Bình dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 南下.

Link fic: https://26667234.lofter.com/post/309b20a9_2b41d1176

.

.

.

01

Người rơi xuống cuộc sống nơi trần gian, hóa thành những điều nhỏ nhặt.

02

Đinh Trình Hâm bởi vì ngoại vụ gần đây càng lúc càng nhiều mà bỏ lỡ mấy tiết học vũ đạo, cho nên vừa trở về, hôm sau liền dậy sớm đến công ty tìm thầy bổ sung.

"Hử? Sao hai đứa lại ở đây?"

Đinh Trình Hâm vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người đang ngồi xem video luyện tập trong phòng học vũ đạo.

"Đinh ca đến rồi, bọn em đang xem lại video luyện tập hôm qua."

Lưu Diệu Văn tắt màn hình điện thoại, vừa trả lời Đinh Trình Hâm vừa đứng lên, dậm chân.

"Hôm nay chị Thiên Linh không có tới công ty."

Hạ Tuấn Lâm nói, cũng từ từ đứng dậy, xoa xoa đôi chân tê rần.

"Chị ấy không đi làm sao?"

"Đúng vậy, hôm nay chị ấy có việc nên xin nghỉ."

"Emm ...... Không sao, tự luyện tập cũng được."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, cầm bánh bao cùng cháo đặt trên bàn đưa cho Đinh Trình Hâm, người kia vẫy tay ra hiệu mình đã ăn rồi. Thấy vậy, Lưu Diệu Văn lấy cháo từ trong túi ra, cắm ống hút đưa cho Hạ Tuấn Lâm, lại lấy thêm một cái bánh bao đưa tới, mà Hạ Tuấn Lâm một tay cầm cháo một tay vẫn còn xoa chân không có tiếp nhận bánh bao.

"Chân còn tê sao? Anh ăn trước đi, em xoa cho anh."

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, cầm lấy bánh bao, ngồi xuống sofa hưởng thụ Lưu Diệu Văn xoa chân cho mình.

Đinh Trình Hâm hiển nhiên đã quen với việc hai người dính nhau, bình tĩnh cởi áo khoác chuẩn bị làm nóng người.

"Diệu Văn ăn chưa?"

"Trên đường tới đã ăn rồi."

Lưu Diệu Văn tay không ngừng, tùy tiện trả lời câu hỏi của Đinh Trình Hâm.

03

Xoa xoa một hồi, cảm giác tê dại ở chân hoàn toàn biến mất, Hạ Tuấn Lâm lôi Lưu Diệu Văn đang ngồi trên mặt đất , ý bảo Lưu Diệu Văn ngồi cạnh mình.

"Được rồi Văn Văn, chân hết tê rồi, ngồi một lát đi."

Lưu Diệu Văn trả lời một tiếng tốt, ngồi trên ghế sofa tựa sát vào Hạ Tuấn Lâm. Hai người co thành một đoàn trên ghế nhìn Đinh Trình Hâm làm nóng người.

"Mà này, hôm nay không phải ngày nghỉ sao? Hai đứa đến công ty làm gì?"

Hẹn hò? Không nghĩ đến thực sự cũng rất biết chọn chỗ.

Nhưng mà điều khiến Đinh Trình Hâm không ngờ tới chính là Hạ Tuấn Lâm rụt vào ngực Lưu Diệu Văn, thở dài.

" Thật vất vả mới được nghỉ, vốn định cùng Diệu Văn ra ngoài chơi, đi trượt tuyết các thứ, nhưng mà....."

Nói đến đây, Hạ Tuấn Lâm ngừng một chút, tiếp tục thở dài. Lưu Diêu Văn quay đầu nhìn, nắm lấy tay của hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau đó lại nắm thật chặt.

"Bị tư sinh đuổi theo, không thoát được, trên đường mất hơn 40 phút, không còn cách khác nên phải đến công ty."

Đinh Trình Hâm dừng động tác, lắc đầu.

Nhất thời, phòng tập rơi vào yên lặng, Chỉ còn âm thanh ma sát trên sàn nhà cùng tiếng hít thở nặng nhọc của Đinh Trình Hâm.

04

"Đinh ca, để em."

Thấy Đinh Trình Hâm tập mãi một động tác hồi lâu vẫn không vừa ý, Lưu Diệu Văn phá vỡ trầm mặc, đem áo khoác cởi ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm. Trước khi đi vẫn không quên vỗ nhẹ đầu thỏ thỏ dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt.

"Anh mệt thì mau ngủ đi"

Đinh Trình Hâm: ?

"Mệt? Tiểu Hạ Nhi bệnh sao?"

"Tối qua anh ấy ngủ không ngon."

Lưu Diệu Văn vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

Đinh Trình Hâm: ???!!!!

"Tối hôm qua? Ngủ không ngon? Lưu Diệu Văn!"

Đinh Trình Hâm cả kinh, trực tiếp ra tay kí lên trán Lưu Diệu Văn.

"Ow, Đinh ca, làm gì vậy?!"

"Anh làm gì?! Anh còn muốn hỏi em làm gì đây! Lâm Lâm của chúng ta mới lớn như vậy em liền! Lưu Diệu Văn, đồ cầm thú!"

Hạ Tuấn Lâm: ? Đinh ca, anh suy nghĩ cái gì vây!

Lưu Diệu Văn: ?? Rõ ràng em mới là bé út mà!!

Cũng đúng nhưng mà, Lưu Diệu Văn em get sai trọng điểm rồi!!!

"Đinh ca! Bình tĩnh!"

Hạ Tuấn Lâm xông lên phía trước, thành công ngăn cản nắm đấm của Đinh Trình Hâm sắp nện vào mặt Lưu Diệu Văn.

"Đinh ca hiểu nhầm ý của Diệu Văn Nhi, tối qua em nghỉ ngơi không tốt vì nửa đêm bắp chân của Diệu Văn Nhi bị chuột rút, em giúp em ấy xoa chân, không phải như anh nghĩ đâu."

Đinh Trình Hâm nghi ngờ nhìn Hạ Tuấn Lâm, thấy Hạ Tuấn Lâm gật đầu kiên định, Đinh Trình Hâm buông nắm đấm, trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

"Sau này nói chuyện cẩn thận chút"

Lưu Diệu Văn ôm đầu, gật đầu liên tục.

Đinh Trình Hâm quay người nhìn Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, vỗ đầu bé thỏ con, nghiêm nghị nói:

"Lâm Lâm phải bảo vệ tốt chính mình, đừng để thằng nhóc thối Lưu Diệu Văn kia chiếm tiện nghi, em vẫn còn nhỏ."

Chân thành jpg.

Nói xong lại rua mặt bé thỏ con.

"Bé thỏ con đáng yêu như vậy, hết lần này đến lần khác lại vào tay Lưu Diệu Văn."

Lưu Diêu Văn: Oa.

Diệu Văn ủy khuất, nhưng Diệu Văn không dám nói.

Nhìn Lưu Diệu Văn ủy khuất thành 'nàng dâu nhỏ', Hạ Tuấn Lâm nhịn không được cười ra tiếng.

"Được rồi ~ mau luyện tập đi."

Đinh Trình Hâm mỉm cười gật đầu, quay người mặt lạnh nhìn Lưu Diệu Văn. Người kia điên cuồng chạy tới, hai người cùng một chỗ chỉnh sửa động tác. Còn Hạ Tuấn Lâm thì ngồi trên ghế sofa, trên người quấn áo khoác của Lưu Diệu Văn, mắt không chớp nhìn chằm chằm bạn trai nhà mình.

'Nàng dâu nhỏ' thay đổi bộ dạng ủy khuất trước đó, nghiêm túc tập nhảy. Hạ Tuấn Lâm không khỏi cảm thán cánh tay cùng chân dài của bạn trai, dáng người như vậy khiêu vũ cũng quá đẹp  rồi.

Thật không hổ là nam nhân mà Hạ Tuấn Lâm ta coi trọng.

Thỏ thỏ gật đầu jpg.

05

Chung quy thì cũng không có thoát được cơn buồn ngủ, xem một hồi Hạ Tuấn Lâm liền ngủ gật, hai mí mắt không nghe lời khép lại. Lưu Diệu Văn từ trong gương trông thấy đầu bông xù của thỏ thỏ nhà mình lắc qua lắc lại không khỏi bật cười.

Hướng Đinh Trình Hâm ra hiệu, Lưu Diệu Văn bước đến, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu nhỏ của thỏ thỏ.

"Ngủ một lát đi bảo bối."

"Tốt ~"

Mềm tim.

Lưu Diệu Văn nhéo nhéo đôi má phúng phính của Hạ Tuấn Lâm, cầm áo khoác quàng quanh người thỏ thỏ, nhẹ nhàng đặt trên ghế sofa. Nhìn khuôn mặt say ngủ đáng yêu của bạn trai, Lưu Diệu Văn không nhịn được, cúi người hôn lên đôi môi hơi hé.

Chứng kiến toàn bộ qua gương, Đinh Trình Hâm: Cảm ơn, đã được ăn cơm chó.

Thu xếp xong xuôi cho Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu Văn lại bắt đầu tập luyện.

06

Lưu Diệu Văn mỗi lần tập nhảy căn bản không dừng lại được, cùng Đinh Trình Hâm tập đến giữa trưa.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Đinh Trình Hâm ngừng động tác, cầm khăn lông ném cho Lưu Diệu Văn, ra hiệu hắn lau mồ hôi.

" Mau dẫn Tiểu Hạ Nhi đi ăn cơm trưa, anh ở lại thêm một lát."

Lưu Diệu Văn lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt cùng trên cổ, gật đầu, dặn dò Đinh Trình Hâm nhớ ăn cơm xong liền quay người đi về phía Hạ Tuấn Lâm.

"Hạ nhi, Lâm Lâm, bảo bối, nên dậy rồi."

Lưu Diệu Văn ngồi xổm ở mép ghế sofa chọc chọc Hạ Tuấn Lâm vẫn đang ngủ say, người kia nhíu mày rầm rì vài tiếng xoay người liền không còn nhúc nhích. Lưu Diệu Văn cười nhẹ.

Bị đáng yêu đánh trúng rồi.

Khuôn mặt khi ngủ của bạn trai thật sự quá đáng yêu, Lưu Diệu Văn ngồi xổm nhìn một lúc lâu. Nhưng mà đẹp mắt thì vẫn cần đánh thức, dù sao ăn cơm phải ăn đúng giờ. Vì vậy Lưu Diệu Văn cố gắng để thỏ thỏ 'khởi động máy' lần nữa.

"Oáp...... Buồn ngủ ......"

Rõ ràng bé thỏ con cũng rất không nguyện ý. Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của thỏ thỏ vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhẹ nhàng đỡ phần gáy của Hạ Tuấn Lâm đem cả người ôm vào trong ngực.

Lưu Diệu Văn ôm Hạ Tuấn Lâm còn mê mang ngồi xuống ghế, để người kia ngồi trên đùi mình, một tay vòng quanh eo để tránh Hạ Tuấn Lâm bị ngã tay kia xoa xoa gáy, nhẹ giọng gọi người tỉnh lại.

Thực ra Hạ Tuấn Lâm lúc bị Lưu Diệu Văn ôm đã tỉnh hơn phân nữa, nhưng hắn không muốn dậy, muốn ở trong ngực bạn trai tỉnh dậy, cũng may Lưu Diệu Văn cũng sủng ái hắn, tùy ý đế Hạ Tuấn Lâm dựa vào lồng ngực mình.

Đinh Trình Hâm ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa nhìn thấy một màn ấm áp này, giơ điện thoại chụp lại, sau đó gửi vào group chat.

Đinh Ca Của Cưng: [ Hình ảnh ]

Đinh Ca Của Cưng: @All Đến xem tiểu tình lữ phát cơm chó

Bạo Quyền Trương Vô Địch: Ngon ~

Nghiêm Túc Chút: Trách sao em nói sáng sớm ba người họ biến mất, hóa ra đến công ty.

Tống Nhân Đầu: Cái này được phép xem ư

Mã Cát Khắc: Thời điểm Tiểu Hạ Nhi cùng Diệu Văn ở bên nhau luôn có một bầu không khí rất ấm áp, giống như vợ chồng già

Tống Nhân Đầu: Ỏooo

Trong nháy mắt, mấy người đều bị Mã Gia Kỳ giác ngộ, một lần nữa đánh giá lại ảnh chụp.

Trong tấm hình, thiếu niên tựa trong ngực một thiếu niên khác, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt; thiếu niên kia ôm trọn cả người trong ngực, một tay nhẹ nhàng đặt lên gáy người kia, ánh mắt đầy dịu dàng, hoàn toàn không tìm được chút liên quan đến vẻ mặt nghiêm túc khi nhảy ban nãy. Ảnh chụp góc độ cũng rất tốt, ánh nắng ấm áp đánh vào trên thân hai người, giống như độ thêm một lớp lấp lánh, tăng thêm mấy phần kinh diễm.

Hai người giống như thần minh đến thế gian trải nghiệm nhân sinh muôn màu, trong gian khổ tìm được nhau, giúp nhau trải qua. 

Rất giống. Mấy người nhao nhao cảm thán.

Mà hai người trên sofa cũng không biết gì, dính lấy nhau không chịu tách ra.

Đinh Trình Hâm nhìn xem hai người hú hí, từ nội tâm cảm thán một câu thật tốt.

Sau đó lộ ra nụ cười của người cha già.

07

"Lâm Lâm, em thật sự rất thích anh."

"Anh cũng rất thích Văn Văn."

Em thật sự rất thích anh, muốn cùng anh chung sống quãng đời còn lại, cùng hướng tới tương lai tốt đẹp nhất.

Anh tô điểm cho những năm tháng vô vị của em, rực rỡ cùng lóa mắt, tựa như sao trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro