Như Ý Cát Tường - L. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: L.

Trans: うのさんた•刘宇

Beta: MarchRain36

Đã xin phép tác giả.

CP: Santa x Lưu Vũ

CP phụ: Patrick x Nine, và hint của vài CP khác 

Đã xuất hiện: Lưu Vũ, Santa, Rikimaru, Nine, Lâm Mặc, Bá Viễn, Trương Gia Nguyên, Patrick, Châu Kha Vũ, AK Lưu Chương, Tiết Bát Nhất, Vương Hiếu Thần

Thể loại: Fanfic, 18+, cổ đại, huyền huyễn

Hành trình Tiểu Vũ phi thăng thành rồng!

Hành trình Tán Đa ngồi lên chức vị Đông Đế!

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 20/08/2023: 

Đối với mình, đây là một trong những fic liên quan đến INTO1 xuất sắc nhất. Dĩ nhiên trong truyện cũng có những tình tiết bất nhất nhưng rất nhỏ, nếu không đọc kỹ thì cũng sẽ không nhớ và không phát hiện ra. Đáng tiếc to nhất là truyện chương hoàn. Hình như lần cuối cùng tác giả ra chương mới là hồi tháng 7/2022, kiểu này thì 99% là truyện đã bị drop. 

Một trong những điểm thích nhất ở fanfic này so với các fanfic khác là đất diễn của các thành viên INTO1 khác (mà ở đây là nhân vật phụ). Với những fanfic phân biệt nhân vật chính và phụ rõ ràng thì thường nhân vật chính sẽ có rất nhiều đất diễn, các nhân vật phụ thường rơi vào 3 loại: 

1) Sủng 1 trong 2 nhân vật chính (mà trong các fic mình đã đọc thì toàn là sủng nhân vật đóng vai trò thụ trong CP)

2) Anh em cây khế hở xí là cà khịa nhau với 1 trong 2 nhân vật chính (hầu hết là với bạn công, những thi thoảng cũng thấy fanfic là với bạn thụ)

Dù sủng hay cà khịa thì các nhân vật này sẽ vẫn tin tưởng tuyệt đối, giúp đỡ và hỗ trợ nhiệt tình vào người bạn/ thần tượng của mình. Nếu có tính toán riêng thì hầu hết đều vì công/ thụ mà không tiếc hi sinh bản thân để công/ thụ có được hạnh phúc. Dù nhiều truyện đọc hay nhưng mình sẽ thấy đau lòng cho mấy bạn nhân vật phụ. Mà vì fanfic lại được dựa trên người thật hoặc nhân vật trong các bộ phim/ truyện nên càng cảm thấy không vui hơn, cảm thấy sao tác giả ưu ái công/ thụ thế và đối xử bất công với các thành viên khác vậy. Nhất là trường hợp sủng thì thường xây dựng kiểu bạn thụ là dạng "hoa gặp hoa nở người gặp người thương", mình rất kị những thể loại này.

3) Tác giả không thích (thậm chí anti) 1 (hoặc một số) thành viên này và thường mô tả không tốt về các thành viên đó: Dĩ nhiên trong INTO1 mình không yêu thương 11 thành viên ngang nhau, có thành viên mình cũng không thích, nhưng cái cách hắc qua fanfic của một số tác giả khiến mình rất khó chịu.

Dù rơi vào loại nào thì tình tiết động cơ của các nhân vật phụ cũng rất dễ đoán, thành ra cũng gây nhàm chán do hầu như fanfic nào cũng gặp motip đó.

Nhưng trong fanfic này thì các nhân vật đều được khắc họa độc lập, có những mưu tính, tâm tư riêng, rất khó đoán suy tính thực sự. Giờ đang cùng phe nhưng vẫn có những mạch nước ngầm len lỏi bên trong. Cảm giác chỉ cần một tác động đủ lớn thì thế cục sẽ thay đổi hoàn toàn.

*** Trích đoạn ***

.: Chương 4: Kết thúc rồi, tiểu Hầu gia ngu ngốc :.

Tiểu Cửu mài nghiên mực nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đang nằm úp sấp bên cửa sổ ngắm mưa nhỏ ngoài hiên.

Từ hôm qua tiểu Hầu gia trở về, liền trà không nghĩ cơm không muốn, không phải ngồi ngẩn người thì chính là nằm úp sấp ở cửa sổ lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Cửu buông đá mài xuống, loạt soạt đi tới, hướng phía Lưu Vũ đang nhìn, nhìn vài lần. Bên ngoài chỉ toàn rừng và rừng, cái gì cũng không có.

Có khi nào bị dọa đến ngốc rồi không? Tiểu Cửu đau lòng nhìn Lưu Vũ, chốc lát liền thở dài một hơi: "Tiên sinh hôm nay không đánh đàn sao?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không xem quẻ?"

Lưu Vũ lắc đầu.

"Không luyện chữ?"

Lưu Vũ lắc đầu.

Tiểu Cửu từ bỏ, chỉ có thể chạy vào phòng bếp làm thịt một con gà, bẻ đầu gà bưng tới cho Lưu Vũ.

Nghe dân gian truyền miệng thứ này có thể trị ngốc, nói không chừng hữu dụng.

Kết quả là... Lưu Vũ một chút cũng không nhúc nhích!

"Ngài rốt cuộc làm sao vậy?" Tiểu Cửu tức giận cắn một cái đùi gà, nhìn chằm chằm Lưu Vũ.

"Ai..." Đây đã là lần thứ tám mươi sáu Lưu Vũ thở dài hôm nay: "Tiểu Cửu, mưa này khi nào mới ngừng?"

"Cái này ngươi phải hỏi ông trời, ta không quản được." Tiểu Cửu cầm xương gà chỉa chỉa lên trời: "Ngài không phải có thể bói toán sao? Ngài bốc một quẻ."

Lưu Vũ bĩu môi, lại nói sang chuyện khác: "Ngươi nghĩ còn bao lâu nữa ta mới có thể thành thân?"

Tiểu Cửu sợ ngây người, ném xương gà đi, vây quanh Lưu Vũ xoay vòng vòng: "Không phải chứ tiên sinh, ngài đang nghĩ đến cô nương nhà ai à? Ngài năm nay mười bảy tuổi đã có thể thành thân."

"Ồ." Lưu Vũ không hứng thú lắm.

Ngọn lửa Tiểu Cửu vừa mới đốt lên lại bị Lưu Vũ vô tình dập tắt, hắn thật không theo được suy nghĩ của Lưu Vũ.

[...]

Buổi tối, Đãi Cao đứng trong rừng chờ tin tức từ quân doanh, bồ câu bay tới vòng quanh rừng cây một hồi liền hướng một bên bay qua. Đãi Cao tung người nhảy lên, đột nhiên lòng bàn chân nặng nề, bị người kéo xuống.

Hắn giận dữ không thể không quay đầu nhìn lại, Tiểu Cửu đang ôm một đống củ cải, gặm say sưa.

Cái tên ham ăn này...

"Ngươi hơn nửa đêm ở bên ngoài hồ tắm tiểu Hầu gia nhà ta lén lút, muốn làm gì?" Tiểu Cửu cầm củ cải, lập tức dựa lại gần một chút.

Đãi Cao khó tin ôm đầu, mở to hai mắt, người này có phải bị bệnh không: "Này, một đại nam nhân tắm rửa, có cái gì để ta nhìn trộm?"

"Dừng!" Tiểu Cửu bất mãn hừ một tiếng: "Tên háo sắc nhà ngươi thấy tiểu Hầu gia nhà ta ánh mắt đều nhìn chằm chằm. Nếu ta không canh chừng ngươi, biết đâu ngươi sẽ đi khi dễ tiểu Hầu gia nhà ta."

Đãi Cao hoàn toàn câm nín: "Đại ca à, nam nhân và nam nhân có thể làm gì được?"

Tiểu Cửu nhướng mày nhìn hắn: "Nhìn ánh mắt ngươi có vẻ không thoải mái, sao thế?"

Đãi Cao nhìn trên trời đã không còn gì nữa, tức giận đến mức muốn dậm chân: "Ta không có thời gian ở chỗ này cùng ngươi nói nhảm."

"Ta mặc kệ ngươi có hay không, ta có là được rồi!" Tiểu Cửu gắt gao nắm chặt Đãi Cao không buông, cân nặng chiếm ưu thế, Đãi Cao một chút cũng không nhúc nhích được.

Tán Đa chờ đợi một thời gian dài vẫn không thấy gì, huýt sáo vào không khí, kỳ lạ, chim bồ câu không trả lời.

Cảm thấy không ổn, Tán Đa đứng dậy đi ra ngoài, lúc ngang qua rừng trúc vừa vặn nhìn thấy Đãi Cao cùng Tiểu Cửu dây dưa một chỗ. Hắn theo ánh mắt Đãi Cao nhìn qua, phía trước có một bức tường cao, bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình nhảy lên, bồ câu này là bọn họ nuôi từ nhỏ, rất có linh tính, cũng không biết hôm nay xảy ra tình huống gì, đột nhiên không nghe lệnh tìm đúng đường.

Sâu trong rừng trúc dường như có âm thanh gì đó, Tán Đa nhíu nhíu mày, âm thanh này trầm thấp uyển chuyển, giống như ngâm nga, lại như đang thì thầm.

Chỉ thấy Lưu Vũ xách váy lụa, áo choàng nửa mở đang bước xuống nước, thử một chút nhiệt độ trong nước, sau đó chậm rãi giơ tay lên kéo lấy cây trâm cài tóc, nhẹ nhàng rút ra.

Trong nháy mắt mái tóc đen xõa tung trải đầy toàn bộ mặt nước, áo choàng trượt xuống, y chui vào trong nước nóng, thoải mái thở dài một tiếng. Xung quanh đầy những chú chim nhỏ, nhanh chóng quanh quẩn cạnh y.

Theo lý thuyết hơn nửa đêm chim chóc đều đã nghỉ ngơi từ sớm, nhưng những con chim này nghe được tiếng hát yếu ớt của y nên thần thái vô cùng sáng láng nhẹ nhàng nhảy múa quanh y, hệt như tiên thuật, lại càng giống tà thuật.

Tán Đa đứng sang một bên, nhìn con chim bồ câu màu trắng đưa tin của mình đang đắm chìm trong giọng hát của Lưu Vũ, quên hết kiêng dè.

Hai người cách một làn sương mù, ánh mắt chợt đối diện nhau.

.: Chương 6: Châu đại nhân :.

Trên xe ngựa, Châu Kha Vũ không hề bận tâm đối phương đang khóc hay không, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lưu Vũ, nhìn vết kiếm ở cổ y, còn thoáng nhìn thấy một ít vết đỏ hồng tím tím. Hắn không lên tiếng, khéo léo thu hồi ánh mắt, buông Lưu Vũ ra, lấy bình thuốc mang theo bên người đổ ra một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cần cổ nhỏ nhắn.

Lưu Vũ cảm giác được hắn không có ác ý, liền không kháng cự. Toàn bộ quá trình Châu Kha Vũ cũng không nói gì, bôi thuốc xong liền thu bình lại, đứng dậy vén rèm lên nói nhỏ với người bên ngoài, chỉ trong chốc lát, một thân ảnh quen thuộc liền đột nhiên vọt vào.

"Tiểu Hầu gia!" Tiểu Cửu nhào vào trong ngực Lưu Vũ, hai mắt đều khóc sưng lên.

"Lần này đường đi hung hiểm, sao ngươi lại đi theo?" Lưu Vũ ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

"Lúc xuất phát, người này ầm ĩ nói mình là hành lý của ngươi, phải mang theo hắn." Châu Kha Vũ ở một bên lạnh lùng nói.

Thanh âm của hắn dễ nghe, Lưu Vũ nhìn hắn một cái, nghĩ hắn không thích nhiều lời, nhưng vẫn vuốt ve lưng Tiểu Cửu, hướng Châu Kha Vũ gật đầu: "Cảm ơn Châu đại nhân."

Châu Kha Vũ không trả lời, trong nháy mắt cúi đầu, ngược lại có mấy phần giống Tán Đa. Hắn nhảy xuống xe ngựa, bên cạnh chính là tọa kỵ của hắn, hắn nghiêng người lên ngựa, giương roi rời đi.

"Đã sớm biết tên háo sắc kia không phải là người tốt lành gì, lúc ấy ta đã bảo tiên sinh đừng để hắn lên thuyền, tiên sinh thương hại uổng công." Tiểu Cửu còn chưa nói xong, liền bị Lưu Vũ che miệng: "Đại bất kính!"

Lưu Vũ đề phòng nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa: "Ngươi không thể nói lung tung như ở trong phủ, hắn chính là Thái tử Điện hạ đương triều, không thể không cung kính."

"Tiên sinh!" Tiểu Cửu đấm vào không khí.

"Hắn từng nói tên với ta, khi đó ta đã biết, Tán là họ Hoàng tộc." Lưu Vũ thở dài. Y quả thật đã sớm đoán được, cho nên ở trong khốn cảnh, y mới ra sức bảo vệ an nguy của Tán Đa. Để bảo vệ hắn, thậm chí không tiếc... ủy thác thân mình cho hắn.

May mắn hôm nay Tán Đa không có việc gì, bằng không Hạ Ấp đã là một mảnh xác chết.

[...]

Tán Đa dùng đũa gõ vào bát của y: "Châu Kha Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ở Bắc quốc, tướng quốc là do thế hệ kế thừa. Nói cách khác, Châu Kha Vũ sau này sẽ là Võ tướng đương triều. Nhưng xem hình thức ở chung của Tán Đa và Châu Kha Vũ, hai người tựa hồ có rất nhiều hiềm khích, nếu như sau này Tán Đa trở thành Quân vương, Châu Kha Vũ trở thành Võ tướng...

Chắc chắn, triều đình sẽ rung chuyển.

Y suy nghĩ một chút, đều nói gần quân như gần hổ, Thái tử coi như là nửa Quân vương, hơn nữa tính cách của Tán Đa vốn âm trầm, y quả thực đoán không ra người này đến tột cùng có suy nghĩ gì, chỉ có thể nói thật: "Châu đại nhân là một người rất ôn nhu."

"Ồ?" Tán Đa kéo dài giọng điệu và ném đũa xuống. Hắn nghiêng người về phía trước, duỗi ngón tay ra đặt ở cái cổ thon nhỏ của Lưu Vũ, móng tay của hắn như có như không xẹt qua vết thương của Lưu Vũ, thuốc trị thương vốn có chút ngứa, ngón tay lạnh như băng của Tán Đa đặt ở trên đó, Lưu Vũ theo bản năng né tránh một chút.

Tán Đa túm lấy vai y, cố định y tại chỗ, tiếp tục như có như không sờ cổ y: "Hắn rạch ngươi một đao, ngươi cảm thấy hắn ôn nhu? Hay là thuốc mỡ này thu được tâm của ngươi." Hắn đã sớm nhận ra đây là thuốc trị thương do Châu Kha Vũ tự mình điều chế, thuốc này, trơn mướt thơm mát, bất luận là chất lượng hay mùi hương, thiên hạ độc nhất vô nhị, chỉ Châu Kha Vũ có. Hắn làm thái tử, tất nhiên là đã dùng loại thuốc này, công hiệu độc đáo của nó vừa sờ liền biết.

Lưu Vũ nội tâm run rẩy: "Hôm nay lo lắng cho trưởng tỷ nên nóng nảy, là ta tự mình giãy dụa, không thể trách tội Châu đại nhân."

Tán Đa nở nụ cười: "Ngươi có biết, kiếm của Châu Kha Vũ chưa bao giờ lỡ tay làm ai bị thương."

Lưu Vũ không biết hắn có ý gì, liền trực tiếp hỏi hắn: "Điện hạ có ý gì?"

"Không có ý gì." Khi Tán Đa bỏ tay ra vô tình nhìn thấy vết yêu ở xương quai xanh của y. Bọn họ hoan ái cũng là mấy ngày trước, có dấu vết hẳn đã sớm không còn. Lại nói tối hôm qua, hắn triền miên với Hân Nhi, Lưu Vũ làm sao có dấu vết mới như vậy.

"Đây là cái gì?" Những vết tích được yêu thương kia, giống như cát vàng trong nước đục, hắn thật muốn cởi quần áo của y ra xem, đến tột cùng có bao nhiêu vết hắn không nhìn thấy được.

Lưu Vũ vội vàng lui vài bước: "Điện hạ, thần tử mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi."

Tán Đa nhìn y, ánh mắt khinh miệt lại xen lẫn uy hiếp: "Bổn cung không cho ngươi ngủ."

Trái tim Lưu Vũ đau thắt một chút, y ngồi ngay ngắn, vẻ mặt có chút bi thương: "Điện hạ, ta vẫn cho rằng ngài cũng là một người ôn nhu."

Tán Đa khẽ nhíu mày, từ nhỏ đến lớn không một ai nói qua hắn ôn nhu. Tất cả mọi người đều sợ hắn, ngay cả huynh đệ tỷ muội của hắn, thấy hắn cũng phải quỳ lạy hành lễ. Mẫu thân hắn là Vương hậu đương triều, hắn là Thái tử dòng chính, cữu cữu là Võ tướng, ông ngoại là Thừa tướng, toàn thân hắn cơ hồ đều là ánh sáng. Dưới sự bồi dưỡng của thế lực cường đại như vậy, hắn đã sớm quên đi cảm giác ôn nhu là thế nào rồi.

"Trên người ngươi, làm sao có được?" Tán Đa vẫn để ý, dù sao hôm nay ra vào xe ngựa Lưu Vũ chỉ có Châu Kha Vũ.

"Ngài làm chuyện đó..." Lưu Vũ thản nhiên nói: "Chưa tiêu tan mà thôi."

Tán Đa xoay người cầm lấy bầu rượu đã nóng lên, uống một ngụm. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao trong lòng vẫn còn một ngọn lửa.

"Thần tử cáo lui." Lưu Vũ cầm lấy quần áo của mình ôm vào trong ngực, liền đứng dậy đi ra ngoài. Lần này Tán Đa không giữ y lại, hắn uống một ngụm rượu nữa, đột nhiên tâm loạn như ma.

"Tiểu Hầu gia, mặc quần áo vào." Tiểu Cửu đuổi theo Lưu Vũ vừa đi ra, trong miệng còn có thịt chưa kịp nuốt xuống.

Lưu Vũ lắc đầu: "Quan phục có chín tầng, ta cởi tám tầng, ta còn mặc áo ngoài."

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, quả thật vậy.

.: Chương 7: Văn tướng đại nhân :.

Lưu Vũ tự biết mình dư thừa nên lịch sự gật đầu. Lực Hoàn đỡ Tán Đa đi vào phòng ngủ, Lưu Vũ nhìn cánh cửa nửa khép, lặng lẽ buông đũa xuống, tự mình đi ra ngoài.

Y biết, Lực Hoàn sẽ không đi ra. Họ đã không gặp nhau trong hơn một năm nên chắc chắn có rất nhiều điều để nói. Cũng không thể vì lễ phép nói với người khác chờ một chút, liền thật sự sẽ đi ra cùng một người xa lạ dùng cơm.

Chỗ ở của y xem ra là tạm thời thu dọn qua, Lưu Vũ cũng không để tâm tới Tiểu Cửu đang oán giận, đóng cửa lại, lên giường nghỉ ngơi. Thật may, người tới không phải phụ thân, cũng không phải trưởng tỷ, những thứ này y đều có thể chịu được.

Quả nhiên, khi y mất ngủ cả đêm nên mở mắt ra từ sớm đã nhìn thấy Lực Hoàn từ tẩm cung Tán Đa đi ra, vội vàng hồi phủ thay triều phục.

Lưu Vũ nhẹ nhàng đóng cửa sổ, bò trở lại giường. Trằn trọc một hồi, y đứng dậy khoác áo choàng, trời còn chưa sáng, trong viện cũng không có người. Y một mình yên lặng đi tới tẩm điện của Tán Đa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Rượu và thức ăn đêm qua đã được dọn xuống tất cả, trong điện sạch sẽ gọn gàng. Y bước tới tẩm điện, đẩy cửa ra đi vào, rèm che chạm sàn, lụa mỏng rũ xuống, trong phòng còn có ánh nến.

Lưu Vũ xốc rèm lên, đi vào. Giường của Tán Đa rất lớn, lúc này hắn mặc áo choàng rộng thùng thình nằm trên giường. Lưu Vũ ngồi bên cửa sổ, nhấc lọn tóc tán loạn của Tán Đa đặt ở một bên. Tối hôm qua hẳn là uống không nhiều lắm, nhưng lại ngủ rất sâu. Nhớ tới hai người ở trong sơn động, Tán Đa rất thính tai, vừa có động tĩnh lập tức nghe được. Có thể là về nhà đi, mới có thể an tâm ngủ như vậy.

"Thượng triều hôm qua, tại sao ngài lại giấu diếm chuyện mình trúng độc?" Lưu Vũ thì thầm hỏi hắn: "Ngài cũng không thân cận với ta, nói ra còn có thể để cho Hoàng thượng trị ta tội mưu nghịch."

"Quả kia là do ta tự mình ăn." Tán Đa híp mắt, đã sớm tỉnh từ lúc Lưu Vũ chạm vào tóc hắn: "Hơn nữa, đeo tội mưu nghịch cho ngươi, đáng thương chính là dân chúng Hạ Ấp. Cữu cữu đã sớm muốn phụ hoàng thu hồi đất phong của chư hầu, thống nhất vương quyền, mặc dù ta muốn thống nhất thiên hạ, cũng không thể để dân chúng chịu tội."

Tán Đa chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lưu Vũ, chỉ có lúc này, ánh mắt của hắn mới không lạnh lùng như vậy. Lưu Vũ nhìn hắn, không biết còn có nhiều uẩn khúc đến thế: "Châu đại nhân..."

"Đúng, ta vốn không muốn nói chuyện trên triều, ngươi quang minh chính đại vào phủ đệ Võ tướng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn khó thoát khỏi trách nhiệm, nên ngươi sẽ không cần lo lắng về tính mạng của mình. Nhưng ngươi theo ta vào Đông cung, ánh mắt người trong thiên hạ đều sẽ nhìn chằm chằm ngươi, Lưu Vũ, mỗi ngày ta ăn cơm đều phải thử độc, ngươi có nghĩ qua một cuộc sống như vậy là thế nào không?" Tán Đa nhìn y: "Phụ hoàng lúc ấy đã tức giận muốn thu hồi đất phong, nếu ta đối xử với ngươi như khách quý trên triều, phụ hoàng nhất định là không vui, cuộc sống sau này của ngươi cũng sẽ khó khăn. Châu Kha Vũ đẩy ngươi cho ta, cũng là vì phủ Võ tướng của hắn, ta biết ngươi đối với hắn có thiện cảm, nhưng nơi này không giống Hạ Ấp, ngươi phải cẩn thận quan sát nhiều hơn."

"Cảm ơn." Tất cả đều cho rằng Tán Đa tính tình lạnh lùng, nhưng kỳ thật y vẫn luôn biết, Tán Đa là người nhu tình: "Ta không phải oán giận ngài, ta chỉ là..." Ta muốn ngài có thể nhìn thấy ta, chứ không phải không để ta trong mắt.

Y nói không ra miệng, mấy ngày nay, đặc biệt là đêm qua Lực Hoàn ở lại, nội tâm y chua xót khó chịu một cách khó hiểu, y vẫn tín nhiệm Tán Đa, chỉ là không hiểu được nỗi chua xót này là từ đâu, quá mức tra tấn cõi lòng y.

"Ừ?" Tán Đa nghiêng người, thấy y ấp úng, dứt khoát giơ tay kéo cổ y: "Châu Kha Vũ cho ngươi thuốc? Tốt hơn nhiều rồi."

Lưu Vũ nhìn hắn, không nói gì. Khi Tán Đa muốn rút tay về, Lưu Vũ giơ tay giữ chặt. Cảm giác ấm nóng quen thuộc kia khiến hai người đều giật mình.

Tán Đa nhìn y, Lưu Vũ hai tai đỏ bừng. Y kéo tay Tán Đa đặt lên đầu gối, ngón tay mảnh khảnh đặt ở cổ tay hắn, cẩn thận nghe mạch: "Độc, đại khái đã tiêu gần hết."

Tán Đa thu hồi cổ tay, kéo Lưu Vũ lên giường: "Còn chưa sáng, đi ra ngoài rất lạnh, cùng ngủ đi."

"Ta... Ta không có ý này." Lưu Vũ đỏ tai, cả người đã được Tán Đa kéo vào trong chăn, trên giường ấm áp như mùa xuân, mềm mại vô cùng.

"Là ta... đối với ngươi không tốt, Lưu Vũ..." Kỳ thật đối với lần đầu tiên, Tán Đa vẫn có chút áy náy trong lòng, hắn đem Lưu Vũ ôm vào trong ngực, Lưu Vũ không hề trách cứ hắn, lại hết lần này đến lần khác... Đến gần y khiến hắn cảm thấy càng khó khăn để đối mặt với chuyện này.

Y là đệ đệ của Thái tử phi, hắn nhất định sẽ che chở y chu toàn.

Lại cùng nhau ngủ chung, chẳng qua dưới thân không còn là cành cây cấn người nữa, Lưu Vũ đã quen với nhiệt độ cơ thể và hương vị của Tán Đa. Y dựa vào trong ngực hắn, mặc kệ người ngoài cho rằng thế nào, Tán Đa là người có thể làm cho y yên tâm cùng dựa dẫm. Loại cảm giác nhận định và an toàn từ đáy lòng này, giống như tự tin mà có.

[...]

"Muốn đứt rồi." Tán Đa cũng không buông ra, mà tiếp tục níu lấy nắm trong tay: "Tối nay ngươi hồi phủ sao?"

"Ừm, lát nữa ta cùng Kha Vũ trở về." Lực Hoàn chỉ có thể tùy ý hắn, đứt liền đứt đi.

"Về sớm một chút đi, ban đêm đường không dễ đi." Tán Đa buông tay ra, có chút mất mát.

"Đợi khi ta trở về triều, ngài muốn cái gì, ta đều cho ngài." Lực Hoàn thanh âm tuy nhẹ, nhưng không khó nghe ra hứa hẹn trong đó rất nặng nề.

"Ừ." Tán Đa gật đầu.

Sau khi hai người họ rời đi, Tán Đa tiếp tục cúi đầu, xoay chén trà một chút. Lưu Vũ nhìn cái bóng bên cạnh hắn bị ánh nến chiếu ra, trong nháy mắt cảm thấy hắn cô đơn đáng thương.

Hai người như hình với bóng, không nói gì với nhau. Lưu Vũ siết chặt nắm tay, nhìn hắn, miệng động vài lần, cuối cùng vẫn không nói ra, chậm rãi đứng lên: "Điện hạ, ta đi ngủ."

Tán Đa không nói gì, lúc Lưu Vũ muốn xoay người, góc áo đột nhiên bị Tán Đa túm lấy, Lưu Vũ trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Tán Đa nằm sấp trên bàn, kéo trong chốc lát, sau đó buông quần áo của y ra: "Góc váy của ngươi nhăn rồi, ta giúp ngươi kéo một chút."

Lưu Vũ đỏ tai, ánh mắt né tránh gật đầu với hắn, liền chạy trốn ra ngoài. Y không biết mình đang chờ mong cái gì, tóm lại chính là vẫn khát vọng, muốn thân cận Điện hạ, muốn ở cùng Điện hạ, muốn nghe hắn nói: Ở lại.

.: Chương 8: Độc phát :.

"Là ta hại phụ thân." Lúc không có người, Lưu Vũ luôn tự nói như vậy.

Tán Đa ôm y, tâm tình nặng nề: "Không phải ngươi."

"Là ta, nếu lúc trước ta không để điện hạ lên thuyền, sẽ không có chuyện phía sau. Điện hạ sẽ không nhìn thấy tỷ tỷ, Điện hạ sẽ không yêu nàng. Điện hạ cũng sẽ không trúng độc, ta cũng sẽ không tiến cung, phụ thân sẽ không chết."

Tán Đa nắm lấy cằm y, ánh mắt Lưu Vũ vẫn không tốt, vẫn ửng đỏ mờ mịt như trước: "Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ mù."

Đây là cuộc đối thoại mà bọn họ lặp đi lặp lại mỗi ngày, Lưu Vũ vẫn sốt cao không ngừng, thái y nói, một trong những nguyên nhân dẫn đến sốt cao chính là ảnh hưởng bởi chứng bệnh ở mắt.

Lưu Vũ bám lấy bả vai rộng lớn của Tán Đa, sau đó chậm rãi sờ lên mặt hắn, xúc cảm quen thuộc, rốt cục làm cho y bình tĩnh lại, y nhẹ nhàng tiến lại gần, khoảng cách vô cùng nhỏ bé, chóp mũi khẽ chạm chóp mũi, cánh môi như có như không cọ vào nhau.

Tán Đa không dám lộn xộn, hắn biết Lưu Vũ không tỉnh táo, nhưng không biết vì sao, thân thể hắn cứ như có thể nhận ra Lưu Vũ, nhận ra loại da thịt kề cận này, nhớ rõ cảm giác mưa mây triền miên cùng nhau.

Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách, giọt mưa rơi lên mái ngói xanh, từng chút từng chút nhẹ nhàng triền miên, tựa như bầu không khí lúc này giữa hai người, chỉ thiếu một chút nữa sẽ va chạm ra lửa.

"Điện hạ." Lưu Vũ nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, nước mắt nóng bỏng lan tràn giữa môi hai người. Ngực Tán Đa trong nháy mắt cảm giác giống như có cổ thụ cắm rễ, dây leo kéo dài đến toàn thân, hắn để Lưu Vũ hôn môi mình, hắn thậm chí còn nhẹ nhàng mở miệng dụ dỗ y đem cái lưỡi nhỏ duỗi vào bên trong, sau đó thản nhiên cùng y mút hôn thật sâu.

.: Chương 13: Vì quân tháo mũ :.

Tán Đa ôm Lưu Vũ vào trong ngực, cái cằm cọ tới cọ lui trên trán y, giữa hơi thở đều là mùi thơm đặc trưng trên người Lưu Vũ, không trả lời y mà lại hỏi: "Sao không đi ngủ, lại ở đây uống trà gì thế này?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Vũ đỏ lên, không biết nên đáp lại thế nào, trèo vào trong ngực hắn, rầu rĩ đáp: "Nước trà giúp tỉnh táo, càng uống càng thanh tỉnh."

Tán Đa cười một chút, cũng không nói gì, chỉ kéo y ngồi trên đệm, lúc này đây đổi lại là hắn trèo lên đùi Lưu Vũ, nhắm mắt lại: "Bổn cung chợp mắt một chút, một chút là tốt rồi."

Lưu Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, lúc này Tán Đa giống như một con sói đem bụng mình lật lên cho y nhìn, đem địa phương yếu ớt nhất của hắn không hề phòng bị mà phơi bày trước mặt y.

Tay y khẽ run rẩy, không biết là kích động hay là sợ hãi, nhẹ nhàng khoác lên cổ tay lộ ra ngoài của Tán Đa, thấy hắn không kháng cự liền khẽ khàng vuốt ve: "Điện hạ ngủ đi, ta ở đây cùng Điện hạ."

"Ừm." Tán Đa nhẹ nhàng đáp một chút, một lát sau lại hỏi y: "Ngươi có thể tháo vương miện không?"

Lưu Vũ nhìn vương miện hắn đang mang, vừa nhìn đã cảm thấy rườm rà nặng nề: "Để ta thay điện hạ tháo xuống!"

"Như nhau cả..." Tán Đa nỉ non, Lưu Vũ nghe xong không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

.: Chương 17: Quân tặng ta bảo thạch, ta tặng quân gỗ đào :.

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn nở nụ cười, bắt đầu thay Tán Đa cởi áo ngoài: "Muốn đến đại điện tìm chút cầm phổ."

Nói xong, Lưu Vũ "A" một tiếng, sau đó lấy ra một cái vòng tay mã não màu hồng: "Điện hạ, cái này?" Không phải là ái nữ của chư hầu nào đó đưa cho Điện hạ chứ? Dù sao Điện hạ là Đại vương tương lai. Nữ nhi gả tới đây mặc dù không thể làm vương hậu, nhưng cũng sẽ được tôn quý một đời.

Tán Đa không nhìn thấy thì thôi, nhìn đến trong lòng lại phiền muộn: "Vốn định đưa cho Hân nhi, nhưng nàng không thích lắm."

Lưu Vũ cẩn thận đánh giá biểu tình của Tán Đa: "Trưởng tỷ từ thuở nhỏ đã không thích những thứ này..."

Tán Đa thoáng im lặng, trong thoáng chốc hai người không nói lời nào.

"Điện hạ đưa cho ta đi, ta thay ngài giữ." Chờ một ngày nào đó gặp trưởng tỷ, y sẽ đưa cho nàng, để Điện hạ không phải thương tâm.

Bỗng nhiên trên cổ trầm xuống. Lưu Vũ cúi đầu nhìn, trước ngực mình xuất hiện một mặt dây chuyền màu xanh lam, là một chú cá nhỏ, xung quanh đính một viên trân châu, thanh nhã thoát tục.

"Bổn cung cảm thấy cái này phù hợp với ngươi hơn." Tán Đa lấy lại sợi dây màu hồng kia, cùng với áo ngoài đã cởi đặt sang một bên: "Ngươi không cần giữ thứ người khác không muốn, thứ thuộc về ngươi bổn cung sẽ tự cho ngươi."

Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lại làm cho Lưu Vũ đỏ hốc mắt. Y sờ lên bảo thạch màu lam trên cổ. Y có một chút hiểu biết về phương diện này, đây chính là ngọc thạch độc nhất vô nhị của Nam Cương, rất hiếm thấy. Nhìn thái độ của Tán Đa đối với y, có thể đã không khác so với tỷ tỷ, hoặc chỉ xếp sau tỷ tỷ.

"Lại đây." Tán Đa mở rộng vòng tay nhìn y: "Để bổn cung ôm ngươi một cái."

.: Chương 18: Ghét hắn ? Hay yêu hắn? :.

Nhan Thanh đã đến từ sớm đang ngồi ở đại sảnh, thấy Tán Đa tới liền đứng dậy nghênh đón. Nàng hiển nhiên là chưa từng thấy qua cảnh tượng này, sợ tới mức mặt mày trắng bệch: "Thái tử ca ca, làm sao bây giờ? Trương thái y nói, nàng ta chảy máu."

Tán Đa cũng khẩn trương không kém, trong tẩm cung, Trương Gia Nguyên đang vội vàng ra vào, giúp bà đỡ cầm máu, đi theo Tán Đa còn có Lưu Vũ, y bối rối nhìn đám người bận rộn bên trong, giữ chặt cánh tay Tán Đa, đỏ mắt: "Điện hạ, cho ta đi vào đi, ta cùng trưởng tỷ là thân nhân, không cần kiêng kị."

Tán Đa rũ mắt xuống, cũng không biết hắn đang băn khoăn cái gì, chưa đáp ứng y.

"A-- Tiểu Vũ!" Lại là một trận tiếng hét bén nhọn: "Ta biết đệ tới rồi, Tiểu Vũ."

Tiếng kêu thảm thiết của Lưu Hân khiến Lưu Vũ rất lo lắng, y giữ chặt cánh tay của Tán Đa, đôi mắt giống như nho đen trong nháy mắt liền đỏ lên: "Điện hạ..."

Tán Đa cũng nhìn Lưu Vũ, dựa theo quy củ Tán Đa không thể đi vào. Dù sao nữ tử chảy máu là thứ kiêng kị nhất, nó sẽ ảnh hưởng đến số mệnh Đế vương. Nhan Thanh thấy mặt mày hai người đều mang ý tứ chỉ riêng họ hiểu, trong lòng không khỏi bị lửa thiêu đốt nóng bỏng: "Là tỷ đệ cũng phải kiêng kỵ."

Trong phòng vẫn truyền đến tiếng gọi của Lưu Hân, nàng tuy rằng đau đến gần mất đi ý thức, nhưng Tán Đa vừa đến liền gây ra náo động bên ngoài lớn như vậy, nàng vẫn có thể nghe được một ít. Lưu Vũ là đệ đệ ruột của nàng, cho dù Lưu Vũ không lên tiếng, nàng cũng có thể cảm giác được y đang ở đây. Lưu Hân liên tục gọi y khiến Tán Đa lạnh lùng liếc Nhan Thanh một cái, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Lưu Vũ: "Ngươi đi đi."

Lưu Vũ được cho phép liền vén rèm đi vào bên trong. Y đi tới đầu giường của Lưu Hân, kéo bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng: "Trưởng tỷ, Tiểu Vũ đến rồi."

Lưu Hân nhìn thoáng qua Lưu Vũ, lập tức nắm chặt tay y, nàng đã mất sức đến không nói nên lời, chỉ có thể túm lấy y, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm y. Tẩm cung phi tử canh phòng nghiêm mật, sau lần gặp mặt lần trước, đây là lần thứ hai y nhìn thấy trưởng tỷ. Y nhìn vết máu trên giường, giống như là có cảm ứng, bụng y cũng mơ hồ đau đớn. Lại là một trận tiếng kêu thảm thiết, móng tay thon dài của Lưu Hân cắm vào mu bàn tay Lưu Vũ, nàng nắm chặt lấy Lưu Vũ, dùng thanh âm suy yếu hung hăng nói: "Tối hôm qua các ngươi làm gì, khiến cho ta động thai khí, chính ngươi không biết phải kiêng kỵ sao?"

Lưu Vũ nhất thời mở to hai mắt, tay đang nắm lấy Lưu Hân đột nhiên buông ra. Trương Gia Nguyên thấy y cũng không giúp được gì, cách tấm rèm kéo Lưu Vũ ra ngoài.

.: Chương 23: Ngươi chỉ có thể là người của bản cung :.

Người tới chính là Tán Đa.

Hắn chỉ mặc một thân thường phục, tóc đơn giản dùng trâm cố định, đang chậm rãi đi về phía y.

Lưu Vũ cho rằng mình nhìn lầm, giơ tay lên dụi mắt một chút, chờ Tán Đa đứng trước mặt y mới phản ứng lại. Điện hạ, thật sự đã đến.

"Hôm nay bản cung nghỉ ngơi, Đông Cung không cho phép ngoại quan tiến vào." Tán Đa phân phó Đãi Cao đang đứng phía sau một tiếng, lập tức không nói lời nào nắm lấy thắt lưng Lưu Vũ, nhẹ nhàng bế y lên, ôm vào trong phòng.

Trên giường có thêm một cái chăn rất chói mắt, Tán Đa vung cánh tay dài lên gạt tất cả ném hết sang một bên. Đem Lưu Vũ kéo lên đè xuống giường. Tán Đa áp lên, động tác thô lỗ cởi quần y ra. Kéo mở hai chân, đầu ngón tay thon dài không chút ôn nhu đâm vào.

Lưu Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, lông mày đẹp nhíu lại: "Hức..."

Nơi đó, đã lâu không được Tán Đa đi vào. Nhưng chỉ cần hắn khẽ đụng chạm, thân thể này vẫn nhớ kỹ vuốt ve của hắn, luôn có thể lập tức nổi lên phản ứng.

Chặt chẽ, khô ráo... Tán Đa ở bên trong khuấy đảo vài vòng, sau nhiều lần xác định mới rút ngón tay ra. Không để Lưu Vũ kịp thở dốc một hơi, Tán Đa đã kéo hết quần áo của y xuống.

Một đôi mắt anh tuấn săm soi qua lại trên thân thể trần trụi của Lưu Vũ, lướt tới lướt lui liên tục không ngừng, tựa hồ đang muốn xác nhận chuyện gì đó. Cuối cùng dường như nhận được đáp án thỏa đáng, lúc này mới chú ý tới tay phải sưng lên của Lưu Vũ. Ngón bị sưng chính là nơi ngày hôm qua Châu Kha Vũ ngậm trong miệng.

"Tay ngươi làm sao vậy?"

Cả người trần trụi đối mặt với Tán Đa, tuy rằng hai người đã thân mật với nhau vô số lần, Lưu Vũ vẫn e lệ trốn vào trong chăn: "Ngày hôm qua bị bọ cạp chích một cái."

Tán Đa vuốt ve tay y, nhìn qua quả thật là bị bọ cạp chích: "Buổi chiều ta sai người diệt hết côn trùng trong viện cho ngươi."

Lưu Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Tán Đa, đuôi mắt đỏ đến mức sắp hỏng mất.

"Sao vậy?" Tán Đa cúi người đè lên người y, bàn tay như có như không vuốt ve gò má y. Đã lâu không gặp, y vậy mà lại gầy đi... Đám nô tài này, chẳng lẽ không có phục vụ y ăn uống đàng hoàng sao?

Lưu Vũ vươn hai tay ra, giữ chặt hắn, nâng hai má cọ vào lòng bàn tay hắn: "Điện hạ, thật lâu không gặp, ta rất nhớ ngài."

Ta nhớ ngài rất nhiều, nhìn thấy hoa nở, ta nghĩ đến ngài. Nhìn mặt trời mọc, cũng nghĩ đến ngài. Lá rụng, nghĩ đến ngài. Thậm chí ăn một hạt gạo, không xong rồi, lại nhớ ngài.

Tán Đa nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của y, vừa rồi trái tim còn lạnh như băng, thoắt cái đã dần bị hòa tan. Hắn từ từ cúi xuống hôn y. Hai linh hồn, quấn quít trong một nụ hôn cực kỳ ẩm ướt, dần dần hòa làm một.

Bàn tay Tán Đa đã sờ lên ngực y, nắm lấy đầu nhũ phấn nộn, xoa nắn giữa ngón tay: "Lưu Vũ."

Nghe hắn gọi tên mình, Lưu Vũ đang nhắm mắt khẽ híp lại mở ra một khe hở: "Sao vậy?"

"Ngươi cảm thấy Châu Kha Vũ thế nào?" Tán Đa dùng đầu ngón tay đùa bỡn ngực y, giọng điệu bình thản hỏi han. Nếu trên người ngươi không có bất kỳ dấu vết hoan ái nào, vậy bản cung có thể tạm thời quên hết thảy những gì xảy ra hôm qua, thậm chí Châu Kha Vũ ở lại đây một đêm cũng sẽ bỏ qua, vẫn có thể giữ lại ngươi.

Nghe được tên Châu Kha Vũ, Lưu Vũ đầu tiên giật mình, sau đó cẩn thận nhìn Tán Đa một cái. Tán Đa sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, trừ phi, hắn biết Châu Kha Vũ qua đêm ở viện của y... Dù sao đây cũng là Đông Cung, luôn có người báo cáo mọi chuyện với hắn.

Cẩn thận nghĩ trước nghĩ sau, Lưu Vũ vẫn quyết định thẳng thắn: "Mấy ngày trước, Châu đại nhân đến thăm Thái tử phi nương nương, lúc đi ngang qua viện của ta ngửi thấy mùi trà hoa nhài, cảm thấy vừa ý nên hỏi ta một ít. Ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày làm thêm một ít. Ngày hôm qua Châu đại nhân đến vì mang hoa nhài tới cho ta, kết quả ta bị bọ cạp chích, lại gặp phải mưa to, nên đã để Châu đại nhân lưu lại một đêm. Điện hạ, Tiểu Vũ biết sai rồi, Đông Cung vốn không thể lưu nam tử. Nhưng Châu đại nhân vô tư chính trực, vẫn luôn ngủ ở chỗ ta, cả đêm đều quy củ, không hề đi đến nơi khác."

Tán Đa nhìn đôi mắt thuần khiết như biển xanh của Lưu Vũ, nhìn một lúc, liền buông tay ra, vuốt ve cánh tay y. Hắn biết Lưu Vũ thông tuệ, nhưng y vội vàng bảo vệ Châu Kha Vũ như vậy, lại khiến hắn có thêm một sự buồn bực không vui khác. Vuốt ve qua lại trên cánh tay sưng lên của Lưu Vũ, Tán Đa vẫn không tài nào vui nổi, mặc dù hắn có thể xác định Lưu Vũ không nói dối.

"Ngươi còn che chở cho hắn." Tuy rằng vẫn là không tình nguyện, nhưng sắc mặt Tán Đa cuối cùng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Điện hạ." Lưu Vũ nhìn hắn, cuối cùng cười khẽ một tiếng, sau đó cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, xoay người một cái, đem Tán Đa đè ở trên giường: "Hôm nay ngài có thể ở lại chỗ này không? Ta đã rất lâu không gặp ngài, còn nghĩ rằng ngài đã quên mất ta."

"Ta không ở cùng ngươi, không phải vẫn có người muốn ở bên ngươi sao?" Tán Đa nằm dưới thân y, mái tóc đen phủ đầy đệm giường. Vị chua trong lời nói đã lên men đến nồng nặc.

Thật là hẹp hòi mà, Lưu Vũ bất đắc dĩ cười khẽ: "Điện hạ, vừa rồi ngài có phải không tin ta hay không?" Nói xong, kéo tay hắn chạm vào mông mình.

Tán Đa vuốt ve làn da mịn màng bóng loáng dưới lòng bàn tay, trầm mặc không nói, xem như là chấp nhận.

"Vậy nếu Điện hạ phát hiện ta ái mộ Châu đại nhân, hôm nay ngài định xử trí ta như thế nào?" Lưu Vũ rốt cục cũng hiểu rõ tâm tư Tán Đa, rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn.

"Trước tiên giết ngươi, sau đó giết hắn." Tán Đa không nói dối, hắn vừa rồi đích thật là mang theo tâm tình này tiến vào trạch viện: "Ngươi chỉ có thể là người của bản cung, ngươi chỉ có thể nhìn ta."

Lời hung ác như vậy, nghe vào tai Lưu Vũ ngược lại chính là xuân dược làm tim y đập càng thêm nhanh. Y bật cười, sau đó cúi người hôn Tán Đa một cái: "Nếu như ta thật sự cùng Châu đại nhân có gì đó, ngài vừa nói như vậy hẳn là làm ta sợ chết khiếp. Nhưng ta yêu ngài, Tán Đa, nghe ngài nói như vậy ta cảm thấy rất vui. Mặc kệ ngài đối với ta thế nào, ít nhất, ngài không muốn thấy người khác có được ta, vậy là đủ rồi."

Tán Đa nháy mắt cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Hắn cũng không biết bản thân hổ thẹn vì cái gì, tóm lại người này là của hắn, hắn chính là muốn ôm y giấu vào trong ngực, ai cũng không cho. Lưu Vũ không giống với các phi tử, phi tử ở tẩm cung có trọng binh canh gác, Lưu Vũ nơi này một người trông coi cũng không có. Vì vậy, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải phái một vài người đến đây canh giữ, đề phòng một số kẻ có tâm tư bất chính.

Lưu Vũ vuốt mặt hắn, lần nữa tiến lên cắn môi hắn, cọ xát. Chút chút lại vươn lưỡi nhỏ ra, liếm một hai cái, sau đó còn không thỏa mãn, dọc theo cổ hắn bắt đầu gặm cắn từng ngụm nhỏ.

Tán Đa bị ngứa đến mức ngửa cổ hừ một tiếng, bên dưới đã đẩy mở hai chân Lưu Vũ. Khóe mắt hắn thoáng liếc đến cánh tay Lưu Vũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bọ cạp Bắc Quốc độc tính rất mạnh, nếu lúc này muốn y, lấy thể chất của Lưu Vũ, sau khi xong chuyện sợ là phải nằm trên giường vài ngày.

Một ngày không chạm vào có thể đổi lấy mấy ngày được chạm vào y, cùng chỉ chạm vào được một ngày để rồi mấy ngày sau không thể chạm, Tán Đa sáng suốt lựa chọn vế đầu.

Lưu Vũ vẫn quấn lấy hắn, vươn tay cởi quần áo của hắn ra, thân thể cường tráng lập tức lộ ra. Tán Đa bất đắc dĩ cười cam chịu, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó, xem Lưu Vũ đến tột cùng muốn làm cái gì.

Nghĩ đến mình cùng Tán Đa thân thiết sẽ ảnh hưởng đến Lưu Hân. Điện hạ cùng trưởng tỷ thân mật, trưởng tỷ có thai Điện hạ tự nhiên sẽ kiêng dè. Khi ở với mình, Điện hạ luôn mạnh mẽ muốn chết, nếu ảnh hưởng đến đứa bé thì chính là tội lỗi. Nhìn Tán Đa nằm trên đệm giường màu trắng, người đàn ông bình thường mạnh mẽ lúc này cứ lẳng lặng nằm yên như vậy, ngược lại có cảm giác dễ vỡ và yếu đuối. Lưu Vũ cũng là một nam nhân, y cũng có nhu cầu với ái nhân. Y muốn hắn, muốn chiếm đoạt muốn độc chiếm...

Ai, Lưu Vũ nhận mệnh nằm sấp trên người Tán Đa, khó chịu cọ cọ thân thể hắn.

"Làm sao vậy?" Tán Đa vuốt ve gốc đùi của y, làn da nơi đó vừa non mịn vừa bóng loáng, mỗi lần hắn sờ vào đều yêu thích không muốn buông tay.

"Thân thể ta không thoải mái, nếu thân thể thoải mái cũng không đến mức khó chịu như vậy." Lưu Vũ suýt khóc, phía dưới y trướng đến đau, càng cọ càng đau.

Nghe y không thoải mái, tâm trí Tán Đa vốn có chút dao động tức khắc bị áp xuống. Hắn cố ý trêu chọc y: "Vậy ngươi lột quần áo của ta làm gì?"

"Cũng không thể chỉ có mỗi mình ta trần trụi." Lưu Vũ ngay lập tức phản bác.

Thoắt cái, hai người đều im lặng không nói lời nào.

"Ngài lột quần áo của ta chính là muốn xem ta có vụng trộm lén lút cùng người khác hay không." Lưu Vũ ngẩng đầu, một ngụm cắn lên cằm Tán Đa.

Chút đau này đối với Tán Đa mà nói, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa, đây là khiêu khích, đây là tán tỉnh. Một tay đặt y dưới thân, Tán Đa nhìn y, hô hấp nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn nản lòng thoái chí nằm xuống bên cạnh: "Lưu Vũ, nếu không thoải mái thì tới đây để ta ôm ngươi, đừng trêu chọc ta, ta nhịn rất vất vả."

Lưu Vũ bò tới, nhìn vẻ mặt không còn gì luyến tiếc này của Tán Đa: "Điện hạ, ta giúp ngài... dùng miệng."

Tán Đa lắc đầu. Được rồi, bất kể là làm y hay y dùng miệng làm, Lưu Vũ đều sẽ cảm thấy hưng phấn, chất độc của bọ cạp sẽ lan ra toàn thân, y phải nằm thêm vài ngày. Hắn ôm Lưu Vũ vào lòng, kéo chăn tới đắp lên. Vừa lúc hôm qua hắn một đêm không ngủ, lúc này có thể ngủ bù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro