10 Đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tóm tắt:
Fairy Tail cuối cùng cũng ổn định, vạch ra con đường và lên kế hoạch cho thế hệ tiếp theo của họ. Makarov đã được phép nghỉ hưu, Laxus là chủ hội, anh và Freed đã kết hôn và sống hạnh phúc. Mọi thứ đang có vẻ tốt....Nhưng nuôi dạy con cái thật khó. Nuôi dạy  một đứa con bất ngờ có được thậm chí còn khó hơn.

_________________________________
Freed khá thích trẻ con

Cậu hay trò chuyện với chúng như thể chúng là những người lớn phiên bản nhỏ, tương tác với chúng cố gắng hết sức để giữ chúng an toàn và được bảo vệ cũng như đảm bảo mọi nhu cầu của đám nhóc được đáp ứng— nhưng ngoài những đứa trẻ của hội, cậu có rất ít kinh nghiệm với những đứa trẻ ngoài hội

Freed có anh chị em, chắc chắn. Nó không hoàn toàn giống như Freed đã nuôi dạy bất kỳ ai trong số họ, họ có các gia sư và bảo mẫu (và bảo mẫu, khi họ còn là trẻ sơ sinh) cho việc đó. Cha mẹ của họ hầu như không có chút trách nhiệm nào trong việc nuôi dạy họ theo cách mà Freed đã học mà cha mẹ phải làm họ rời nhà, và kiểu nuôi dạy cộng đồng đi kèm với sự tồn tại của những đứa trẻ của các thành viên Fairy Tail hoàn toàn không phải là chuyện hay đối với cậu. Có rất nhiều… tình yêu, liên quan đến nó. Freed không hề biết rằng cha mẹ, những người lớn ít hoàn toàn không liên quan, có thể dành tình yêu thương đó cho con cái của họ.

(Makarov, người đã chứng kiến ​​một cậu bé lạc lõng, cô đơn, ngu ngốc vừa trải qua bi kịch lớn nhất của cuộc đời mình cho đến nay và đau đớn vì nó, và đã quyết định rằng cậu bé đó sẽ không còn đau khổ nữa. Một gia đình mới, tràn đầy tình yêu thương bất chấp những sai lầm bản thân đã mắc phải)

Hỗ trợ, bất tận, ngay cả khi họ không biết gì. Ngay cả khi những gì họ không biết có thể làm tổn thương nhau, ngay cả khi những thử thách trong quá khứ của Freed có thể đã giải thể Fairy Tail một cách tốt đẹp vào thời điểm này. Một cậu bé lạc lõng, đói khổ. Ai sẽ tiếp tục bảo vệ họ cho đến hơi thở hấp hối của ông tắt đi, tiêu hao từng chút ma lực cuối cùng trong cơ thể cho họ và mỉm cười làm như vậy.)

Tất cả để nói rằng Freed không có manh mối chết tiệt nào để làm với đứa trẻ mà cậu vừa được trao.

“… Ừm.” cậu nói sau một lúc lâu, làm ướt đôi môi. Giọng cậu phát ra the thé hơn bình thường khi nghi vấn lè nhè hơn với giọng điệu hoảng sợ. "Wendy?"

"Dạ?" cô bé ngước nhìn Freed đầy mong đợi, hai tay ôm trước ngực. Cô ấy chưa bao giờ hoàn toàn thoát khỏi gương mặt dễ thương và đôi mắt như chim non đó, mặc dù đã trưởng thành, thành một hình dáng khỏe mạnh  và đáng gờm hơn ở độ tuổi mười chín (vẫn còn khá dịu dàng).

"Tại sao em lại đưa cho tôi đứa bé này?" Freed hỏi. Đứa bé ngây thơ chớp mắt nhìn cậu, bó mình vào thứ chắc chắn là một chiếc chăn từ đống đổ nát của ai đó. Freed thậm chí còn không chắc liệu đứa trẻ có đang mặc quần áo, ít hơn là tã lót, bên dưới lớp vải sờn và bạc màu hay không.

Môi và đầu ngón tay của đứa trẻ sơ sinh cũng dường như có một màu xanh tía tím lạnh lẽo, ngay cả với buổi tối mùa hè ấm áp bên ngoài mà Wendy dường như đã tìm thấy đứa bé một cái gì đó đáng giá cho thấy rằng họ cần một chuyến đi bệnh viện, hoặc ít nhất là một chút phép thuật chữa bệnh của cô ấy. Đáng ngạc nhiên, cô bé dường như không quan tâm khi cô ấy ném cái bọc vào vòng tay của Freed, chỉ đơn thuần là một chút hối lỗi.

“Chà, anh là chủ hội trên thực tế khi Laxus không có ở đây, và anh cũng là người giỏi nhất, uh, về pháp thuật và kinh nghiệm
? Và…." cô nghịch ngợm với đôi tay của mình.

"'Và'?"

“Và,” cô ấy co rúm lại, “đứa trẻ đã được cấy một loại lacrima.”

Toàn bộ cơ thể của Freed như bị kim châm. Ý niệm về một Lacrima được cấy ghép ngay lập tức khiến cậu nghĩ đến Laxus, điều này ngay lập tức khiến cậu liên tưởng đến người đàn ông đã cấy Lacrima có sức mạnh của Sát Long hệ Lôi vào Laxus khi còn nhỏ, điều này ngay lập tức khiến cậu nghĩ đến….

"Ai đó đã đặt Lacrima vào đứa trẻ này, và em lo ngại rằng nó không phải thứ mà bất kỳ ai khác có thể xử lý dễ dàng, phải không?" Freed hỏi. Wendy gật đầu, đột nhiên không thể nhìn vào mắt cậu. Freed chuyển đứa trẻ ( đang im lặng đến kỳ lạ) vào khuỷu tay, cảm thấy ở sau gáy đứa bé có vết sẹo giống như Laxus (và vai và lưng và—) với đầu ngón tay của mình.

À, nó đây rồi. Nhỏ hơn và chắc chắn là tươi mới khi chạm vào, nhưng không thể nhầm lẫn được. Đầu ngón tay cậu lạnh đi, với một lớp sương giá gần như không còn sót lại ở rìa móng tay. Đứa bé co rúm người lại, môi dưới lắc lư. Freed vội vàng mang đứa bé đi (cuối cùng đứa trẻ sẽ cần một cái tên, cậu cũng không thể cứ gọi nó là “đứa bé” mãi mãi - và Freed đã nghĩ về một tương lai khu đứa bé này sẽ ở trong cuộc đời cậu đủ lâu để được đặt tên) Freed sẽ nuôi dưỡng và chiều chuộng nó theo cách mà cậu học hỏi được từ việc giúp đỡ Levy và Gajeel với đứa con sinh ba của họ, và sau đó là Bisca và Alzack với đứa con thứ hai của họ.

Fairy Tail có thể không phải là cha mẹ tốt nhưng họ sẽ làm điều tốt nhất cho bọn trẻ của họ

“Wendy,” Freed nói. "Chúng ta có thông tin nào về Sát Long Nhân hệ Băng không?"

Hóa ra, Sát Long Nhân hệ Băng đang thiếu hụt gần như không tồn tại: vì trong số đó, hoàn toàn không có bất kì thông tin gì mà Freed và Wendy có thể nghĩ ra

Tất nhiên, bất kỳ Sát Long nhân nào cũng có thể hỗ trợ việc nuôi dạy một đứa trẻ của họ ở một mức độ nhất định, nhưng mỗi người đều có mặt riêng của họ và hạn chế riêng. Như Laxus không thể dạy Natsu cách sử dụng lửa, cũng như Natsu không thể dạy Gajeel sử dụng sắt hay Gajeel dạy Wendy sử dụng không khí. Tất nhiên còn có những Sát Long nhân khác trên thế giới, thậm chí một số mà Freed biết, nhưng chính xác thì cậu không muốn đưa vấn đề này ra với bất kỳ ai bên ngoài hội, càng không phải là những người không phải thuộc Fairy Tail.

Grey, tất nhiên, là một lựa chọn rõ ràng, nhưng Ice Make của anh ta thì khác nhiều. Gray đã học phép thuật của mình một cách tự nguyện. Đứa trẻ sơ sinh này không có lựa chọn - không có lựa chọn nào khác khi một người nào đó mạnh mẽ hơn quyết định cấy ghép một lớp lacrima vào cơ thể. Không có lựa chọn nào khác khi phép thuật nằm ngoài tầm kiểm soát của nó.

( tất cả họ đều bị ma thuật cưỡng bức cấy vào người trái với ý muốn của họ, chống lại sự lựa chọn của họ, bằng tay họ đã bị xử lý bởi số phận hoặc bởi sức mạnh ngoài tầm kiểm soát của họ khi họ bước vào thế giới.

Với họ phép thuật như một lời nguyền. Một với ma thuật như một ký sinh trùng.)

Freed nhìn xuống đứa trẻ sơ sinh đang ngủ trong vòng tay mình. Cậu đã không đặt con xuống (và Wendy đã xác nhận đứa bé là con trai, may mắn là mặc một chiếc tã vải và một chiếc áo len bên dưới tấm chăn).

Cậu không muốn mang chuyện này cho Laxus. Cậu không muốn khơi lại vết thương lòng mà Laxus vẫn phải đối mặt cho đến ngày nay, một thứ gì đó luôn ẩn nấp trong tiềm thức của anh. Freed đã gặp Ivan, như thể cậu muốn quên đi trải nghiệm đó. Không thể quên được một người đàn ông như thế, không khi ông ta dùng quyền lực và sức mạnh  của mình để ngược đãi một đứa trẻ. Freed không muốn nói với Laxus về một đứa trẻ như là hình dạng phản chiếu của chính Laxus, bị bỏ rơi trước cửa hội và vô tình bị một người trong hội ném vào vòng tay của Freed.

Nhưng Laxus là chủ nhân của Fairy Tail. Anh đã ở đấy trong bốn năm qua. Anh là chủ nhân của Freed,đối tác của Freed. Và hơn hết là bạn đời của cậu. Người mà Freed tin tưởng vào những phần linh hồn mỏng manh, rạn nứt nhất của anh, người mà Freed đã nhìn vào thẳng vào mắt và ôm thật chặt để an ủi khi anh đau khổ.

Và Laxus đã chấp nhận cậu, chống lại mọi điều bất lợi. Giữ lấy cậu, che chở cậu, bảo vệ cậu. Sống và chết bởi cậu. Đã yêu cậu.

Bickslow và Evergreen là những người bạn thân nhất và lâu đời nhất của họ. Laxus luôn là một thứ gì đó hơn thế, kể cả khi Freed thách đấu anh một trận chiến trong lãnh thổ của chính anh ta và kiên quyết giao cái mông của mình cho anh ta.

(Để ghi nhận công lao của mình, Laxus cũng đã đá vào mông Bickslow và Evergreen vào thời điểm đó. Đó là một nỗ lực của cả nhóm.)

Freed thở dài. Laxus nhặt chiếc nhẫn di động của mình lên chiếc nhẫn thứ hai.

"Laxus." Freed thở dài. Ngay lập tức có một tiếng hít vào và một lớp vải lộn xộn ở đầu bên kia, giống như Laxus đã đặt lớp vải di động của mình vào giữa má và vai để nhanh chóng đi đến một nơi nào đó riêng tư hơn. Rốt cuộc, anh đã rời khỏi Magnolia vì công việc của guild, một lý do khác mà Freed không muốn làm phiền anh vì điều này.

"Chuyện gì vậy?"

(Có điều gì đó trong trái tim của Freed đã rung động trước sự thật là chồng cậu có thể nói ra điều gì đó không ổn chỉ với cách anh nói tên của mình.)

Freed lại ôm đứa bé vào lòng. Cậu đã để Wendy rời đi, vì đây rõ ràng là cuộc sống chết tiệt của cậu và bây giờ, và cô bé lẽ ra nên sớm quay trở lại. Cậu tuyệt vọng hy vọng sự náo động khi cô trở về sẽ không làm đứa bé giật mình tỉnh giấc. Khi sinh ba của Gajeel và Levy là trẻ sơ sinh, Freed có ít kỹ năng xử lý trẻ sơ sinh nhất mà cậu từng có. Một trong số họ khóc có thể khiến hai người còn lại rơi vào một chuỗi phản ứng của những đứa trẻ khóc lóc, đôi khi gần như đủ để khiến Freed muốn khóc cùng họ.

Đôi khi trẻ em bị áp đảo. Freed có cảm giác đồng cảm với tất cả những bậc cha mẹ mà cậu biết, và không chỉ vì giờ cậy phải chịu trách nhiệm cho một đứa bé.

Hoặc, có trách nhiệm hơn bất kỳ người lớn nào trong Fairy Tail là khi nói đến việc nuôi dạy trẻ em chung.

"Tôi ... có một tình huống, ở nhà."

Một tiếng càu nhàu. "A" điều này yêu cầu tình huống của chủ hội "hay" Freed có thể tự xử lý tình huống này "?"

“Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa chắc chắn.” Freed thừa nhận. Tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang báo trước sự xuất hiện của Wendy, cùng với tiếng sột soạt của những chiếc túi giấy và sự náo động chung đến bất cứ khi nào cô vội vã đến bất cứ đâu. Raijinshuu sống trong một tòa nhà ba tầng cách tòa nhà hội chỉ vài phút đi bộ, với mỗi thành viên ở một tầng khác nhau trong nhà của họ. Freed và Laxus ở trên cùng, Evergreen và đối tác của cô là Elfman ở giữa, và Bickslow (và bất kỳ ai đã gây ấn tượng với anh ta gần đây nhất) ở tầng trệt. Nó chỉ có ý nghĩa nhất, vì bốn người ban đầu đã sống trong cùng một ngôi nhà chật chội cho đến khi Makarov nghỉ hưu. Makarov hiện sống trong ngôi nhà nhỏ trước đây là của họ, chỉ cách tòa nhà Raijinshuu đã cải tạo cho chính họ vài dãy nhà.

Đó là một thiết lập tốt cho họ. Họ có thể dễ dàng tiếp cận nếu Makarov cần họ, vì ông đã từ chối hỗ trợ ngay cả khi đã lớn tuổi và các Raijinshuu (và thành viên danh dự Elfman) có không gian riêng của họ trong khi vẫn kết nối với nhau, chỉ cách một chuyến cầu thang. . Khoảng cách ngắn đến tòa nhà của hội và các ký túc xá Fairy Hills gắn liền có nghĩa là nhà của họ luôn mở cửa cho bất kỳ ai cần một nơi để ở nhưng không cảm thấy đủ an toàn trong tòa nhà của hội hoặc ký túc xá thích hợp. Đã có nhiều đêm, các thành viên mới chạy trốn khỏi quá khứ nguy hiểm đã đến trú ngụ trong phòng khách của Freed và Laxus, hoặc các thành viên tuổi teen từ chối nhận tài liệu nhưng vẫn cần lưới an toàn ngủ trên ghế dài của Bickslow.

"Freed!" Wendy ríu rít, bỏ dép và vô tư đổ túi đồ vào bếp. "Em đã có tất cả mọi thứ anh yêu cầu!"

Freed ra hiệu cho cô ấy im lặng. Wendy đưa cả hai tay lên che miệng, đôi mắt còn mở to hơn bình thường gật đầu.

Tiếng ồn tò mò của Laxus phát ra từ loa của phòng giam. "Đó là Wendy?"

“Vâng, cô ấy đang giúp tôi giải quyết tình huống, uh,”.

“em sẽ thực sự nói với tôi những gì đang xảy ra hay tôi sẽ phải đoán? Bạn biết đấy 'Cryptic Freed' là trò chơi yêu thích của tôi. "

“Tôi không khó hiểu—“

"Vậy hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, em yêu!"

“Tôi—” Freed thúc nhẹ di động của mình vào giữa má và vai với mục đích duy nhất là xoa nhẹ thái dương. "Chúng tôi hiện đang chịu trách nhiệm về một đứa trẻ."

“Giống như, một đứa trẻ??? thành viên mới? Đó là một tình huống đáng được kêu gọi thì sao? Không phải tôi không thích nghe giọng nói của em. Những con cu cũ này thực sự làm đau đầu tôi. "{ oài tôi thật sự không hiểu câu này lắm 😢}

“Đừng cố tán tỉnh theo cách này. ”.

"Chắc chắn là rồi"

"Laxus." Freed dừng lại, thở dài. "Nghe đây. Nó rất phức tạp và thực sự là em đang rất căng thẳng, và tôi nhớ anh rất nhiều và không biết phải làm gì— “

"Tôi sẽ trở về nhà sau vài giờ."

"Laxus-!"

“Sẽ không có chuyện gì xảy ra ở đây mà tôi chưa biết. Sting có thể kiểm soát chúng cho tôi. " Gió rít qua loa từ đầu Laxus, với tiếng vải sột soạt và tiếng lách cách của đôi ủng đế dày của anh có nghĩa là anh đang lao đi đâu đó. (Anh sẽ nói rằng anh chỉ đơn giản là bước đi có chủ đích, nhưng có sự khác biệt rõ ràng giữa sự vội vàng lo lắng của anh và anh di chuyển với mục đích hơn một chút so với vẻ kiêu hãnh thông thường của mình)

Freed cười ngặt nghẽo. "Em ngạc nhiên khi anh tin tưởng em với điều đó."

“Nói thật là vui nhất khi tôi làm vậy.”

Freed mất một nhịp. "Em không nghĩ rằng anh sẽ thích điều này, khi bạn về đến nhà."

“Này,” Laxus đề nghị, “bất kể đó là gì, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu. Tôi, em và gia đình, được chứ? ”

Một nụ cười nhỏ có thể len ​​qua khuôn mặt của Freed, bất chấp hoàn cảnh. "Được chứ."

"Yêu em."

" yêu anh. Hãy an toàn. ”

Cuộc gọi kết thúc bằng một cú nhấp chuột. Freed hạ di động xuống, chỉ thấy Wendy đang chăm chú nhìn qua đảo bếp với nụ cười toe toét như chú chim nhỏ vui nhộn trên khuôn mặt. Cậu nheo mắt.

"Em đang nhìn gì?"

"Không có gì!" Wendy mếu máo. "Không có gì đâu."

_____

Khi Laxus về nhà vào buổi tối hôm đó, đó là lúc Gajeel đang đóng cũi.

Cụ thể hơn, đó là cảnh Gajeel xếp một chiếc cũi, Levy và Wendy phân loại quần áo cũ của ba đứa trẻ trên sàn phòng khách, và Freed mặc một đứa bé trên ngực.

"Tốt." Laxus bỏ túi vào trong cánh cửa, đôi tay vẫn còn run nhẹ cùng với sự mệt mỏi mất phương hướng của chứng say tàu xe ập đến mỗi khi anh đi du lịch. Du hành mà không có Freed luôn luôn khó khăn, không có pháp sư thuật thức xung quanh để phù phép anh bất tỉnh hoặc ít nhất là viết một câu thần chú có thể làm giảm chứng say tàu xe của anh. Nếu vẫn thất bại, ngả đầu vào lòng chồng và bị những đầu ngón tay khéo léo của Freed cào xước da đầu luôn là liều thuốc xoa dịu vết thương do phương tiện giao thông gây ra. "Có vẻ như chúng ta đang tổ chức một bữa tiệc."

"Laxus!" Freed và Wendy ngay lập tức đồng thanh. Wendy xuất hiện từ chỗ cô bé ngồi xếp bằng trên tấm thảm phòng khách và đôi mắt đen của Freed sáng lên, đôi mắt có thể nhìn thấy đang mở to vì thích thú và nội dung quen thuộc đó, cong như con mèo cong lên khóe miệng xinh xắn của anh. Levy mỉm cười và vẫy tay chào. Gajeel chỉ càu nhàu, những chiếc đinh vít lòi ra khỏi miệng. Laxus tự hỏi mình sẽ kiểm soát được bao nhiêu phần trăm xung động để không ăn thịt chúng như anh thường làm.

"Hey Babe." Laxus nói, hôn lên đỉnh đầu của Freed qua mặt sau của chiếc ghế dài. Freed bắt lấy ve áo anh để hôn thật sự, thuần khiết như nó vốn có. "Em không đùa về đứa trẻ, phải không?"

Freed chế giễu, thay vào đó sẽ khoanh tay và tìm một đứa trẻ trong đường đi. Anh yên tâm vỗ về phần mông của đứa bé một cách an ủi. "Em sẽ không bao giờ nói đùa về điều gì đó như thế."

“Hôm nay em tìm thấy một đứa bé trước cửa hội, và em không biết phải làm gì với nó - nhân tiện, nó là một cậu bé - và vì vậy em đã đưa nó đến gặp Freed” vì anh không có ở đây, Laxus, em hy vọng điều đó không sao, và - “Wendy nói lảm nhảm, lo lắng cho cái tã vải mà cô ấy đang giữ giữa hai tay trong lúc nói chuyện lo lắng. Laxus búng trán cô, ngả lưng xuống chiếc ghế dài bên cạnh chồng mình.

“Thư giãn đi nhóc. Em đã đưa ra quyết định đúng đắn." anh khẳng định. Wendy rạng rỡ, và trở lại vui vẻ phân loại quần áo trẻ em với Levy, người đang cười toe toét với anh.

"Có thể giúp tôi xây dựng cái này, đi tên kia." Gajeel càu nhàu, vặn một chiếc chân cũi khác vào vị trí. Laxus rên rỉ, gục đầu xuống lưng ghế dựa. Freed vỗ về cánh tay anh an ủi.

“Tôi vừa mới trở về từ công việc của hội Gajeel—“

Một tiếng khịt mũi. “Vớ vẩn, tôi biết là cậu để Sting xử lý chuyện đó và chỉ bước vào khi nó không còn buồn cười nữa vì 'bắt đầu trở nên nguy hiểm.'

“- Và tôi vừa mới xuống tàu vài giờ, được chứ? Một chàng trai không thể nghỉ ngơi? Ít nhất hãy điền vào tình huống cho tôi trước đã. ”

Những người khác trong phòng nhìn nhau. Laxus cảm thấy một cơn ớn lạnh lo lắng bắt đầu chạy dọc sống lưng. "Gì?"

“Laxus….” Freed quay mặt về phía anh, một tay đặt lên lưng đứa bé và tay kia đặt lên ngực chồng mình. “Có một lý do rất cụ thể mà anh và em là hai người duy nhất có thể chăm sóc đứa trẻ này một cách đầy đủ.”

Laxus gật đầu. "tiếp đi."

Freed hít vào thật sâu, như thể chuẩn bị cho mình một đòn. "Đứa trẻ là một Sát thủ Rồng Băng."

"Hửm…?" Một đôi lông mày khẽ nhăn lại “Chưa gặp ai trước đây cả, nhưng chẳng có gì mà chúng ta không thể tìm ra. Nó đã đánh mất con rồng của mình à? ”

Freed siết chặt lấy ngực anh, những chiếc móng tay được cắt tỉa cẩn thận cắm vào da qua lớp vải mỏng của áo sơ mi Laxus. “Đứa bé chưa bao giờ có. Nó là một Sát Long Nhân nhân tạo, Laxus. Nó đã được cấy ghép lacrima, giống như anh. "

Laxus tái mặt. Anh thở ra. Hít vào. Thở ra.

Căn phòng chìm vào im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, chờ đợi phản ứng của anh. Laxus lại hít vào. Cố gắng nở một nụ cười.

Anh đặt một tay lên người mà Freed vẫn đang ôm chặt lấy ngực mình, siết chặt bàn tay nhỏ hơn và mịn hơn của chồng mình. Những ngón tay dài, quý phái của Freed dễ dàng luồn vào ngón út của anh, ngón út của họ đan vào nhau nơi Laxus 'bị bẻ cong sau một cuộc giao tranh cũ và của Freed lộ ra bên ngoài với một vết chai kỳ lạ sau nhiều năm xử lý thanh kiếm của cậu một cách thành thạo. Vẻ ngoài lo lắng của Freed bắt đầu tan biến, và qua đó, Laxus có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi rất thực trên gương mặt anh, từ quầng mắt thâm tím đến khuôn miệng xinh xắn mệt mỏi, đôi mắt đen vẫn sáng và ấm áp.

Laxus hôn lên đốt ngón tay đầy sẹo của chồng mình. Freed dựa vào anh, hoàn toàn phù hợp như cách cậu luôn làm. Ngay cả những cử chỉ lãng mạn nhỏ nhất cũng luôn khiến cậu chàng tan chảy. (Đứa bé đang ngủ gật trên ngực cậu đang làm một số điều rất thật đối với trái tim của Laxus)

Laxus (thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, đôi tay tội lỗi thô ráp này vẫn đang học cách trở nên nhẹ nhàng) vuốt một lọn tóc nhỏ mịn trên trán đứa bé. Đôi má ửng hồng của anh áp vào ngực Freed, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào luôn hé mở để đón nhận nó. "Chàng trai nhỏ đã có một cái tên chưa?"

"Nó không đi cùng một người mà chúng ta biết." Freed thừa nhận. Laxus ậm ừ, tiếng gầm gừ của một con rồng bắt đầu ầm ầm trong lồng ngực anh.

Đôi mắt của đứa bé từ từ mở ra, hàng mi dài, nhợt nhạt rung lên trên đôi má hồng hào, bầu bĩnh, để lộ đôi mắt trong và sáng như băng sông, đôi mắt xanh nhạt đến mức gần như trắng bệch. Những đầu ngón tay của Laxus rời khỏi mái tóc của đứa bé phủ một lớp băng giá mịn, leo lên xung quanh các luống móng tay của cậu ngay cả khi đứa bé dường như không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh mà da cậu tỏa ra. Đôi môi nhóc con không còn hồng hào như một loại nhuốm màu tím bị giảm nhiệt, những ngón tay nhỏ bé chuyển sang màu lục lam và hoa cà nơi vươn tay ra chộp lấy một trong những ngón tay thô ráp, to hơn nhiều của Laxus. Sương giá tiếp tục lan rộng dọc theo bàn tay của Laxus, giống như sương đóng băng vào một buổi sáng đặc biệt lạnh giá; đáng chú ý, nhưng chỉ ở một mức độ khó chịu hơn bất cứ điều gì. Laxus nhẹ nhàng siết chặt những ngón tay của đứa bé.

"Chúng ta có thể thảo luận về nó, nhưng còn Cauylin thì sao?"

Freed nghiêng người vững chắc hơn về phía mình, nắm lấy tay Laxus lần nữa vào tay mình. Cậu xoay chiếc nhẫn cưới bằng bạc trên ngón tay đeo nhẫn của Laxus, chiếc nhẫn giống với chiếc nhẫn vàng trên tay trái của Freed. "Tôi thích nó."

“Cauylin,” Levy ậm ừ, gấp một miếng tã màu xanh vào lòng. "Có nghĩa là" tinh khiết "."

__________________________________
https://archiveofourown.org/works/36333751/chapters/90581134

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro