EP 4 : Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt phủ xa hoa nằm phía Tây kinh thành, trong căn phòng u ám, người nam nhân trung niên bóng dáng cao lớn, tay cầm món đồ cho vẹt ăn

" Tần Vương vạn tuế, Tần Vương vạn tuế "

Con vẹt lặp lại lời nói khiến ông ta nở vẻ mặt hài lòng, càng hăng hái đút cho nó ăn

" Vương Gia "

Một người cung kính quỳ một chân chắp tay, đầu cúi xuống bẩm báo

Tần Du vẫn chăm chú cho vẹt ăn, đôi mắt không nhìn đến hắn ta, biết ông ta đang chờ, hắn ta liền lập tức trả lời

" Vũ Minh Cơ mất tích, bệ hạ đang phong sát tin tức, cử kỵ binh đi tìm, thuộc hạ vừa nhận được tin, Ngôn Băng Vân đang ở phủ Chu Vỹ "

Tần Du dừng động tác, đôi mắt đăm chiêu, cô ta ở đó làm gì ? Chu Vỹ đắc tội Thiên Khư Đường?

" Có biết nàng ta đến làm gì không? "

" Thuộc hạ vô năng, vẫn đang dốc sức "

Tên thuộc hạ càng cúi thấp mặt xuống

Tần Du xoay người, chầm chậm bước đến, đặt chiếc bát xuống, hai ngón tay xoa nhẹ, đôi mắt híp lại

" Nếu ta đoán không lầm, nàng ta đến là lấy thuốc giải "

Hắn ta ngẩng mặt nhìn Tần Du, vẻ mặt khó hiểu, ông ta cười thành tiếng, phất tay

" Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chẳng phải ai bị thiệt, ta là người lợi nhất sao? Ngoài Minh Cơ, Sở Du cũng nên sớm diệt trừ "

Hắn vẫn không hiểu ý ông ta, ông ta nhếch nhẹ môi, vẫy tay ý muốn hắn lui

Hắn cúi người, bóng người khuất dần sau tấm màn mỏng, để lại vẻ mặt mưu tính của Tần Du

Cơn gió lạnh thoảng qua mái tóc của nàng, phảng phất mùi thuốc nồng trên cơ thể người nam nhân trước mắt

" Huynh đài, đang bị thương còn che chắn gì chứ, trông ngươi yếu đuối như vậy, lão nương không cần ngươi bảo hộ "

Băng Vân vỗ nhẹ vai hắn bước lên trước mặt Vỹ Văn, mỉm cười nhẹ

" Ngươi biết ta không? "

Hắn vẫn mặt lạnh tanh nhìn nàng

" Không biết "

Băng Vân gật đầu

" Đúng, không quen biết, không thù không oán, không nên giết "

Những tên nhãi ở đây, nàng dư sức giết, nhưng còn tên công tử bột kia ở đây, dù sao cũng dám đứng ra bảo vệ nàng, không để hắn chết được, đành phải dùng lí lẽ thuyết phục

Vỹ Văn không để ý lời nàng, lập tức cầm kiếm đâng nhanh về phía nàng

Thiên Kỳ thấy nguy, vội mặc thân xác bị thương, dùng tất cả nội lực đánh trả thay nàng, đám binh lính cũng hào hùng xông lên

Băng Vân tắt ngủm nụ cười, quay đầu thấy Thiên Kỳ đang cầm chân Vỹ Văn, nàng phải mau chóng hỗ trợ hắn, không ngờ đám binh tép riu kia lại cản đường

Nàng thở dài, chớp mắt sát khí tỏa ra, tay không đỡ kiếm, tay đập mạnh vào điểm hiểm, tên lính bay xa va đầu vào cạnh đèn

Trong nháy mắt, đám binh gục trên đất, mùi máu tanh nồng tỏa ra không khí, bao quanh là mùi chết chóc đáng sợ, tay nàng cầm cổ tên lính giơ cao, hắn ta không ngừng ôm tay giãy giụa , mặt hắn ta đỏ ngầu lên vì thiếu khí, ánh mắt nàng híp nhẹ, tà mị nở nụ cười, tiếng xương gãy vang lên, cổ tên linh bị bẻ không ra hình dạng

Đôi tay nàng dính đầy máu tươi, nàng lật tay xem, tặc lưỡi nhăn mày, thứ chất đỏ này làm nàng thấy khó chịu

Thiên Kỳ bên này đang cân sức với Vỹ Văn, khi còn là Long Vương trên Thiên Đình, một tay hắn dẹp loạn ba nghìn thiên binh, dẹp loạn tam giới, sức lực cường bá xưng Vương, nay hạ phàm thân thể còn chưa lành thương lại phải đánh người, thật sự có chút kiệt

Vốn dĩ chỉ quan sát nàng từ xa, không ngờ bọn không biết điều này còn dám bắt nàng, hắn đương nhiên không cho phép

Nàng từ sau nhanh nhẹn đánh vào lưng của Vỹ Văn, Thiên Kỳ nhanh tay đáp trọn một chiêu giữa ngực khiến hắn ta lùi về sau, mép miệng chảy máu

Từ đâu bóng trắng bay nhanh về phía nàng, một tay hắn cầm quạt, tay kia đấu với nàng, trong một khoảnh khắc, hắn trao vào tay nàng thứ gì đó, nhíu nhẹ mày, nàng hiểu ý lập tức giả thất thế lùi về sau, hắn thuận tiện xoay tay, vỗ nhẹ vào vai nàng

Thiên Kỳ từ xa ôm lấy bả vai nàng đỡ lấy

Triệu Chu một tay đưa ra sau, tay kia cầm quạt phẩy nhẹ, mái tóc dài tung bay, dáng vẻ của hắn, phải gọi là " trích tiên " , hắn mỉm cười, phong lưu đối diện với nàng

" Cô nương nửa đêm canh ba vào biệt phủ của Chu huynh, chẳng phải chỉ để ngắm huynh ấy thôi chứ? "

Hắn ta quay sang Vỹ Văn, thở dài

" Aida cô nương nhà người ta chỉ là ngưỡng mộ dung mạo Chu huynh, ngươi lại đánh người ta như vậy rồi "

Tên này là đang tạo cơ hội cho nàng thoát, ấy thế lại còn cách vô liêm sỉ như thế, ngươi đang giúp hay hại ta đây?

" Vị công tử này, thật thấu hiểu lòng người "

Nàng ra vẻ ủy khuất, cúi mặt đáng thương đáp lời

Triệu Chu liếc nhẹ nàng, Ngôn Băng Vân đây ư? Hắn dời đôi mắt về phía nam nhân bên cạnh nàng , hắn ta cứ nhìn chằm chằm về phía Triệu Chu , đợt khí lạnh chạy dọc thân thể

" Hôm nay e rằng Vương Gia không có trong phủ, cô nương và vị ca ca này về cho "

Triệu Chu nhướng mày, dùng mắt thể hiện ý đồ

Nàng cúi người hành lễ

" Tiểu nữ cáo lui "

Vừa quay người, vẻ mặt ủy khuất kia đã biến đâu mất, thay vào đó là khuôn mặt lười biếng , tên Triệu Chu này, miệng thì bảo không giúp, giờ lại đưa cho nàng, thật không biết hắn ta nghĩ gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro