23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên dưới hội trường đang nhao nhao náo loạn, hoàng tử đang tiến gần tới công chúa, mà công chúa đã mở mắt rồi, bà nội và Ngọc Châu ở dưới cũng nhìn theo mắt Kim Duyên, ngó lên trên

- Úi chà...thấy rồi.

Còn ở trên thì đang loạn lên hết như cái chợ, chỉ còn nước, thực hiện kế hoạch ngay lập tức, Vĩnh Thụy vẫn đang tiến tới, chỉ cần hôn được Kim Duyên thì chuyện cô ấy mở mắt hay nhắm mắt ko còn gì là quan trọng nữa. Bên trên càng gấp gáp, Mâu Thủy đã thả hết dây xuống, Hoàng Yến bắt đầu kéo màn, đang tới đoạn cao trào, chiếc màn sân khấu bị kéo xuống, Khánh Vân cột dây vào người, men theo cây cột chống, đu xuống, cả bọn ko ngừng thả dây. Mà hiện trường bây giờ cũng hết sức rối loạn, vì người ở tổ thiết kế đang chạy lên kéo màn ra, trong khi tụi Khánh Vân thì đang lao xuống thật nhanh để ko bị phát hiện, theo kế hoạch định sẵn, cả bọn núp vô tầng hầm chứa đồ, nơi hẹn Khánh Vân, khi cứu được công chúa thì hãy vào đó.

- CHỊ KIM DUYÊN...- Khánh Vân đã chạy tới kịp lúc Vĩnh Thụy đang ghé sát xuống, còn chiếc màn đang được từ từ kéo lên, Khánh Vân hết cách, nói to

- XIN LỖI NHÉ HOÀNG TỬ, VÌ CÔNG CHÚA KO DÀNH CHO NGƯƠI, NẾU MUỐN LẤY LẠI CÔNG CHÚA, THEO TA- Nói xong, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú theo dõi, cô kéo tay Kim Duyên, ôm chầm Kim Duyên, chạy nhanh mất trước con mắt ngạc nhiên đến tức giận của Vĩnh Thụy.

Còn cả hội trường ở dưới, bắt đầu ồn ào đến mức báo động, ai cũng bảo kịch bản mới, vậy bây giờ làm sao?, Ngọc Châu nhanh trí cầm micro nói to

- THƯA CÁC BẠN, ĐÃ CÓ NGƯỜI CƯỚP CÔNG CHÚA, NHƯ VẬY, CHỈ CẦN AI TÌM THẤY CÔNG CHÚA, BẤT KỂ LÀ NAM HAY NỮ, ĐỀU ĐƯỢC MỘT NỤ HÔN TỪ CÔNG CHÚA, HẠN CHÓT LÀ HẾT NGÀY HÔM NAY. *chị chơi ít có ác ghia 😢*

Thông báo vừa dứt, cả hội trường ai cũng tươi cười hớn hở, chạy theo lối mà Khánh Vân đã đưa Kim Duyên đi, đúng là một kịch bản mới lạ, vậy bây giờ, bất cứ ai tìm thấy hai người họ, đều có quyền hôn Kim Duyên.

Bà nội lắc đầu "con bé này, chỉ giỏi bày chuyện, bây giờ cả ngàn người đi tìm hai đứa nó, chứ đâu có ít". Ngọc Châu cười to "Nhóc, nếu em trốn thoát được bằng đấy người, coi như em giỏi, haha".

Loa phát thanh ko phải là vô dụng, vì toàn trường cứ cách khoảng 10m là có một chiếc loa, nên những gì Ngọc Châu nói, ko chỉ bọn Hoàng Yến trong nhà kho nghe thấy, mà cả hai người đang ôm nhau chạy kia cũng nghe ko sót chữ nào

- Aizzz..chị Ngọc Châu này..đúng là...- Khánh Vân bực mình, bây giờ cả ngàn người chạy theo, trốn kiểu gì, Kim Duyên cười nói

- Em mệt chưa, bỏ chị xuống đi.

- Ko...bỏ giờ này..lỡ ai gặp chị, thì sẽ như chị Ngọc Châu nói mất thôi- Khánh Vân mệt đứt hơi, nhưng cái gì thì cái, cái này thì vẫn phải có đầu óc tỉnh táo để mà suy luận.

- Vậy..nhóc với chị kiếm chỗ nào trốn đi nha- Kim Duyên dịu dàng nói

- HẢ?..ok...thiên thần.- Khánh Vân đỏ mặt, thẳng tiến tìm chỗ trốn. Vậy là bây giờ ko phải trò chơi đuổi bắt nữa mà là chơi trò trốn tìm, với phần thưởng hấp dẫn, huy động từ giáo viên đến học sinh, từ người trong đến ngoài trường, như vậy ta có thể thấy, lời nói của Ngọc Châu , thật sự quá lỗ mãng hay là gấp quá nói đại đây ta.

Người ta nói, chỗ an toàn nhất là chỗ nguy hiểm nhất, Khánh Vân đúng là ôm ai kia chạy một vòng tròn rồi trở về chỗ cũ, nhưng là ở dưới sàn diễn, cô đặt Kim Duyên xuống, rồi cẩn thận dùng các thùng giấy, đóng khung lại, sau đó, mới bỏ tấm màn che sân khấu dưới xuống, một hồi suy nghĩ, Khánh Vân còn lén lút, chạy lại phòng thay đồ, kiếm đồ cho Kim Duyên và còn lén mang một cái quạt giấy đến, thêm bình nước, sau đó, là một tấm ván gỗ sau các thùng cạc tông, thật sự, nếu ai kiếm được, cũng gọi là cao thủ. Kim Duyên nhận lấy túi đồ trên tay Khánh Vân, rồi bật điện thoại lên, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt Khánh Vân từ từ hiện ra, mồ hôi lấm tấm. Kim Duyên phì cười nói

- Sao nhóc lại lo sợ như vậy hả?

- Hì..em ko muốn ai cướp được phần thưởng hết á, chị thay đồ ra đi, mình chỉ cần ở đây tới 12h thôi mà- Khánh Vân cười nói

- Ừ..mà..

- À..quên..em quay qua đây..chị cứ thay đi ạ- Khánh Vân nhận ra Kim Duyên đang ngại khi cô bảo thay đồ, nên nói nhanh, rồi quay qua liền, bất chợt, một vòng tay siết chặt eo Khánh Vân, sau đó còn dựa hẳn đầu vào người cô, Khánh Vân đỏ mặt, ngồi im ru, Kim Duyên lên tiếng

- Ko biết làm sao..em rất thích..cách Vân bảo vệ em như vậy...cảm giác..rất bình yên.- Khánh Vân giờ tim đập loạn xạ, "em", điều này chứng tỏ, chị ấy đã coi mình như một người yêu thật sự, hay là, bây giờ chị ấy mới đủ can đảm để nói.

- Hì..Vân..cũng vậy..- Khánh Vân quay lại, ôm chầm Kim Duyên vào lòng, hai người bây giờ, ngồi dính chặt với nhau, ko có khoảng cách, lâu lâu, Khánh Vân sát lại gần hơn, siết chặt hơn, cho dù, khoảng cách của họ đã tới giới hạn, Kim Duyên cũng dụi đầu sát hơn, Khánh Vân nói

- Nếu, Vân ko tới, liệu, em có để cho Vĩnh Thụy hôn em ko?- Mặc dù hơi ngại miệng, vì chưa quen, nhưng thật sự Khánh Vân rất thích cách xưng hô này.

- Hì..vậy Vân nghĩ sao?- Kim Duyên hơi nhích nhích đầu trên vai Khánh Vân hỏi

- Hì..đương nhiên, Vân tin em rồi, Vân chỉ sợ Vĩnh Thụy làm bậy thôi- Khánh Vân nói, tay vuốt ve tóc của Kim Duyên

- Ko đúng..Vân ko tin em- Kim Duyên bây giờ mới chịu bỏ Khánh Vân ra, giả bộ giận dỗi nói

- Thật đó, lúc đó, nhìn mặt hắn, rất háo sắc đó- Khánh Vân nắm tay Kim Duyên cố gắng giải thích.

- Em ko tin.- Kim Duyên vẫn làm nũng

- Hì..đây..tin chưa?- Khánh Vân nhẹ đẩy Kim Duyên vào lại trong lòng mình, ôm chặt lại, Kim Duyên nói nhỏ

- Ngốc..xấu xa..

Rồi Khánh Vân từ từ bỏ Kim Duyên ra, hai người nhìn nhau, mắt chạm mắt, thay vì tối nay, sẽ có nụ hôn giả, thì hai người họ, đang tiến lại gần nhau hơn, để trao nhau một nụ hôn thật sự, Khánh Vân nghiêng đầu sang bên, nhẹ nhàng tiến tới, Kim Duyên nhắm mắt lại, đôi môi khẽ chạm đôi môi, Khánh Vân nhẹ nhàng mút nhẹ đôi môi Kim Duyên, sau đó, rời ra một tí, rồi lại nhẹ nhàng mút lại, cứ như vậy, lúc này, tay Kim Duyên đã choàng qua vai Khánh Vân, còn Khánh Vân hai tay đã kéo sát eo Kim Duyên lại, hai người tận hưởng nụ hôn bất tận, hình như càng hôn, càng muốn hôn tiếp, Kim Duyên lúc này đã ngả người xuống, Khánh Vân nằm chống hai tay xuống, tiếp tục hôn nhau, nụ hôn bây giờ đã sâu hơn, những lần mút đã mạnh bạo hơn, cái choàng tay của Kim Duyên cũng đã sát hơn, mạnh hơn.

RẦM....

Khánh Vân hoảng hồn bò dậy, Kim Duyên cũng ngồi dậy, hên là sau thùng cạc tông là một lớp vải và một tấm ván, hai người bây giờ mặt đỏ như gấc, nếu ko bị phá ngang, thật sự họ cũng ko biết mình có thể đi tới đâu nữa. Khánh Vân nhìn qua đồng hồ trên điện thoại của Kim Duyên 12h rồi mà.

- Chị này..mình ra thôi...qua giờ rồi- Khánh Vân đã đổi lại cách xưng hô, vì sợ người khác nghe thấy

- Hì..ừ- Kim Duyên nói khi nhìn bàn tay mình đang được Khánh Vân nắm chặt, đúng là lúc nãy có hơi giật mình thật, nhưng Khánh Vân cũng chưa từng buông bàn tay cô ra, nên cô rất là hạnh phúc nha.

BANG....

- Aha...thấy rồi nha..hai người- Ngọc Châu cùng cả bọn Hoàng Yến nhìn Khánh Vân và Kim Duyên bên trong rồi nói

- Hì..thấy gì mà thấy..chị à..ra thôi, qua 12h rồi- Rồi Khánh Vân và Kim Duyên cùng nhau ra ngoài, tay vẫn nắm chặt, Ngọc Châu hơi chau mày, rồi nói

- Nhóc, môi em dính gì kìa.

- Á....đâu..đâu- Khánh Vân đúng là có tật giật mình, ko chỉ vậy, cả Kim Duyên cũng lén quay đi, vuốt nhẹ lên môi, điều này giấu ai thì giấu, sao giấu nổi Ngọc Châu, "haha...ko cần hoàng tử hôn thì công chúa vẫn thức dậy và hạnh phúc, đúng ko, haha".

- Ồ..em tìm hai người để bảo hai người về thôi, đúng là trốn kỹ thật, nếu em ko thấy ánh sáng lờ mờ của cái điện thoại, chắc cũng ko biết- Ngọc Châu nói với Kim Duyên

- Hì..cám ơn em- Kim Duyên nói

- Ok..vậy là xong đúng ko..cám ơn bà nha Hoàng Yến, Mâu Thủy, à còn Hoàng My và Tường Linh nữa chứ, tui sẽ hậu ta mọi người sau vậy, giờ cũng muộn rồi, về thôi- Khánh Vân hạnh phúc nắm tay Kim Duyên nói, Tường Linh liếc nhìn, ko phải chứ, sao cứ cầm tay nhau như vậy, rồi mọi người cũng mệt mỏi, từ biệt nhau ra về, Ngọc Châu chỉ đi qua vỗ đầu Khánh Vân và nói

- Làm tốt lắm nhóc- Rồi bỏ về, để mặc hai người tay trong tay, mặc đỏ rực khi nhớ đến chuyện hồi nãy, rồi ngại ngùng đi về mà thôi.

Việc Kim Duyên trốn thoát và ko ai có được phần thưởng đã được loan tin rộng, thậm chí cô H'Hen Niê và cô Quỳnh Châu bây giờ khi mỗi lần gặp thầy Vĩnh Thụy đều có một câu cửa miệng "Mỡ tới miệng mèo, mà còn ko ăn được", khiến cho Vĩnh Thụy uất hận trong lòng, bây giờ Vĩnh Thụy thật sự ko có cảm tình, hay nói là ghét đối với Khánh Vân. Nhưng cũng với câu mỡ tới mèo như trên, ta có thể thấy, có người đã lĩnh trọn nó một cách hạnh phúc nhất có thể, hạnh phúc nhất là nụ hôn đầu của họ, đều trao cho nhau.

Rồi mùa đông cũng qua, nhường cho mùa xuân ấm áp tới, ông bà Nguyễn đi công tác cũng đã về tới, nên nhà Kim Duyên bây giờ đang rất nhộn nhịp, sắp được nghỉ tết, nên chắc Khánh Vân là người vui sướng nhất, ông Nguyễn còn cho cô về quê thăm ngoại, nhưng đặc biệt ở đây, là cả hai người Kim Duyên và Ngọc Châu cũng được đi về theo, dù gì cũng có xe riêng chở đi, coi như cho tụi nhỏ đi du lịch, xả stress.

Ở dưới quê, khi bà Nguyễn nghe tin, vừa vui vừa lo lắng, vì nhà dưới quê, sợ ko bằng nhà trên đó, nên bà cũng sắm sửa ko ít, sợ Khánh Vân mất mặt này nọ, còn Hương Ly, khi nghe tin Khánh Vân về, vui vẻ vô cùng, qua nhà bà Nguyễn dọn dẹp để chuẩn bị đón Khánh Vân. Bà Nguyễn vừa sắp xếp mấy cái chăn gối mới mua, vừa nói

- Nó bảo thứ 6 này, nó với hai chị nó cùng về, nhà người ta sang trọng, nên bà dù ko bằng nhưng cũng phải gọn gàng, sạch sẽ, đúng ko Hương Ly?

- Dạ, chắc ko sao đâu mà, hai chị đó cũng sẽ biết mà, hihi- Hương Ly vui vẻ, lo lắng, ko biết gặp lại nhau sẽ nói gì, gần nửa năm nay, nói nhiều ko nhiều, nói ít cũng ko ít, nhưng lần này, cô nhất định phải làm được một việc, nếu ko, cô sẽ rất lo sợ.

- À..hôm tụi nhỏ về, cháu nhớ qua đây dùng cơm với bà nha Hương Ly, mấy đứa trẻ, dễ nói chuyện hơn, có gì dẫn nhau đi chơi nữa chứ- bà Nguyễn vui vẻ nói

- Dạ, cháu biết rồi, hihi.

Còn ở trên thành phố, Khánh Vân đang rơi vào trạng thái trốn tránh vô điều kiện, khi chị Ngọc Châu trong một lần lỡ miệng, đã nói cho tụi Hoàng Yến biết lịch đi chơi hai tuần tết dưới quê, thế là có thêm hai người, Hoàng Yến lại lỡ miệng, nói lịch ra, rồi chúng ta lại có thêm hai người là Mâu Thủy và Tường Linh, vậy là từ 3 người, thành 7 người. Nên Khánh Vân đã phải lên tiếng, ko nhận bất kỳ ca thêm nào nữa, cũng ngăn chặn ngay việc rao tin, nếu ko, sẽ có người đi nữa. Nên cô gọi cho bà Nguyễn, nói chính xác là 7 người, nói bà Nguyễn ko phải lo lắng, tụi cháu sẽ tự mang chăn gối, vì dù gì, cũng có xe riêng chở đi, bà Nguyễn cười trong điện thoại, nói ko sao, tiện thể biết mặt bạn bè con luôn, Khánh Vân thầm cảm ơn, nhưng cũng vạn phần lo lắng, cho thêm lũ quậy phá kia đi, thì ko biết tính sao luôn.

Gần sát ngày đi, Kim Duyên và Khánh Vân cùng đi mua đồ, vì Kim Duyên tính mua quà gì đó cho bà Nguyễn, Khánh Vân cười tươi, nói ko cần, nhưng vì Kim Duyên năn nỉ, nên cũng vui vẻ đi mua chung.

- Em thấy cái áo này thế nào?- Kim Duyên hỏi

- Hì..em thấy được rồi mà, chị mua gì bà em cũng thích thôi- Khánh Vân cười nói, khi tay đã cầm rất nhiều đồ đạc Kim Duyên mua.

- Thật ko?- Kim Duyên cười nói

- Thật- Hai người nói xong lại chìm vào ánh mắt của nhau, Khánh Vân phì cười nói

- Hì..hì..chị nhớ mua thuốc tránh muỗi nữa nha.

- Um..hihi- Kim Duyên nhớ lại đêm hôm đó, mặt đỏ rực.

- Ồ..vậy được rồi, hihi, mình đi ăn gì đi chị- Khánh Vân nói xong cũng nắm tay Kim Duyên đi, cô cũng vừa nhớ lại một chuyện gì đó, thật ngọt ngào.

Rồi ngày đi cũng phải đến, 4 giờ sáng sớm, 7 người tụ tập, ai cũng ngáp dài ngáp ngắn, vì họ ít khi phải thức dậy vào giờ này, tất cả sau khi kiểm tra đồ đạc hết, thì cùng nhau lên xe. Dĩ nhiên, Khánh Vân cũng tìm mọi cách ngồi gần Kim Duyên, nhưng Tường Linh cũng tìm mọi cách ngồi gần Khánh Vân. Ngọc Châu ngồi trên cabin với tài xế, còn băng cuối là cho đôi chim sẻ sến và Mâu Thủy, ai cũng mang chăn và gối, nên lên xe ồn ào được một lúc là ngủ hết, trong tấm chăn ấm áp, Khánh Vân đưa tay qua, nắm chặt tay Kim Duyên, rồi cô chợt nhớ, ngoài quả cầu tuyết kia, cô thật sự chưa mua gì ý nghĩa cho Kim Duyên cả, lần này đi chơi về, cô nhất định phải mua gì đó thật ý nghĩa mới được. Kim Duyên quay qua, dựa đầu vào vai Khánh Vân, nhắm mắt, ngủ say, Khánh Vân phì cười, thiên thần của mình, đáng yêu quá đi. Tường Linh sau khi ổn định chỗ, cũng được đắp chung một cái chăn to với Khánh Vân và Kim Duyên, nên cô cảm thấy rất vui, nằm thiếp đi lúc nào ko hay.

2 tiếng sau....

- Hơ......- Khánh Vân tỉnh giấc, bên cạnh Kim Duyên vẫn đang ngủ ngon lành, cô kéo chăn lên cho Kim Duyên, rồi nhìn qua, thấy Tường Linh đang nhìn mình, cô cười hỏi

- Tường Linh, cậu ko ngủ à?..aizz..cái lũ nhóc này, ngủ gì kì thế- Khánh Vân nói khi nhìn thấy ở băng sau, bọn Hoàng Yến đang nằm ngả nghiêng, cứ như hai người dành một người vậy.

- Hì..mình mới dậy..Vân cũng ko ngủ nữa à?- Tường Linh hỏi

- Hì..ngủ vậy thôi..mấy tiếng nữa mới tới...nhưng mình muốn xem đường sá một tí- Khánh Vân nhún vai nói, nhắc mới nhớ, sao đau hai vai luôn vậy ta, bên trái là thiên thần dựa, ko nói, nhưng bên phải sao lại nhức vậy.

- Hì..ừ..mình cũng vậy..mình chưa bao giờ được về những nơi như vầy- Tường Linh cười nói

- Ồ..cũng phải..tại Tường Linh với mấy người này toàn dân ở thành phố mà- Khánh Vân nói, rồi hai người nói một lúc nữa, thì đột nhiên Tường Linh hỏi

- Vân thích gì?

- Hả?..về cái gì?- Khánh Vân hỏi

- Màu sắc, sở thích?..ví dụ vậy đó- Tường Linh nói

- Ồ..cũng ko hẳn là thích..nhưng mình thích tạo ra những viên kim cương thật đẹp- Khánh Vân nói

- Woa...nhà thiết kế trang sức hả?- Tường Linh nói

- Hì.ừ..đúng rồi đó- Khánh Vân gật đầu

- Vậy Vân muốn tạo ra món trang sức như thế nào?- Tường Linh hỏi tiếp

- Hì..mình muốn tạo ra một đôi cánh...cho một thiên thần- Khánh Vân nói xong, cười tươi, ánh mắt lấp lánh

- Ồ..vậy thiên thần đó thật hạnh phúc- Tường Linh nói

- Hì...mình cũng mong như vậy.- Khánh Vân cười nói, Kim Duyên mỉm cười nhẹ, "em sẽ đeo đôi cánh đó mãi, ngốc ạ".

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đưa cả bọn đến trạm dừng chân để hít thở khí trời, từ đây đến quê của Khánh Vân còn khoảng 2 tiếng nữa. Khánh Vân vươn vai đi xuống, đau mông quá đi mất, cả bọn cũng đi xuống, ai cũng mua bánh đặc sản mang theo, vì nôn nóng cho kịp thời gian, cả bọn ai cũng mua bánh mì rồi lên xe đi tiếp.

Một lúc sau, Khánh Vân lên tiếng

- Bác cho xe chạy vô cái đường bê tông đằng trước đấy ạ!

- Dạ..- bác tài gật đầu, cả bọn cũng nhốn nháo, nếu vậy thì gần tới rồi.

Bác tài cho xe chạy vào con đường Khánh Vân chỉ, chạy được một đoạn, Khánh Vân nói tiếp

- Bác quẹo trái nha..cẩn thận chút...vì đường đó hơi nhỏ- Chiếc xe lại tiếp tục quẹo, cuối cùng đến một con đường đất, Khánh Vân nói

- Tới đây thì xe to đi ko được rồi, chúng mình xuống đi bộ thôi.

Cả bọn gật đầu rồi cùng nhau xuống xe, bao nhiêu hành lí, bác tài xế chào và hẹn hai tuần nữa sẽ xuống đón cả bọn, Khánh Vân vừa đeo, vừa xách, vừa cầm, vừa cạp, cùng cả nhóm đi men theo con đường đậm chất làng quê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro