No1. Thám tử vĩ đại(continue)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ không quá nhiều nhiều người rõ rằng Ranpo có vai trò thế nào trong Trụ Sở thám tử. Ranpo không có thiên phú, thứ dị năng anh tự tưởng tượng cũng như tự huyễn hoặc mình. Sự ngây thơ trong anh không kết tinh để lại một đứa nhóc chưa chịu lớn, mà chính cái ngây thơ ấy tạo nên một con người quá mức trưởng thành. Anh biết mình không hề đặc biệt như bao ai, nhưng bản thân anh có đức tin với Thống Đốc chưa từng thay đổi. Thậm chí có thể nhận thức mình không sở hữu năng lực, nhưng hơn cả là vì mọi người tin tưởng anh, thế nên... Ranpo từ chối việc công khai nó.
Vậy mới thấy anh sống một cách tình nghĩa và tự vực mình tựa một trụ cột luôn sẵn sàng tiến bước đi. Không cần nổi bật, không quá lu mờ. Hình ảnh Ranpo với chiếc ghế thám tử dường như đã trở thành điều không thể thiếu. Tới một lúc Ranpo chọn "đánh", gần như tất cả đều về với phía anh.
Con đường Ranpo đi không trải hoa hồng như người ta thường nghĩ. Sống với những ngọn sống thấm đẫm nỗi buồn, rồi lại đi trên một vỉa hè chông gai chờ đón. Vì bản chất, Ranpo đã quá trưởng thành. Lúc mà trưởng thành trong anh chính xác là chịu đựng giỏi hơn thuở bé, nó biến thành một luật lệ hiển nhiên của con người với một sỵw thật: Ranpo đã luôn trưởng thành hơn bất kì ai trong Trụ Sở.
Danga vẻ người con trai với thân hình gầy gò bước ra từ phòng bệnh Thống Đốc, cái ương ngạnh mỗi lần cáu giận với ai. Suy cho cùng, anh cũng chỉ vì lợi ích chung của đồng đội.
Sự hy sinh của Ranpo cho Trụ sở là điều được dạy dỗ để bảo bọc cho người khác. Vì không ai có thể sống một mình trên đời, không ai thản nhiên vứt bỏ đồng đội chạy trốn. Hẳn trong suốt thời gian gặp được Fukuzawa, anh được vun đắp để sống cho một công lý như cha mẹ ngày xưa. Một lời thân thở cũng nhất quyết không được mở miệng ra.
Khoảnh khắc Ranpo tông tấm cửa kính từ tầng cao, đôi khi lại khiến người ta hỏi anh đã suy nghĩ gì lúc đó. Anh hiện lên là kể thường tự cao và chỉ biết tới bản thân mình. Nhưng chính hành động không ngần ngại của anh, làm thay đổi cách nhìn nhận dường như của tất cả. Ranpo thừa hiểu mình không có khả năng thắng được người có dị năng lực, vậy mà vẫn làm. Dù xót tới mức nào thì vẫn luôn phải chấp nhận.
Người dạy anh thứ quý giá ấy không đâu xa lạ ngoài những gương mặt thân thương.
Ranpo sớm thuận mắt với mọi người, Yosano, Tanizaki, Kunikida hay bọn Dazai, Atshusi ầm ĩ. Anh cũng quen thuộc với nụ cười Haruna hay cái xoa đầu ấm áp của Thống Đốc mỗi ngày. Và cũng chính ý muốn, sự khảo khát bảo vệ họ, Ranpo càng phải chấp nhận sự thật hiển nhiên. Dù anh không là gì nhưng nhất định phải cứu rỗi Trụ Sở đó. Là dấn thân vào thế giới người lớn đầy khó hiểu để mọi người "trở về".
Mọi người tin tưởng anh là vô địch, vậy thùng dù có ra sao chẳng phải anh vẫn có mọi người ở bên? Ranpo có ý chí đáng khâm phục trước mọi hoàn cảnh. Không quan tâm là phải chết, thứ anh ước là được bên cạnh mọi người.
Fukuzawa đã tát một cái trời giáng vì hành động nguy hiểm lúc nhỏ anh có, đột nhiên lúc này lại muốn tự hỏi... Biết Ranpo đã liều mạng tới thế, Thống Đốc có muốn tát cho anh tỉnh ra hay không. Đứa nhỏ bướng bỉnh năm đó không còn muốn chứng tỏ mình nữa, mà nó bây giờ đã cầu mong mình bảo vệ được tạo vật nó yêu quý.
Trụ sở lập ra để tận dụng tài năng của Ranpo. Mọi người xung quanh trân trọng anh cũng đó sự lương thiện anh có. Thế mà đến cuối cùng, Ranpo vẫn mỉm cười âm thầm trước mọi thứ đó thôi. Không cần lời ca ngợi nào đâu, anh đã đủ tự hào rồi, tự hào về việc mình hoàn thành nhiệm vụ...

Ừ thì không ai chú ý cũng được. Chỉ cần văn phòng Trụ Sở lần nữa rực rỡ nụ cười của mọi người mà thôi.

Ranpo, hãy an toàn trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro