12. Sự nhận thức của ngài lãnh chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lãnh chúa Laxus Dreyar đã ngủ với người hầu cận của mình, và coi người ấy như một hình thức giải tỏa, không hơn gì. Nhưng khi một nghệ sĩ dương cầm không thể trình diễn trong bữa tiệc của vị lãnh chúa ấy và Freed đã biểu diễn thay, khi Laxus nghe cậu hát  mọi thứ bắt đầu thay đổi.
_________________________________

"Lạy Chúa, tôi có thể vui lòng nói chuyện với tôi một chút được không ạ?"

Laxus Dreyar rời mắt khỏi cuộc trò chuyện với Lãnh chúa Dragneel - một người nhiệt tình kỳ lạ. Anh quay sang và bắt gặp vẻ mặt trống rỗng lịch sự của người hầu cận của mình, khiến anh hơi nhếch mép. Hai giờ trước, Freed đã không bị kiềm chế như vậy, khi hai người họ bị nhốt trong phòng thay đò cùng nhau. Có thể họ sẽ có kinh nghiệm lặp lại về điều đó; Laxus sẽ rất thích điều đó.

"Tất nhiên," Laxus gật đầu, quay lại với vị khách của mình. "Xin thứ lỗi, thứ lỗi cho tôi."

Natsu nở một nự cười rồi rời đi. Với những bước đi nhanh chóng, Laxus và Freed bước ra khỏi phòng khiêu vũ của trang viên và đi vào hành lang, Freed dừng lại. Thật là xấu hổ, Laxus hy vọng họ sẽ lẻn vào một căn phòng bên cạnh và sử dụng cơ thể của nhau. Nó sẽ tốt hơn bữa tiệc mà Laxus đã tổ chức.

Cuộc tình của họ đã bắt đầu hơn một năm trước, và đã khiến cuộc sống của lãnh chúa trở nên phấn khích hơn những gì anh từng cảm thấy trước đây. Nó đã bắt đầu một cách tự nhiên. Freed là người hầu và phải thực hiện công việc của mình, mặc quần áo cho Laxus hàng ngày. Cậu ta là thứ đầu tiên Laxus nhìn thấy vào buổi sáng và là thứ cuối cùng vào ban đêm. Vào một buổi sáng, khi Freed cài cúc áo sơ mi của cho anh, một cái gì đó đã thôi thúc. Sau đó, Freed thú nhận rằng đó là một cơn điên đã thôi thúc đẩy cậu lao đến hôn Laxus như thể cậu cần làm thế để sống sót. Laxus không quan tâm đến lý do giải thích cho hành động của Freed, anh chỉ quan tâm rằng giây phút tiếp theo, Freed có bị đè xuống nệm dưới anh hay không. Ngủ với nhau đã trở thành một việc thường xuyên. Thật là tuyệt; Laxus phát nghiện người hầu của mình.

Tất nhiên, không ai có thể biết được. Vâng, hầu hết tất cả mọi người tham dự bữa tiệc đều thích tình dục của riêng họ, nhưng Laxus là một lãnh chúa rất được kính trọng và Freed là một thành viên trong đội ngũ nhân viên của anh.

"Em cần gì ở anh?" Laxus hỏi, giữ vẻ nghiêm túc giả tạo .

"Tôi nhận được tin báo từ thị trấn rằng nghệ sĩ dương cầm mà Ngài thuê tối nay sẽ không thể tham dự trình diễn ạ" Freed giải thích, và Laxus cảm thấy bụng thót lại. Đó không phải là thông tin tốt. "Mirajane tìm thấy anh ta trong quán rượu, trong trạng thái say xỉn quá mức.

"Chết tiệt," Laxus kêu lên, muốn luồn tay qua tóc. Freed sẽ mắng anh nếu anh làm vậy.

Laxus gần đây mới nắm quyền kiểm soát gia sản của cha mình, và đây là sự kiện đầu tiên của anh. Mặc dù anh chỉ muốn mời những vị khách có xu hướng đồng giới của riêng mình - Trang viên Dreyar sẽ trở thành nơi an toàn cho những người như anh - anh cũng phải mời một số thành viên trong xã hội. Họ chủ yếu là những kẻ ngổ ngáo và những kẻ bận rộn, và Laxus đã hy vọng họ sẽ truyền bá về thành công của mình. Thật không may, điều đó có nghĩa là họ cũng sẽ lan truyền bất kỳ sự thất bại nào.

"Ngài không cần phải lo lắng," Freed nói một cách bình tĩnh. Đó là một giọng nói có cơ sở. "Tôi đã sắp xếp xong."

"Sắp xếp gì?" Laxus hỏi. "Không có một nghệ sĩ dương cầm nào khác trong thị trấn."

"Ngài nên gặp những vị khách của mình, thưa Ngài," Freed nói, thay vì trả lời câu hỏi. Đó là một kết quả khác của mối tình giữa cậu với người đàn ông này, Freed cảm thấy thoải mái hơn khi thể hiện mình'. Phải mất thời gian để Laxus quen với điều đó, nhưng giờ anh đã yêu nó. Lúc này Freed đã nói đùa, thỉnh thoảng đứng lên bênh vực Laxus, và thể hiện khía cạnh cộc cằn mà Laxus luôn biết là đang ẩn náu dưới bề mặt lãnh đạm giả dối. "Tôi sẽ đảm bảo rằng bữa tiệc sẽ diễn ra tốt đẹp như Ngài dự định."

Và trước khi Laxus kịp nói gì, Freed đã bỏ đi, về phía hành lang nơi các nhân viên đang ở. Bất chấp sự ngăn cản của người đàn ông, Laxus cười toe toét. Người hầu của anh chắc chắn có 1 lá gan không nhỏ khi nói chuyện với chủ nhân của mình như thế.

Chỉ đến khi các vị khách trở nên bồn chồn, Laxus mới cảm thấy mất niềm tin vào Freed một chút. Ngay cả những người trung thành nhất cũng bắt đầu có chút khó khăn về việc thiếu người trình diễn âm nhạc, và khi Laxus bực bội về chuyện đó anh hiểu rằng anh chỉ còn 5 phút nữa là xông vào phòng ngủ của Freed và hỏi cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy.

Tuy nhiên, anh không cần phải làm vậy. Không phải khi Freed bước vào phòng khiêu vũ.

Thay vì trong bộ đồng phục thông thường, cậu đã trang điểm và mặc một bộ lễ phục-- một chiếc áo đuôi tôm mà Laxus chưa từng thấy trước đây. Cậu ta sải bước với cái đầu ngẩng cao như thể làm chủ căn phòng, và Laxus không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp với điều đó. Điều đó nhanh chóng thay đổi khi anh nhận ra những gì Freed đang lên kế hoạch.

Thật xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó, Laxus không thể khoe khoang rằng anh biết rõ Freed, tất cả về Freed cả những điều ngoài chuyên môn. Anh đã muốn biết về cậu nhiều hơn, và đã hơn một lần lấy hết can đảm để hỏi cậu về cuộc sống của cậu, nhưng sự hèn nhát luôn khiến anh không làm vậy. Một giọng nói cổ hủ lởn vởn trong tâm trí anh luôn nói với anh rằng việc sai sót nhân viên là có thể chấp nhận được, nhưng biết họ là ai thì đó là một hành vi vi phạm. Đó là những lý tưởng của cha anh, nhưng chúng rất khó học được. Tuy nhiên, anh khá chắc chắn rằng nếu Freed biết chơi piano, anh sẽ nhận ra điều đó ngay bây giờ.

Gần như ngay lập tức, anh ta đã được chứng minh là sai.

Những ngón tay của Freed lướt trên phím đàn piano một cách sang trọng và đẹp đẽ, và âm nhạc tràn ngập căn phòng cũng thú vị không kém. Tiếng huyên thuyên trong phòng ngừng lại, mọi người đều nhìn về phía Freed đầy ngưỡng mộ. Laxus cảm thấy thôi thúc phải đi về phía trước, bởi vì người hầu của anh  đã có khả năng như thế này và anh chưa bao giờ biết đến. Làm thế nào anh không biết Freed có thể làm điều này?

Sau đó, Freed bắt đầu hát.

Lời bài hát quen thuộc của 'In The Bleak Midwinter' bắt đầu lấp đầy căn phòng. Giọng của Freed là một thứ âm thanh mượt mà, mượt như nhung khiến Laxus lạnh sống lưng. Tiếng piano và tiếng hát hòa quyện vào một khoảnh khắc tuyệt đẹp, và Laxus thấy mình bị biến mất. Cảm giác như thể tất cả những người khác đã biến mất, và căn phòng chỉ có anh, Freed và âm nhạc.

Mọi thứ vào đúng vị trí ngay lập tức, và Laxus cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Trong suốt thời gian anh và Freed ở bên nhau, Laxus đã đẩy cậu ra xa, như để bảo vệ chính mình. Không có nghi ngờ gì về vô số lý do tại sao Laxus liên tục phá hoại bản thân, nhưng tất cả dường như đều biến mất khi Freed hát.

Freed là một người đàn ông mà Laxus có thể yêu, và cuối cùng anh đã nhận ra.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, và tất cả các khách mời đã rời đi, Laxus nhẹ nhàng nắm lấy tay Freed và dẫn cậu  đến hành lang lớn. Dưới ánh sáng của đèn chùm, với cầu thang bên cạnh họ, Laxus nhìn xuống người hầu của mình và thấy mình không nói nên lời. Điều đó không bình thường đối với anh.

"Tôi..." Anh  bắt đầu, và giọng nói của anh hơi ấp úng. "TÔI..."

Freed đợi một lúc trước khi nói. "Ngài có khỏe không, thưa ngài?"

"Đúng vậy," Laxus trấn an anh, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát giọng nói của mình. Nó chỉ hoạt động một phần. "Tôi ước- nếu em cho phép tôi- điều tôi muốn nói là-"

"Ngài có chắc là mình khỏe không, thưa Lãnh Chúa?" Freed lại hỏi

Chúa ơi, cậu thậm chí còn chân thành hỏi, điều đó chắc chắn không giúp ích gì cho tình trạng khó khăn của Laxus. Sẽ dễ dàng hơn đáng kể nếu Freed chỉ đơn giản muốn đóng vai một người hầu, người đã cảm thấy thỏa mãn khi ốm đau khi ngủ với chủ nhân của ngôi nhà. Nhưng Freed thực sự có vẻ quan tâm đến anh và lo lắng cho sức khỏe của anh. Bây giờ điều đó đã xảy ra, Laxus có thể nghĩ đến hàng tá lần mà Freed đã thể hiện sự quan tâm đến mức độ này của cậu mặc dù nó không phù hợp với vị trí của cậu. Có phải Laxus đã thực sự mù quáng khi nghĩ rằng họ chỉ đang trong một cuộc thử nghiệm?

"Tôi ước gì," Laxus nói lần nữa, giọng chắc chắn hơn một chút. "Tôi ước em qua đêm trong phòng của tôi. Cả buổi sáng nữa."

Đó không phải là điều anh muốn nói, nhưng đó là điều gì đó, và Freed có vẻ như bị sốc. Laxus đã nói rõ rằng Freed sẽ rời đi ngay khi họ xong việc, để không làm tăng thêm sự nhầm lẫn về những gì đang xảy ra giữa họ. Đó là một ranh giới, và Laxus đang phá vỡ nó.

"Ngài muốn ạ?" Freed hỏi, và giọng có phần ngập ngừng.

"Và ngày mai, lịch trình của tôi cho phép, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đi dạo trong vườn vào buổi chiều," Laxus thúc giục. "Tuyết khiến nó trông khá đẹp. Và hồ đóng băng vào thời điểm này trong năm. Đôi khi tôi đến đó để suy nghĩ; có thể rất vui khi được chia sẻ điều đó với em."

"Ồ," Freed nói trong cú sốc, trước khi lấy lại bình tĩnh. "Và đó sẽ là một phần công việc ạ?"

"Cá nhân," Laxus sửa lại. Anh cố gắng không để cho dây thần kinh của mình đảo lộn khi Freed cười. "Tôi muốn dành thời gian với em một mình, em nên sẵn lòng."

"Tôi sẵn lòng," Freed nói chắc chắn. "Nghe có vẻ thú vị, thưa Ngài."

"Laxus," Anh nhấn mạnh. "Làm ơn, hãy gọi tôi là Laxus."

"Nghe có vẻ thú vị, Laxus," Freed sửa đổi. Họ đứng nhìn nhau, cách nhau chưa đầy hai bước chân, trước khi Freed nói. "Tôi nên gặp nhân viên nhà bếp, họ sẽ cần một số trợ giúp dọn dẹp" Sau đó cậu mỉm cười, và Laxus nghĩ rằng đó chỉ là một chút ngại ngùng. "Tôi sẽ gặp anh sớm, sau đó?"

"Anh sẽ làm được," Laxus gật đầu.

Khi Freed rời đi, Laxus lại kéo tay cậu. Cậu xoay người và một cơn sửng sốt đôi môi của họ lại gần nhau. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ bên ngoài phòng ngủ. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ ngoài tình dục. Đó là nụ hôn thực sự đầu tiên của họ.

Nó là siêu tuyệt.

Freed đỏ bừng mặt, và khi cậu bỏ đi, cả hai đều không thể nhịn mà nở nụ cười. Khi Freed rời đi để thực hiện nhiệm vụ của mình, Laxus nhận ra rằng anh đã ngốc đến mức nào khi không yêu cầu Freed sớm hơn.

Và ngu ngốc đến mức nào khi không nhận ra mình yêu Freed đến điên cuồng.

_________________________________
https://archiveofourown.org/works/35834587

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro