Như Ý Cát Tường - L. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.: Chương 44: Nạp phi :.

Lưu Vũ cười nhạt đáp trả: "Tướng quốc, ngài hẳn là biết thanh danh của ta rồi? Ta lòng dạ hẹp hòi, lòng không thể dung chứa nổi người khác."

Bá Viễn đứng đó liếc mắt nhìn xuống y, không có chút kính trọng nào.

"Sao ta không thấy cô nhi mà Thừa tướng đã tiến cử?" Y muốn xem thử Bá Viễn đã tiến cử người nào mà khiến Tán Đa vừa nghe xong liền đáp ứng. Y rất tò mò, dù đã cử Lâm Mặc đi nghe ngóng thật lâu nhưng trong ngoài hoàng cung này không có ai dám nói.

"Chính Vương hậu cũng đã nói mình không có tâm chứa được người khác, cho dù nhìn cũng sẽ không đồng ý, cần gì phải để mắt người mà bản tướng tiến cử?" Thật ra Bá Viễn không mang theo tranh trên người.

Những người bản tướng tiến cử, ngươi còn chưa có tư cách bình đầu luận túc* đâu.

*xoi mói, tùy tiện bình phẩm

Lưu Vũ nhìn hắn, cười mà không nói.

"Hừ!" Bá Viễn không thèm nói chuyện với y nữa, cầm quyển trục lên rồi cùng Lưu Chương rời khỏi điện Vương hậu.

Dọc theo đường đi, mỗi một khung cảnh, mỗi một đình viện đều phủ sắc xanh biếc. Năm mới gần kề rồi, đã sắp khai xuân.

"Lưu Vũ người này miệng lưỡi sắc bén, ta nghĩ y đã có chuẩn bị từ trước để đối phó ca ca." Lưu Chương là Võ tướng, không nén nổi nóng giận.

Bá Viễn ngược lại thong dong: "Bản tướng đã sớm đoán được. Đại vương dễ nói chuyện, không có nghĩa là Vương hậu cũng dễ nói chuyện. Đại vương đem gánh nặng ném cho ta để bản thân không phải đắc tội với triều thần, ta ném cho Vương hậu, kết quả Vương hậu lại ném ngược trở về tay ta. Đệ và ta đi gặp Đại vương đi. Quả cầu đã đá tới chân rồi, nên có một người phải đứng ra làm kẻ ác."

Lưu Chương gật đầu, cùng Bá Viễn nhất phách tức hợp*.

*Ăn nhịp với nhau

"Y nói như vậy sao?" Tán Đa vùi đầu vào trong tấu chương, nghe Bá Viễn giảng giải, lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Vâng, Đại vương." Lưu Chương thay Bá Viễn trả lời.

"Ha ha ha!" Tán Đa đã rất lâu không cười. Quả nhiên hắn không nhìn lầm Lưu Vũ, y thông minh hơn người, ngay cả Bá Viễn đến chỗ của y cũng phải nuốt nghẹn.

Hắn lập tức buông bút mực xuống, xách lên một tấm da dê vừa mới phê chuẩn xong, giao vào trong tay Bá Viễn: "Bản vương nhớ rõ Minh Thành tướng quân có một nữ nhi, bản vương chẳng những tha cho nàng ta một mạng, còn nạp một cô nhi như nàng làm phi, đây là ân trạch của bản vương đối với lão tướng quân. Cũng là để cho người trong thiên hạ nhìn thấy bản vương không phải kẻ lạm sát người vô tội. Có công thì thưởng, có tội thì phạt, thưởng phạt phân minh, không liên lụy đến những người khác. Thừa tướng thấy thế nào?"

Câu "Có công thì thưởng" này, quả thực ý vị quá mức sâu xa. Không cần Tán Đa nói thêm, Bá Viễn trong lòng đã hiểu rõ.

Điều hắn không ngờ tới là, Đế Hậu hai người thế mà kẻ xướng người họa, để hắn như một kẻ ngốc chạy tới chạy lui.

"Nếu Đại vương đã sớm có chủ ý, bản tướng nào có đạo lý lắc đầu? Nói vậy Vương hậu hẳn cũng đã biết, cho nên khi nãy mới không chấp thuận đề nghị của thần. Đại vương có một Vương hậu rất tốt..."

Đẩy phu quân của mình vào con đường chết...

[...]

Lưu Vũ sắp khóc: "Ngươi thích ăn ngọt không ăn được cay, trước khi đi ngủ ngươi thích uống một ấm trà, sau đó lên giường cho dù là có khó chịu cũng phải nghẹn đến hừng đông mới đi."

"Ha!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn lãng là vẻ lãnh đạm khinh thường, không tương xứng với tuổi tác: "Những điều này các cung nhân hầu hạ bản cung cũng biết."

Tim Lưu Vũ đập loạn một chút, thật sự là... thật là khó lừa được hắn.

"Ngươi có một vết sẹo ở sau lưng." Y thích quấn lấy eo của Tán Đa, gót chân và cẳng chân luôn cọ xát vào vết sẹo của hắn trong lúc mây mưa. Một đêm nọ y từng nhìn kỹ, vết sẹo của Tán Đa dường như đã có từ lâu nên hiện tại không còn thấy rõ mấy, chỉ còn một ít nếp gấp mờ nhạt, có vẻ là có từ khi nhỏ. Y chỉ có thể đánh cuộc một phen để ứng phó với nam nhân từ nhỏ tính tình đã đa nghi trước mặt.

Cuối cùng, Tán Đa thu hồi kiếm. Mặc dù bị người ta chọc vào điểm riêng tư, hắn vẫn thong dong bình tĩnh, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi chút nào.

Nội tâm cường đại này Lưu Vũ âm thầm bội phục.

Tán Đa không để ý tới y, tùy tiện đi vào trong vườn. Lúc này đang là đêm mùa hạ, thiền minh* không che lấp được tiếng ếch nhái ầm ĩ.

*Tiếng côn trùng kêu

"Đến đây." Lưu Vũ tìm một bãi cỏ, kéo tay Tán Đa ngồi xuống.

Thế nhưng đối phương tựa như một cái cọc gỗ khô cứng, Lưu Vũ dùng hết khí lực của một người trưởng thành, nài ép kéo mạnh, lúc này mới kéo được hắn ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Tán Đa liền nhanh chóng rút cánh tay về. Hắn vẫn không thích thân cận với người xa lạ, thì ra từ nhỏ đã như vậy. Đây phải là có bao nhiêu cô độc, mới không thích cùng người khác đụng chạm?

Lưu Vũ khó nén đau lòng, từ trong ngực lấy ra khối bánh bách quả lén trộm được kia, đưa cho hắn.

"Cái gì đây?" Tán Đa cũng không dễ dàng tiếp nhận.

"Ăn đi, biến ra cho ngươi." Lưu Vũ mở khăn tay ra, nhét món tráng miệng vào trong tay Tán Đa.

Thấy hắn vẫn câu nệ như trước, Lưu Vũ bừng tỉnh đại ngộ, dùng ngón tay nhón lấy một miếng, tự mình ăn vào.

"Không có độc, ngươi phải tin tưởng thần tiên."

Tán Đa không che giấu vẻ ghét bỏ của mình, nhìn y hừ lạnh một tiếng: "Thế gian này lấy đâu ra thần tiên?"

"Hôm nay ngươi đã gặp rồi." Đồ của ta cũng đã cầm rồi, như thế nào vẫn khó ưa như vậy? Nếu không phải có bộ dáng anh tuấn cao ngất, tiểu hài tử thế này thật sự không đáng yêu.

Tán Đa cẩn thận bẻ một chút bánh bỏ vào miệng nếm thử, sau đó lấy thêm một miếng nhỏ, lại cẩn thận nhét vào miệng.

Lưu Vũ thấy hắn ăn khối bánh này cảm giác giống như đang thực hiện một nghi thức thành kính nào đó, như sợ nếu ăn quá nhanh sẽ không còn nữa. Ngực y một trận co rút đau đớn, liền nói: "Ngươi cứ việc ăn, nếu không đủ ta có thể biến ra tiếp."

Đây là giấc mộng của Tán Đa, người có thể nhìn thấy y cũng chỉ có một mình Tán Đa. Cùng lắm thì y trở về lấy thêm một ít.

Tán Đa lắc đầu, không nói gì. Tuy rằng hắn hãy còn nhỏ, khi rũ mắt xuống vẫn là anh khí bức người.

Lưu Vũ từ nhỏ đã phụ giúp quản lý chính sự ở Hạ Ấp, dưới tay là vô số hài đồng. Y vốn định nghĩ ra vài biện pháp chọc cho hắn vui vẻ, kết quả vắt hết óc cũng không nghĩ ra được cách nào. Cái tính tình này của Tán Đa thật sự quá khó để nắm bắt.

Lưu Vũ nhìn hàng mi dài của hắn, trong lúc vô tình liếc qua ngón tay Tán Đa đang cầm điểm tâm. Đầu ngón tay thon dài lúc này thiếu mất một mảnh da, thịt non đỏ thẫm như ẩn như hiện.

"Tay của ngươi bị sao vậy?" Lưu Vũ bắt lấy cổ tay hắn, nương theo ánh trăng, lúc này mới nhìn rõ ràng, chính là đã thiếu mất một khối thịt.

Tán Đa cau mày, giãy giụa vài cái. Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, hơn nữa Lưu Vũ một lòng muốn bắt hắn lại, càng tránh y càng siết chặt.

"Hôm nay tập võ bị kiếm làm trầy xước, vũ đao lộng thương, sao mà tránh khỏi bị thương được?" Tính tình của Tán Đa cũng bị y mài mòn đến không còn, từ tốn nói ra.

Lưu Vũ thổi về phía vết thương, sau đó niết một cái, ném ra ngoài, lại niết một chút, ném ra ngoài.

Tán Đa nhìn cử chỉ quái dị của y: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Lưu Vũ nhàn nhạt nói một câu: "Làm phép."

Tán Đa vẻ mặt ngũ vị trần tạp: "Ta vốn cũng không tin ngươi."

"Ta biết!" Chúng ta đã ở bên nhau một năm, làm sao ta có thể không biết ngài là người thế nào?

Lưu Vũ thở dài, lại nói: "Ngươi chỉ là một đứa bé, chuyện dỗ dành trẻ con này để ta bù đắp cho ngươi. Ngươi cứ giả vờ như đây là lần đầu đi, làm người ấy mà, đơn giản chính là dỗ cho chính mình vui vẻ hơn, không được sao?"

Tán Đa tràn đầy ghét bỏ, nhưng vẫn giơ tay lên, mặc cho y "làm phép".

"Ngươi ăn đi." Đợi y làm xong chuyện không có ý nghĩa này, Tán Đa mới thu cánh tay lại, đem khối điểm tâm còn lại đưa cho Lưu Vũ.

Đây là... Cảm ơn mình?

Lưu Vũ nhìn ánh mắt né tránh của Tán Đa, hắn đang cố gắng không nhìn tới món điểm tâm. Đều từng là hài tử, y biết trong lòng Tán Đa không nỡ, nhưng dù không được tự nhiên vẫn đem thứ mình quý trọng nhất, cho Lưu Vũ.

"Cảm ơn ngươi." Lưu Vũ nắm khối bánh trong tay, cứ như là trân bảo.

Tán Đa vốn là người biết ơn, cho dù cái giá phải trả là toàn bộ ngọt ngào mà hắn quý trọng nhất.

Lưu Vũ ngoài miệng nói cảm tạ, tay lại ấn cổ hắn, đem điểm tâm còn lại toàn bộ đút vào trong miệng hắn: "Tiểu hài tử nên ăn nhiều một chút, thần tiên cũng không thích ăn. Ngươi ăn đi, tiểu hài tử đừng ăn rụt rè như thế, phải ăn từng ngụm từng ngụm thật lớn."

Tán Đa nhíu mày, có đôi chút kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng tiếp nhận đề nghị của y, để mặc cho hương vị thơm ngon tràn ngập cảm quan. Ăn xong rồi còn biết chú ý lau miệng một chút, sau đó gấp khăn tay lại, nắm trong tay: "Chờ bản cung trở về, sau khi giặt sạch sẽ trả lại cho ngươi."

Làm sao ngươi biết phải tìm ta ở đâu? Lưu Vũ cười mà không nói, cố gắng lôi kéo hắn nửa ấp nửa ôm, cứ như ngày thường.

"Dường như ngươi hiểu ta rất rõ?" Sau khi đã quen thuộc, Tán Đa được y ôm vào lòng, tuy rằng cả người hắn cứng ngắc nhưng vẫn cẩn thận cọ cọ trong ngực y, tìm một vị trí thoải mái: "Tay phải của ta từng bị thương, cho nên thời điểm nghỉ ngơi, lúc tựa vào ta luôn dùng thân thể phía bên trái."

Đáy lòng Lưu Vũ run lên, trách không được mỗi lần Tán Đa dựa vào y, luôn dùng phần thân bên trái, y vẫn luôn cho rằng đây là thói quen của Tán Đa. Y nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải của hắn, đứa trẻ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cánh tay này đã có độ cứng cáp của người trưởng thành.

"Tại sao lại bị thương?"

Vết thương từ đâu mà có ư, mặc dù thương thế đã tốt hơn, nhưng hắn vẫn còn nhớ như in trong lòng...

[...]

Vương hậu trong một thời gian ngắn dường như vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Tán Đa: "Có đau không?"

Tán Đa nhu thuận gật đầu.

"Vậy tại sao không khóc?" Vương hậu đến gần hắn, nhưng vẫn không tin. Cánh tay gãy hẳn phải đau đớn thấu xương, hài đồng đương nhiên không thể nhịn được, cho dù là người trưởng thành cũng sẽ đau đến giậm chân.

Người ta nói hài tử biết khóc sẽ có kẹo để ăn. Tán Đa không khóc, cho nên hắn không có kẹo. Mỗi lần muốn ăn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nếm vài miếng.

"Ta là Đại vương tương lai của Bắc Quốc, cánh tay bị gãy cũng không thể khóc." Tay phải của Tán Đa vô lực rũ xuống, ánh mắt lại kiên nghị: "Ta khóc, mẫu hậu cũng sẽ khóc. Ta không muốn mẫu hậu khóc..."

Hắn vốn trong lòng hiểu rõ, là Vương hậu đẩy hắn, nhưng chỉ cần hắn khóc, Vương hậu khẳng định cũng muốn khóc theo.

Quả nhiên, Vương hậu vẫn ôm lấy hắn rơi nước mắt. Nàng run rẩy chạm vào tay phải đã vô lực rũ xuống của Tán Đa, hối hận không thôi: "Mẫu hậu không nên đẩy con, là lỗi của mẫu hậu."

Tri tử mạc nhược mẫu, làm sao biết được, tri mẫu cũng là mạc nhược tử* a...

*Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao biết được, hiểu mẹ cũng không ai bằng con.

.: Chương 47: Dũng khí :.

Tán Đa giơ tay xoa lên vùng ngực trơn bóng của y, sờ một hồi lại nhéo vài cái, chơi đủ rồi liền ôm lấy y, tai dán trên bụng y. Ai có thể ngờ rằng, một Quân vương ban ngày cưỡi ngựa đi ngàn dặm, ban đêm lại có dáng vẻ như hài tử thế này.

"Có phải mệt rồi không?" Với điệu bộ như muốn ăn thịt người vừa rồi của hắn, Lưu Vũ trong tư tưởng đã chuẩn bị đón nhận, sẵn sàng bị giày vò.

Tán Đa dán vào bụng y, suy nghĩ một chút: "Quên đi, ta không có chừng mực. Trương Gia Nguyên hắn hôm nay ra ngoài không mang theo bao nhiêu thuốc. Tuyết lại rơi rất dày, núi bị phong bế, xảy ra chuyện không dễ chữa trị."

Ừm, coi như ngươi sáng suốt, Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ cùng lúc nghĩ.

"Dùng miệng đi." Tán Đa nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của y, lần thứ hai đem y đè dưới thân.

Khen hơi sớm, Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ lại là không hẹn mà cùng chung ý nghĩ.

Lần này Tán Đa chậm rãi thoát y, động tác cực kỳ tao nhã, thật là biết cách hành hạ người khác.

Lưu Vũ ngửa đầu, lúc nhìn hắn, đáy mắt y tất cả đều là mê luyến.

Ném quần áo sang một bên, Tán Đa nâng cằm y đánh giá một phen, lúc này mới thấp giọng nói: "Tiểu hài tử ấy mà, luôn dễ dàng chiếm được không ít tiện nghi. Ví dụ như Châu Kha Vũ, từ nhỏ luôn nhận được nhiều yêu thương hơn ta. Hôm nay ngươi đi tìm hắn, thật ra với ta chuyện này cũng không tính là ngoài ý muốn. Tiếc là nhiều năm như vậy, hắn vẫn không học được cách phải bảo vệ người khác như thế nào..."

Trong nháy mắt, Lưu Vũ cảm thấy mình tựa hồ có bí mật nào đó bị Tán Đa nhìn thấu. Thật kỳ lạ, trước đây một khi ánh mắt Tán Đa nhìn xuyên qua y luôn có cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng, nhưng gần đây nó đã thay đổi theo một thái cực khác.

Giờ khắc này khi bị hắn nhìn chằm chằm, lại chỉ cảm thấy ôn hòa ấm áp. Cho dù có bí mật gì bị nhìn thấu, hoặc là tầng giấy mỏng nào đó bị đâm thủng, dường như bất quá chỉ là một trò chơi ngọt ngào mà thôi.

Y thích cảm giác bị khống chế hoàn toàn này, không phải vì y muốn hạ thấp bản thân mình, mà là vì y cảm giác được trái tim của Tán Đa chưa bao giờ rời xa y. Cho dù là loại tình yêu này, y cũng muốn.

.: Chương 57: Trong thành có Vương của ta :.

Tán Đa từ trong mộng bừng tỉnh. Hắn chợt mở mắt ra, đập vào mắt chính là màn trướng quen thuộc ở điện Vương hậu, còn có vẻ mặt đầy lo lắng của Lưu Vũ.

Tán Đa lúc này vẫn còn đắm chìm trong ác mộng, hắn giơ tay nắm lấy cổ Lưu Vũ, xoay người đè y xuống giường: "Vì sao ngươi lại lừa ta?"

Lừa ta mất nước, mất đi tất cả huynh đệ đã từng cùng ta vào sinh ra tử. Lừa ta bản thân mình không muốn đi, kết quả chính là do ngươi bị hắn ta vứt bỏ. Lừa ta đây là hài tử của ta, nhưng thật ra không phải...

Lưu Vũ cho rằng hắn đang đề cập đến chuyện mình thả Châu Kha Vũ đi, hai mắt lập tức rưng rưng ánh nước, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Tán Đa, thực xin lỗi."

Dáng vẻ cầu khẩn của y ngược lại làm cho Tán Đa càng tăng thêm lực đạo trên tay. Lực Hoàn Bá Viễn Trương Gia Nguyên Đãi Cao, toàn thân bị cung tiễn cắm vào nơi trí mạng ngã xuống bên cạnh mình, Lưu Chương bị một mũi tên xuyên qua yết hầu, cảnh tượng ấy cho đến bây giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt.

"Khụ khụ", Lưu Vũ cảm giác được đứa nhỏ trong bụng mình lúc này đang cùng mình khổ sở giãy dụa.

"Tán Đa ngươi mau buông ra, hài tử... Khụ khụ... đứa nhỏ."

Tán Đa vừa nghe thấy, chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ có tướng mạo giống Châu Kha Vũ kia, tay càng thêm dùng lực: "Còn dám nhắc đến hài tử, ngươi phản bội ta..."

Ngươi đã từng cùng Châu Kha Vũ qua đêm với nhau...

Ngay khi Lưu Vũ sắp hít thở không thông, Trương Gia Nguyên xông vào, vội vàng quỳ xuống bên giường: "Đại vương tuyệt đối không được, Đại vương mau buông Vương hậu ra đi... Vương hậu vốn đã... như ngọn đèn cạn dầu."

Tán Đa nhìn Trương Gia Nguyên, đột nhiên giống như đã qua mấy đời. Trong mộng, Trương Gia Nguyên cùng Bá Viễn và Lực Hoàn đều là đầu thân không cùng một nơi. Hiện giờ thấy Trương Gia Nguyên còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, rốt cuộc khiến hắn từ trong mộng thanh tỉnh lại.

Lưu Vũ ho từng ngụm, ghé vào bên giường giống như sắp tắt thở, vô lực bám vào đệm chăn dưới thân, trước mắt một mảnh mờ mịt.

"Vương hậu." Trương Gia Nguyên vội vàng rút ngân châm ra, đâm vào huyết mạch nơi cổ của Lưu Vũ, giúp y giữ lại mạng.

Tán Đa nhìn hai người, lại nhìn bụng Lưu Vũ, nôn nóng túm tóc mình: "Thừa tướng đã trở lại chưa?"

"Thừa tướng ở phủ đệ." Trương Gia Nguyên âm thầm cảm thấy may mắn khi ca ca đã trở về, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tán Đa xuống giường, giống như tận lực lảng tránh Lưu Vũ, hắn xách quần áo, không thèm liếc mắt nhìn y một cái đã vội đi ra ngoài.

Lưu Vũ muốn giữ hắn lại, nhưng cổ họng bị thương làm thế nào cũng không gọi ra tiếng.

"Đã như vậy rồi, ngài để cho Đại vương đi đi", ngài không rõ mạng của mình không còn kéo dài được bao lâu nữa sao? Giữ người lại là ngại mình chết chưa đủ nhanh đúng không?"

Lưu Vũ cúi đầu ho khan: "Ta sợ, ta sợ hắn đi rồi sẽ thật sự đi mất. Chỉ cần hắn chịu ở lại, hắn có làm bất cứ điều gì với ta cũng được, miễn là hắn đừng rời đi."

"Ngài có thể, nhưng tiểu Vương tử không thể!" Trương Gia Nguyên tức giận dậm chân, đỡ Lưu Vũ ngồi xuống, đắp chăn cho y.

"Ngài để Đại vương yên tĩnh đi, Thừa tướng sẽ khuyên bảo ngài ấy chu toàn."

Nhắc tới Bá Viễn, Lưu Vũ không lên tiếng. Y đã quên Tán Đa vốn thân cận với những người này.

"Lưu Vũ..." Trương Gia Nguyên cẩn thận nhìn sắc mặt y vài lần, cuối cùng vẫn nói ra: "Đại vương thật sự muốn giết ngài rồi, không cần cưỡng cầu, trước tiên bảo vệ chính mình đi."

"Ngươi hẳn là biết vì sao hắn lại đối xử với ta như thế. Trương đại nhân, các người đã từng cảm thấy áy náy với ta chưa?" Lưu Vũ ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, chỉ cảm thấy thế gian này lạnh như băng, không còn chỗ nào là có hơi ấm của nhân tình.

Trương Gia Nguyên thở dài: "Lưu Vũ, mọi người lập trường bất đồng, ngài không trách được bất luận kẻ nào."

"Vậy tại sao bất cứ ai cũng có thể nói ta không đúng?" Lưu Vũ quay đầu, nhìn về phía Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên không trả lời, chỉ yên lặng châm cứu. Bầu không khí giữa hai người giống như tiết sương giáng, lạnh lẽo băng giá đến tận xương.

"Đại vương..." Bá Viễn thật không ngờ Tán Đa lại đến đây vào đêm khuya. Hắn buông tay Lực Hoàn xuống, cầm lấy ngọn nến bên giường thắp lên bốn ngọn đèn khác trong phòng, cả căn phòng trong nháy mắt sáng ngời hẳn lên.

Tán Đa lê thân thể mệt mỏi, giống như một cái xác không hồn. Hắn nhìn Bá Viễn một cái, không nói thêm gì, đi về phía chiếc giường Lực Hoàn đang nằm ngủ.

"Ca ca..." Nhìn thấy Lực Hoàn được Thái Tuế dưỡng đến sắc mặt hồng nhuận, Tán Đa phảng phất như ăn một viên thuốc an thần. Trong nháy mắt hắn nhụt chí chán chường ngồi trên giường, sau đó giống như một đứa trẻ, lay lay cánh tay của Lực Hoàn, rồi nằm xuống bên cạnh hắn.

Bá Viễn biết người hắn gọi không phải là mình, nhưng vẫn yên lặng đi qua ngồi đối diện: "Đại vương, ngài... Khí sắc cũng không tốt."

"Ta gặp ác mộng." Tán Đa ngã người nằm sấp ở cạnh giường, hương vị quen thuộc làm cho hắn an tâm hơn nhiều.

"Tỉnh mộng thấy tất cả các ngươi vẫn ở đây, vậy là tốt rồi."

Bá Viễn nhìn hắn, hình như đoán được hắn đã nằm mộng thấy những gì: "Tuy rằng không phải lúc... Hiện giờ Châu Kha Vũ xưng đế, sớm muộn gì cũng sẽ xâm phạm Bắc Quốc ta. Cả Vương triều đều đang đàm luận Vương hậu của chúng ta có tư tình với Châu Kha Vũ, hơn nữa còn dùng tà thuật mị hoặc Đại vương. Cho nên thần cảm thấy, Đại vương có lẽ nên sớm đón Quận chúa về nước, lập nàng làm hậu, củng cố nhân tâm, kiên cố căn cơ. "

"Ta biết rõ," Tán Đa nhàn nhạt nói một câu, cuối cùng thở dài, ghé vào người Lực Hoàn, nhắm mắt lại: "Nhưng Thừa tướng lại theo sát ta trở về, không phải cũng vì sợ ta giết Lưu Vũ sao..."

.: Chương 64: Thân phận bại lộ :.

Minh Ngọc từ trong màn sương khói mông lung nhìn thấy Lưu Vũ. Mái tóc của y xõa tung, trên mắt phủ một lớp sa mỏng, lúc này đang mặc áo lót rộng thùng thình, vô lực dựa vào giường.

Làm thế nào lại ăn mặc giống nam nhân?

Minh Ngọc cau mày, cho rằng mình nhìn lầm. Lại bước đến gần vài bước, nương theo ráng chiều bên ngoài cửa sổ, nàng ta nắm lấy cằm Lưu Vũ, móng tay sắc bén găm vào mặt y, nhìn kỹ một chút.

"Vương hậu nương nương..." Người trên giường bụng rất lớn, Minh Ngọc hít sâu một hơi, tự cho mình lá gan, giật quần áo của Lưu Vũ ra để chứng thực suy nghĩ của mình.

"Ngươi là nam nhân?"

Lưu Vũ bị nàng dọa sợ, lúng túng lôi kéo quần áo lui vào trong chăn: "Ngươi làm sao lại tới đây?"

Minh Ngọc nhíu mày. Nàng từng nghe nói Lưu Hân vì hậu vị mà giết đệ đệ, người đệ đệ này cùng Lưu Hân giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ...

"Ngươi là ai?" Minh Ngọc nhìn chằm chằm bụng y, nam tử vì sao có thể mang thai?

Lưu Vũ không trả lời nàng, gọi Lâm Mặc vài tiếng nhưng không có ai trả lời.

Minh Ngọc vì muốn kiểm tra rõ chân tướng, xắn tay áo trèo lên giường: "Hôm nay bản phi phải lột quần áo của ngươi, xem xem ngươi rốt cuộc là nam hay nữ."

Lưu Vũ là nam nhân, khí lực vẫn có, y dùng một tay đẩy nàng ra: "Mặc kệ ta là nam hay nữ, ta là chính thê của Đại vương đã hành lễ Vương hậu, ngươi đừng chạm vào ta."

Minh Ngọc nở nụ cười: "Hôm nay còn đến phiên ngươi ra lệnh cho ta?"

Nói xong, liền tát Lưu Vũ một cái.

Một cái tát này quả thực khiến Lưu Vũ choáng váng. Không nói đến thân phận tôn quý từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ bị đánh, cho dù sau này đi theo Tán Đa, khi hai người hiểu lầm sâu sắc nhất Tán Đa cũng chưa từng tát y. Y còn chưa kịp phản ứng, lại là một cái tát khác...

Cô cô --

"Tiện nhân." Minh Ngọc hôm nay nhẫn tâm muốn đánh y. Tát qua lại không biết bao nhiêu cái vẫn chưa hả giận, vì thế cầm luôn chân nến ở bên cạnh lên, xoay cổ tay cắm vào lỗ tai y. Nghe được tiếng y hét lên đau đớn, ủy khuất của nàng ta lập tức phát tiết ra ngoài: "Ta còn cho rằng Đại vương cưới người thế nào, hóa ra là một nam nhân. Bởi vì một nam nhân, Đại vương vậy mà.."

[...]

Lâm Mặc canh giữ bên cạnh giường, trông thấy Tán Đa trở lại, trên mặt đầu tiên là cả kinh, sau đó vội vàng từ dưới đất lồm cồm đứng lên: "Đại vương..."

Tán Đa nhìn khắp tẩm cung một lượt: "Thúy Cúc, ra ngoài tìm Đãi Cao gọi thêm vài người tới thu thập viện tử đi!"

"Đại Vương, là nô tỳ lười biếng. Sau khi tất cả cung nhân rút lui, nô tỳ chiếu cố một mình Vương hậu còn lo không xong, đành phải để viện tử trở nên hoang phế." Nhìn xem, tất cả đều là lỗi của ngươi. Lâm Mặc ngoài miệng thì hèn mọn, trong lời nói lại mang theo gai nhọn.

Tán Đa khoát tay áo, trong lòng đã rõ: "Đi ra ngoài đi."

Đợi sau khi nàng rời đi, Tán Đa mới đi đến bên cạnh giường. Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, vén rèm sa mỏng lên, bấy giờ mới nhìn rõ người đang nằm bên trong.

Lúc này hai gò má của Lưu Vũ sưng đỏ, đôi mắt bịt một tầng sa, ngủ cũng không yên ổn, đôi khi còn nói mớ, cũng không biết đang lẩm bẩm điều gì.

Tán Đa ngồi xuống, nâng cổ tay y lên nhéo nhẹ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sao lại gầy thành như vậy.

Hắn thăm dò thân thể, khẽ vỗ về hai má Lưu Vũ, nhìn thế nào cũng như bị người ta đánh sưng lên. Tán Đa nguy hiểm nheo mắt lại. Dám đánh y, hơn nữa người này còn có thể tiến vào cung Vương hậu, chỉ có một.

Lưu Vũ bị đụng chạm của hắn đánh thức. Đầu tiên y hít sâu một hơi, ngửi ngửi mùi vị. Mùi vị trên người người này không phải của Lâm Mặc, cũng không phải của Trương Gia Nguyên, giống như thợ săn đã lần mò thật lâu từ trong rừng rậm, lại giống như lữ khách phương xa lăn lộn thật lâu chốn phố phường... Hắn là ai vậy?

"Tỉnh rồi?" Tán Đa lên giường, đỡ lấy lưng Lưu Vũ, ôm y vào trong ngực. Rõ ràng bị người này không ngừng phản bội cùng lừa gạt, nhưng hắn đối với y vẫn luôn mềm lòng. Nhìn bộ dáng này của Lưu Vũ, cho dù có oán hận nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể tạm thời gác sang một bên.

"Tán Đa?" Lưu Vũ khàn giọng nhẹ nhàng hỏi một câu, càng giống như chính mình tự hỏi mình. Y run rẩy giơ tay lên, thật cẩn thận từng li từng tí sờ lên mặt Tán Đa... Đây là hắn, nhưng cũng không phải hắn!

"Làm sao vậy?" Hắn nhìn thấy băng gạc trên mặt y lại ướt. Hỗn hợp chất lỏng không biết là màu gì thẩm thấu lên lớp vải trắng, vừa dữ tợn vừa khó coi. Tán Đa đè lại bàn tay đang dán lên mặt mình, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè lên.

Thanh âm này... Cũng là hắn!

Lưu Vũ gian nan rút tay lại: "Bây giờ ta... rất xấu."

Tán Đa sửng sốt một chút, sờ lên eo của y. Đứa bé ở bên trong cũng cảm nhận được phụ thân đến, kích động đạp đạp bụng Lưu Vũ.

"Bản vương có thứ này muốn tặng ngươi."

Lưu Vũ hiện tại thần trí hoảng hốt, giống như là nghe được, lại giống như là không nghe thấy.

Thấy y không đáp lại, Tán Đa móc hạt châu trong ngực ra. Hắn nhớ rõ trên cổ Lưu Vũ còn đeo sợi dây mà hắn tặng lúc trước, vừa lúc trên di châu có nút ngầm, có thể xâu vào trong sợi dây.

Khi hắn chạm vào sợi dây, Lưu Vũ không biết lấy đâu ra sức mạnh, gắt gao túm chặt tay Tán Đa, cả người cũng trở nên đặc biệt nóng nảy: "Đừng lấy đồ của ta."

Tán Đa nhìn những vết thương còn sót lại trên cổ y, trong lòng tự hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Ta sẽ không lấy đi nữa..."

Lưu Vũ bán tín bán nghi, tay vẫn không buông ra. Tán Đa không còn cách nào khác, đành phải nương theo lực đạo của y để đem hạt châu cài lên.

Lưu Vũ lập tức cảm thấy một luồng khí tức ôn hòa dịu dàng mang theo ngọn lửa nóng bỏng, trong nháy mắt chui vào ngực y, lan tràn đến toàn thân.

Tất cả đau đớn như được giảm bớt trong nháy mắt. Y vô lực thả lỏng cảnh giác, ngã vào trong ngực Tán Đa, thoải mái thở ra một hơi.

Tán Đa ôm lấy y thật chặt, thấy môi y bị rách bèn cúi người xuống liếm liếm, chỉ nếm được hương vị đắng chát của thuốc Đông y.

"Ngủ thêm một lát nữa đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro