Trọng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh - Thiên Sơn Trà Khách (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.: Chương 166: Thăng quan :.

Còn chưa về đến chỗ ở, Hòa Yến đã nhìn thấy Thẩm Mộ Tuyết và Tiêu Giác đang ở trong sân phía trước phòng. Hai người đứng dưới gốc cây, Thẩm Mộ Tuyết đang nói gì đó với Tiêu Giác, không lâu sau, Thẩm Mộ Tuyết cúi người từ trong rương dưới đất cầm lên một thớt tơ lụa. Những thứ mà Hoàng thượng ban thưởng xuống, chắc hẳn cũng có vải vóc quý giá, nhưng tiếc là Tiêu Giác không có gia quyến, ở Lương Châu Vệ cũng chỉ có mỗi Thẩm Mộ Tuyết là cô nương, nên những vải vóc này, tự nhiên sẽ được tặng cho Thẩm Mộ Tuyết.

Thẩm Mộ Tuyết tựa như rất cao hứng, cầm thớt lụa nói cảm ơn với Tiêu Giác, kể từ khi Hòa Yến gặp Thẩm Mộ Tuyết đến nay, vị cô nương này luôn lạnh lùng xa cách, giống như tiên nữ không thể tiếp cận, giờ đây lại cười tươi như hoa với Tiêu Giác, khiến cho bước chân của Hòa Yến phải dừng lại, bàn chân nặng tựa ngàn câng, khó mà bước thêm một bước.

Nàng chần chừ, định đợi sau khi hai người nói xong thì mới tới, bất ngờ bên tai truyền đến giọng nói :"Sao lại không qua đi ?"

Hòa Yến quay đầu lại, Sở Chiêu đang đứng trước mặt, có chút nghi hoặc nhìn nàng.

"Không phải chuyện quá gấp, chờ một chút cũng không sao". Hòa Yến chiếu lệ nói :"Sở huynh sao lại ở đây ?"

"Ta là tới tìm huynh", Sở Chiêu liếc nhìn hai người dưới cây, lại liếc nhìn Hòa Yến, " "Nếu Hòa huynh không vội, chi bằng hãy giúp ta trước đi ."

Hòa Yến ngẫm nghĩ, nói :"Cũng được".

Nàng quay đầu, cùng Sở Chiêu đi về hướng ngược lại với Tiêu Giác, hỏi : "Sở huynh tìm ta có chuyện gấp sao ?".

"Xem ra Hòa huynh tập luyện thật sự rất bận rộn, bận đến mức quên mất cuộc hẹn của ta với huynh tối qua, đến giờ cũng không nhớ ra."

Hòa Yến chợt nhận ra, vốn dĩ hôm nay nàng vẫn nhớ, nhưng ai ngờ chiếu chỉ từ kinh thành vừa tới, nàng liền quên mất chuyện của Sở Chiêu. Nghe vậy, nàng liền xin lỗi: "Xin lỗi, ta tối qua vô tình ngủ quên mất, hôm nay vốn định đến xin lỗi huynh, nhưng mà..."

"Chỉ nói đùa thôi, không cần để bụng," Sở Chiêu cười nói, "Hôm nay huynh được thăng quan, tất nhiên nên vui mừng."

Hòa Yến khựng lại: "Huynh cũng biết rồi ?"

"Ta biết từ hôm qua rồi."

Thấy vẻ mặt bối rối của Hòa Yến, Sở Chiêu mới nói: "Người từ kinh thành tới, hôm qua đã dùng bồ câu đưa thư cho ta, nói là hôm nay sẽ đến. Tối qua ta tìm huynh, vốn dĩ là để nói về chuyện này. Nghĩ là huynh đột ngột thăng quan, không bằng ta thông báo trước để huynh không bị bối rối. Không ngờ huynh đã ngủ rồi, chỉ là nhìn huynh lúc này, sau khi thăng quan vẫn bình tĩnh như trước, dường như ta đã lo lắng quá nhiều ".

"Huynh nói người trong kinh thành hôm qua đã cho bồ câu truyền tin với huynh sao ?", Hòa Yến nhìn hắn, "Họ vì sao lại phải nói với huynh ?"

Chỉ e là Tiêu Giác cũng không thể nhận được tin tức trước .

"Bởi vì ", Sở Chiêu nhìn ánh mắt của nàng, khẽ mỉm cười :"Là ta đã hướng Bệ hạ xin phong cho Hòa huynh thăng quan".

Thế mà là hắn ?

Hòa Yến mặc dù có rất nhiều phỏng đoán, nhưng ngàn vạn lần vẫn chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ hỏi :"Sở huynh, đây là vì sao ?"

Sở Chiêu tiếp tục đi về trước, nhẹ giọng nói :"Khi ở Tế Dương thành, ta và huynh đều đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của quân Ô Thác. Bên bờ kênh, Hòa huynh đã mang áo chống thủy hỏa tặng cho ta, khiến ta vô cùng cảm kích, chiến tranh tàn khốc, Hòa huynh thế nhưng chẳng mảy may sợ hãi, ta đã nhìn thấy sự anh dũng không sờn của Hòa huynh. Vả lại trước đó, chuyện Hòa huynh và Nhật Đạt Mộc Tử ác chiến với nhau ta cũng được nghe rồi. Đại Ngụy có thể có được anh hùng như Hòa huynh, đó chính là phúc khí của Đại Ngụy ".

"Ta không biết vì nguyên nhân gì, Tiêu đô đốc không định thăng quan cho huynh, nhưng ta nghĩ, nếu như có thể giúp được Hòa huynh 'kiến công lập nghiệp', ta rất vui lòng ra sức".

Những lời này nghe qua không thấy có vấn đề gì, nhưng chẳng hiểu làm sao, Hòa Yến cứ cảm thấy kỳ lạ, nghĩ nghĩ, nàng nói :"Nhưng Sở huynh làm vậy, thực sự khiến ta bất ngờ ".

"Thoạt trông huynh, giống như cũng không phải bởi vì được thăng quan mà cao hứng nhỉ ?", hắn hỏi.

"Ta chỉ nhất thời có chút bối rối mà thôi ".

Sở Chiêu nhìn nàng, một lát sau, cười nói :"Ta còn cho rằng huynh sẽ rất cao hứng, suy cho cùng sau khi thăng quan, khoảng cách giữa huynh và Tiêu đô đốc sẽ gần thêm một bước, huynh nếu như đã thích ngài ấy, cũng không cần luôn vì chuyện thân phận của mình mà khổ não".

Hòa Yến suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình, đột ngột nhìn Sở Chiêu: "Huynh nói gì vậy?"

"Không phải Hòa huynh rất thích Tiêu đô đốc sao ?", nụ cười Sở Chiêu ôn hòa, sờ mũi nói :"Bằng không khi nãy huynh thấy Thẩm y nữ cùng Tiêu đô đốc đứng cùng nhau, cũng không cần buồn bã như vậy ".

"Ta không có". Hòa Yến phản bác theo bản năng.

Sở Chiêu cười mà không nói, đã không bức hỏi nàng, thế nhưng cũng không thuận theo lời nói qua quít của nàng. Trong nhất thời, Hòa Yến vô cùng chán nản, hoài nghi bản thân có phải đã bỏ qua nhiều chi tiết trong quá khứ hay không ? Làm sao hết người này đến người kia đều thấy rõ ràng vậy chứ, Liễu Bất Vong cũng vậy, Lâm Song Hạc cũng vậy, ngay cả Sở Chiêu cũng vậy.

Biểu hiện của nàng rõ ràng đến vậy sao ? Nàng rõ là luôn khắc chế hữu lễ, cẩn thận lắm cơ mà !

Sở Chiêu nhìn về phía xa, "Kỳ thực, trong lòng Tiêu đô đốc cũng chưa chắc không có huynh, rốt cuộc lấy tính tình của Tiêu đô đốc, đối với Hòa huynh như vậy là đã chiếu cố rất nhiều rồi ".

Hòa Yến hỏi :"Huynh cảm thấy vậy sao ?"

"Nếu Hòa huynh muốn biết tâm ý của Tiêu đô đốc, kỳ thực rất đơn giản ". Sở Chiêu cười nói :"Ta có thể giúp huynh do thám".

"Làm sao do thám ?", Hòa Yến không hiểu gì cả.

Nam tử trước mặt đột nhiên đến gần, Hòa Yến đứng với lưng tựa vào cây, bởi vì hắn đến gần như vậy, suýt chút nữa nàng đã tung ra một quyền trong vô thức. Khuôn mặt hắn dừng lại trước mặt Hòa Yến, ánh mắt hàm chứa ý cười, đặc biệt say nhân. "Rất đơn giản, Hòa huynh là cô nương, nên không hiểu tính chiếm hữu của nam tử. Nếu như ta cố ý biểu hiện gần gũi với cô nương, nếu trong lòng Tiêu đô đốc có cô nương, tất nhiên sẽ vô cùng tức giận. Còn nếu ngài ấy không chút động lòng, cô nương cũng không cần phải lãng phí tâm tình trên người hắn. Cho nên, đây là phương pháp rất đơn giản ".

Hòa Yến trong lòng mang những gì hắn vừa nói ngẫm nghĩ một phen, mới hiểu rõ ý tứ của hắn. Khi nàng hành quân đánh trận, hận không thể mang ba mươi sáu kế học thuộc làu làu, nhưng tâm nhãn ở loại chuyện này, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Ngay lập tức hỏi :"... Theo ý của huynh, còn không phải là lợi dụng huynh sao ?"

Sở Chiêu vẫn nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt hết mực dịu dàng, "Nếu đó là Hòa huynh, lợi dụng cũng không sao cả ".

Nói như vậy, thật khiến người ta cảm động.

Chỉ là......

Hòa Yến đứng thẳng người, dịch sang ngang một bước, tránh khỏi lồng ngực đang dựa sát của hắn, "Đa tạ ý tốt của Sở huynh, chỉ là ta không muốn làm vậy ".

Trong mắt Sở Chiêu thoáng một tia bất ngờ :"Vì sao ?"

"Ý mà huynh nói, ta đại khái đã hiểu, nhưng chuyện tình cảm, sao có thể trộn lẫn với thủ đoạn được chứ ? Ta thích một người, không quản là có đường đường chính chính nói ra hay không, hay là cả đời vẫn không mở miệng, đều là đường hoàng đứng đắn. Nếu như còn phải hao tâm tổn sức đi do thám, đi phỏng đoán, há không phải rất mệt sao ? Tình cảm thế này cho dù là có được, cũng không phải như lòng ta muốn. Chẳng lẽ là Sở huynh chưa từng nghe câu này ? Dùng lời nói dối để nghiệm chứng lời nói dối, sẽ chỉ có được một lời nói dối khác. Đến cuối cùng, ta đều không biết sự thật là gì, cái gì cũng đều là giả ".

Hòa Yến còn một câu không nói, phải biết Tiêu Giác nhìn Sở Chiêu rất không thuận mắt, cho dù Tiêu Giác không thích nàng, nhìn thấy Hòa Yến và Sở Chiêu ở bên nhau, cũng muốn nổi trận lôi đình, nếu nàng vì vậy mà hiểu sai ý, há không phải là mình tự đa tình hay sao ?

Sở Chiêu có chút giật mình :"Chẳng lẽ Hòa huynh không thắc mắc, ở trong lòng Tiêu đô đốc, Hòa huynh có địa vị gì sao ?"

"Không thắc mắc ".

Hòa Yến sảng khoái đáp, khiến cho Sở Chiêu nhất thời không nói nên lời.

"Sở tứ công tử, ta trước giờ chưa từng muốn cho ngài ấy biết". Hòa Yến nói :"Sau này cũng không định cho ngài ấy biết, thế nên, ta xin nhận ý tốt của huynh".

"Huynh không muốn ở cùng ngài ấy sao ?"

"Chuyện ở trên đời, đổi thay trong nháy mắt, câu nói ở cùng nhau này, Sở tứ công tử có thể xác định cũng chỉ là nhất thời, mà không phải một đời. Mà thứ ta có thể xác định, cũng chỉ là trái tim của bản thân ta".

Sở Chiêu nhìn Hòa Yến, khóe môi mấp máy, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì. Một lúc sau, hắn mới khôi phục lại rồi khẽ cười :"Nếu ý tứ của Hòa huynh như vậy, ta cũng không nên tự mình chủ trương. Bất quá, lời vừa nãy luôn có giá trị, nếu như ngày nào đó Hòa huynh thay đổi chủ ý, mong muốn 'lợi dụng' ta , tại hạ sẽ không có nửa phần từ chối ".

Hòa Yến cũng cười, ngữ khí đặc biệt kiên trì:"Sẽ không có ngày đó".

.: Chương 167: Thắng thảm :.

Cửa phòng đang ở trước mắt nhưng Hòa Yến có chút chần chừ, cuối cùng cũng không vào phòng mình trước, mà đi đến trước cửa phòng Tiêu Giác, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lúc sau, mới nghe thấy giọng Tiêu Giác :"Vào đi".

Cửa không có khóa, Hòa Yến mở cửa thò đầu vào. Trong phòng không có bất kỳ ai khác, chỉ có mỗi Tiêu Giác đang đứng, hắn đã thay sang trung y, có lẽ đang định đi nghỉ. Hòa Yến có chút ngập ngừng :"Đô đốc, ngài muốn nghỉ ngơi sao ?"

"Chuyện gì ?"

Hòa Yến đi vào phòng, mang cửa ở sau lưng đóng lại. Đi vào rồi lại không biết nên nói gì mới phải, dừng lại một chút, nàng mới nhìn Tiêu Giác :"Ta được thăng thành Võ an lang rồi, Đô đốc, đây là có chuyện gì vậy ?"

"Có chuyện gì vậy ?", Tiêu Giác lạnh lùng nói :"Sở Tử Lan không nói cô biết sao ?"

Hắn thế mà đoán được rồi, Hòa Yến tiến lên một bước, "Đô đốc, ngài đã biết Sở tứ công tử giúp ta thỉnh phong ".

Ánh mắt Tiêu Giác dừng lại trên mặt nàng, khẽ cười lạnh :"Quan hệ giữa cô và hắn, trái lại là rất tốt".

"Không có, Đô đốc, ngài oan uổng ta rồi ". Hòa Yến nói :"Sở tứ công tử giúp ta thỉnh phong, ta cũng mới biết hôm nay. Bản thân ta cũng khó hiểu, đang yên lành, vì sao lại giúp ta thỉnh phong cơ chứ ".

"Còn không phải do thấy cô ở dưới tay ta sẽ mãi không thăng chức được, Sở Tử Lan mới thay cô bất bình, đích thân thượng tấu mà thỉnh phong cho cô sao ?". Tiêu Giác xoay người, treo Ẩm Thu lên tường, giọng nói lại chứa đầy châm biếm, "Hòa đại tiểu thư nhân duyên thật tốt, tốt đến mức khiến người ta ngạc nhiên."

Lời này nghe âm dương quái khí làm sao ? Hòa Yến cau mày :"Đây cũng không phải là ta yêu cầu, Đô đốc, ngài cũng không thể trút giận bừa bãi vậy được ".

"Ta đã nói rồi", Tiêu Giác mi mắt lạnh lùng, "Cô thích Sở Tử Lan là chuyện của cô, nhưng ở Lương Châu Vệ mà gần gũi với gian tế, đó chính là việc của ta".

Lời này thật khó nghe, giống như nàng là nội gián tiếp ứng cho người ngoài vậy, Hòa Yến thầm nghĩ, Tiêu Giác này tính tình khó hiểu, so với Thẩm Mộ Tuyết còn tệ hơn. Nỗi buồn tích tụ hai ngày qua ở trong lòng, khiến nàng nhịn không được nói :"Ta và Sở tứ công tử cũng chỉ là bằng hữu thông thường mà thôi. Cũng không có nói đến chuyện thân thiết, bản thân Đô đốc ngài cùng với Thẩm y nữ cũng thân thiết, không phải ngài cũng có người giao hảo sao ?"

"Giao hảo ?", Tiêu Giác đăm đăm chậm rãi hỏi lại nàng, một lát sau thì mỉm cười, trong mắt thế nhưng không có nửa phần ấm áp, "Xem ra Sở Tử Lan đã dỗ cho cô rất vui vẻ".

Hòa Yến :"Dỗ hay không thì ta không biết, suy cho cùng Sở tứ công tử cũng không gây sự vô lý như Đô đốc ".

Tiêu Giác lạnh một nói :"Hòa đại tiểu thư cứ việc đi tìm người không gây sự vô lý đi".

Hòa Yến :"..."

Nàng bình thường tính tình rất tốt, tự nhận cũng là người lòng dạ rộng rãi. Nhưng hai ngày gần đây, vốn đã bị chuyện của Thẩm Mộ Tuyết chọc cho tâm phiền ý loạn, hôm nay lại gặp Tiêu Giác hùng hổ dọa người, cũng sinh ra tức giận. Trong nhất thời, ngay cả chuyện muốn hỏi Tiêu Giác cũng đều quên mất, không nói hai lời xoay bước rời đi, lúc rời đi suýt chút nữa là đập cửa, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Giác vẫn là thượng cấp của mình, nàng không dám quá lỗ mãng, đàng hoàng đóng cửa lại rồi rời đi đầy cốt khí.

Trong phòng đã an tĩnh trở lại.

Một lúc sau, Tiêu Giác nhìn lại về phía cửa, cửa đã được khép lại. Lúc người đến thì cẩn thận rụt rè, nhưng khi đi lại hùng hùng hổ hổ, chung quanh dường như vẫn còn vương lại bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Thanh niên sắc mặt lạnh lùng, bất chợt vung tay, ngọn đèn dầu trên bàn tắt phụt theo tiếng động, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.

Thực sự là một đêm không mấy dễ chịu.

[...]

"Hòa huynh !", hắn vẫy tay với Hòa Yến thật tự nhiên, đi đến bên cạnh nàng, "Gần đây ta cảm thấy Lương Châu Vệ sao lại lớn đến vậy, thậm chí còn lớn hơn cả kinh thành, bằng không sao mỗi ngày ta đều không nhìn thấy bóng dáng của huynh đâu chứ. Nếu không phải gần đây ta vô tình gặp được huynh, ta đã nghi ngờ rằng huynh có phải đã trở lại kinh thành rồi không".

Hòa Yến nhất thời không nói nên lời, "Ta gần đây phải bận luyện tập, không thể nói chuyện cùng với Lâm huynh, xin Lâm huynh chớ để trong lòng ".

Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, lộ ra một nụ cười hiểu biết, nhìn nàng :"Ta không phải là người nhỏ nhặt. Chỉ là Hòa muội muội," hắn nhỏ giọng, "Có phải muội và Hoài Cẩn đã cãi nhau phải không ? Thường ngày khi ta đi tìm hắn, mười lần thì hết năm đều có mặt muội rồi, mấy ngày nay khi ta đi tìm hắn, chậc chậc chậc, khóa cửa giữa cũng bắt đầu gỉ sét rồi. Muội đã bao lâu rồi không sang ngồi phòng hắn ?"

Hòa Yến trừng mắt lạnh lùng :"Ngồi gì mà ngồi, ta và ngài ấy không thân đến vậy !".

"Cãi nhau thật sao ?", Lâm Song Hạc ngạc nhiên :"Không phải tính tình muội luôn rất tốt sao, tại sao lại thực sự cãi nhau với Tiêu Hoài Cẩn ?"

Hòa Diên mấy ngày này vốn đã kìm nén một bụng tức giận, nghe vậy liền nói: "Ta làm sao biết đã đắc tội gì với ngài ấy ? Lâm huynh, nam tử các huynh có phải mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt, muốn tùy tiện nổi giận thì cứ tùy tiện nổi giận, không có lý do mà vẫn vô cớ gây chuyện đúng không ?"

Lâm Song Hạc sờ cằm: "Ta chỉ biết nữ tử mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt sẽ bực bội khó chịu, tính tình thô lỗ. Không biết là nam tử cũng có thể như vậy, đây là chứng bệnh mới gì chăng ?". Hắn lại liếc mắt nhìn Hòa Yến, "Nào nào nào, muội nói ta nghe xem, Tiêu Hoài Cẩn làm loạn vô lý thế nào ?"

Hòa Yến thầm nghĩ, Lâm Song Hạc đã là hảo hữu của Tiêu Giác, chắc chắn sẽ càng hiểu Tiêu Giác hơn mình. Vì vậy mới kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng nói: "Lâm huynh, huynh nói xem, chuyện này dù sao cũng không thể trách lên đầu ta được đúng không? Đô đốc vốn luôn nghi ngờ ta nên mới nói như vậy, thế nhưng lại không biết ta luôn một lòng hướng về Lương Châu Vệ, nghe lời như thế sẽ có bao nhiêu đau lòng".

Lâm Song Hạc gấp quạt lại, nhìn chằm chằm Hòa Yến không nói lời nào, ánh mắt vô cùng kỳ quái. Hòa Yến bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ, nhíu mày hỏi: "Lâm huynh ?".

"Hòa muội muội," Lâm Song Hạc thấp giọng nói, "Muội cho là, Hoài Cẩn bởi vì thấy muội quá thân thiết với Sở Tử Lan, mà Sở Tử Lan có thể là gián điệp của Lương Châu Vệ, nên mới nghi ngờ muội như vậy ?"

Hòa Yến :"Đúng vậy".

"Vậy muội có từng nghĩ là vì nguyên nhân khác chưa ?", Lâm Song Hạc dẫn dắt từng bước.

Hòa Yến hỏi :"Nguyên nhân gì ?"

"Tỉ như ... Muội đừng dùng quan điểm của thượng cấp và hạ cấp để nhìn chuyện này, mà hãy lấy mối quan hệ giữa nam tử và nữ tử để nhìn xem. Vậy thì....", Lâm Song Hạc hạ thấp giọng, vô cùng thần bí nói :"Sẽ không phải là Tiêu Hoài Cẩn thấy muội cùng Sở Tử Lan thân thiết, thân là nam tử cho nên đã ghen hay sao ?"

Bốn bề yên lặng.

Lâm Song Hạc quan sát biểu hiện của Hòa Yến.

Một lúc sau, Hòa Yến đưa tay chạm vào trán Lâm Song Hạc: "Lâm huynh, có phải huynh bệnh rồi không? Ta nghĩ bây giờ huynh không nên đứng đây hóng gió, mà nên đi tìm Thẩm y nữ khám xem sao."

Lâm Song Hạc :" ? "

"Huynh nhìn ta xem," Hòa Yến chỉ vào mình, "rồi nhìn Thẩm y nữ xem. Huynh nghĩ Đô đốc sẽ ghen vì ta sao ?" Hòa Yến nói: "Ta chỉ sợ trong mắt Đô đốc, ta với huynh và Thẩm giáo đầu cũng không có gì khác biệt. Có lẽ ngài ấy ghen thật, nhưng chỉ như một bằng hữu bị người khác cướp mất, chẳng liên quan đến tình cảm nam nữ nửa phần."

Nàng nói một cách quả quyết, khiến cho một người khéo ăn nói giỏi hùng biện như Lâm Song Hạc trong nhất thời phải câm như hến. Phải qua một lúc sau, hắn mới nói :"Lời này của muội là không đúng, bảo ta nhìn muội và Thẩm y nữ làm gì ? Ta cho rằng muội rất tốt, ta đã từng trải nhiều rồi, lời của ta ở Sóc Kinh cũng có phân lượng đấy".

Hòa Yến lắc đầu cười :"Ta đẹp hơn Thẩm y nữ sao ?"

Lâm Song Hạc :"Cái này thì..."

"Gia thế ta sang quý hơn Thẩm y nữ ?"

"Kìa...."

"Ta đối với Đô đốc như trân như bảo, không tiếc xa xôi ngàn dặm cũng muốn cùng ngài ấy kề vai tác chiến ?"

Lâm Song Hạc :"......."

Hắn gượng gạo phản bác :"Chuyện này không thể nói như vậy, muội cũng có ưu điểm của muội ".

Hòa Yến cười nói :"Vậy Lâm huynh nói xem, ta có ưu điểm gì ?"

Lâm Song Hạc nói :"Muội hào phóng ! Nói nghĩa khí, trọng tình nghĩa ! Thân thủ giỏi, tính tình thẳng thắng phóng khoáng, không biết do dự. Nhiệt tình kiên cường, còn có thể đánh trận, đây không phải ưu điểm thì là gì ?"

Hòa Yến nhìn hắn :"Lâm huynh, mấy điểm mà huynh nói, trên người Thẩm giáo đầu cũng có, trên người Xích Ô, Phi Nô cũng có, hầu hết các tân binh Lương Châu Vệ đều như vậy, có phải có thể nói, Đô đốc đối với bọn họ tràn đầy yêu mến ngưỡng mộ hay không ?"

Lời này Lâm Song Hạc không thể trả lời .

Hắn bỗng dưng cảm thấy có một trận mệt tim, vốn muốn giúp hảo hữu thăm dò tâm ý của cô nương này, bây giờ đừng nói là thăm dò, có đánh chết Hòa Yến cũng không tin là Tiêu Giác đối với nàng có tình nghĩa khác, giờ phải nói sao đây ? Cô nương này trông có vẻ như một mặt trời nhỏ sáng tươi rực rỡ, nhưng sâu thẳm trong lòng sao lại tự ti đến thế ? Giống như chưa từng được ai đối xử tử tế, đến mức một chút 'thiên vị' cũng chẳng dám tin.

Chẳng phải nói vị phụ thân Võ tán quan kia của nàng mười phần yêu thương Hòa Yến sao ? Một vị cô nương được sủng ái lớn lên, tự tin kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không thế này.

Lâm Song Hạc nghĩ thầm, xem ra việc này không thể vội được. Muốn thay đổi suy nghĩ cố chấp của Hoà Yến, còn cần phải tìm ra nguyên nhân trước đã. Hắn sợ Hoà Yến cứ mãi bận tâm về chuyện này nên đổi sang chuyện khác :"Bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa. Còn không phải mấy ngày nay ta thấy không khí giữa muội và Hoài Cẩn không ổn sao, ta mới muốn làm người hòa giải mà. Phải biết rằng có lẽ không lâu nữa chúng ta phải rời khỏi Lương Châu Vệ rồi. Nếu trên đường đi mà cũng lạnh nhạt xa cách thế này thì thật khó chịu."

Hòa Yến giật mình :"Rời khỏi Lương Châu Vệ ?"

Lâm Song Hạc thở một hơi dài :" Người Ô Thác đã đánh đến trước mặt rồi, Hoài Cẩn sớm muộn gì cũng phải dẫn binh hồi kinh. Dù Từ tướng có gây rối thế nào đi nữa, Bệ hạ cũng sẽ không để Hoài Cẩn ở lại Lương Châu Vệ mãi được.... kinh thành không thể thiếu người bảo vệ."

" Người Ô Thác đã đánh đến trước mặt rồi... Đây là ý gì ?"

"Hoà muội vẫn còn chưa biết sao gì sao ? Ta mới biết chiều nay, lúc đó có lẽ muội đang tập luyện, chắc ngày mai cả Lương Châu Vệ sẽ đều biết. Khi chúng ta đối phó với người Ô Thác ở Tế Dương, một cánh quân khác của người Ô Thác đã tấn công Hoa Nguyên. Hoàng thượng đã phái Phi Hồng tướng quân đi nghênh chiến, hạ lệnh phải giữ vững Hoa Nguyên."

Tin tức này quá đỗi chấn động, Hoà Yến nhất thời không biết nên kinh ngạc về điều gì trước. Người Ô Thác tấn công Hoa Nguyên ? Hòa Như Phi nghênh chiến ?"

Hòa Như Phi làm sao dám !

"Đây là chuyện khi nào ?", Hòa Yến hỏi :"Hòa.... Phi Hồng tướng quân đã đến Hoa Nguyên rồi sao ?"

Lâm Song Hạc nghĩ một lúc :"Từ Hoa Nguyên đến Lương Châu không ngủ không nghỉ, thúc ngựa phi nhanh cũng phải mất hơn một tháng, tin tức đã truyền đến đây, lúc này Phi Hồng tướng quân chắc là đã đến Hoa Nguyên, đang ác chiến với người Ô Thác". Hắn thấy sắc mặt Hòa Yến khó xem, cho rằng Hòa Yến lo lắng cho thế cuộc ở Hoa Nguyên, mới an ủi nói :"Muội cũng không cần lo lắng, Phi Hồng tướng quân mang mười lăm vạn Phủ Việt quân, có thế nào cũng sẽ không thua trận. Vả lại đó chính là Phi Hồng tướng quân của Đại Ngụy chúng ta, Hòa Như Phi, cũng nổi danh như Tiêu Hoài Cẩn, cơ hồ chưa từng bại trận. Hai vạn nhân mã của chúng ta ở Tế Dương còn có thể đối phó mười lăm vạn người Ô Thác, càng đừng nói đến mười lăm vạn Phủ Việt quân. Muội cũng biết, sở trường của Phi Hồng tướng quân là bày binh bố trận, lấy ít thắng nhiều ".

Hòa Yến không nói gì.

Lâm Song Hạc thắc mắc nhìn nàng :"Hòa muội, Hòa muội ?"

Hòa Yến bình tỉnh lại, liếc nhìn hắn, nói từng chữ một :"Lâm huynh, mấy ngày này, nếu có tin tức từ Hoa Nguyên tới, có thể nói cho ta biết đầu tiên không ?"

"Tất nhiên có thể ", Lâm Song Hạc xoay xoay chiếc quạt, "Đây cũng không phải quân vụ cơ mật gì, tin tức Hoa Nguyên truyền tới, sớm muộn gì cả Lương Châu Vệ đều sẽ biết. Chỉ là tại sao muội lại khẩn trương như vậy, toát cả mồ hôi, trước kia lúc ở Tế Dương, tình thế bất lợi như vậy muội còn không nao núng mà ? Chẳng lẽ...", hắn chăm chú tiến sát Hòa Yến :"Muội ...."

Hòa Yến giật thót trong lòng, trên mặt thế nhưng vẫn trấn định nói :"Gì vậy ?".

"Đây là không tin Phi Hồng tướng quân ?", Lâm Song Hạc đường hoàng trịnh trọng nói :"Tuy muội và Hoài Cẩn gần gũi hơn, giữa hai người thì xem trọng thượng cấp của mình hơn đó là chuyện thường tình. Chỉ là, Phi Hồng tướng quân này ngoài việc trước kia thích đeo mặt nạ tạo vẻ thần bí, xác thực là người rất giỏi đánh trận, điểm này chẳng thể nghi ngờ. Muội cũng không cần phải lo lắng, nếu thật không có bản sự này, Bệ hạ cũng sẽ không cho hắn làm tướng đâu".

Hòa Yến lúc này đâu còn tâm trí nghe lời an ủi của Lâm Song Hạc, chỉ qua loa vài câu rồi vội vàng rời đi. Ngược lại là Lâm Song Hạc nhìn theo bóng lưng của Hòa Yến, lẩm bẩm có chút kỳ quặc: "Nếu Hòa Như Phi ở đây, thấy bản lĩnh của mình bị nghi ngờ như vậy, chắc hẳn sẽ tức đến mức hộc máu mất."

Hòa Như Phi có tức đến mức hộc máu hay không thì Hòa Yến không biết. Nàng vội vàng trở về phòng mình, nhìn cánh cửa giữa được đóng chặt, mấy lần tay đã đặt lên ổ khóa, nhưng rồi lại rụt về.

Nàng phải làm sao để nói với Tiêu Giác đây ? Rằng Hòa Như Phi là giả ? Bởi vì Phi Hồng tướng quân thật đang ở Lương Châu Vệ sao ? Hoa Nguyên cách Lương Châu Vệ xa như vậy, Bệ hạ đã điều phái rồi Phủ Việt quân, Nam Phủ binh của Lương Châu Vệ cũng không thể tự ý rời thành. Vả lại, nàng phải làm sao để thuyết phục Tiêu Giác mang Nam Phủ binh đến Hoa Nguyên ? Nói Hòa Như Phi thống lĩnh mười lăm vạn quân cũng không đánh lại người Ô Thác sao ? E là vừa mới nói ra, đã bị người cho là gian tế và bắt ngay lập tức.

Hòa Yến cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, trà đã nguội lạnh rồi, cũng mang cảm xúc của nàng làm dịu đi đôi chút.

Nàng làm sao cũng không ngờ rằng Văn Tuyên Đế lại để Hòa Như Phi đến Hoa Nguyên. Từ khi Hòa Như Phi thay nàng trở thành "Phi Hồng tướng quân," ngoài việc thỉnh thoảng lộ diện trong các buổi duyệt binh tại diễn võ trường của kinh thành, Hòa Như Phi cũng chưa từng thực sự lãnh binh đánh trận. Dĩ nhiên cũng bởi vì từ sau khi bình định được loạn Tây Khương với Nam Man, Đại Ngụy bình yên giàu có, không có nơi nào cần dùng binh. Nhưng bản thân Hòa Như Phi cũng đã thỉnh mệnh với Văn Tuyên Đế, nói rằng trong trận chiến cuối cùng người đã bị trọng thương, hi vọng có thể ở lại Sóc Kinh nghỉ dưỡng.

Binh quyền dễ thả khó thu, Hòa Như Phi chủ động muốn ở lại kinh thành, Văn Tuyên Đế tự nhiên cầu còn không được. Người khác chỉ nói rằng Hòa Như Phi thông tuệ, rút lui khôn khéo, thế nhưng Hòa Yến trong lòng biết rõ, Hòa đại thiếu gia đương nhiên không thể mang binh đánh trận. Mấy năm này, Hòa Như Phi luôn ở bên ngoài Sóc Kinh nghỉ dưỡng, nàng biết Hòa Như Phi thân thủ không tồi, có lẽ vì muốn để cho xứng với "Phi Hồng tướng quân", cũng đã từng đọc hết binh thư. Nhưng trên đời sẽ chẳng có hai chiếc lá giống nhau, mưu lược, binh pháp, thói quen không thể đổi, lừa được nhất thời nhưng không lừa được cả đời, thân tín bên cạnh nàng năm đó, chỉ cần lên chiến trường cùng Hòa Như Phi, sẽ lập tức phát hiện ra Hòa Như Phi với nàng không giống.

Hòa Như Phi chắc chắn cũng lo lắng về điều này, mới không lại mang quân đánh trận.

Nhưng với sự xuất hiện của người Ô Thác, đã làm mọi bình yên xáo trộn. Nếu Hòa Như Phi bị ép phải ra trận, vậy thì ..... Hắn phải làm sao ?

Hòa Yến nghĩ đến việc này, không biết vì sao, một dự cảm xấu tràn ngập trong lòng. Nàng biết Hòa Như Phi dĩ nhiên không thể đánh bại trận, Phủ Việt quân đông như vậy, nếu là bại trận, sẽ hỏng mất danh tiếng của Phi Hồng tướng quân, với sự gian trá của Hòa gia, tuyệt đối không để chỗ tốt trong tay mất đi vô ích.

Nhưng nếu hắn thắng, về sau cũng sẽ bị thân tín của Phi Hồng tướng quân nghi ngờ.

Nếu như lúc này Hòa Yến đang ở gần Hoa Nguyên, nàng sẽ lập tức đến chiến trường. Nhưng đáng tiếc là, nàng đang xa ở Lương Châu, chỉ sợ lúc này Hòa Như Phi đã giao chiến với người Ô Thác, nàng chỉ có thể ở đây lo lắng sợ sệt, cũng là có lòng không sức mà thôi.

Phải bình tĩnh, Hòa Yến tự nhủ trong lòng, nhất định sẽ có cách giải quyết. Việc cấp bách trước mắt là phải nghe ngóng tin tức từ Hoa Nguyên rồi mới tính tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro