11 "Xin em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tóm tắt:
"Cố lên, Freed. Làm ơn bởi vì nếu em chết, tôi sẽ không còn gì nữa"

_________________________________

Laxus đang bận rộn với một cuộc chiến của mình thì anh nghe thấy một tiếng hét. Anh ấy biết quá rõ giọng nói đó.

"Freed" anh kinh hãi thì thầm. Anh nhìn lại đối phương. "Nếu mày dám làm hại cậu ta ..."

Mối đe dọa đã bị cắt đứt bởi một vụ nổ ở hướng mà Freed đã chiến đấu. Laxus rủa thầm. Anh ghét ý tưởng chỉ đơn giản là giết kẻ thù - chẳng có gì thú vị cả - nhưng Freed cần sự giúp đỡ.

"Mẹ kiếp,".

Tia chớp nổ ra, và người đàn ông trước mặt anh ngã xuống, co giật, mắt anh và bùng cháy ngay lúc đó Laxus, lao đi để lại vết nứt dài và tốc độ chóng mặt, dừng lại trước mặt Freed.

Cậu nằm trên mặt đất với một vũng máu lan ra xung quanh. Ba kẻ thù đã chết ở xung quanh. Freed đã thắng. Không phải không có thương tích.

"Freed!" Laxus quỳ xuống bên cạnh cậu. "Chết tiệt. Nó tệ đến mức nào?"

"Không tệ."

" nói dối." Laxus luôn biết khi nào Freed nói dối anh. "Đừng di chuyển. Wendy đang ở quanh đây ở đâu đó."

Có một vụ nổ khác.

"Chết tiệt, ai tiếp tục làm vậy? Nếu đó là Salamander, tôi thề ..."

"Đó là một trong những kẻ thù," Freed giải thích, ấn tay vào bụng khi máu chảy ra giữa các ngón tay.

Laxus nhìn vết máu vẫn còn lan rộng.. "Cậu có thể làm gì không? Một chữ rune, một cái gì đó?"

"Có ... một ... nhưng cậu... phải ... không! ... để làm điều đó."

"Cậu cần gì?" Laxus nói ngay.

"Đốt nó" cậu nói, ngày càng yếu và khó thở. "Tớ có thể truyền lửa cho cậu trong một thời gian ngắn."

Laxus không thích âm thanh đó. Nó sẽ đau như địa ngục, và nó không ngừng chảy máu. Tuy nhiên, vẫn tốt hơn là để Freed bị chảy hết máu trước khi họ có thể đến gặp Wendy. "Tốt thôi, tôi sẽ làm."

Bàn tay đẫm máu của Freed run lên khi cậu nhấc nó lên và vẽ một chữ rune trên ngực của Laxus. Sau đó cậu gục xuống và thở một cách nặng nề hơn.

"Freed!" Laxus hét lên.

Một ngọn lửa đột nhiên sáng lên trên tay anh. Freed nói rằng nó sẽ chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, vì vậy anh biết mình phải tận dụng tối đa nó. Anh giật mạnh chiếc áo sơ mi của Freed. Không có bàn tay của anh ta che miệng vết thương, máu phun ra từng cơn. Laxus nghiến răng và châm lửa vào da của Freed. Khói thuốc bay lên, kèm theo đó là mùi của làn da bị bỏng. Sau đó, Laxus lật cậu lại và thấy rằng đòn tấn công đi thẳng vào, với một lỗ thủng trên lưng cậu. Khi ngọn lửa trên tay anh dần tắt đi, anh đập tay xuống vết thương đó, và mùi hôi thối lại bốc lên cùng với mùi thịt cháy khét lẹt và máu sôi.

Cuối cùng, nó đã kết thúc. Laxus rất vui vì Freed đã bất tỉnh sau quá trình đó, vì điều đó có lẽ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Sau một phút, ngọn lửa trên tay anh vụt tắt.

"Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây," anh nói ôm Freed vào lòng. "Cố lên, Freed. Tôi cần cậu ổn, bởi vì nếu anh chết ..." Ý nghĩ đơn thuần đã khiến đôi mắt anh rơm rớm nước mắt và một tia lửa đốt cháy cổ họng anh. Không đời nào! Điều đó không thể xảy ra. "... Nếu cậu chết, sẽ chẳng có gì ổn cả."

Anh hôn lên trán Freed một nụ hôn đầy lo lắng vì trời đã bắt đầu lạnh. Anh thấy mạch của cậu vẫn đập rộn ràng trên chiếc cổ gầy guộc xanh xao nên yên tâm.

Laxus bước ra ngoài và nhìn thấy những trận chiến vẫn đang diễn ra xung quanh anh. Gray chạy qua, bắn đại bác băng của mình vào kẻ thù. Anh dừng lại khi thấy Laxus đang ôm Freed.

"Cậu khỏe chứ?"

"Wendy đâu?" Laxus gầm gừ.

"Tôi không biết." Gray hầu như không né được một vụ nổ ma thuật. "Chúng tôi đã bị tách ra" Anh ta lại bắn pháo băng.

Laxus chỉ một ngón tay vào người Grey đang chiến đấu và điện giật hắn. Kẻ thù gục ngã, và miệng Gray rớt xuống trước sức mạnh to lớn sát long nhân.

"Tìm Wendy," Laxus yêu cầu.

Gray nuốt nước bọt trước cái nhìn đáng sợ trong mắt anh ta. "Chắc chắn rồi."

Gray chạy trước, mặc dù anh ta đã bị chặn lại bởi một cuộc chiến khác giữa Lucy và Erza chống lại một trong những thủ lĩnh của các phù thủy hắc ám. Laxus cẩn thận đặt Freed xuống.

"Gray, trông chừng cậu ấy."

Laxus bước lên, ánh mắt cứng đờ. Erza và Lucy nhìn thấy anh liền trố mắt nhìn, lâu rồi không thấy Laxus tức giận như vậy.

"Cô ta là kẻ cầm đầu à?" Laxus trừng mắt nhìn kẻ địch hỏi.

"Phải, chúng tôi chắc chắn về điều đó," Erza nói.

"Cô ta đang cản đường tôi. Hãy yểm hộ cho tôi."

Lucy rút ra một chiếc chìa khóa. "Mở Cổng Tiên Nữ! Xử Nữ!"

Cô hầu gái xuất hiện. "Tôi sẽ bị phạt sao! Công chúa ?"

"Trói người phụ nữ đó lại, nhưng ngay khi Laxus tấn công, hãy ra khỏi đó ngay lập tức."

Xử Nữ nhếch mép đầy ngạo nghễ. "Tôi có thể ở lại và bị điện giật không ạ?"

Lucy rên rỉ và đảo mắt. "Nếu cậu thực sự, thực sự muốn, hãy làm bất cứ điều gì."

Xử Nữ chui xuống và chui lên ngay sau lưng đối phương, dùng dây xích quấn lấy người phụ nữ.

"Điều đó sẽ không giữ chân ta," thuật sĩ bóng tối nói một cách thách thức.

"Nó sẽ đủ lâu." Xử Nữ nói nhỏ vào tai người phụ nữ rằng: "Em rất muốn bị điện giật, em hãy nằm yên một chỗ."

" Cái gì! " Người phụ nữ hét lên. "Ngươi bị làm sao vậy ?"

Laxus giơ nắm đấm của mình lên không trung, và bầu trời bùng lên mùi hôi thối của ozone. Khi Laxus niệm chú, toàn bộ cơ thể anh ta sáng lên bằng tia chớp, tia chớp này bay lên và tạo thành một quả cầu màu vàng và xanh lam phía trên người anh ta.

"Vang dội không trung,
tiếng sấm rền,
lao xuống từ các tầng trời
và gặt hái sự hủy diệt!
RAGING BOLT!"

Bàn tay của anh ta buông xuống, và quả cầu sấm sét phóng ra theo chuyển động, tấn công thủ lĩnh của kẻ thù. Sau khi ánh sáng chói mắt mờ đi, người phụ nữ nằm trên mặt đất, co giật, tóc Xử Nữ dựng đứng, hơi bốc khói.

"Hình phạt... tốt nhất... chưa từng có," cô nói khi bị giật.

Laxus quay lại chỗ Freed. Mặt cậu lúc này xanh xao hơn và hơi thở cũng mỏng, nhẹ hơn. Laxus thấy rằng một vũng máu khác đã hình thành dưới cậu.

"Không không không!" anh đã hét lên. "Freed! Cố lên!" Anh tìm kiếm xung quanh Freed, cố gắng tìm ra nơi cậu đang chảy máu. Sau đó, anh nhìn thấy một vết đâm mà anh đã bỏ qua với tất cả máu trên bụng của Freed. "Chết tiệt! Freed!"

Gray quỳ xuống bên cạnh anh. " đây." Anh băng vết thương lại. "Điều đó sẽ làm chậm quá trình chảy máu."

Laxus thở dài vì lo lắng. Anh đưa tay ra, sẵn sàng kéo Freed lại vào vòng tay của mình, khi Gray đặt tay lên cổ tay cậu.

"Thay vì mang theo cậu ấy..." Một vòng tròn ma thuật băng giá hình thành. "Ice Make: Xe trượt băng."

Một chiếc xe trượt tuyết được hình thành dưới cơ thể của Freed, giúp anh dễ dàng di chuyển hơn. Sau đó Erza Yêu cầu một chiếc áo khoác và đặt nó xuống đầu Freed.

"Cần lắm," Laxus lẩm bẩm. "Làm ơn, tìm Wendy. Freed cần con bé."

Lucy nói: "Tôi thấy em ấy và Bickslow đánh nhau gần nhau, nhưng tôi nghĩ họ đã tách ra."

"Vậy thì hãy dọn đường."

Họ vội vã đi về phía trước, nhưng Laxus lại nhìn xuống Freed một lần nữa.

"Chờ thêm một chút nữa thôi! Freed."

Anh đứng và kéo chiếc xe trượt băng qua con đường đầy rẫy chiến tranh trong khi Gray, Erza và Lucy giúp đánh bại kẻ thù trên đường đi. Natsu tham gia, và cuối cùng họ đã tìm thấy Evergreen và Bickslow.

"Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy Wendy," Bickslow nói. "Juvia bị thương, và em ấy đang chăm sóc cô ấy."

Anh ta chỉ đường, và cuối cùng họ đã tìm được Wendy, vết thương của Juvia đã ổn và Wendy chạy đến chỗ Freed.

"Vết thương của anh ấy rất nặng." Cô bé vén áo Freed lên. "Anh đã băng bó vết thương cho anh ấy ạ anh Natsu?"

"Không, không phải tôi," anh ta nói.

"Tôi đã làm," Laxus nói.

Natsu chồm lên. "Giề? Anh cí lửa à?? Anh không có lửa mà. Này, anh có lửa sao? Làm sao có lửa?" anh ta đã hét lên.

Laxus càu nhàu, "Ngươi muốn bị sét đánh không?"

"Tôi muốn đấu với anh, Laxus. Chống lại lửa! Nào, đi thôi."

Gray chế giễu, "Chúng ta đang ở giữa một trận chiến, và cậu muốn đấu tay đôi? Đúng là một tên ngốc."

"Ai là đồ ngốc. Nào, Laxus, chiến đấu với tôi!"

Laxus chỉ một ngón tay vào Natsu và hạ gục anh ta, khiến anh ta lùi về phía sau. "Đừng ồn ào xung quanh Freed." Anh nhìn xuống người bạn (đời) của mình và vuốt lại mái tóc dài màu xanh lục. "Cậu ấy sẽ ổn chứ?"

Wendy đã đưa tay ra, tỏa sáng khi chúng di chuyển trên cơ thể cậu. "Em có thể chữa lành nó, nhưng anh ấy có thể bị sẹo."

"Hãy chữa lành những vết sẹo, nếu nhóc có thể. Da của cậu ây sẽ trông đẹp hơn và hoàn hảo hơn."

Mọi người liếc nhìn nhau, nhiều nụ cười bí mật trên khuôn mặt của họ khi nhìn thấy Laxus quá tự hào về cơ thể của Freed. Trong khi đó, Natsu từ từ hồi phục sau khi bị hạ gục.

"Hoàn mỹ? Không thể nào! Sẹo tốt hơn, phải không Gray?"

"Tại sao cậu lại hỏi tôi?" anh ta càu nhàu.

"Mọi người," Erza hét lên. "Vẫn còn kẻ thù xung quanh. Gajeel, Levy và những người còn lại của Shadow Gear vẫn còn ở đó. Hãy vây bắt kẻ đã bị đánh bại và kết liễu kẻ còn lại."

"Đúng!" tất cả họ hét lên, và họ chạy trở lại cuộc chiến.

"Bickslow, Evergreen," Laxus nói, và họ ngay lập tức dừng lại. "Hai người bảo vệ Wendy và những người đã bị thương. Tôi không muốn ai làm phiền khi em ấy chữa trị cho Freed."

Evergreen hất kính lên mũi. "Nếu họ đến quá gần, họ sẽ bị biến thành đá."

"Đúng vậy," Bickslow nói. "Freed luôn bảo vệ chúng ta. Lần này, chúng ta sẽ bảo vệ cậu ấy."

Họ chiếm vị trí ở lối vào con hẻm nhỏ nơi Wendy đang làm việc. Laxus ở bên cạnh Freed, nắm lấy tay cậu. Từ từ, đôi mắt của Freed mở ra, lúc đầu mơ hồ, nhưng dần dần nhìn thấy đôi mắt xanh và sáng đó đang mỉm cười với mình.

"Chào mừng trở lại," Laxus nói với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

"Xin lỗi vì đã suýt qua đời," Freed nói, giọng yếu ớt và thoáng.

"Đừng lo lắng, đã không sao rồi"

Freed cười yếu ớt. "Cậu nói dối."

Laxus cười khúc khích; Cũng như anh luôn biết khi nào Freed nói dối, nên Freed luôn biết về anh. Anh nghiêng người và trao cho Freed một nụ hôn. Sau đó, anh nghe thấy tiếng hét từ Wendy, khuôn mặt đỏ bừng.

"chỉ là một nụ hôn."

Freed thở dài. "Tôi phải nói bao nhiêu lần với cậu là đừng hôn tôi trước mặt trẻ con."

"Nhóc ấy không phải là một đứa trẻ. Đấy là Wendy. Cô ấy có lẽ được nhìn thấy nhiều hơn là chỉ hôn quanh hội. Địa ngục, cô ấy thấy Gray khỏa thân gần như hàng tuần."

"Vẫn là em bé nhỏ thôi Laxus ." Freed nhìn sang Wendy. "Xin lỗi vì điều đó."

"Không! Không, không sao," cô nói, vẫn đỏ mặt. "Em xin lỗi vì đã phản ứng. Như anh đã nói, đó chỉ là một nụ hôn ... giữa hai người đàn ông ... khá đẹp trai. Không có gì nhiều!" cô ấy gằn giọng.

Freed nhắm mắt lại. "Vẫn còn chóng mặt."

Laxus đặt tay lên đầu Freed. "Em đã mất rất nhiều máu. Ngủ đi."

Cậu gật đầu đồng ý và chìm vào giấc ngủ.

Laxus hỏi Wendy, "Liệu cậu ấy có thực sự ổn không?"

"Vâng, nếu em có thể có đủ thời gian để chữa lành vết thương."

"Bickslow và Ever sẽ đảm bảo em có mọi thời gian cần thiết." Laxus đứng dậy. "Tôi sẽ tìm ra những kẻ khốn nạn đã làm điều này với Freed. Một vài khoản tiền bổ sung để có biện pháp tốt sẽ dạy cho chúng bài học của chúng, trước khi giao chúng cho chính quyền." Anh bỏ đi, mong muốn được trả thù.

Wendy thở dài và lắc đầu. "Anh thật may mắn, Freed. Anh Laxus thực sự yêu anh rất nhiều."

___________________________________
https://archiveofourown.org/works/27671807

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro