Chuyện bé thỏ nhỏ xưng bá trong bầy sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 禾火
Link fic: https://nue10.lofter.com/post/30f481fa_1cc2dfc60

01

Sói đầu đàn gần đây rất rất rất đau đầu.

Người nối nghiệp lang tộc mà hắn một tay vất vả cực khổ bồi dưỡng, thủ lĩnh lang tộc trong tương lai, đang dành quá nhiều sự nhân từ đối với con mồi.

Đúng, con mồi mà hắn nói đến chính là thằng ranh con đang đắc ý vui mừng nhảy nhót trong bầy sói của hắn.

Sói đầu đàn nheo mắt, lúc này mới chú ý đến thằng con ruột đang nằm sau lưng con thỏ cười híp mắt, nụ cười ngây ngô mà hắn chưa từng thấy qua.

Bộ dạng thật sự nhìn rất không được thông minh cho lắm.
 
Cái bộ dạng này làm sao có thể giống với dáng vẻ hung ác, quyết đoán sát phạt của thủ lĩnh lang tộc tương lai???!!

"Chậc..." nhìn một chút, sói đầu đàn lại cảm thấy không ổn, một ý nghĩ hoang đường xông lên đầu, "Nhìn trông cũng...."

"Rất xứng."

02

"Đây là lương thực dự trữ của ta." Lưu Diệu Văn thẳng thắn đối với đám sói giới thiệu vật nhỏ mới xuất hiện trên lưng hắn.

"Hừ.." Thỏ nhỏ trắng như tuyết ngủ say nghe được động tỉnh, trở mình, nhẹ nhàng chọc chọc lưng Lưu Diệu Văn, tùy tiện ngáp một cái.

"A.. Xuỵt!" Lưu Diệu Văn tranh thủ thời gian điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, đối với đàn sói liếc mắt, ra hiệu bọn hắn rời đi.

"Đây thật sự là thức ăn dự trữ sao?"  Sói xám thân cận bên sói đầu đàn nhỏ giọng phàn nàn, "được cho ăn uống no say, còn sợ làm ồn hắn đi ngủ."

"Ta nhìn.... Giống với dáng vẻ lão đại năm đó theo đuổi chị dâu...."

"Khục... Ngươi thì biết cái gì." Sói đầu đàn lắc lắc tay vỗ lên đầu sói xám," Con trai ta đây là muốn vỗ béo, sau này ăn ngon hơn!"

"Nhưng mà...." Sói xám sờ sờ đầu, vẫn cảm thấy có điều không đúng, đang muốn nói tiếp, nhưng ngẩng đầu lại thấy ánh mắt bất thiện của sói đầu đàn.

"Dạ dạ da... không hổ là thủ lĩnh tương lai, suy nghĩ lâu dài."

"Ừ." Sói đầu đàn thỏa mãn vẫy vẫy đuôi, vui vẻ gật đầu. Quay người liền đổi thành biểu cảm chột dạ, thở phào một hơi.

Con yêu.

Ba ba chỉ có thể giúp con đến đây thôi.

03

"A ——"

Nửa đêm, từ trong ổ của Lưu Diệu Văn truyền ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, chúng sói nhao nhao leo ra vây xem hiện trường buổi ăn khuya đẫm máu.

"Lang tộc bản tính cuối cùng vẫn hiển lộ." Sói đầu đàn từ trong bầy sói đi ra ngoài, lắc đầu thở dài thổn thức đây chính là cái giá của sự trưởng thành.

Kết quả hiện trường thảm sát chỉ có một con thỏ xù lông nhưng không mất sợi lông nào, cùng con trai bảo bối của hẳn mặt đầy ủy khuất.

Sói đầu đàn: ?

Tại sao sự tình phát triển cùng ta suy nghĩ không giống nhau lắm?

"Hắn muốn ăn ta!" Hạ Tuấn Lâm vừa thấy sói đầu đàn giống như trông thấy cứu tinh liền nhào tới," hắn vừa rồi nhất định đã cắn cổ ta, còn thè lưỡi ra liếm bụng của ta!"

Chúng sói: ?

Đây không phải trình tự việc làm khi ăn con thỏ à?

"Ta không có!" Lưu Diệu Văn phồng miệng lên, quay đầu ủy khuất hướng sói đầu đàn nháy nháy mắt, một mặt không phục muốn biện hộ cho bản thân," ta không phải muốn ăn hắn! Ta chỉ là... Ta chỉ..."

"Làm sao không phải!" Hạ Tuấn Lâm vô cùng tức giận, kích động khoa tay múa chân, cố gắng miêu tả lại hành vi 'bạo lực' của Lưu Diệu Văn đối với mình, "Ta đang ngủ không biết gì hết, hắn tới liếm mặt cùng bụng của ta, lại còn gặm gặm cắn cắn, không phải ăn ta thì muốn làm gì!"

Chúng sói càng mơ hồ hơn: ??

Ngươi xem ngươi cũng không giống thiếu cánh tay thiếu chân mà?

Sói đầu đàn:.....

Đủ rồi.

Không cần phải kể chi tiết với chúng ta.

"Khục..." Sói đầu đàn mất một lúc hồi phục tinh thần, hắn quơ quơ móng vuốt ra hiệu đàn sói về ổ nghỉ ngơi, đi qua trấn an vỗ vỗ đầu nhỏ của Hạ Tuấn Lâm, "đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm."

"... Đây là phương thức biểu thị yêu thích của lang tộc chúng ta." Sói đầu đàn một bên trấn an Hạ Tuấn Lâm một bên trừng mắt nhìn về hướng Lưu Diệu Văn.

Con mẹ nó ngươi kiềm chế một chút cho ta! Sói đầu đàn nghiến răng nghiến lợi.

Đây là lần cuối cùng ta thay người thu dọn rắc rối lộn xộn này.

04

"Lão đại! Ta nói rồi, thật sự không thích hợp mà!" Sói xám vội vã gõ cửa phòng sói đầu đàn.

"Lại có chuyện gì!" Sói đầu đàn duỗi lưng một cái, không tình nguyện bắt đầu suy nghĩ cách lấp liếm che giấu mấy cái trò quỷ của Lưu Diệu Văn.

"Lưu Diệu Văn sáng sớm tuyên bố với bọn ta Hạ Tuấn Lâm là Vương hậu tương lai của hắn."

"Phốc!" Sói đầu đàn không chút cẩn thận suýt bị nước miếng của mình sặc chết.

Xem ra tiểu tử này tối hôm qua đắc thủ.

Nhưng cái này cũng không khỏi quá nóng lòng!

'Không đúng.' Sói đầu đàn nhíu mày, với trình độ hiểu biết của hắn đối với con ruột thì...

Con mẹ nó, cái này là nó đang khoe khoang thì có!

Sói đầu đàn quất đuôi lên đầu Sói xám, "Đi! Đi xem con dâu.... À, không phải! Đi xem thằng ranh con kia!"

"Lão đại..." Sói xám cẩn thận từng chút đâm thủng ý tưởng chân thật của hắn, " ngài chèo thuyền hai đứa nó cũng lâu rồi phải không...."

"......"

"Câm miệng!"

05

Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy, cảm thấy thế giới này thay đổi rồi.

Bình thường đàn sói đều ánh mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm đột nhiên hôm nay đối với hắn rất cung kính, không chỉ có như thế, còn mang theo một đống đồ ăn ngon đến lấy lòng hắn.

Càng quá phận hơn, mở miệng một tiếng kêu hắn là Vương phi, hai tiếng là Vương phi.

Ta chỉ ngủ có một giấc mà thôi!! Hạ Tuấn Lâm không hiểu.
 
"Tại sao bọn hắn gọi ta là Vương phi!" Hạ Tuấn Lâm chạy như bay đến trước mặt Lưu Diệu Văn, tức giận chất vấn hắn.

'Tức giận cũng đáng yêu.' Lưu Diệu Văn cúi người dán mũi vào mặt Hạ Tuấn Lâm.

"Ta cũng không biết." Lưu Diệu Văn bày bộ mặt vô tội, nhẹ nhàng liếm liếm mặt Hạ Tuấn Lâm," Có thể ngươi mang theo khí chất vương giả đi."

"Hừ.." Hạ Tuấn Lâm ôm móng vuốt, hài lòng quay lưng đi, kiêu ngạo ưỡn ngực, dự định lại ra ngoài đi thêm vài vòng.

"Cái này mà cũng có thể tin!!" Đứng xem từ đầu, sói xám không kìm nén được mà nhả rãnh mấy câu, đối với sói đầu đàn vẻ mặt đang tràn đầy hưng phấn nói,"quả nhiên chỉ là một con thỏ con."

"Hử?" Sói đầu đàn nhíu mày, quét mắt nhìn tới.

"... Vương phi."

"Ừ." Sói đầu đàn dời ánh mắt 3 phần lạnh lùng, tiếp tục vui vẻ nhìn con trai bảo bối nhà mình," Không hổ là con trai ta."

"Có phong độ giống năm đó ta theo đuổi mẹ con."

"Phong độ cái gì..."  Sói xám ở một bên nhỏ giọng lầm bầm," không phải cái gì cũng nghe lời vợ sao, vợ nói cái gì thì cũng có dám cãi đâu...."
 
Sói đầu đàn:.....
 
Nín mỏ, người không nói không ai nói ngươi bị câm.

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro