, cạnh cửa sổ còn có một cái bàn, tổng cộng có bốn cái. Mỗi cái đều dài ít nhất mười mấy mét, từng cái ghế riêng lẻ được đặt trước bàn, có thể ngồi được kha khá người

Đám người Lưu Thải vừa kinh ngạc nhìn nhà bếp đầy rộng rãi trước mắt vừa cảm thán .

Nàng càng nhìn càng thấy vui mừng : "Vào mùa đông, nếu trời quá lạnh chắc là có thể ở lại chỗ này nhỉ?"

nhà bếp thật sự rất lớn, dù cho mọi người có ngồi đầy cả bàn đến chỗ bệ bếp cũng chen đầy, thì vẫn có thể tìm được dể chỗ đặt ghế dựa.

Những người khác cũng thấy tán đồng bèn nói: "Chỗ này mùa đông chắc chắn ấm áp, đợi đến lúc đó ban ngày rảnh rỗi thì có thể tới đây ngồi."

Mỗi con phố có hai nhà bếp, toàn bộ người của mỗi phố chen vào cũng không vấn đề gì.

Thậm chí có người còn đang dự tính thử xem buổi tối có thể tới chỗ này ngủ được không.

Nhưng lúc này, tu sĩ ở phủ Thành chủ lại nhắc nhở bọn họ: "Thành chủ nói bởi vì hỏa bếp quá nhiều, tuy rằng có ống khói nhưng vẫn phải mở cửa sổ. Mùa đông các ngươi ở chỗ này thì có thể mở he hé cũng được, nhưng vẫn phải mở ra, nhất định phải nhớ kỹ đấy."

Mọi người gật đầu, dù cho mở cửa sổ đi nữa nhưng chỗ này đốt lửa nhiều như vậy, có thế nào cũng ấm áp hơn trong phòng.

Tham quan xong nhà bếp, mọi người lại đi tới nhà xí.

Nhà xí chưa có ai dùng, nhìn sơ rất sạch sẽ. Mỗi bên trái phải có một phòng, mỗi phòng sẽ được ngăn bởi một bức tường mỏng, như vậy không ai nhìn thấy ai, sẽ không thấy xấu hổ.

Chỉ là tuy phía dưới có ống dẫn chất thải nhưng vẫn cần dọn vệ sinh mỗi ngày .

"Mỗi khu phố đều phải tuyển ra một tổ trưởng và một tổ phó phụ trách giải quyết các việc từ lớn đến nhỏ xảy ra trong khu phố của mình, bao gồm cả sử dụng nhà bếp, dọn vệ sinh nhà xí và trên đường phố. Nói tóm lại, mọi công việc đều nhằm phục vụ cho người dân của khu phố đó. Các ngươi tự bàn bạc với nhau rồi ngày mai báo tên cho ta hay."

"Từ hôm nay, cả nhà bếp và nhà xí đều dùng được rồi, Mỗi người sử dụng kĩ kĩ một chút, hiện giờ trời cũng lạnh, nếu làm hư hao gì là sửa rất cực."

Các tu sĩ phủ Thành chủ dặn dò mọi người vài câu xong rồi mới rời đi.

Lời hắn ta nói làm tất cả mọi người kích động.

"Tổ trưởng và tổ phó nghĩa là sao? Có phải giống mấy chức như bộ trưởng hay quản sự gì đó không vậy?"

"Sau này mỗi khu phố đều tổ trưởng tổ phó như thế, có phải mọi chuyện đều sẽ tiện hơn không?"

"Chi bằng chúng ta gom lại bàn với nhau xem tuyển như nào đi? Không phải nói ngày mai phải nộp đơn báo tên ứng cử sao?"

Không ít người đều cảm thấy hứng thú với chức tổ trưởng khu phố . Tuy rằng nghe nói là phải vì mọi người phục vụ, nhất định có rất nhiều chuyện phiền phức cần giải quyết, nhưng nếu thật sự được chọn làm thì bọn họ có thể khoác lác nguyên một năm luôn đấy!

Giống như người đảm nhiệm chức phó tổ trưởng ở khu vực khai thác mỏ kia vậy, cũng không có quyền lợi gì đâu nhưng mỗi lần gặp mặt là mọi người đều tự giác kính trọng ba phần như một lẽ đương nhiên. .

Vì thế người ở ba khu phố đều gom lại với nhau, mỗi khu kêu gọi người của mình đến tham gia hội nghị lần đầu tiên của khu phố.

Rất nhanh, kết quả của hội nghị đã có. Hôm sau danh sách ba tổ trưởng và ba tổ phó khu phố đã có ở trên bàn của Tô Thu Diên.

Người phụ trách thống kê lại là Vạn Kiệt và Tần Việt.

Hiện tại Tần Việt đã nhận biết được không ít mặt chữ, quả thực là hắn đã học tập rất chăm chỉ, hơn nữa đầu óc thông minh, ngay cả Tạ Ngang cũng cảm thấy hắn là viên ngọc thô đang chờ mài dũa. Mới chỉ qua mười ngày mà ông đã sắp xếp cho hắn vào trong thư phòng.

Vừa đúng lúc, hôm nay các tu sĩ xin nghỉ phép nên Tô Thu Diên cũng rảnh rỗi bèn tới thư phòng xử lý công việc .

Tạ Ngang báo cáo xong tình hình gần đây ở khu vực khai thác mỏ, đem tư liệu đã thống kê lại từ trước đưa cho Tô Thu Diên.

Tô Thu Diên chỉ thấy có sáu cái tên, ai cũng không quen biết nên đành nói thẳng: "Sắp xếp cho họ một ngày nghỉ ngơi, sẵn đó mở một cuộc họp cho họ. Chủ yếu cần giảng cho họ hiểu tổ trưởng và tổ phó khu phố cần phải làm gì."

Trước kia, tuy rằng nói quyền quản lý các phàm nhân thuộc về phủ Thành chủ, nhưng thực tế vẫn luôn do các quản sự ở khu vực khai thác mỏ quản lý thay. phủ Thành chủ muốn biết thông tin gì, hơn phân nửa là đều phải thông qua khu vực khai thác mỏ.

Hiện giờ đã có tổ trưởng tổ phó khu phố, có chuyện gì có thể thông qua bọn họ.

Ví dụ như các vấn đề linh tinh như nhận hàng hóa, bây giờ không cần phủ Thành chủ phải bận rộn trước sau nữa, chỉ cần đem danh sách và hàng hóa giao cho hai vị tổ trưởng tổ phó để bọn họ tự đi phát là được.

Hơn nữa mùa đông cũng sắp tới rồi, Tô Thu Diên nghĩ là phải tận dụng thời gian này cải thiện lại một chút vấn đề trong thành, lượng công việc cần làm không phải ít, có chức vụ mới này cũng tiện hơn một chút.

Có Tô Thu Diên lên tiếng, sáu cá nhân này đã được sắp vào danh sách nghỉ phép đợt một.

Nhưng bọn họ lại chỉ được nghỉ phép nửa ngày, vì sáng sớm hôm sau bọn họ phải tới phủ Thành chủ mở cuộc họp.

Lần này người chủ trì hội nghị không phải Tô Thu Diên mà là Tạ Ngang.

Gần đây, Tô Thu Diên quá mệt mỏi, thật sự không còn dư sức để làm gì cả nên hiện giờ còn đang nghỉ ngơi.

Mọi người không thấy thành chủ thì có chút thất vọng. Dù gì một trong những Động lực thúc đẩy bọn họ cạnh tranh chức tổ trưởng tổ phó này chính là được đối mặt nói chuyện với thành chủ.

Loại tâm lý theo đuổi thần tượng này, Tạ Ngang có thể hiểu được.

Suy cho cùng toàn dân ở thành Thanh Châu đều là người hâm mộ trung thành của thành chủ.

Trong lúc sáu tổ trưởng và tổ phó mở họp thì một bên khác, mấy chục phàm nhân đang chào đón kỳ nghỉ lần đầu tiên trong đời mình.

Sáng sớm Lưu Thải đã thức dậy , nàng có thói quen rời giường từ tờ mờ sáng. Dù cho không xuống quặng, nàng cũng không ngủ tiếp được.

Tiểu Thạch Đầu cũng mở mắt, nhìn nàng với vẻ mặt mờ mịt, có vẻ như nhóc đang muốn hỏi nàng vì sao còn ở trên giường.

Lưu Thải ôm lấy nhi tử, hôn lên mặt con rồi xoay người bước xuống giường, lấy khoai lang đỏ còn dư từ ngày hôm qua ra, kế đó đi thẳng tới nhà bếp.

Hôm nay khu phố của bọn họ không có mấy người được nghỉ phép nên vẫn còn bệ bếp trống. Lưu Thải làm nóng lại khoai lang đỏ, đun một nồi nước, đến lúc về thì thấy Tiểu Thạch Đầu đang vụng về mặc quần áo vào.

Đây là một bộ quần áo màu xanh da trời, là chính nàng dùng vải vóc được nhận lần trước để may. Vì vải thuộc loại tốt nên mặc vào mấy ngày này cũng không bị lạnh.

Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu không muốn ăn cơm, nhóc kẹp hai chân, nói nhỏ: "Con muốn đi tiểu."

Vì thế Lưu Thải ôm nhi tử chạy nhanh tới nhà xí.

Hôm qua nhà xí đã được rửa sạch, nên không bẩn. Hơn nữa người ở phủ Thành chủ đem tới đây một ít huân hương nên cũng không có nặng mùi.

Tiểu Thạch Đầu ngồi xổm một lát để giải quyết bầu tâm sự, sau đó ngoan ngoãn đi ra cái lu nước bên cạnh múc nước rửa tay.

Lu nước này cũng là do tu sĩ ở phủ Thành chủ làm và đặt ở đây, mục đích là để rửa tay sau khi đi nhà xí xong.

Đối với mệnh lệnh của phủ Thành chủ, mọi người đều nghiêm túc chấp hành nên ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng biết quy tắc.

Lưu Thải ăn cơm xong bèn đi rửa tay, nhưng sau đó nữa thì nàng cũng không biết mình phải làm gì.

Nàng chần chờ một lát rồi mở cửa, thấy nhiều người cũng không khác nàng là bao.

Nàng nghĩ rồi hỏi người bên cạnh: "Hay là tới rừng trúc xem một chút đi?"

Trước kia chỉ có các tu sĩ mới có thể tới rừng trúc, còn bây giờ đã có nhiều phàm nhân từng tới đó rồi.

Nhưng bọn họ đều là tới y quán khám bệnh, còn việc đi tham quan thế này thì vẫn là lần đầu tiên nên mọi người có hơi chùn bước. Nhưng thấy Lưu Thải nói vậy, mọi người cũng sôi nổi gật đầu.

Người can đảm thật tốt.

Lưu Thải ôm tiểu Thạch Đầu đi trước, Thạch Đầu rất ít khi ra ngoài nên nhóc tò mò mở to hai mắt nhìn xung quanh.

Giữa Nội thành và ngoại thành chỉ có một cửa, qua cửa thành này là tới rừng trúc. Lưu Thải thấy càng ngày càng tới gần cửa thành thì có hơi bồn chồn, nhưng nàng là phó tổ trưởng khu vực khai thác mỏ, lần này còn là người đã kêu gọi mọi người cùng đi. Nàng thật sự không có mặt mũi nào lùi bước nên dứt khoát tiến thẳng về phía trước.

Các tu sĩ thủ vệ đang chán muốn chết, thấy các phàm nhân đi về hướng này cũng không phản ứng gì.

Hóa ra là phủ Thành chủ đã sớm căn dặn, bây giờ ai cũng có thể tới rừng trúc xem. Nếu bọn họ dám ngăn không cho ai đó vào thì sẽ tìm bọn họ xử tội.

Lưu Thải thấy thế nên lá gan lớn hơn, trực tiếp đi qua, những người khác cũng đuổi theo sau.

Qua cửa thành chính là rừng trúc.

Đây là một khu rừng trúc mà thành chủ hai đời trước đã gieo trồng trong nhiệm kỳ của mình, tiêu hao không ít sức người sức của. Thậm chí còn trì hoãn việc khai thác linh thạch, cho ra kết quả cũng rất xuất sắc. Ở trong này trừ những cây trúc ra thì còn xây một đình đài làm chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.

Thế nên vừa tới đây, các phàm nhân chưa từng tới y quán đều phải mở to hai mắt.

Bọn họ chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy, những bụi trúc cứng cáp ngay thẳng , con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu , ẩn trong biển trúc lập lòe hình bóng bạch tường lục ngói......

Lưu Thải ngây ngẩn trong chốc lát rồi tiếp tục đi vào bên trong.

Lần trước nàng tới trời đã tối rồi, không ngờ vào ban ngày rừng trúc lại đẹp thế này.

Những người khác cũng vậy, bọn họ cẩn thận từng bước chân, chỉ sợ sẽ phá hỏng sự yên lặng của rừng trúc này.

Tiểu Thạch Đầu chưa từng thấy nhiều màu xanh lục như thế, vỗ vào tay Lưu Thải, đôi mắt nhìn chằm chằm vào viên gạch màu xanh lát dưới con đường nhỏ.

Lưu Thải do dự một lát mới thả nhi tử xuống: "Không được chạy linh tinh nghe chưa."

Trẻ con ở thành Thanh Châu đều rất biết nghe lời, không nghe lời đã không thể sống tới lớn như vậy. Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gật đầu, duỗi tay nắm lấy tay Lưu Thải.

Một đám người cùng tản bộ trong rừng trúc vắng, cảm thấy lúc trước chưa từng trải qua khoảng thời gian như vậy, không cần phải xuống quặng, không cần khai thác linh thạch, không cần lo lắng bị thương hay tử vong.

Không có gì tốt hơn so với lúc này.

Lưu Thải nghĩ tới đây hốc mắt bỗng đỏ lên.

Nếu như nam nhân của nàng không chết thì thật tốt.

Nếu lúc này bọn họ, một nhà ba người cùng nhau đi tới con đường nhỏ này thì thật tốt.

Dần dần người tới rừng trúc ngày càng nhiều, tới tận giờ cơm trưa thì bọn họ mới trở về.

Lưu Thải ở lại tới chiều, thậm chí làm liều ôm Tiểu Thạch Đầu tìm cái đình để nghỉ ngơi.

Sống hơn bốn mươi năm, nàng chưa từng có thời gian vui sướng nhẹ nhàng như vậy.

Mọi người đều có cảm giác giống Lưu Thải. Thế nên sau khi trở về trong sự nuối tiếc, bọn đã đã gom lại nói chuyện phiếm với nhau.

Mãi đến khi mặt trời ngả về phía tây, mọi người mới lưu luyến về nhà của mình.

Nghỉ phép thật tuyệt .

------------------------

Chương này gần 8k chữ nên edit muốn sụm nụ luôn bà con =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro