Mị Giả Vô Cương - Bán Minh Bán Mị (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.: Chương 7: Tranh Diễm (Hạ) :.

Trong Quỷ Môn, ở phòng Xá La, tú cổ trên người Tiểu Tam rốt cuộc cũng bị khắc chế, vết đỏ trước ngực đã rút đi, nhặt được cái mạng trước Quỷ Môn Quan.

Vãn Mị nín thở đứng im, nhìn Tiểu Tam lảo đảo đứng dậy, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng thẳng người, trong tim không khỏi có chút chua xót.

Sau lưng lại có tiếng bước chân, là Vãn Hương về trễ, cũng tới phục mệnh trước mặt Xá La.

"Khởi bẩm Môn chủ, đây là Quải Kiếm Thảo." Sau khi vào cửa nàng liền cao giọng, hai tay nâng lên một cái hộp dài.

Xá La sai người tiếp nhận cái hộp kia, liếc mắt nhìn qua rồi lại đóng lại, nằm trên ghế quý phi, thở ngắn than dài.

"Làm sao bây giờ?" Nàng đảo mắt nhìn qua Vãn Hương cùng Vãn Mị. "Người là Vãn Mị giết, đồ là Vãn Hương lấy, ta nên phán ai thắng bây giờ."

"Vậy thì hoà đi." Vãn Hương đáp. "Thuộc hạ cùng muội muội năng lực ngang nhau, hiệp này không thể phân thắng bại."

Xá La nghe vậy gật đầu: "Cũng được, hiệp này các muội ngang tay. Vậy thì đấu thêm một trận, nếu năng lực chủ tử ngang nhau, vậy để ảnh tử quyết thắng bại đi."

"Sa Bát cùng Tiểu Tam, hai người đến đây." Nàng vẫy tay. "Các ngươi xuất mọi bản lĩnh đánh một trận đi, nếu ai thắng, chủ tử người đó sẽ được thăng làm Thiên Sát."

Sa Bát nghe vậy liền tiến lên, trên mặt hắn còn năm vết đỏ ửng, xem ra là bị Vãn Hương giận chó đánh mèo, hiện tại đang muốn xuất chiêu xả giận.

Mà Tiểu Tam vừa mất máu quá nhiều, chầm chậm bước lên từng bước, lòng bàn chân không giấu được vẻ run rẩy.

Xá La thiên vị Vãn Hương, có mù thì cũng có thể nhìn ra sự thật này.

Vãn Mị đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn Tiểu Tam đổ đầy mồ hôi lạnh trên trán, bàn tay cầm kiếm hoàn toàn trắng bệch, đột nhiên cảm thấy mọi sự đều yên, tất cả hùng tâm tráng khí đều bay mất.

"Thuộc hạ từ bỏ!" Nàng nghe thấy âm thanh trong trẻo của mình vang lên, chưa bao giờ kiên định như vậy.

"Thuộc hạ từ bỏ." Thấy Xá La nheo mắt, nàng lại vội vàng nói thêm. "Vãn Hương tỷ tỷ bất luận tư sắc hay tài năng đều hơn muội, vị trí Thiên Sát vốn phải do tỷ ấy ngồi."

Thế là trận tranh đấu này cuối cùng kết thúc, Vãn Hương được như ý nguyện, cuối cùng trở thành Thiên Sát, mà Vãn Mị đêm đó liền bị Công Tử triệu kiến, tiến vào viện Thính Trúc.

Bên trong phòng vẫn đen kịt một màu, song Vãn Mị không còn sợ hãi, dường như nàng đã có thể tan vào bóng đêm, cùng chủ nhân căn phòng này tiến tới một kiểu ăn ý rất vi diệu.

Chuyện đầu tiên phải làm là tạ lỗi, nàng dập đầu xuống, kính cẩn lên tiếng: "Vãn Mị đã phụ kỳ vọng của Công Tử, thỉnh Công Tử trách phạt."

"Ta lại đang muốn chúc mừng cô nương đã học được cách buông bỏ." Ở phía bên kia, Công Tử nhẹ giọng đáp nàng, nghe không rõ buồn vui. "Có thể thuận theo ý nguyện của Môn chủ, bảo vệ được ảnh tử, cũng không kết thù oán quá đậm với Vãn Hương, cô nương chỉ buông bỏ một thứ, mà lại trúng ba con nhạn."

Vãn Mị cúi đầu xuống thấp hơn, trong bóng tối, khứu giác như được khuếch đại, nàng ngửi được mùi cỏ trong phòng, một mùi hương nồng nàn và dai dẳng hơn cả hương hoa.

"Đây là gốc Quải Kiếm Thảo cuối cùng còn ở trên đời." Giọng nói của Công Tử cũng men theo mùi hương. "Tuy mùi rất thơm nhưng hương vị lại không dễ chịu."

Vãn Mị vội vàng ngẩng đầu lên: "Nghe nói Quải Kiếm Thảo có thể khiến kẻ sắp chết sống thêm bảy năm, mà người khoẻ mạnh có được nó lại tăng thêm mấy thành công lực, Vãn Mị chúc mừng Công Tử thần công tiến thêm một bước."

Công Tử không lên tiếng, nhưng Vãn Mị nghe được rõ ràng tiếng y bật cười, thế là vội vàng chuyển chủ đề: "Ngày trước Phương Ca có thả thuộc hạ thoát thân, muốn thuộc hạ thay mặt thăm hỏi Công Tử."

Giọng nói Công tử lại thêm trầm thấp: "Vậy hắn cũng giống như cô nương, đã học được bản lĩnh thoả hiệp cũng như từ bỏ, ta cũng nên chúc mừng hắn."

.: Chương 8: Đèn Lưu Ly (Hạ) :.

Còn nửa ngày mới tới thời hạn trở về Quỷ Môn, Vãn Mị vươn vai một cái, quyết định leo lên một ngọn núi cách Yên phủ không xa, hít bầu không khí tự do.

Chưa từng có nhiệm vụ nào khiến nàng nhẹ nhõm như thế, Vãn Mị đi dọc triền núi, cảm thấy lòng mình dịu lại, hô hấp cũng trở nên khoan khoái hơn.

Tiểu Tam bất chợt xông ra: "Xá Vũ bị thương, không rõ tung tích ở đâu."

Tâm trạng Vãn Mị lập tức ảm đạm: "Đây không phải sự tình mà ta với huynh có thể quản, dù cho chân trời góc bể, người trong Môn tự khắc sẽ mang nàng về."

Vừa dứt lời, cành tùng phía trên đầu nàng khẽ lay động, Xá Vũ từ phía trên đáp xuống, đai lưng xoay tròn trong tay, lại quấn quanh cổ Vãn Mị.

Tiểu Tam vội vàng rút kiếm tiếp chiêu, kiếm khí nhắm thẳng vào lồng ngực Xá Vũ.

Song Xá Vũ nhất quyết không buông tay, muốn cá chết lưới rách.

Vãn Mị cũng không giãy dụa, nàng nhìn Xá Vũ lại giống như nhìn bản thân của nhiều năm sau, khó tránh khỏi có chút bi thương.

"Không phải ta muốn hại tỷ." Nàng dịu dàng lên tiếng, từng lời trong trẻo mà lạnh lùng. "Là Quỷ Môn cảm thấy tỷ đã già, sắc tài suy yếu, đã không còn giá trị nữa."

Xá Vũ nghe vậy thì cười lạnh, trong nụ cười có sự thê lương muốn phá huỷ hết thảy: "Phải, phải, không phải cô muốn hại ta, sao ta phải khổ tâm giết cô, giết một Xá Vũ khác."

Nói xong thì chậm rãi thu hồi đai lưng, mượn cơ hội này để có thêm thời gian từ biệt.

"Ta chỉ một thỉnh cầu." Nàng từ từ ngước mắt lên, trong mắt hoàn toàn trống rỗng. "Các người hãy giết ta ở đây đi, ta không muốn quay về Quỷ Môn, cho dù có chết, ta cũng muốn làm một con quỷ tự do."

Tiểu Tam quay đầu nhìn, im lặng trao đổi ánh mắt với Vãn Mị.

Đôi mắt Vãn Mị mờ mịt, bên trong như nói rằng, nàng không muốn Xá Vũ cứ thế mà chết đi.

Tiểu Tam lập tức hiểu, dùng kiếm đâm vào huyệt trống của Xá Vũ, lại đánh một chưởng lên ngực nàng, đẩy cô vào vách núi ven đường.

Ngoài vách núi sâu không lường được, cơ hội Xá Vũ sống sót chỉ có thể là một phần vạn.

Nhưng có là một phần vạn thì cũng là cơ hội, Tiểu Tam cùng Vãn Mị nhìn nhau, trong lòng đồng thời loé lên suy nghĩ như thế, rồi đồng thời im lặng.

Cuối cùng hai người cùng quay về Quỷ Môn, tâm trạng Vãn Mị rất tốt, cấp trên chỉ yêu cầu nàng cứu mạng Yên Tử Phong, nàng lại đồng thời giải trừ tâm ma cho hắn, ngày sau hắn sẽ càng thêm dốc lòng dốc sức.

Quả nhiên, sáng sớm Hình Phong đã ở Mị Sát viện nghêng đón nàng, hắn giấu tay trong tay áo, nở nụ cười hiền lành: "Nhiệm vụ lần này Mị Sát cô nương làm rất tốt."

Vãn Mị vội cúi người, dâng mảnh vỡ lưu ly lên: "Công Tử và Môn chủ mới thật sự anh minh, Yên Tử Phong ngày sau sẽ ra sức vì Quỷ Môn."

Hình Phong mỉm cười nhận lấy, lại nhìn sang Tiểu Tam: "Vậy thì ai cho phép ngươi đánh Xá Vũ rơi xuống vách núi, ngươi không biết rằng sát thủ của Quỷ Môn cuối cùng đều phải trở về Quỷ Môn, thả huyết trùng trong máu đi sao? Đây là chủ ý của ngươi, hay là của chủ tử ngươi đây?"

"Của ta." Tiểu Tam cúi đầu trả lời, rành mạch dứt khoát, không chút do dự.

"Vậy thì sau này ngươi không cần làm ảnh tử của Mị cô nương nữa." Hình Phong cũng dứt khoát quay người. "Bên trong Quỷ Môn không có loại ảnh tử tự tung tự tác thế này, đi theo ta."

Tiểu Tam không dám nói nhiều, đành nín thở đi theo sau hắn.

Vãn Mị kinh ngạc, hồi lâu mới đuổi theo: "Hắn không làm ảnh tử của thuộc hạ, vậy hắn sẽ đi đâu?"

"Đi làm nam bộc, phục vụ Môn chủ." Hình Phong cũng không quay đầu lại. "Mị cô nương cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ phái một ảnh tử tốt hơn đến."

.: Chương 9: Thần Ẩn (Thượng) :.

Bên ngoài viện Thính Trúc vẫn như cũ, song Vãn Mị chỉ cảm thấy gió thu lạnh lẽo, ngay cả khóm trúc phượng hoàng cũng không còn xanh biếc như ngày xưa.

Công Tử vẫn đợi nàng trong gian phòng đó, chỉ khác là lần này có thêm một ngọn đèn dầu, khiến nó trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch.

Vãn Mị từ từ tiến lên, thấy Công Tử nằm nghiêng trên sập, y khoác trường sam màu đen có hoa văn chìm vào, một tay đặt ở mép giường, tư thế có vẻ mệt mỏi.

Nàng không dám lên tiếng, Công Tử cũng vừa mở mắt, duỗi tay ra: "Có mang theo cổ trùng không?"

Vãn Mị dâng lên chiếc hộp: "Tổng cộng chỉ được hai con thôi, thời gian thuộc hạ làm Địa Sát cũng không lâu."

Công Tử không nói gì, hắn phát lực trong lòng bàn tay, bóp nát chiếc hộp, song hai con huyết trùng lại không bị suy hại gì, vẫn nằm yên trong lòng bàn tay hắn, tựa như hai vết máu lâu ngày mà khô.

"Ta bắt đầu luyện võ từ năm mười hai tuổi, cho đến bây giờ cũng vừa đúng mười hai năm, chưa bao giờ sử dụng cổ trùng." Hắn lạnh lùng lên tiếng. "Mà Cổ Vương trong cơ thể Xá La có thể cho nàng ta nội lực trăm năm của bậc cao thủ, song nàng ta vẫn không phải là đối thủ của ta. Một thanh kiếm sắt bén thế nào vốn dĩ không liên quan tới chuyện dùng bao nhiêu cân sắt đúc nên."

Nói xong, hắn rạch một đường trên cổ tay Vãn Mị, để huyết trùng từ từ chui vào, dần dần trở thành một quả cầu nhiệt nóng hổi trong máu.

Vãn Mị há miệng thở hổn hển, nhiệt độ cơ thể tăng lên, mồ hôi túa ra, dần dần thấm ướt mái tóc.

Bàn tay mang theo hơi lạnh của Công Tử từ từ đưa tới gần nàng, hắn ấn dọc theo sống lưng nàng, dẫn đường cho chân khí lưu chuyển.

Trong người Vãn Mị lúc này có một loại cảm giác, giống như là mỗi huyệt đạo trong thân thể đều bị nguồn chân khí này xuyên qua rồi khai mở, giống như nụ hoa đầu xuân còn khép mình e ấp mà dần bung nở toả hương, mặc dù có chút đau đớn, song xen lẫn vào đó là cảm giác vui sướng không nói nên lời, nàng nhịn không được mà lên giọng rên rỉ.

"Vào giờ Thìn một khắc hàng ngày, cô cứ dựa theo đường này mà vận khí." Xong xuôi, Công Tử thu tay lại, nói với nàng. "Tổng cộng có một trăm linh tám huyệt vị, ta đều đã khai thông cả rồi, cô mang về hết đi."

Vãn Mị vội vàng gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì trong tay đã có thêm một món đồ, đó là một cây roi da mảnh mai màu đen tuyền, đặt dưới ánh sáng mờ ảo, dường như nó lại ánh lên màu ngọc biếc.

"Cứ thử đi." Công tử rũ mắt, thu tay đặt lên trán mình.

Vãn Mị lắc lư trường tiên trong gió, nàng cảm thấy thân roi vừa nhẹ lại linh hoạt, thêm vào đó là cho dù nàng múa máy thế nào cũng không mang theo tiếng gió.

Nàng nhẹ giọng: "Ý Công Tử là, thứ này về sau sẽ trở thành binh khí của thuộc hạ sao?"

"Tên nó là Thần Ẩn, cũng có thể xem là một món thần khí, chỉ có điều hơi khó nắm bắt."

Công Tử thản nhiên trả lời, hắn đón lấy trường tiên từ tay Vãn Mị, cánh tay phải duyên dáng cử động, trường tiên lập tức xé gió lao đến, cuốn lấy ngọn đèn dầu trên bàn.

Ngọn đèn cứ thế tung bay giữa không trung, ban đầu đi theo một quỹ đạo lắt léo, về sau đột ngột hướng lên trên, khi lên đến đỉnh thì ngọn lửa trở nên sáng rực, giống như một chú chim yến phá mây, dang rộng đôi cánh của mình.

"Đây là chiêu đơn giản nhất trong số các tiên pháp, gọi là Xuyên Vân Phá." Công Tử vẫn cất giọng lạnh lùng. "Ta sẽ làm ba lần, cô nhớ cho kỹ, nửa tháng sau ta sẽ lại tới đây, tốt nhất từ giờ cho đến đó cô đã học được."

Trong lời nói khẳng định rằng không thể mặc sức tuỳ hứng, Vãn Mị chăm chú nhìn hắn, trong lòng không có nửa điểm không cam tâm.

Trên người nam nhân này có một loại khí phách, hoàn toàn không dính dáng gì đến hoa phục đẹp đẽ, mà giống như thấm vào khí độ, đi theo mỗi phong thái giơ tay nhấc chân, tựa như chư thần đều phải lu mờ trước y.

"Vâng." Mãi một hồi lâu, Vãn Mị mới lên tiếng trả lời, nàng đem từng bước của tiên pháp mà ghi tạc vào lòng, lúc ngọn roi chạm đất, ngọn đèn cũng vừa quay trở lại bàn, từ đầu chí cuối ánh đèn chưa hề vụt tắt.

[...]

Hai tháng này thu hoạch tương đối ổn, nàng đã học được hơn phân nửa tiên pháp, tổng cộng là sáu chiêu, lại có thể tuỳ ý khống chế huỳnh trùng, để bọn chúng thiếp đi hoặc tỉnh lại, hoặc để bọn chúng biến thành một vật thể có hình dáng không quá phức tạp.

Trong khoảng thời gian này nàng không có nhiệm vụ, cũng chưa hề gặp qua Tiểu Tam, Thiên Sát như nàng vô cùng nhàn rỗi, đành bất đắc dĩ đối mặt với Nhị Nguyệt mỗi ngày.

Tên ảnh tử này tham sống sợ chết, giỏi ăn nói nịnh nọt, quả thực là một phiên bản trái ngược với Tiểu Tam.

Điều duy nhất hắn giống Tiểu Tam là cả hai đều trúng hàn cổ, lại còn phát tác cùng một ngày, cứ đúng ngày đó Vãn Mị phải đến chỗ Môn chủ để lấy giải dược.

Lúc đi đến đó, Vãn Mị mang theo một con huỳnh trùng, để nó ngủ trong lòng bàn tay trái của nàng.

Nơi ở của Xá La vẫn chìm trong bóng đêm, huân hương đã đổi thành hương mai nhàn nhạt, như có như không.

Lúc Vãn Mị bước vào, liền thấy nàng ta đang nhíu mày, song một khắc sau lại cười tươi như hoa: "Hoá ra là Mị Sát muội muội đến, tiếc thay ta bị tên nô tài này làm mất hứng, vừa nhìn thấy muội thì ta vui lên rất nhiều, muội muội đúng là người tài khó cầu trong Quỷ Môn ta."

Vãn Mị vội vàng cúi đầu, lúc nàng nhìn thấy người quỳ dưới chân Xá La thì trong lòng run lên, suýt chút nữa đã hét thành tiếng.

Người đó là Tiểu Tam, là Tiểu Tam mà nàng đã không gặp hai tháng, nhìn qua bóng lưng, có vẻ hắn đã gầy gò thêm, đôi vai không ngừng run rẩy.

Xá La lại duỗi chân đạp hắn thêm một cái: "Bảo ngươi cắt móng chân cho ta, ngươi lại dám cắt sâu như vậy, đúng là chán sống mà."

Tiểu Tam giữ im lặng, tay phải vẫn còn cầm cây kéo nhỏ, từng đốt ngón tay trắng bệch.

Vãn Mị biết hàn cổ trong hắn đã phát tác, cũng biết Xá La cố ý chọn lúc này mà gọi hắn tới hầu hạ, thế nhưng nàng vẫn phải giữ im lặng, im lặng nghe hắn đau đớn thở dốc, giống như từng cái đánh vào lòng mình.

Xá La ở bên cạnh cười ý vị sâu xa: "Theo Mị cô nương xem xét, ta nên xử trí tên nô tài này như thế nào?"

Vãn Mị vẫn một mực cúi đầu: "Suy cho cùng hắn cũng từng là ảnh tử của thuộc hạ, lời này thuộc hạ khó mà được, xin nghe theo Môn chủ phân phó."

Không lo lắng quá mức, cũng không vô tình quá độ, nàng cố gắng khống chế cảm xúc của mình bình thường hết sức có thể.

Song Xá La lại không chịu bỏ qua nàng: "Nghe nói Công Tử đang dạy tiên pháp cho muội đúng không? Muội không ngại thì luyện cho ta xem thử một lần nào, để tên nô tài này làm bia ngắm cho muội, muội muội tuyệt đối đừng giấu nghề đấy."

Vãn Mị vội vã mấp máy môi: "Nhưng mà thuộc hạ không mang Thần Ẩn theo..."

"Chuyện này dễ mà." Xá La lập tức lên tiếng. "Người đâu, đến Mị Sát viện, đem roi Thần Ẩn của Mị cô nương đến đây."

Sắc mặt Vãn Mị thoáng chốc liền trắng bệch, môi mím thật chặt, trong lúc bối rối thì liếc mắt trộm nhìn sang chỗ Tiểu Tam.

Tiểu Tam vẫn quỳ gối ở đấy, quay lưng về phía nàng, chỉ có điều đã không còn run rẩy như trước, cột sống hắn thẳng tắp, ý nói hắn có thể chịu đựng được.

Chốc lát sau, Thần Ẩn được đưa tới, Vãn Mị khóc không ra nước mắt, đôi tay nắm chặt trường tiên, cứng đờ tại chỗ.

Xá La không kiên nhẫn nữa, duỗi lưng một cái: "Ta thấy là cứ gọi Hình Phong qua đi, mặc dù hắn ta giờ cũng già cả rồi, lột da cũng không còn nhanh nhẹn tí nào."

Ánh nến bên trong phòng khẽ lay động, Vãn Mị cắn chặt môi dưới, rốt cuộc cũng đem Thần Ẩn vung lên, vẽ một vòng cung mỹ lệ trên không trung.

"Xuyên Vân Phá!" Theo bóng roi vụt xuống là từng tiếng hô của Vãn Mị, trong giọng nói tràn đầy sự cắn rứt, chuyển vào đầu roi rơi xuống đôi vai Tiểu Tam.

Một roi phá xương, máu tươi giống như hoa nở đầy đất, Tiểu Tam hơi gục đầu xuống, móng tay cào vào tảng đá xanh khắc trên mặt đất.

"Ô Kim Truỵ!"

"Nguyệt Ly Hợp!"

...

"Vạn Ảnh Đồng!" Bên trong phòng, Vãn Mị vẫn tiếp tục, cứ mỗi khi Thần Ẩn hút máu là một lần nàng rơi xuống vực sâu, cả người như hoá ma.

Roi vọt vốn có thể tàn phá bất kỳ thứ gì, đừng nói là da thịt máu huyết.

Không rõ rốt cuộc có bao nhiêu vết thương, không biết máu chảy đến độ nào, đối với Tiểu Tam mà nói, lúc này đau đớn không chỉ là đau đớn, mà là từng tiếng rên la quỷ ma thúc giục hắn ngã xuống.

Phiến đá xanh trong lòng bàn tay bị hắn bóp nát thành tro bụi, dường như hắn đã mất đi chỗ dựa cuối cùng có thể dựa vào, thế mà hắn vẫn chống đỡ được tới roi thứ sáu thì mới ngã phịch xuống đất, tro xanh trong tay hắn tứ tán, giống như có một làn sương mù che kín cả gương mặt.

Hắn lờ mờ thấy Xá La vỗ tay, mà Vãn Mị thì cầm Thần Ẩn đứng đó, tay trái bấu chặt vào ngực, trong một chốc như già đi mười tuổi.

Hắn giương mắt lên nhìn, lòng hơi nhói lên, phía trên lông mi bám một lớp tro bụi mờ mịt, khiến tầm nhìn dần tan rã.

Hắn cũng bắt đầu không nhìn rõ Vãn Mị, ánh mắt bắt đầu mờ đi, giống như lớp mây vô tình che khuất bọn họ trong Quỷ Môn, để hai người bọn họ vĩnh viễn không thể phá mây nhìn thấy trời xanh.

Mà trong phòng bắt đầu lục tục có người kéo vào, bắt tay vào quét dọn, lôi Tiểu Tam ra khỏi phòng.

Tới lúc này Vãn Mị mới nhớ tới huỳnh trùng bên trong lòng bàn tay trái, thế là vội vàng đánh thức nó.

Huỳnh trùng chịu sự khống chế, bên ngoài giống như tự do bay theo gió, nó xoay quanh trên đỉnh đầu Tiểu Tam, cuối cùng dừng trước mắt hắn, xuyên qua mi mắt hắn mà đáp xuống đất.

―― "Vậy chúng ta hãy một lòng với nhau, đồng dạ đồng lòng, huynh muốn báo thù, ta muốn tự do, cuối cùng rời khỏi đây."

Đây là lời thề trong đêm mà bọn họ cùng đu dây, Vãn Mị hy vọng Tiểu Tam nhìn thấy huỳnh trùng sẽ nhớ tới tình cảm được huỳnh trùng chứng kiến trong đêm đó, nhớ tới lời thề hắn sẽ vĩnh viễn không phụ nàng.

Thế nhưng bây giờ hắn có tỉnh táo hay không, có nhìn thấy hay không, nhìn thấy thì có nhớ tới hay không thì Vãn Mị cũng không nắm chắc, chuyện duy nhất nàng có thể làm là nhìn hắn bị người ta kéo đi, chỉ để lại một vệt máu uốn lượn sau lưng.

"Đây là huỳnh trùng mà Công Tử tặng cho thuộc hạ." Thấy Xá La sinh nghi, nàng vội vàng giải thích. "Thuộc hạ vẫn chưa học được cách khống chế bọn chúng, lỡ để nó dính vào người, theo tới tận đây."

Xá La nghe vậy bèn cười: "Ôi, không sao cả, Mị cô nương là tới lấy giải dược mà nhỉ, chờ ta một lát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro