Mị Giả Vô Cương - Bán Minh Bán Mị (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.: Chương 10: Tro (Hạ) :.

Hoàng Dụ ăn vào nhân sâm ngàn năm xong thì được người khiêng lên phòng nghị sự, máu tươi trên người vẫn còn vấy hơn phân nửa, song đôi mắt cực kỳ tinh sáng, vì chính mình có thể khẳng khái chịu chết mà sinh lòng hưng phấn.

Trong phòng nghị sự ngồi mười ba người, đều là thủ lĩnh các môn phái, theo lời mời của ông mà đến, trong đó Phương Ca ngồi bên tay phải vị trí chủ trì, trên người vẫn mặc áo xám như thông lệ, khí sắc nhạt nhoà.

Hoàng Dụ vừa ngồi xuống thì giơ tay ra, ra hiệu cho mọi người ngừng thăm hỏi thương thế của mình, mạnh mẽ lên tiếng mở màn: "Hoàng mỗ bị yêu nữ gây thương tích, biết mình không sống được bao lâu, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, khẩu khí này cũng muốn vì võ lâm mà cất lên! Hoàng mỗ ta một đời chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không để tên Phương Ca bại hoại này tiếp tục làm Minh chủ của chúng ta!"

Lời vừa nói ra đã khiến quần chúng sôi trào, Phương Ca đan mười ngón tay vào nhau, vẫn trầm mặc như cũ, dường như hắn đã dự kiến hết thảy.

Từ lúc Tần Vũ Tang xảy ra chuyện cho đến nay, Hoàng Du vẫn điều tra về hắn, đủ loại chứng cứ thật sự cũng gây bất lợi cho hắn.

Quả nhiên, chuyện đầu tiên nhắc đến chính là Tần Vũ Tang, ở đầu kia Hoàng Dụ lấy ra chứng cứ, khí thế nghiêm trang chính nghĩa tra hỏi hắn: "Có miệng vết thương làm vật chứng, phương trượng chùa Tĩnh Hải và thê tử Tần Vũ Tang làm nhân chứng, chính ngươi giết Tần Vũ Tang, ngươi có thừa nhận hay không?!"

Phương Ca cười khổ, biết mình không thể phủ nhận, đành tiếp tục im lặng.

Hoàng Dụ cho là y đã nhận tội, nhất thời cảm xúc dâng trào, bận bịu bày ra các chứng cứ phạm tội khác.

Sau khi Hàn Tu chết, Hàn Nguyệt chết tâm, thế là đem sản nghiệp gia tộc phó thác cho Phương Ca quản lý, để bản thân có thể chuyên tâm báo thù và chăm sóc tẩu tử. Chuyện này qua miệng Hoàng Dụ lại thành Phương Ca mưu hại Hàn Tu, đoạt lấy việc kinh doanh của nhà họ.

Ở tiệc chúc thọ Thẩm Mặc bị hại, kỳ thật Phương Ca chính là chủ mưu, mục đích chính là vì gốc Quải Kiếm Thảo kia, đây là Hoàng Dụ kết luận sau khi tiếp xúc Vãn Mị.

Từng thứ vật chứng nhân chứng bày đầy bàn, Hoàng Dụ càng nói càng phẫn nộ, mọi người nghe xong đều lạnh lòng, chỉ có Phương Ca vẫn bình tĩnh như cũ, cuối cùng bóng áo xám vút qua người, y ngồi dậy, đứng thẳng người lên.

"Ta chỉ có thể nói rằng ta sẽ cho mọi người một lời giải thích." Y đứng giữa đại sảnh, màu áo xám dường như có thể bình định lòng người. "Ta sẽ chứng minh tất cả đều không phải là ta làm."

"Ngươi không cần giải thích nữa!" Hoàng Dụ đập tay xuống bàn gỗ tử đàn, âm thanh lập tức vang rền bốn phía. "Vừa rồi ngươi còn phái yêu nữ đến ám sát ta, ta chỉ là một kẻ hấp hối sắp chết, chẳng lẽ còn đổ oan lên đầu ngươi!"

Một kích này là ông vận khí lực toàn thân, vết thương trước ngực và bên tay phải lập tức vỡ ra, máu như tơ bắn tung toé khắp nơi, khiến thân ghế bành hoàn toàn nhuộm đỏ.

Hơi thở còn sót lại nhờ nhân sâm ngàn năm giờ cũng tan biến, ông vẫn duy trì tư thế trừng mắt mà chết đi, hồn linh vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Ca.

Đen là đen trắng là trắng, cả đời này của ông thật sự cương chính, vì chính nghĩa mà trả giá hết thảy.

Máu dưới chân ghế vẫn chảy, từ từ loang qua nền gạch xanh, đỏ đến mức khiến người ta choáng váng.

Một người dùng sinh mệnh và nhiệt huyết làm đại giới, đến vạch trần tội ác một người khác, ắt lời khiển trách này đủ tạo thành sức nặng.

Trong đám đông có một người rút đao ra, mũi đao nhắm vào Phương Ca, tỏ rõ lập trường của mình.

Kiếm Thương Long của Phương Ca ở trong vỏ kiếm liền rung một hồi dài, nhắc nhở chủ nhân xung quanh có sát khí.

Tên đã lên dây, tình thế hết sức căng thẳng, chuyện hiểu lầm này xem ra đã không thể trốn tránh.

[...]

"Ta đã cho ngươi Quải Kiếm Thảo, cũng thả nữ tử này rời đi, ta đã thoả hiệp với ngươi, vì sao ngươi vẫn ép chết không buông?" Uống xong chén rượu, hắn nghiến răng, lạnh lùng nhìn Công Tử.

"Gần đây võ lâm chịu tử thương thê thảm nặng nề, ngài thoả hiệp với ta đơn giản là muốn lấy lòng ta, tìm kiếm một biện pháp cùng tồn tại." Công Tử lại đưa tay ra, thay hắn rót thêm một chén.

Phương Ca lại uống một hơi cạn sạch: "Nhưng ngươi căn bản không muốn đàm phán, rốt cuộc ngươi là ai, Quỷ Môn các ngươi đến cùng muốn thế nào?"

"Cứ cho là đàm phán thành công thì sao? Ngài sẽ tuân thủ ước định sao? Chẳng qua ngài chỉ cần thời gian, muốn thăm dò nội tình của ta đồng thời chuẩn bị lực lượng thật tốt, sau đó một kích diệt ta."

"Phương Minh chủ Phương Ca, mười hai năm qua ngài một mực thoả hiệp, không ngừng bội gín, thủ đoạn đùa nghịch kiềm chế người khác, lợi dụng bằng hữu tốt của mình, nhúng tay vào việc buôn muối kiếm không ít bạc, ta nói không sai chứ?"

Phương Ca cười khổ, không có ý phủ nhận, ngẩng đầu uống liền hai chén.

Công Tử ở bên cạnh lại thay hắn rót đầy: "Thế nhưng cũng nhờ có ngài, võ lâm mới trở nên giàu có an định, số người chết trong mười hai năm qua còn ít hơn so với hai năm về trước, ngài thật sự là một vị đại nhân vật. Là một nhân vật không đen không trắng, mang sắc xám trung lập."

Sắc trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, Phương Ca ngẩng đầu, một sợi tóc bạc rơi xuống thái dương, lúc này hắn mới phát hiện đôi mắt Công Tử không có tiêu điểm, người nói chuyện với mình hoá ra là một kẻ mù loà.

Đen là đen, trắng là trắng, thế gian này phân định rất rạch ròi.

Nếu hắn cũng hiệp nghĩa vô song tựa Hoàng Chính Nghĩa, vậy võ lâm đã sớm liều mạng cùng triều đình và tà phái không biết bao nhiêu lần, dùng máu huyết mạng người mà làm nên thành tựu lỗi lạc quang minh cho y.

"Ngươi nói như vậy, xem ra ngươi rất hiểu ta." Phương Ca giơ chén lên cao. "Vì chuyện này, ta kính ngươi."

Công Tử gật đầu đáp lễ, lại lấy ra hai cái chén sứ, một chén đen như mực, một chén trắng tinh, rót đầy rượu vào hai chén.

"Chén rượu màu đen có hạ cổ, ngài uống vào thì sẽ nghe lệnh của ta, ta tự có biện pháp chứng minh ngài trong sạch, để ngài tiếp tục làm Minh chủ. Trong chén trắng là rượu có độc, ngài uống thì chẳng khác nào cự tuyệt ta." Sau khi rót đầy, Công Tử chậm rãi lên tiếng, đưa tay làm động tác mời.

Phương Ca cười cười, đưa tay phải ra, bàn tay bình tĩnh không chút run rẩy do dự.

"Trùng hợp ta mệnh Tuất, uống xong chén rượu này sẽ làm chó của ngươi." Hắn chạm vào chiếc chén đen, cuối cùng nâng chén sứ trắng cao ngang lông mày. "Kính các hạ, thật xin lỗi, mặc dù ta không phải đen không phải trắng, nhưng ta không có ý làm con chó của ai."

.: Chương 30: Xà Đằng 2 :..: Chương 13: Mạn Xà (Trung) :.

Ở cuối tầng hầm, đột nhiên có tiếng cát nhẹ, một cánh cửa mở ra, một luồng hơi lạnh từ bên trong phả ra.

"Chờ lâu như vậy, ba người các ngươi quả nhiên là khách quý." Sau khi vào cửa, Vãn Mị rốt cục nhìn thấy chủ nhân của tầng ngầm này, giáo chủ Huyết Liên giáo đã mười năm không xuất hiện, Tô Khinh Nhai.

Cánh cửa màu ngọc bích nhanh chóng đóng lại, căn phòng lạnh buốt, nhưng Tô Khinh Nhai chỉ đang mặc một chiếc áo choàng dài rất mỏng, màu xanh da trời, với một chiếc thắt lưng màu đen bao quanh.

Đây là một người đàn ông không hổ danh là mỹ nam, vừa đẹp vừa ác, hình như chỉ mới ba mươi tuổi.

"Tại hạ Tô Khinh Nhai." Một lúc sau, Tô Khinh Nhai mới mở miệng, giơ lên ​​chén rượu phát sáng trong tay : "Ngoại trừ Vưu Thiền, các ngươi không phải nên giới thiệu bản thân sao?"

Nói đến đây, hắn hơi quay mặt đi, Vãn Mị thấy rõ ràng trên má phải và mu bàn tay phải của hắn mọc ra một sợi dây leo, nó đen tuyền có hoa văn rắn xen kẽ, hình dáng mê người vô cùng.

Loại hoa văn này càng khiến hắn trở nên quái dị, giống như Tu La đến từ địa ngục, càng bởi vì hắc ám mà càng thêm mê người.

Vãn Mị có chút phân tâm, không khỏi lại liếc mắt nhìn dây leo, đột nhiên phát hiện dây leo lay động, cành lá đung đưa, mọc ra nửa tấc ở bên phải mặt của hắn.

Sự ngạc nhiên của cô đã bị Tô Khinh Nhai chú ý, hắn quay đầu lại và dùng ngón tay vuốt má mình.

"Ta quên giới thiệu, thực vật trên mặt ta này tên là xà đằng, sống hai mươi năm xà đằng, cổ trùng tốt nhất, hiện tại chúng cùng ta cùng một thân."

Hắn còn chưa nói hết câu, Vưu Thiền đã thấp kêu một tiếng, ngã xuống đất trước mặt hắn, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

"Hai mươi năm." Cô ấy nhỏ giọng nói, "Hai mươi năm qua vì sao xà đằng không có nuốt chửng ngươi , trên đỉnh đầu của ngươi lại nở ra một nhánh xà tín hoa."

"Nếu ta rời khỏi tầng hầm này , nó tự nhiên sẽ sớm nuốt chửng ta." Tô Khinh Nhai hơi nhướng mày: "Đừng quên, rắn sợ lạnh, và phòng của ta rất lạnh. Đã phế đi không ít hàn ngọc."

"Vậy là nương ta đã không chết oan uổng." Vưu Thiền đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ oán hận: "Bà ấy trồng dây leo trên người ngươi, ít nhất cũng có thể khiến ngươi không nhìn thấy mặt trời mười năm."

Đây là một câu chuyện khác, một chuyện xưa khủng khiếp cả về hình thức lẫn nội dung.

Để trả thù, hai mươi năm trước mẹ của Vưu Thiền đã tự trồng xà đằng lên người rồi đến ám sát Tô Khinh Nhai.

Có một sự chênh lệch lớn về sức mạnh trong cuộc so tài này, cuối cùng bà ấy bị cắt cổ mà chết, máu vương vãi khắp sàn, nhưng Tô Khinh Nhai chỉ bị một vết cắt nhỏ trên ngón trỏ.

Tuy nhiên, một cái miệng nhỏ là đủ, xà đằng quay đầu tìm kiếm vật chủ mới, và chính cái miệng nhỏ này đã giúp nó chui vào cơ thể của Tô Khinh Nhai chỉ bằng một cái búng tay.

Sự hy sinh đáng giá, mẹ Vưu Thiền đã chết với một nụ cười, như thể bà ấy nhìn thấy cảnh xà đằng đang phát triển trong cơ thể Tô Khinh Nhai, những xúc tu của nó xâm nhập vào máu thịt, vào tim và phổi, và cuối cùng nở rộ trên đỉnh đầu, nở một bông hoa đỏ tươi.

"Xà tín hoa..." Tô Khinh Nhai rên rỉ một tiếng, lại dùng ngón tay lướt qua xà đằng: "Thì ra đó là mẹ của ngươi, ta thật sự nên cảm ơn cô ta, cô ta là người đã giúp ta tìm được xà đằng đã thất lạc từ lâu. Bà ta đã chịu khó tìm nó giúp ta gia tăng nội lực, lại giống như yêu tinh trẻ mãi không già."

Cơ thể của Vưu Thiền lại bắt đầu run lên, cô ấy cầm thanh kiếm bằng một tay, sắc bén nói: "Dù sao thì ngày chết của ngươi cũng đã đến! Ba nghìn vong linh, họ đã đợi quá lâu để lấy đầu của ngươi, ngươi sám hối đi!"

"Ta tại sao phải sám hối." Tô Khinh Nhai nghiêng người về phía trước cười khinh thường: "Định Thiện Môn của ngươi là người tốt sao, nếu ta không phản kháng, thì Huyết Liên giáo bọn ta sẽ có hơn ba ngàn người sẽ phải chết!"

"Nhưng ba ngàn người đó không đáng chết! Em trai ta khi chết mới một tuổi, một tuổi... nó còn chưa học nói..."

"Nếu như vậy, Lam Nhược đáng chết." Thanh âm Tô Khinh Nhai đột nhiên sáng lên: "Lam Nhược, trên đường phố dùng trò ảo thuật để làm cho trẻ con vui vẻ, cùng Lam Nhược, lấy xương bánh chè của chính mình nối xương cho người, Lam Nhược đã dùng mười năm của mình làm cho Huyết Liên giáo không còn tranh chấp, có nên chết không?"

Vưu Thiền dừng lại, tia máu trong mắt càng nặng, nhưng trong lòng lại vô cùng mặn chát, giống như chìm vào biển sâu.

"Hắn không đáng chết." Đáp án này đã chiếm tới bảy phần sức lực của cô ấy: "Nhưng như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngươi vô tội hay là. . . "

"Nghĩa là đúng sai trên đời này không phải do ngươi phán đoán!" Tô Khinh Nhai một ngụm uống cạn rượu trong ly, thủy tinh quang mang lóe lên, trong nháy mắt liền vỡ thành mảnh vụn ở giữa không trung, tấn công vào huyệt quan trọng của Vưu Thiền.

Trong số mười mảnh vỡ, chín mảnh trong số đó đã bắn trúng mục tiêu, thanh kiếm trong tay Vưu Thiền bay như tuyết, nhưng nó chỉ chặn được một phần mười.

Thân ảnh Tô Khinh Nhai như bóng lướt qua, dùng tay phải đỡ lấy vết thương của cô ấy, dây leo trên mu bàn tay nhảy múa.

"Có nghĩa là ta tất nhiên có tội, nhưng ngươi có thể không phải là đài sen trắng như tuyết!" Hắn nói thêm, chân khí trong lòng bàn tay kích phát, điên cuồng phiêu tán trong cơ thể Vưu Thiền.

Một cây nho nhỏ màu đen nhô ra khỏi vai Vưu Thiền, vùng vẫy trong vết thương, cuối cùng bị chân khí ép buộc rời khỏi cơ thể Vưu Thiền.

"Ta đã đáp ứng với Lam Nhược, ngươi sẽ không chết." Tô Khinh Nhai nhẹ giọng nói, đem dây leo đốt thành tro, sau đó phất tay áo dài, xoay người không nhìn Vưu Thiền nữa.

Vưu Thiền liều mạng vung vẩy thanh kiếm sau lưng, ánh kiếm dừng lại cách lưng hắn một tấc, bị góc tay áo cuộn lên.

"Lấy đầu của chúng ta làm vật hiến tế cho ba ngàn vong linh, ngươi không xứng." Tô Khinh Nhai không quay đầu lại vung ống tay áo rộng.

Thanh kiếm rơi xuống đất vỡ làm ba mảnh, không còn một cạnh sắc bén.

"Nàng không xứng." Vẫn luôn trầm mặc nãy giờ công tử rốt cục mở miệng nói: "Được làm vua thua làm giặc, ngươi cũng không phải vì ba ngàn tính mạng kia mà sám hối."

Một nụ cười nở trên môi Tô Khinh Nhai: "Ngươi có thể giữ mũi tên lông vũ ngàn cân bằng hai ngón tay và có thể nghe thấy vị trí cơ quan của ta trong giây lát. vị công tử này chắc là chủ nhân thực sự, người mà ta đang chờ."

"Ngươi xác định ta sẽ tới?"

"Đã xác định, nếu như ngươi diệt Huyết Liên giáo, lại không giết Tô Khinh Nhai, như vậy thì diệt chưa tận gốc, ngươi nhất định sẽ tới."

"Giá họa, mượn đao giết người, quả là một kế hoạch tốt." Tô Khinh Nhai nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của mình: "Ta chỉ tò mò, ngươi đã học được cổ thuật và mị thuật của Huyết Liên giáo, không những thế còn học rất tốt, dùng nó giết người, hại Huyết Liên giáo trăm năm không đổ của ta.'

Công tử im lặng không trả lời, chỉ búng tay một cái, ánh huỳnh quang bay lên giữa không trung.

Huỳnh cổ lấp đầy căn phòng cuối cùng đã tập trung trong lòng bàn tay của hắn và nở thành một bông sen máu.

"Ta tới thay mặt chủ nhân của Huỳnh cổ hỏi một câu." Công tử dưới ánh đèn huỳnh quang sắc mặt có chút cổ quái, cùng Tô Khinh Nhai đồng dạng: "Xin hỏi ngươi có từng thấy áy náy với nàng."

Tô Khinh Nhai hơi sửng sốt, gương mặt dù lạnh tựa băng cũng bị hòa tan.

"Không." Ông ta kiên quyết trả lời: "Ngay từ ngày đầu tiên ở bên ta, nàng hẳn đã hiểu ta là người như thế nào, đã hiểu rồi thì không nên oán trách."

Công tử cười lạnh một tiếng, bông sen máu trong tay tản ra, hóa thành ánh sáng huỳnh quang khắp phòng.

"Ngươi có áy náy hay không cũng sắp chết rồi, ta còn cần hỏi vấn đề này làm gì?" Hắn nói xong, áo bào đen bay vút lên không trung, sát khí như đao bén nhọn, trong nháy mắt áp đảo toàn bộ, trong phòng không khí chợt lạnh.

Đây là lần đầu tiên Vãn Mị nhìn thấy Công tử sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, thậm chí trước đây chưa từng sử dụng một loại vũ khí nào mà bây giờ hắn cũng dùng vũ khí.

Trong cổ tay áo màu đen có một tia sáng lam, trùy màu lam, toàn thân trong suốt, cuối cùng hiện ra khi hai người vượt qua trăm chiêu, giống như nước mắt tình nhân, bi thương mà đẹp đẽ.

.: Chương 36: Đêm Vô Minh 2 :.

Giữa đêm khuya tại võ quán, không một bóng người, chỉ có gió lạnh.

Hình Phong đi đến giữa sân, tìm thấy những viên gạch đỏ như máu, từ từ ngồi xổm xuống.

Một năm trước, Lưu Quang chết ở đây, hôm nay là lễ tế của cô ấy.

Hình Phong vẫn nhớ rõ những lời cô ấy nói trước khi chết.

—— "Ngươi có thể tiếp tục cưng chiều nàng ta, giúp đỡ kẻ ác. Nhìn nàng tương lai trở thành ác ma, cuối cùng sẽ có phúc báo. "

Câu nói này vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, dường như càng ngày càng sâu sắc, lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu hắn.

"Nàng đã thành yêu ma, ngươi cảm thấy ta nên làm cái gì bây giờ? Lưu Quang ngoại trừ cùng nàng ngã xuống, thì không có lựa chọn nào khác sao?" những vết nứt trên gạch, từ từ từ từ, tay hắn bê bết máu.

Lưu Quang không trả lời được, Lưu Quang đã chết.

Bích Ngôn sắp chết, và tất cả những cố nhân sẽ chết, chỉ còn lại hắn và Sa La trên thế giới này.

Hai người còn lại nhìn nhau như quỷ.

"Ta không có lựa chọn thứ hai, đương nhiên là không." Cuối cùng Hình Phong đứng dậy, thuyết phục chính mình, loạng choạng rời đi.

Đêm đó Hình Phong rất say, lần đầu tiên hắn ta say sau hơn mười năm.

Đây cũng là lần đầu tiên trong hơn mười năm, hắn không chuẩn bị phấn trang điểm cho Sa La.

Có mười ba gói phấn dưỡng nhan có màu sắc rực rỡ, Hình Phong sẽ giao chúng hai lần mỗi tháng, một lần vào đầu tháng và một lần vào giữa tháng, thói quen này đã được duy trì trong mười bốn năm.

"Phấn dưỡng nhan, người ăn sẽ không già đi, thật sự là thối." Hình Phong say khướt không quên cười cười, vừa nằm xuống bàn vừa cười.

Đương nhiên đống thứ màu sắc rực rỡ kia không phải phấn dưỡng nhan, Sa La nói không sai, hắn đang lừa nàng.

Đó là trăm cổ, sau khi được nghiền nát và uống, nó sẽ ngấm vào máu và nuôi sống cổ vương trong cơ thể Sa La.

Hai lần một tháng, Hình Phong thực hiện kiểu mài này.

Một số cổ trùng sau khi chết có thể nghiền nát và sấy khô thành bột, trong khi một số khác yêu cầu hắn phải cấy chúng vào máu của chính mình, sau đó lấy máu ra vào ngày trước khi làm thuốc.

Sa La không hề biết rằng đây là cách bà ta từ từ trấn áp cổ vương, trong khi Hình Phong dùng cơ thể của mình để nuôi cổ, sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất, và cuối cùng học được cách điều khiển trăm cổ.

Trong mười bốn năm, ngoại trừ đêm nay, Hình Phong chưa bao giờ chậm lại công việc của mình.

Nhưng đêm nay không có ánh sáng, không có ngôi sao, không có mặt trăng, không có ánh sáng trên bầu trời, nên ngay cả những cái bóng cũng hoạt động chậm chạp.

"Thật là một cái cớ tốt, khó trách hết thảy đều là ý trời." Hình Phong lầm bầm, xoay người chìm vào giấc ngủ, sau bao nhiêu năm lần đầu tiên ngủ một giấc yên bình, mơ thấy bầu trời.

.: Chương 38: Cảm Tạ :.

"Thành chủ ngài tới nhặt xác cho hắn đi, nhặt xác cho ảnh tử dù máu thịt be bát, xương cốt vỡ vụn cũng không phụ ngài đi." Thấy Vãn Mị thất hồn lạc phách, hắn lại cúi người, áp sát vào tai Vãn Mị, từng chữ không chút sợ hãi cầu xin cái chết.

Vãn Mị tại chỗ thở hổn hển, nhưng cuối cùng cũng không khóc một tiếng, cô chỉ là tiến lên vuốt ve vách tường, ngón tay lướt qua máu thịt đỏ sẫm còn đọng lại, giống như lướt qua người đã cùng mình như hình với bóng nhiều năm như vậy.

Cơn gió mùa hè thổi qua tai, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm của Trường An trên chiếc xích đu vào đêm hôm đó.

——Ta sẽ không phụ người.

Người yên tâm, tôi sẽ không phụ nàng...

Mặc dù lời hứa tuy nhẹ nhưng lại tựa như núi, người ấy thực sự là một quân tử, không cô phụ tấm chân tình này.

Nụ cười cuối cùng từ đêm qua dường như vẫn còn ở trước mắt cô.

Nụ cười bất lực và thê lương đang cố ngăn cô từ bỏ hy vọng.

Anh nói rằng: Có lẽ anh ấy có thể vượt qua được đêm nay, thì họ thực sự đã đánh bại số phận.

"Định mệnh..." Nghĩ đến hai chữ này, Vãn Mị nổi điên, roi vung như gió, mỗi nhát đều đâm sâu vào máu thịt Hình Phong: "Vận mệnh thật sự vô địch sao? Vì ngươi đã từng yêu Sa La, vậy thì tại sao ngươi không thể lấy tâm so tâm, tha cho chúng ta một con đường sống!

Hình Phong không phản bác, chỉ im lặng không nhúc nhích mặc roi quất lên.

Máu thịt bắn tung tóe trong phòng tra tấn, đỏ tươi khắp nơi, thấm ướt những bức tường vốn đã khô khốc.

Vãn Mị đột nhiên tỉnh lại, thu roi lại, dùng roi nắm cằm Hình Phong, lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi muốn chết sao? Tuy rằng đối phụ lòng chủ tử, nhưng vẫn muốn đi xuống cùng nàng. "

Hình Phong hơi lắc lư, cụp mắt xuống, thật lâu sau mới nói: "Ngươi sai rồi, ta đối với nàng không có tính là phụ, ta chỉ cảm thấy tội lỗi của nàng nên kết thúc ở đây, vậy thôi."

Vãn Mị cau mày khi nghe điều này, tạo thành một nút thắt xấu xa.

"Vậy ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết, để cho các ngươi trên đời vĩnh viễn không gặp."

Nói đến câu này, cô cười nhạt, đột nhiên lại như là một người khác.

Tuy nhiên, đôi mắt đờ đẫn của Hình Phong vào lúc này lại sáng lên, một tia sáng rực rỡ nhảy ra từ đó, đâm sâu vào trái tim của Vãn Mị.

"Chúc mừng thành chủ trở thành một Sa La khác." Hắn nhẹ giọng nói, nhưng ngữ khí rất có uy lực: "Ta cho rằng Trường An nên cảm tạ ta, khi không biến hắn trở thành Hình Phong thứ hai."

Tâm trí của Vãn Mị dao động, ma ý trong mắt cô ngay lập tức bị phá vỡ bởi từ "Trường An".

Thần Ẩn lại vung lên, lần này chỉ thẳng vào trái tim của Hình Phong.

Trước khi ra sức, cô nhìn Hình Phong, nhìn một nửa mái tóc lốm đốm trắng và những nếp nhăn quanh mắt hắn, rồi thở dài: "Người như Sa La lại có người yêu bà ta nhiều như, thật là vô lý."

"Đương nhiên không cần lý do, ta nguyện ý đi xuống bồi nàng, giống như Trường An nguyện ý chết vì ngươi, chỉ nguyện ý, không có lý do."

Cuối cùng thần trí Hình Phong tỉnh táo chỉ nói một câu như vậy, chỉ một câu như vậy.

Thần Ẩn xuyên qua gió, xuyên qua trái tim, chấm dứt nỗi đau.

Tất cả mọi thứ trong hình phòng đều trống rỗng, chỉ có lời nói của hắn vang vọng trong một thời gian dài.

—— "Đương nhiên không cần lý do, ta nguyện ý đi xuống bồi nàng, giống như Trường An nguyện ý chết vì ngươi, chỉ nguyện ý, không có lý do."

*****

Thính Trúc Viện, trúc yên tĩnh, Vãn Mị lại càng yên tĩnh, ngồi xổm trên mặt đất, chỉ ôm thật chặt cái quạt tròn.

Cô nhặt chiếc quạt trong Hình phòng lên, nhìn thoáng qua đã biết là quạt da người.

Trên da có một nốt ruồi đỏ quen thuộc, ban đầu mọc ở ngực Trường An.

Chiếc quạt tròn làm bằng da Trường An là món quà lưu niệm duy nhất mà Hình Phong để lại cho cô.

"Hoan, họ Tạ, tên Hoan, tên hay."

Đột nhiên có người nói trong bóng tối, đó là giọng nói mệt mỏi của công tử

Vãn Mị nghe vậy quay đầu lại, nhất thời bừng tỉnh: "Ngài biết hắn là ai đúng không? Bởi vì hắn có thù với Sa La, cho nên ngài mới không giết hắn, để hắn yêu ta. Trong trường hợp này, ta sẽ vì hắn, sẽ vĩnh viễn không thể cùng Sa La đồng tâm hiệp ý, vĩnh viễn đấu tranh như đúng ý của ngài!"

Công tử không nói gì, lấy hành động thể hiện đồng ý.

Nước mắt Vãn Mị cuối cùng cũng chảy xuống, cô từng bước đến gần hắn, cô 'vụt' một tiếng vung Thần Ẩn ra.

Liều mạng đấu tranh, hoá ra chỉ là một ván cờ mà hắn bày ra, sự tức giận của Vãn Mị đối với công tử là có cơ sở.

Công tử thấp giọng ho khan một tiếng, mở ra tay phải, xuyên qua bóng roi, tóm lấy cổ Vãn Mị.

Bàn tay kia lạnh lẽo, càng lạnh hơn chính là thanh âm của hắn: "Cái gọi là tình yêu sẽ chỉ cản trở tương lai của ngươi. Ngươi phải hiểu rõ, ý nghĩa tồn tại của Tạ Hoan chính là thành tựu của ngươi, hắn chết chính là thành tựu cuối cùng của ngươi."

Vãn Mị mĩm cười, cô ngửa đầu ra sau, không giãy giụa, chỉ mong hắn siết chặt cổ cô trong lòng bàn tay.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, công tử thở dài, buông lỏng tay, trong giọng nói cuối cùng có chút ấm áp: "Mất đi hắn không có nghĩa là mất đi tất cả. Đi theo ta, thế giới của ngươi sẽ rộng lớn, mị giả nên vô cương."

Vãn Mị vẫn cười và cười chế nhạo.

Công tử lại thở dài một tiếng, thanh âm bắt đầu bất đắc dĩ: "Vậy ngươi làm sao có thể nguôi ngoai oán khí, mới nguyện ý ngẩng đầu nhìn tới."

"Hãy để Trường An đứng trước mặt ta."

Vãn Mị thậm chí không muốn trả lời.

Trong sân lúc này bắt đầu có gió thổi, ngọn trúc ngọn gió nhẹ lay động, thanh âm giống như tiếng thở dài.

Giữa tiếng thở dài này, công tử giơ tay lên, dùng ngón tay cầm bông sen và chầm chậm búng nhẹ.

Huỳnh cổ bay trong phòng, nó bay khắp phòng, không ngừng.

Ánh bạc hội tụ trước mặt Vãn Mị, hình ảnh dần dần rõ ràng.

Mặc y phục trắng như tuyết, lông mày đẹp như tranh vẽ, đó chính là Trường An của cô, cách đó không xa đang mỉm cười với cô, nụ cười yếu ớt hoang vắng nhưng vô cùng ấm áp.

Nước mắt của Vãn Mị rơi xuống, không rơi ra, mà là những giọt nặng nề không gì sánh được.

Chiếc quạt tròn trong tay cô cũng rơi xuống, hướng lên trên, được ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng rõ ràng.

Chữ viết trên quạt màu đỏ tươi, Vãn Mị nhìn chằm chằm, cuối cùng nhìn rõ đó là một bài thơ năm chữ.

Lạnh Lộ đánh đàn dương

Cửu châu di chúng phương

Ngân hà an vô thuyền

Bờ đối diện định hương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro