02. Cự tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tạ Nhĩ, Hoàn Hữu, Tái Kiến
(Cảm ơn anh, còn có, tạm biệt)

【 Cự tuyệt

Một khắc răng nanh Kuran Kaname đâm vào huyết quản, Zero thanh tỉnh, cảm giác được Kuran Kaname làm gì, thật lâu chưa từng bị người khiêu khích Zero nhất thời kích động, tiềm thức quăng tay phải ra ngoài...

"Ba."

Ở sân thượng an tĩnh, thanh âm này rõ ràng như vậy.

Kuran Kaname dừng lại động tác khác người, đứng tại chỗ nhìn Zero, trong mắt ba đào cuộn trào mãnh liệt, không biết là phẫn nộ hay là khó có thể tin, có lẽ còn có thương tâm?

Zero có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng nhìn Kuran Kaname: "Kuran Kaname, thuần huyết tự chủ của anh đã hạ thấp đến loại nông nỗi này sao? Tôi hôm nay thế nhưng lĩnh giáo!"

Kuran Kaname tự động quên Zero châm chọc, nhìn Zero trêu tức nói: "Nha, Zero cậu không cảm thấy động tác của cậu như là phản ứng của nữ sinh sau khi bị phi lễ sao?" Nói, chỉ chỉ mặt trái mình.

Không phải bị anh phi lễ sao! Thế nhưng Zero nuốt xuống những lời này.

Nhiều lần tiến hành hít sâu, Zero nhìn Kuran Kaname nói: "Như vậy, rốt cuộc là chuyện gì khiến anh tìm tôi, Kuran Kaname!"

"Gần nhất Huyết Tộc khả năng không an toàn, tôi hy vọng cậu có thể bảo hộ Yuuki."

"Cho tôi lý do thích hợp. Một thợ săn như tôi, vì sao phải bảo vệ một thuần huyết loại."

Kaname bình tĩnh nhìn Zero, không nghĩ đến Zero sẽ nói như vậy.

Trong mắt xẹt qua một mạt vô cùng kinh ngạc.

"Cậu biết, Yuuki vẫn không bỏ xuống được cậu."

"Cho nên, tôi vì sao phải giúp anh?" Bọn họ đã không quan hệ gì, chỉ là tồn tại đối địch.

Kaname hiện tại triệt để hiểu rõ Kiryu Zero thay đổi. Cậu hoàn toàn buông tha quá khứ, không hãm sâu trong vũng bùn bi thương, người của quá khứ, đã không dao động được trái tim cậu, cho dù là công chúa đã từng của vị kỵ sĩ này —— Yuuki!

"Giúp tôi bảo hộ Yuuki, đại giới là khi cậu khát máu, tôi cho cậu máu tôi."

Nghe được lời này, Zero có chút muốn cười "Kuran Kaname, anh dựa vào cái gì cho rằng cảm tình vô điều kiện nỗ lực tôi dành cho Yuuki còn tồn tại, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi là dã thú không thể không cần máu anh!"

Không nhìn sắc mặt xấu xí đến cực điểm của Kuran Kaname, Zero đầu không quay xoay người rời đi.

"Giao dịch của anh, tôi cự tuyệt."

Kuran Kaname thế nào cũng không nghĩ đến Zero đã trưởng thành như vậy, bàn cờ của anh toàn bộ bị quấy rầy. Thế nhưng, hiện tại quan trọng nhất là——

"Yuuki, em..."

Yuuki từ sau rèm cửa sổ đi ra, tràn đầy nước mắt "Kaname-nii-san, lời vừa nãy của Zero, em đều nghe được... Zero, thật đã không quan tâm em?"

Kaname ôm lấy Yuuki, mặc đối phương làm càn mà khóc trong ôm ấp mình.

Anh muốn an ủi, nhưng thật không biết an ủi thế nào. Anh tính tốt tất cả, nhưng tính sai Kiryu Zero. Cục diện hiện tại, là ai cũng không dự liệu được.

Huống hồ, từ trong máu Kiryu Zero vừa nãy, anh cảm nhận đến một loại ma lực khiến anh say mê. Đôi mắt màu đỏ sậm xẹt qua một mạt khổ sáp. Có lẽ, anh nên hảo hảo chỉnh lý anh đối Kiryu Zero là nuôi cảm tình gì.

Đại sảnh dưới lầu, Ichijou nhìn Zero đi xuống, cười hì hì ghé lên: "Zero, chúng ta trở về sao?"

Quét mắt người nào đó không lưu lại, Zero bất đắc dĩ ứng tiếng nói: "Ừ, chúng ta trở về."

Hai người cùng đi, lưu lại đám người Aido nhìn bóng lưng bọn họ, thần kỳ hài hòa.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro