22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ừ..thì cảnh hoàng tử sẽ đánh thức nàng công chúa bằng một nụ hôn đó- Tường Linh cười nói.

- HẢ?...cái đó...????- Khánh Vân như muốn xỉu, hèn gì chị ấy hỏi mình có sao ko, bây giờ ko những có sao, mà có hàng vạn, hàng tỷ cái sao rồi nè.

- Hì..mình nghe nói, chị Kim Duyên yêu cầu hôn giả thôi..

- Hehe...nhưng mình cũng ko biết được, tại thầy Vĩnh Thụy coi đây là cơ hội đặc biệt, nên chị Kim Duyên của bà phải cẩn thận nha- Hoàng Yến ở đâu nhảy vào.

- Trời..giờ họ đang tập ở đâu hả?- Khánh Vân nói nhanh, cả tuần nay, cũng vì cái hoạt động chết tiệt xảy ra ở trường, mà ai cũng lu bu công việc, hơn nữa hai người lại vì chuyện hôm trước, vô duyên vô cớ mà ko hiểu nhau, thật sự ko cam tâm mà.

- À..trong phòng hội trường B đó cưng- Hoàng Yến nói xong, Khánh Vân liền chạy cái vèo trước cặp mắt ngạc nhiên của Tường Linh. Hoàng Yến nói nhỏ

- Tường Linh này..xem ra, bà khó lấy được ai kia rồi.- Rồi bỏ đi, điều này ai nhìn vào cũng biết, rõ ràng Khánh Vân lo lắng quá mức cho chị gái của mình, Tường Linh thở dài, chỉ còn cách tự trấn an mình, Khánh Vân và Kim Duyên là chị em ruột mà thôi.

Hội trường B.....

Rất đông học sinh và giáo viên đến coi diễn tập, dĩ nhiên ko thể thiếu H'Hen Niê, à, còn một nhân vật ko kém phần quan trong nữa là cô Quỳnh Châu của trường S.E. Đúng là lời đồn không ngoa, khi nói nếu ba người này đã dành ko được, thì ko một ai dám bén mảng tới, 3 người này rất là có nhan sắc, hơn nữa gia thế cũng ko nhỏ. Khánh Vân nhón chân đánh giá, cô Quỳnh Châu nhìn rất bảnh bao tuy là con gái, lại nhìn rất sáng sủa, thông minh, đặc biệt đôi mắt rất có sức hút, nhưng hào hoa quá, đi coi kịch mà cũng có fan hâm mộ đi theo. Khánh Vân đang chen vào, thì H'Hen Niê đã nhìn thấy, dĩ nhiên, muốn được lòng Kim Duyên thì phải thân thiết với người nhà của cô ấy, H'Hen Niê tỏ ra thân thiết, kéo Khánh Vân vào nói

- Khánh Vân, em vào đây, vào đây, xem chị Kim Duyên diễn kìa- Quỳnh Châu hơi thắc mắc, ko biết cô bé này là ai, liền hỏi

- Ê..tình địch, nhóc này là ai?

- Xì..dở hơi, có vậy cũng ko biết, xin giới thiệu, Nguyễn Huỳnh Khánh Vân , em gái Kim Duyên đó.,

- Ủa, ko phải Kim Duyên chỉ có một mình em gái là Ngọc Châu thôi sao- Quỳnh Châu thắc mắc

- Ừ..thì nhóc này nghe nói mới được tìm lại đó- H'Hen Niê nói xong, Quỳnh Châu gật gật đầu, bắt đầu tỏ vẻ quan tâm hơn, nhưng Khánh Vân ko để ý nhiều, cô đang tập trung nhìn người đang đóng chung với Kim Duyên, đó là thầy Vĩnh Thụy à, cô bắt đầu đánh giá, thầy Vĩnh Thụy vóc dáng nam tính, nụ cười hút hồn, cặp mắt đẹp núp sau đôi kính càng tăng độ nam tính, gia cảnh lại cực kỳ tốt, cô thở dài, thua, thua rồi, ko phải một người đâu, là 3 người, 3 người lận đó, nhưng mà, mình đã hứa rồi, ko được buông tay, mặc kệ đi, dù gì, chị Kim Duyên cũng đang là của mình mà.

Kim Duyên đang đọc kịch bản thì thấy Khánh Vân, mắt ủ rũ nhìn cô với Vĩnh Thụy, trong lòng lại thấy vui vui "rõ ràng đã bảo sẽ ko sao mà nhóc, hì, đúng là ngốc". Cô liền đi lại chỗ Khánh Vân, Vĩnh Thụy thấy vậy cũng đi theo

- Hì..em tới lâu chưa vậy?.- Kim Duyên hỏi với ánh mắt dịu dàng, H'Hen Niê và Quỳnh Châu ghen tỵ nha, còn Vĩnh Thụy cũng chưa biết cô nhóc trước mặt là ai, nên hỏi

- Ai vậy Kim Duyên, học trò của em à?

- À..ko..giới thiệu với anh, đây là em gái em, Khánh Vân.- Kim Duyên nói mà lòng có chút xót xa, "đáng lẽ mình phải nói là người yêu của mình chứ". Khánh Vân cười buồn, gật đầu chào

- Em chào thầy.

- Hì.ừ, vậy đây là em gái mà gia đình em mới tìm lại sao, anh có nghe nói, chào em, Khánh Vân, rất vui được gặp em.

- Dạ..- Khánh Vân trả lời, "aizzz, hai người kia thì có vẻ dễ đối phó, còn người này, thật sự, mình so với anh ta, còn ko đáng là địch thủ nữa kìa, khó nghĩ quá đi mất".

Kim Duyên từ lúc thấy Khánh Vân thì cười tươi, rạng rỡ hẳn, nhưng đến phân đoạn quan trọng, thì cô bắt đầu thấy lo lắng, cảnh này tuy ko phải hôn thật, nhưng ít nhất, Vĩnh Thụy cũng sẽ ôm cô và cái ôm đó là thật. Khánh Vân thì đang bình tĩnh hết mức có thể bình tĩnh, hít vào thở ra, nhưng bây giờ bắt cô chứng kiến trực tiếp thì khó có thể chấp nhận được, nên bây giờ trong tâm trí Khánh Vân đang có hai lựa chọn, một là đứng đó, căng mắt ra nhìn sự việc diễn ra, hai là bỏ đi, ngoài ra, ko còn lựa chọn nào khác.

- Cô H'Hen Niê à, tí chị Kim Duyên diễn xong, cô nói dùm với chị ấy, em hơi mệt, nên ko xem chị ấy diễn tập được nha, em xin phép- Khánh Vân buồn bã nói xong thì len qua dòng người đi mất.

Kim Duyên tất cả ánh mắt đều nhìn thấy sự việc đó, cô hoàn toàn mất tập trung hẳn, ko còn tâm trí đâu vào vở kịch nữa, nên cô nói

- Em xin lỗi, nhưng em nghỉ một chút có được ko ạ?

- Ừ, em có sao ko, em cứ nghỉ tí đi ha- Vĩnh Thụy quan tâm nói, Kim Duyên tiến lại gần chỗ Khánh Vân đứng hồi nãy, thì H'Hen Niê lên tiếng

- Khánh Vân nó nói nó mệt gì đó, nên bảo là xin lỗi em, nó sẽ coi vào lúc khác.

- Vâng, cám ơn chị.- Kim Duyên tâm trạng càng rối bời hơn, chuyện này, ko phải nhóc đã bảo ko sao rồi sao, nhưng cô ko biết một điều, Khánh Vân ko hề biết, sẽ có vở kịch này xảy ra, nếu ko, chắc chắn một điều, ai đó sẽ ko nói ra những lời nói ko thật lòng mình như vậy.

Khánh Vân bây giờ lòng quặn đau, hụt hẫng lạ thường, cái này người ta gọi là "ghen" đúng ko, thấy tức tức bực bực mà ko nói thành lời, gương mặt cô xấu đi thấy rõ, bước chân nặng nề hơn. Cô thở dài, đáng lẽ mình ko nên bỏ đi, phải ở lại coi chứ, sao lại bỏ đi như vậy, mình thật nhát gan. Chán nản, cô rời khỏi trường, ra quán nước gần đó, ko gọi sữa như mọi ngày, mà gọi đủ thứ, từ nước ngọt cho đến bia, bắt đầu uống

- Hì...mát thật, ngọt nữa- Khánh Vân nhìn mấy lon nước trước mặt cười khì, rồi mở lon bia bên cạnh, uống một ít nữa

- Aaa..cái này thì đắng quá..mấy cái này ngon hơn- Nói xong cô đặt lon bia xuống, cầm mấy lon nước ngọt uống cạn.

- Nếu ko muốn xem chị diễn, thì em có thể ra căn tin uống sữa mà nhóc- Khánh Vân há hốc mồm, nhìn Kim Duyên vừa đi tới bên mình, vừa nói.

- Chị..ko diễn tập sao?- Khánh Vân hỏi nhỏ

- Ko..tối diễn sau...chị cũng muốn uống cái này- Kim Duyên nói xong, cầm lon bia Khánh Vân mới uống một tí xong đưa lên miệng

- Á..cái này thì ko được, chị uống cái này đi- Khánh Vân dành lại, đưa ra một lon nước ép khác.

- Hì..sao lại ko?...ko phải nhóc uống được sao..chị cũng muốn uống vậy- Kim Duyên cười nhìn Khánh Vân, ánh mắt thật sự rất dịu dàng, Khánh Vân mỉm cười, gãi đầu, sau đó, tính tiền, cầm theo hai lon nước ép, rồi nói nhỏ

- Thiên thần này, em muốn đi dạo, mình ra vườn trường dạo một tí nha

- Hì..um..mình đi- Kim Duyên gật đầu, hai người đi song song nhau, Kim Duyên nhẹ nhàng đưa tay ra, Khánh Vân cười nắm lấy, bao nhiêu sự ghen tuông cũng từ đó mà dần mất đi

Sân vườn trường.....

- Chị này..mình ngồi đây nha- Khánh Vân nói xong thì cùng Kim Duyên ngồi xuống.

- Hì..nhóc muốn nói gì đúng ko?- Kim Duyên quay qua hỏi Khánh Vân

- Sao chị biết hay quá ta?...hihi..em xin lỗi..- Khánh Vân ngập ngừng nói

- Hì...sao lại xin lỗi, chị nên xin lỗi nhóc mới đúng, để em nhìn mấy cảnh em ko thích rồi- Kim Duyên nhẹ giọng

- Hì..sao chị biết em ko thích?- Khánh Vân cười nói

- Thì..chị biết..vậy thôi- Kim Duyên đỏ mặt nói

- À..em biết rồi, chị thích nhìn em ghen đúng ko?

-Hì...làm gì có chuyện đó...- Kim Duyên bắt đầu lúng túng

- Hì...vậy hả?..nhưng mà...em thật sự rất ghen, rất rất rất ghen rồi, nên chị..đừng làm gì hơn nữa nhé- Khánh Vân thở dài nói, giọng năn nỉ ỉ ôi.

- Nhưng mà...em đã nói ko sao cơ mà- Kim Duyên vui vui, hì hì, nhóc cũng biết ghen cơ đấy

- Đó là em tưởng chị chỉ khiêu vũ hay làm một cái gì đó ko quá như hàng năm, em thật sự ko biết chị sẽ diễn kịch đâu- Khánh Vân lắc lắc đầu nói

- Hả?..em ko biết gì ư, vậy sao hôm trước chị hỏi em..em nói là ko sao?- Kim Duyên cũng ngạc nhiên

- Đó là chị Ngọc Châu chỉ nói với em, chị chỉ bị ghép đôi, chứ ko có gì hơn nữa, hôm nay em mới biết có "kiss" nữa- Khánh Vân ủ rũ nói

- Ngốc quá..chị chỉ hôn giả thôi mà- Kim Duyên cười nói

- Nhưng mà...em vẫn ko thích...ko chịu được....em..em...đau ở đây lắm- Khánh Vân nói xong thì chỉ chỉ vào trái tim mình, Kim Duyên hạnh phúc, cười nói

- Um..chị cũng đau ở đây lắm, khi em đứng xem chị diễn, biết ko hả nhóc?

- Hì...biết, em biết mà, nên chị cẩn thận với người đó nha- Khánh Vân nắm chặt tay Kim Duyên nói

- Hì..chị biết mà..hay chị xin rút lui nha- Kim Duyên thật sự cũng khá lo ngại về chuyện này

- Hì..ko được đâu, thiên thần của em là người rất có trách nhiệm mà, chị chỉ cần cẩn thận là được, em sẽ xem chị diễn tập cho tới lúc diễn thật luôn, em ko bỏ đi nữa đâu- Khánh Vân cười nói

- Um..thật ko?- Kim Duyên tròn mắt nói

- Hì...dĩ nhiên, vì nếu có gì xảy ra, em sẽ ngăn cản ngay lập tức- Khánh Vân hí hửng nói

- Hì..cám ơn em- Kim Duyên cười nói

- Vì chuyện gì ạ?- Khánh Vân cười gian

- Vì đã hiểu cho chị, vì đã luôn ở bên chị và vì...đã yêu chị- Kim Duyên đỏ mặt nói, Khánh Vân gần như hóa đá, tay chân loạn quạn, rồi hai người ngồi bên nhau cho đến tối, khi Kim Duyên phải quay lại sàn diễn, thì hai bàn tay vẫn ko rời, chỉ khi Kim Duyên thật sự bắt đầu phải vào diễn, Khánh Vân mới bỏ ra.

Tối hôm đó, thật là một buổi tối vất vả cho những người ở đó, vì cứ đến cảnh quay quan trọng, khi mà Vĩnh Thụy hơi cố ý sát lại gần, Khánh Vân lại ho khụ khụ phá vỡ ko khí, hoặc giả vờ làm rớt gì đó, làm Kim Duyên cứ mỉm cười suốt thôi, cuối cùng, Khánh Vân bị lôi ra ngoài, thì cảnh diễn mới hoàn thành. Ko chỉ Vĩnh Thụy, mà Quỳnh Châu cũng thấy, nụ cười của Kim Duyên hôm nay, đẹp lạ thường.

Hôm nay, chính thức là ngày diễn ra lễ hội tình nhân trong truyền thuyết, ai cũng háo hức tham gia lễ hội, Ngọc Châu thì bận hộ tống Kim Duyên, làm tóc, trang điểm này kia, nên Khánh Vân buộc phải đi chung với Hoàng Yến, Hoàng My và Tường Linh.

-Bà làm gì uể oải vậy Vân?- Hoàng Yến hỏi thăm

- Ờ..à..bà có cách nào phá vở kịch tối nay ko?- Khánh Vân đặt vấn đề, làm ba người còn lại tròn mắt.

- À..bà muốn làm gì à..tui thấy cô Kim Duyên và thầy Vĩnh Thụy đẹp đôi mà- Hoàng Yến nói

- Xì..tui ko thấy cái gì hết..sao?..có cách gì ko?- Khánh Vân nói lại

- Nè, sao bà ko thoải mái vui chơi cho hết ngày hôm nay, hay cùng với Tường Linh đi chơi đi, hôm nay mình đi chơi cặp đôi cho vui, nghĩ mấy trò quậy phá đó làm gì?- Hoàng My nói, trong khi Tường Linh đỏ mặt, ko nói gì.

- Ồ..tui thấy có nhiều người muốn đi mà ko được đó Vân à- Hoàng Yến thêm vô

- Ồ..bà ko giúp tui thì thôi..tui tự tìm cách vậy..hay tui tìm Mâu Thủy giúp ta, chắc còn giỏi hơn bà về mấy khoản này nữa đó- Khánh Vân khích tướng

- Xì..được rồi, bà muốn làm gì hả?- Hoàng Yến nói

- Nghe đây...- Khánh Vân nhỏ giọng rồi cả nhóm cùng gật đầu, Tường Linh thì ko vui chút nào, tại sao Khánh Vân lại cứ thích dính vô chuyện của Kim Duyên như vậy chứ.

Cuối cùng, vở kịch cũng diễn ra, Kim Duyên cứ đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng ko thấy bóng dáng người cần thấy đâu cả, cô đang buồn, thì có người lên tiếng

- Woaa.......Kim Duyên à, em đẹp quá đi mất, rất đẹp luôn- Vĩnh Thụy đi ra sau trong trang phục hoàng tử, mà hiện giờ Kim Duyên cũng trong trang phục công chúa với mái tóc đen dài đã được uốn lọn phần đuôi, đầu đội vương miệng lấp lánh, bộ váy đầm màu hồng kiêu sa, thật sự, người đẹp vì lụa cũng ko phải nói ngoa.

- Hì..em cám ơn anh- Kim Duyên mỉm cười trả lời, theo sau đó là H'Hen Niê và Quỳnh Châu ai cũng khen tấm tắc, nhưng điều làm mọi người chú ý hơn cả, là nụ hôn trong màn cuối của vở kịch, thậm chí, đã được phân định ra hai làn sóng, phản đối và đồng ý. Một phản đối nói, thầy Vĩnh Thụy ko xứng, hoặc ghen tỵ với Kim Duyên, hoặc ngược lại. Một lại đồng ý vì thấy cặp đôi này thật sự rất xứng đôi, nên chưa tới giờ diễn, hội trường đã chật kín người vì 3 trường tụ tập lại, hò hét trước giờ G.

- Chị hai...chị hai..chị có thấy Khánh Vân đâu ko?- Ngọc Châu hối hả nói

- Ủa..ko phải em bảo em đi tìm nhóc sao?- Kim Duyên lo lắng hỏi, tình hình là bây giờ xung quanh cô có rất nhiều người, người cầm váy, người nâng khăn, người duyệt kịch bản, v...v...

- Em cũng ko biết nữa, tại nội tới, bảo em đi kiếm con Miu cho nội, nội ngồi ở dưới kìa chị- Ngọc Châu nói xong chỉ chỉ dưới hàng ghế khách mời

- Ừ..chị thấy rồi, vậy em nhanh đi kiếm Khánh Vân đi, bây giờ chị chuẩn bị ra diễn rồi- Kim Duyên ko còn cách nào khác.

- Ok..à...chị hai...cẩn thận nha- Ngọc Châu bỏ đi, ko quên nháy mắt một cái.

Lúc này, ở trên tầng áp mái của hội trường, cũng đang nhộn nhịp ko kém.

- Khánh Vân, bà giữ sợi dây đó nha, cẩn thận một chút- Mâu Thủy nói

- Ok..ok..- Khánh Vân gật đầu, Hoàng Yến thấy thế bĩu môi

- Đáng lẽ, giờ này đang ngồi dưới kia kìa, chứ ko phải đứng đây chịu nóng như vầy, haizz.

- Thôi, bà ráng đi, tui cũng ko muốn cô Kim Duyên hôn thầy Vĩnh Thụy chút nào- Mâu Thủy nói

- À..ra vậy nên mới tới giúp tụi tui chứ gì?- Hoàng Yến nói

- Dĩ nhiên, chứ đâu ai ở ko, bà nghĩ đi, giờ Hoàng My với Tường Linh đang ở dưới, ko phải vì giúp hai bà, tui đã xuống đó với người đẹp rồi- Mâu Thủy nói ngon ơ.

- Đẹp....đẹp này..bà ko có quyền gì khen em yêu của tui nghe chưa- Hoàng Yến nóng mặt nói

- Này...bà với Hoàng My đã kết hôn chưa, nếu chưa, tui vẫn còn cơ hội đấy nha- Mâu Thủy lên giọng, Khánh Vân đành phải ra can

- Hai bà im lặng dùm cái đi, nóng muốn chết, còn tâm trạng cãi nhau nữa, vở kịch bắt đầu rồi kìa.

Lúc đó, ở dưới sân khấu, ánh đèn cũng đã được bật lên, báo hiệu vở diễn bắt đầu, khi Kim Duyên bước ra, ko chỉ người ở dưới, mà người ở trên cũng tròn con mắt.

- Woaa...cô Kim Duyên đẹp quá à...tiếc là ko được nhìn kỹ vì ở trên này- Mâu Thủy nói

- Ok..biết đẹp rồi..bà ko được quyền khen nghe chưa- Đến lượt Khánh Vân đưa ra luật "rừng".

- Xì..kệ tui- Lần này, Mâu Thủy và Hoàng Yến đồng thanh.

Rồi đến lúc công chúa bị đâm bởi cây kim trong máy dệt, thì chuyển cảnh, một chiếc giường được đặt vào giữa sân khấu, dĩ nhiên, Kim Duyên nằm đó, bây giờ người ở trên là nhìn thấy nguyên cảnh, 3 người ai cũng há hốc.

Bốp...bốp....bốp

- Tỉnh lại hết đi- Hoàng My vì lo lắng nên đã cùng Tường Linh lên trên này, tiện thể tạt mấy cái bạt tai, cho 3 người kia tỉnh lại.

- Ồ..sao em yêu lên đây vậy?- Hoàng Yến hỏi rồi nhìn sàn gỗ trên này, ko biết chịu đựng nổi ko nữa, sức nặng của năm người chứ đâu có ít.

- Em thấy lâu quá...hơn nữa, Tường Linh cũng lo cho Khánh Vân, hihi- Hoàng My trả lời, câu nói này khiến 2 người kia gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, còn Khánh Vân vẫn ko để tâm vào Tường Linh là bao nhiêu, nhìn xuống dưới, "aizzz...khoảng 10m..hay hơn ta..rớt xuống chắc chết".

Lúc này Kim Duyên cũng đang từ từ hé mắt nhìn, vì cô đã nhắm mắt hơi lâu, dĩ nhiên, nằm vậy chỉ có thể nhìn thẳng lên trên, mắt cô mở to ra, mắt Khánh Vân cũng to ra hết cỡ, cả bọn cùng hoảng hốt lo sợ, đồng thanh lớn tiếng

- THẤY RỒI........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro