Sự cuồng loạn của một nỗi ám ảnh đầy cuốn hút - AnnaDax (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: The madness of an enchanting obsession

Tác giả: AnnaDax

Dịch: Dragonidigo

Nhân vật chính: Sasuke, Hinata

Three years after the Fourth Shinobi War the world is at peace. Determined to win Naruto's heart, Hinata lives with the goal of finding Uchiha Saske and bringing him back to Konoha. What she will find though, is quite unexpected...

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 09/09/2024: Một trong những fanfic SasuHina đầu tiên mình đọc. Đầu truyện khá rườm rà, lại có rất nhiều tình tiết ba chấm. Sasuke thì điên rồ còn Hinata thì ẩm ương. Nhưng dần dần truyện nó cuốn thiệt. Kiểu có nhiều tình tiết khó nuốt nhưng vẫn cuốn. Nhưng đỉnh nhất là cái tên truyện. Sự cuồng loạn của một nỗi ám ảnh đầy cuốn hút. Lúc đầu mình thấy tên truyện dài dòng loằng ngoằng, nhưng khi đọc xong rồi thì thấy đây là một tên quá phù hợp với nội dung. 

*** Trích đoạn ***

.: Chương 6: Missing :.

Hinata nhắm nghiền mắt, gục mặt hẳn xuống. Đầu cô nhức như búa bổ, hai cổ tay cô đau nhói còn toàn thân cô đang dần tê cứng bởi không khí lạnh lẽo chung quanh. Chiếc áo khoác mỏng manh rõ ràng không đủ giữ ấm cho cô.

Đến giờ, tên con trai đứng bên cạnh cô cũng chỉ khoác ngoài một tấm áo chùng, nhưng hắn dường như cóc thèm quan tâm đến cái thời tiết giá lạnh bên ngoài tòa nhà cả hai đang ẩn náu. Cô gái mở mắt, không chắc đây là hiện thực hay chỉ là do Genjutsu của hắn tạo ra. Cô nhìn cánh tay trái của hắn, ẩn dưới lớp vải áo chùng màu be, bị liệt hoàn toàn.

"Cô đã nghĩ lại chưa?"

"Tôi sẽ không bao giờ giúp cậu, ngay cả khi phải đổi bằng cả mạng sống của mình."

"Tốt thôi..."

Trước khi cô kịp phản ứng, thanh kiếm hắn vẫn để sau lưng xoáy sâu một đườngvào bụng cô. Tên con trai tộc Uchiha ấn mạnh đến mức thanh kiếm lún sâu vàongười Hinata cho đến tận cán. Hắn lùi lại một bước, vui thích nhìn sản phẩm domình tạo ra.

Cô nghiến chặt răng, máu rỏ ra từ khóe miệng, thấm đẫm chiếc áo khoác. Đôi mắt cô nhắm nghiền, cơn đau làm toàn thân cô tê liệt. Phải mất một chốc cô mới có thể ngước lên. Cô gái tộc Hyuuga thở một hơi rất nặng nhọc và nhìn chằm chằm vàohắn.

"Tôi nói... tôi sẽ không giúp cậu... cho dù tôi có phải chết."

Điều này làm hắn tức giận. Lại cúi người xuống, đôi mắt đỏ quạch của hắn quan sátvết sẹo dài trên gò má cô, trông thật kì lạ, song hắn chẳng hiểu tại sao mình lại cócảm giác đó nữa.

"Sao cứ phải hy sinh bản thân một cách ngu ngốc vậy chứ?"

Có vẻ như cô không hề mong chờ câu hỏi này. Hoặc đơn giản chỉ vì cô cần có thờigian tập trung sức lực mà trả lời. Cơn đau trên bụng cô cứ nhói lên từng đợt.

"Vì Naruto-kun."

"Naruto?" – hắn chớp mắt, không giấu vẻ ngạc nhiên – "Đừng nói cô tấn công tôi chỉvì cái thằng khờ đó nhé."

Hắn rút mạnh thanh gươm ra khỏi cơ thể cô và nhìn vào lưỡi gươm nhuộm đỏ màu máu. Hinata thấy hắn nhìn nó với vẻ vô cùng hứng thú. Sau đó, hắn đưa thanh Kusanagi lên ngang mặt rồi liếm chất lỏng đỏ tươi đó, để mùi vị ấy lan ra trong vòm miệng. Người thừa kế tộc Hyuuga vội quay đi, cảm thấy buồn nôn. Tên con trai trước mặt cô là một kẻ tâm thần.

"Cậu muốn gì ở tôi chứ?"

"Vậy là cô thà chết còn hơn làm thằng kia thất vọng à?"

"Tôi đang hỏi cậu đó."

Sasuke dời ánh mắt từ thanh kiếm sang hướng cô, và với một động tác nhanh gọn hắn tra kiếm vào vỏ phía sau lưng mình.

"Cô đang ở trong cái thể không được phép đòi hỏi, công chúa à.

Hinata quay đi. Mỗi lần hắn cúi xuống, gương mặt hắn lại để sát rạt mặt cô, và điều này khiến cô vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, tên con trai lại nắm lấy cằm cô và xoay lại, buộc cô phải nhìn vào hắn.

"Trả lời tôi đi."

"Phải. Tôi sẵn sàng chết vì cậu ấy."

Với một biểu hiện ngạc nhiên, người sống sót duy nhất của tộc Uchiha nghiêng đầu, sau đó đứng dậy và ra xa vài bước, quay lưng về phía cô. Thoát ra khỏi cơn đau đớn, cô thở phào nhẹ nhõm. Lại là Genjutsu. Cô không hề bị thương, hay chí ít là chưa đến lúc bị thôi. Cô nhìn quanh quất, cuối cùng cũng nhận ra hắn đang co chân ngồi bệt xuống đất ngay trước mặt cô. Cánh tay còn hoạt động của hắn đặt lên đầu gối, và một biểu cảm nghiêm túc thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt hắn.

"Cô không thấy mệt mỏi sao?"

Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng Hinata hiểu rõ việc nếu cô càng trì hoãn sẽ càng có nhiều cơ hội kéo hắn chán nản với trò chơi này thôi. Hơn nữa, cô biết chắc mọi người đang lùng sục tìm kiếm mình. Chỉ cần cô tìm cách giữ chân hắn nơi đây, mọi người sẽ tìm ra và bắt hắn lại dễ dàng.

Tên con trai trước mặt cô thở dài. Hắn đứng dậy và chỉnh chỉnh áo khoác rồi chậm rãi tiến lại gần cô. Bất thình lình, gương mặt điềm tĩnh thờ ơ của hắn bị thay thế bởi một biểu cảm giận dữ, cuồng nộ. Hắn túm tóc cô và giật thật mạnh để cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

"Sẽ không ai tìm thấy cô ở chốn này đâu. Nếu bỏ trốn, cô sẽ chết. Mau chữa lành tay cho tôi và tôi sẽ không chơi đùa trong tâm trí cô trước khi cô phát điên nữa."

Sau đó hắn đẩy cô một cái, khiến cái ghế mà cô đang bị trói chặt vào mất thăng bằng. Cô gái ngã ngửa ra sau, hai cổ tay cô bị sức nặng cả thân thể đè xuống. Cô tháo được dây thừng buộc ở cổ tay và nhanh chóng tung chưởng vào giữa ngực hắn. Sasuke lùi lại, vừa kịp thời gian cho cô gỡ mớ dây nhợ lòng thòng còn lại. Cô lao vào hắn và cố nhắm vào thái dương hắn, song hắn đã kịp bắt lấy cổ tay cô và bẻ gọn ghẽ. Cô thét lên khi xương cổ tay bị bẻ trật dưới sức mạnh của hắn. Hinata cố gắng giằng ra, nhưng rốt cuộc lại ngã xoài ra đất. Hắn không hề bỏ lỡ cơ hội, vội chồm lên người cô, bàn tay phải của hắn nắm lấy cổ tay không bị thương của cô.

Hắn đặt hai tay cô lên quá đầu và ép chặt chúng xuống sàn gỗ. Sau đó, bản thân hắn cũng đè hẳn lên người cô và nhìn cô chằm chằm, dường như có vẻ rất bực mình.

Hinata bất giác đỏ mặt. Chưa ai từng tiếp xúc gần với cô đến vậy, mà hắn lại là kẻ mà cô không muốn chạm vào người mình nhất trên đời. Cô kêu la, cô giãy dụa nhưng hắn quá khỏe so với một cô gái như cô. Cô kích hoạt Byakugan, cố giải phóng luồng charka bằng đường mắt nhưng vô ích. Cô cần có tay để thực hiện tuyệt chiêu của mình.

~*~

Tên con trai tộc Uchiha quan sát cô, đôi mắt Sharingan lập lòe dưới ánh sáng mờ ảo. Con đàn bà này quá yếu. Cô ta có thể gây sát thương với những đòn đánh dựa vào charka, nhưng lại không đủ mạnh để thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của hắn.

Nhìn cô ta cố gắng chống cự như thế, Sasuke bất giác cười to. Thanh âm ấy vang vọng không gian lạnh lẽo khiến Hinata rùng mình. Hắn chưa được vui vẻ thế này đã lâu lắm rồi. Việc hắn khiến cô ta cảm thấy khó chịu làm hắn thỏa mãn kinh khủng. Hắn cúi người xuống, khuôn mặt đặt sát rạt mặt Hinata.

"Tay tôi đổi lấy tay cô. Chữa cho tôi, bằng không tôi bẻ nốt tay bên kia bây giờ."

Đây không phải là Genjutsu. Cuối cùng, đây cũng là hiện thực. Cô chỉ có một lựa chọn ở đây, và mặc dù không muốn làm vậy chút nào, cô cũng chằng còn lối thoát khác nữa. Hinata tập trung một luồng charka lớn vào trán mình. Điều này ngay tức khắc khiến cô vô cùng chóng mặt và buồn nôn, nhưng cô không quan tâm. Hít một hơi thật sâu, cô vươn lên đập đánh cốp một cái vào đầu hắn. Trong một khoảnh khắc đôi mắt đỏ thoáng nhấp nháy rồi chuyển hẳn sang sắc đen tuyền. Tên con trai ngã rạp xuống người cô, bất tỉnh nhân sự.

Cô gái tộc Hyuuga nằm đó thêm một lát nữa, cố lấy lại sức. Cô dường như không thể thở nổi với một thân hình đồ sộ đè lên người mình. Hinata gắng sức gẩy hắn ra, cố không nghĩ đến việc cô đang phải chạm vào người hắn. Sau đó, đứng lên lại là một ý tưởng thật tồi tệ. Đòn tấn công vừa rồi có tác dụng với hắn, nhưng cũng làm cô bơ phờ. Cô xoa xoa trán mình và cố đứng dậy lần nữa, đến lần thứ tư mới thành công. Tên con trai đang nằm kia chắc sẽ bất tỉnh thêm vài tiếng đồng hồ nữa, chắc cũng kịp để cô đi tìm trợ giúp. Dù sao thì, Kim Quốc cũng có quan hệ tốt với Làng Lá. Cô có thể nhờ họ gửi thư về Làng.

Hinata tập trung toàn bộ sức lực còn lại và cố chữa trị vết thương bằng cánh tay còn cử động được. Nắm chặt cổ tay bị gãy, cô bước ra khỏi căn nhà nhỏ và tiến thẳng vào rừng rậm.

.: Chương 11: Getting along :.

Sasuke nhìn chằm chằm vào đôi mắt trắng tuyết đối diện đầy hứng thú. Hắn nói đúng. Hắn và cô ta có rất nhiều điểm giống nhau.

Mặc cho Bạch Nhãn không có cơ chế hoạt động giống Huyết Kế Giới Hạn của hắn song truyền thuyết về việc Tả Luân Nhãn có 'họ hàng' xa với những đôi mắt trắng tuyết kia có khi là thật.

Tên con trai buông cô ra, hơi ngạc nhiên vì cái cách mà cô đã phản ứng. Cô dường như không còn sợ hắn, hay ít ra, không còn sợ hắn nhiều như trước nữa. Ban đầu Hinata có vẻ cố gắng kháng cự lại, song khi thấy hắn chỉ đơn giản quan sát cô bằng đôi mắt ánh sắc hổ phách, cô liền bình tĩnh trở lại. Sasuke quay lưng về phía cô, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi hắn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy hứng thú khi có một đứa con gái bên cạnh. Sakura, Karin và mấy con nhỏ kunoichi khác mà ở gần hắn thì sẽ chẳng làm cái cóc gì được ngoài việc chỉ nhìn hắn chăm chăm rồi tưởng tượng những thứ vớ va vớ vẩn về hắn.

Nhưng Hinata thì khác. Cô ta điềm tĩnh, lịch thiệp và ít nói. Cô ta cũng rất mạnh, nếu được trả lại charka. Hắn bất giác đưa tay lên ngực, vẫn cảm nhận được chút ê ẩm còn sót lại sau đòn tấn công của cô. Đứa con gái này thực thú vị đây. Có vẻ như hắn đã may mắn khi bắt cóc cô chứ không phải một đứa tộc Hyuuga khác. Là người thừa kế chính thức của tộc Hyuuga hẳn nhiên cũng có nhiều lợi thế đấy chứ. Cô ta hẳn đã được dạy dỗ nghiêm khắc để luôn biết đắn đo suy nghĩ trước khi quyết định hành động. Đây là một điểm cộng lớn bổ sung cho kế hoạch của hắn.

"Tại sao cậu lại hứng thú với Byakugan của tôi chứ?"

Hắn thôi nhìn ánh lửa bập bùng từ những ngọn nến và quay sang cô. "Tôi phải nghĩ đến cách tốt nhất để sử dụng Huyết Kế Giới Hạn của cô cho kế hoạch."

Cô buông một tiếng thở dài và xoa xoa thái dương. "Sasuke-san, tôi xin lỗi nhưng tôi phải nói thẳng rằng... hoặc là cậu tự nguyện trở về Làng Lá, hoặc là... cậu cứ giết tôi đi. Tôi sẽ không có ý định nghe theo cậu và cái sự điên loạn của cậu đâu." – Ngay khi vừa dứt lời, tên con trai tộc Uchiha đã cười phá lên, đôi vai hắn rung rung theo điệu cười điên loạn ấy.

"Thật ngạc nhiên khi cô đưa ra cho tôi những chọn lựa như thế. Nhưng, tôi cũng có cách thuyết phục của riêng mình. Chẳng sớm thì muộn cô cũng sẽ phải tự nguyện giúp tôi thôi."

"Tôi đã nói rồi. Tôi thà chết còn hơn."

Hắn kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống, gác hẳn hai chân lên bàn. "Rồi cô sẽ thấy đôi khi giữa việc nói và làm nó khác nhau một trời một vực, tiểu thư à."

Cô gái tộc Hyuuga chớp chớp mắt. Đôi tròng mắt hổ phách kia đang nhìn chằm chằm vào cô, rất gần. Hắn vẫn nghiêng người về phía cô, ánh mắt xoáy thẳng vào mắt cô. Genjutsu. Cảm thấy tự giận dữ thay cho bản thân mình vì phát hiện ra quá trễ, cô gái kéo ghế và đứng bật dậy, mong sao lần này việc cô day day thái dương là hiện thực. Cô cần phải tìm cách nhận biết khi nào hắn sử dụng tuyệt chiêu đó, bằng không, cô sẽ gặp rắc rối to mất.

"Đừng nghĩ rằng mình có thể nhận biết được genjutsu dễ dàng thế" – hắn lên tiếng, cứ như đọc được suy nghĩ của cô vậy – "Nhất là khi cô không có charka"

"Và bao giờ thì cậu mới chịu trả nó cho tôi đây?"

Điệu cười của Sasuke ngày càng trở nên ghê rợn hơn. – "Tôi nói rồi. Nếu cô biết điều, tôi cũng sẽ tử tế trả lại một phần sức mạnh đó."

"Nhưng tôi đã chữa tay cho cậu mà?" – Hinata cảm thấy lửa giận bắt đầu sục sôi trong người mình.

"Nó hẳn nhiên phải được chữa vì cô là kẻ đã gây ra còn gì. Điều đó không thể hiện sự hợp tác, mà chỉ là cách hành xử có thiện ý thôi. Cô cần phải cố gắng hơn nếu muốn thuyết phục tôi."

"Sao lại vậy? Tôi có thể bỏ mặc cánh tay cậu..."

"Và tôi cũng có thể bỏ mặc cô cho mấy thằng man rợ kia muốn làm gì thì làm."

Cô gái quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy mặt cô nóng bừng giận dữ. – "Cậu là một tên khùng! Được thôi, cứ giữ lấy charka của tôi, tôi không quan tâm. Tôi đi đây."

Cô gái tiến đến cánh cửa phía sau cô, nhưng trước khi cô kịp mở ra, tên con trai đã xuất hiện trước mặt cô chỉ trong nháy mắt. Hắn tóm gọn lấy đôi vai cô, xoay người cô lại và đẩy lưng cô áp vào cánh cửa gỗ, khiến cô dường như nghẹn thở.

Nghe tôi nói đây. Lý do duy nhất tôi để cô tồn tại là vì tôi thấy thú vị với việc làm rối trí bằng genjutsu. Nhưng một khi tôi đã chán mấy trò nhảm nhí cô gây ra rồi, tôi sẽ giết cô. Hoặc đơn giản bỏ mặc cô ở đây."

Cô cố gắng giãy ra khỏi vòng kìm kẹp của hắn, song lực tay hắn quá mạnh. Cô không thích bị kẻ khác đụng chạm, đặc biệt là như thế này. Đôi mắt đỏ quạch kia như nhìn xuyên thấu cô, làm cô bất giác rùng mình. Cô cúi xuống, cố gắng lấy lại nhịp thở. Tên con trai đẩy cô sang một bên. Hắn nhanh chóng lấy chìa khóa ra khỏi túi quần, bước ra ngoài rồi khóa lại cẩn thận.

Hinata chỉ còn biết nhìn theo đầy bối rối. Hắn định đi đâu? Cô nhìn quanh và thấy một đống lùng nhùng vẫn ở trên giường. Hắn không mang theo áo khoác, trong khi ngoài trời tuyết rơi không dứt, gió lạnh thổi từng đợt như thế, hắn sẽ bệnh mất. Cô thở dài rồi ngồi lại xuống ghế. Mới chỉ vài phút trước bọn cô vẫn còn nói chuyện bình thường. Đó là một chủ đề gợi lại nhiều đau đớn và đến giờ cô vẫn còn thấy tội lỗi khi đã khiến hắn nhớ lại bi kịch gia đình. Tuy vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhậnrằng hắn vẫn có những cảm xúc hết sức đời thường. Buông thêm một tiếng thở dài, cô vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay. Cô cần phải suy xét mọi thứ thật cẩn thận. Giờ đây chỉ còn rất ít lựa chọn.

Trước hết, nếu cô cố bỏ chạy, dẫu không bị người dân địa phương bắt lại và đày đi đâu đó thì kiểu gì Sasuke cũng lại tìm thấy cô, bằng không, cô cũng chết mất xác nơi đây.

Nếu cô may mắn tấn công được và đánh tên con trai tộc Uchiha bất tỉnh, cô có thể đem hắn về làng. Nhưng bằng cách nào chứ? Cô không biết đây là đâu, tiền thì không có và con vật duy nhất cô có thể triệu hồi là một con gấu. Chưa kể đến khi tỉnh dậy, kiểu gì tên con trai kia cũng giết cô chết.

Vậy nếu cô đồng ý giúp hắn hủy diệt Làng Lá? Hinata lắc đầu quầy quậy, tự thấy buồn cười với suy nghĩ ấy quá thể. Cô thà chọn một trong những cách trên còn hơn phải thuận theo cái kế hoạch điên rồ kia. Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Liệu cô... có thể đánh lừa hắn không nhỉ? Chỉ cần cô nhận biết được khi nào hắn sử dụng genjutsu, cô có thể vờ như theo phe hắn. Sau đó hắn sẽ trở về Làng Lá, và nhiệm vụ của cô sẽ chỉ đơn giản là giúp mọi người bắt hắn lại. Cô mỉm cười. Việc bị hắn giam giữ thế này cũng không đến nỗi tệ lắm, nếu mọi thứ đi đúng theo kế hoạch. Người thừa kế tộc Hyuuga nhìn vào những cây nến sắp cháy hết. Cô cần tập trung và cố gắng hồi tưởng. Mọi nhẫn thuật đều có điểm yếu cả... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro