09. Thâm độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tạ Nhĩ, Hoàn Hữu, Tái Kiến
(Cảm ơn anh, còn có, tạm biệt)

【 Thâm độc

Vì sao mỗi lần thấy Kiryu Zero đều sẽ cảm giác mình không phải mình? Vì sao rõ ràng chỉ là muốn cậu ấy thấy mình lại lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương cậu ấy, song song cũng tổn thương mình? Vì sao tự chủ rất mạnh mình luôn không tự chủ được bạo hành?

Kuran Kaname nhìn Zero khiêu vũ cùng Shirabuki Sara trong yến hội, không khỏi tự hỏi.

Anh biết, hiện tại trong mắt mình nhất định tràn ngập đố kị, trong mắt tất cả đều là không cam lòng.

Kiryu Zero, cậu tốt, rất tốt! Cho dù là nhiều năm trôi qua, đối Yuuki như cũ chiếu cố, sẽ không ác ngôn tương hướng; đối Shirabuki Sara không nhiều giao tình, một thuần huyết loại chán ghét nhất, cũng có thể tâm bình khí hòa (có lẽ là sóng gợn không lan) tiếp thu lởi mời của cô ta, cùng cô ta nhảy: nhưng đối Kuran Kaname anh, nhất định phải là chán ghét đến cùng hoặc là triệt để coi thường?

Dựa vào cái gì cùng là thuần huyết loại, thái độ đối đãi rõ ràng như vậy.

Bởi vì mình là hung thủ lớn nhất tổn thương cậu, hủy hoại gia đình cậu?

Nhưng mình có thể thế nào? Không thể giết chết Kuran Rido, muốn giết chết gã, chỉ có thợ săn mạnh nhất. Mà cậu, Kiryu Zero, là một trong song sinh tử nguyền rủa. Liền tính không có anh, kẻ lợi dụng cậu đồng dạng rất nhiều. Cậu nên rõ ràng, vì sao còn đối anh như vậy?

Anh là vampire, là thuỷ tổ xa xưa, nhưng không có nghĩa anh không biết thương tâm, không biết khổ sở.

Nhưng cho dù như vậy, Kiryu Zero cậu cũng không nguyện ý nhìn anh nhiều một cái. Anh đối cậu mà nói chỉ là người xa lạ quen thuộc không liên quan gì mà thôi.

Thật là không cam lòng!

Nỗ lực áp chế tâm tình của mình, Kuran Kaname nhắm mắt rồi mở ra, hắn lại là quân vương bề ngoài u buồn bên trong sắc bén kia.

Mà Kiryu Zero khiến Kuran Kaname không khống chế được không chút nào chú ý, bàn tay anh khoát lên người Shirabuki Sara tận lực không đụng đến người đối diện.

Nhận thấy động tác của Zero, Shirabuki Sara thoáng tiếc nuối cười nói: "Nột nột, Kiryu-kun, tôi là độc xà mãnh thú gì sao? Anh phòng bị như vậy, thật khiến tôi có chút thương tâm?"

"Vampire cũng có cảm giác như vậy? Tôi hôm nay thật là mở rộng tầm mắt." Zero hừ lạnh nói.

"Như vậy, thợ săn tiên sinh đáng yêu, cậu hôm nay đến có chuyện gì?"

"Gần nhất vampire các vị hoạt động khá nhiều, khiến lượng công tác của hiệp hội thợ săn chúng tôi gia tăng rất lớn. Hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích."

"Có chút phiền phức! Chuyện như vậy không phải nên tìm vương của thuần huyết chúng tôi sao? Cậu vì sao không tìm Kaname, mà đến tìm tôi?"

"Thuần huyết gia tộc không chỉ nhà Kuran, đây là nguyên lời của anh ta." Chính là tìm anh ta vô dụng mới đến tìm cô.

"Kiryu-kun, cậu cũng biết, Huyết Tộc là một loại sinh vật trống rỗng tịch mịch. Chúng tôi không có gì khác, chỉ có vạn năm tích góp thị huyết, dục vọng..." và điên cuồng.

"Như vậy, là nội bộ phân tranh? Xin lỗi, tôi không hứng thú đi quản chuyện vampire các vị." Cho nên, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi, đừng can thiệp suy nghĩ của tôi, đừng lợi dụng tôi đi đạt thành mục đích các vị.

"Là như vậy sao? Tôi đã biết." Nữ tử tóc vàng cười dịu dàng.

Thế nhưng,

Kiryu Zero, cho dù cậu không nghĩ, nhưng thân phận của cậu, cường đại của cậu đã định trước cuộc sống của cậu sẽ không an tĩnh.

Mọi người đối cậu sẽ không bình tĩnh, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp lợi dụng cậu, trăm phương nghìn kế biến cậu thành quân cờ của bọn họ.

Đây là vận mệnh của cậu, số mệnh thân là song sinh tử cấm kỵ của nhà Kiryu!

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro