Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bí mật của chồng ngốc
Tác giả gốc: Bạc Hà
#2

Ánh sáng chiếu qua khe cửa rọi vào căn phòng ngủ rộng lớn. Tống Á Hiên mở mắt, tỉnh dậy. Vậy là cậu sẽ bắt đầu một ngày mới ở Lưu gia.

Định ngồi dậy thì cậu có cảm giác vùng ng*c của mình đau nhức. Quay sang bên cạnh thì đột nhiên phát hiện ra cánh tay hư hỏng của tên nào đó đang đặt lên ng*c mình mà nhào nặn...

- Aaaaaaaa... tên kia! Ai cho anh được sờ ng*c tôi!!!

Triệu Khả hét to, lấy tay đẩy Lưu Diệu Văn ra. Tiếng ầm ĩ của cậu khiến Lưu Diệu Văn tỉnh giấc. Hàng lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp như điêu khắc của Lưu Diệu Văn dần dần hé mở.

Do chưa hiểu sự việc gì xảy ra mà ngồi dậy, Lưu Diệu Văn vô tình ấn hơi mạnh vòng 1 của cậu làm trụ vững. Mặt Tống Á Hiên đỏ bừng, cậu dùng chân đạp Lưu Diệu Văn từ trên giường đáp xuống đất...

- Hu... hu... tại sao vợ lại đạp Văn Văn...huhu...

Bị đạp bất ngờ, Lưu Diệu Văn đau nhức liền khóc to. Lúc này Tống Á Hiên mới lấy lại bình tĩnh. Tên này là một tên ngốc, dù gì anh ta cũng không biết mình vừa làm gì! Thấy hành động của mình làm hơi quá, Tống Á Hiên liền nhảy từ trên giường xuống chỗ Lưu Diệu Văn xoa đầu:

- Văn Văn ngoan, nín khóc! Tại tôi bị mộng du thôi!... à đúng mộng du!

Lưu Diệu Văn quẹt nước mắt, ngước lên nhìn cậu:

- Vợ đạp Văn Văn đau! Huhuhu...

- Nín! Lát nữa tôi dẫn Văn Văn đi chơi được chứ!

Vừa nghe thấy mình được đi chơi, Lưu Diệu Văn hào hứng gật đầu lia lịa

- Nín... nín rồi... lát nữa vợ dẫn Văn Văn đi chơi...

- Rồi...

Tống Á Hiên thở dài đồng ý. Trong lòng cậu than vãn. Hắn vẫn chỉ là một tên ngốc không hơn không kém....

Đúng lúc khi cậu định đứng lên, một bên áo ngủ mỏng manh bỗng tụt xuống, để hở 1 khoảng ngực trắng nõn. Khóe môi Lưu Diệu Văn giật giật khi chứng kiến một màn trước mặt, đột nhiên đưa tay che mũi...

Cậu vẫn thản nhiên, kéo lại áo ngủ. Dù gì trong mắt cậu Lưu Diệu Văn vẫn chỉ là một tên Ngốc. Anh có nhìn hay không cũng không hiểu gì.

- Tôi đi tắm! Lát nữa chúng ta sẽ xuống nhà dùng bữa cùng gia đình anh!

Lưu Diệu Văn gật đầu nhưng tay vẫn bịt chặt mũi. Đến khi cánh cửa phòng tắm được đóng lại, Lưu Diệu Văn vội vàng đi đến chỗ tủ đựng đồ y tế gần đó, lấy khăn giấy. Cánh tay bịt mũi từ từ bỏ xuống, dính toàn máu. Vội vàng lau sạch vết máu, ngăn nó chảy tiếp Lưu Diệu Văn thở dốc. Cứ thế này chắc có lẽ không chết sớm vì bị người ta hại cũng chết sớm vì bị mất máu do xem cảnh nóng mất...

Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn đi xuống dùng bữa.

Bước xuống cầu thang dài ngoằn nghèo, Tống Á Hiên lúc này mới quan sát được ngôi biệt. Quả đúng là chỉ nói 2 từ "rộng", "đẹp"! Không hổ danh là gia tộc xã hội đen, khối tài sản chắc cậu tiêu mấy đời cũng không hết. Nội thất trong biệt thự toàn làm bằng đá quý, nếu không phải đá thì cũng thuộc vào dạng gỗ hiếm cao cấp... đúng là xa hoa!

Tất cả các khu phòng đều rộng, nên cậu đành phải để tên ngốc dắt mình đến phòng ăn. Dù gì đây cũng là nhà của anh.

Khi bước vào phòng ăn, mùi hương thơm từ các món xộc vào mũi khiến bụng cậu cứ réo rắt sôi sục. Bên trong phòng ăn rất nhiều người giúp việc đi lại bận rộn. Lưu Diệu Văn hào hứng dắt cô đến chỗ một người đang ngồi đọc báo. Do tờ báo to che hết gương mặt nên cô không nhìn rõ, chỉ biết đó là một ông già.

- Ông nội! Văn Văn dẫn vợ xuống ăn sáng!

Lúc này, người đàn ông đó mới buông tờ báo xuống bàn bên cạnh. Tống Á Hiên quan sát. Người mà Lưu Diệu Văn gọi là ông nội quả thực nhìn lướt qua thôi thì cô cũng thấy giống Lưu Diệu Văn đến 7, 8 phần. Nhưng ông ta toát lên vẻ uy nghiêm, cương nghị không giống như sự ngây thơ của tên ngốc này. Thì ra Lưu Diệu Văn đẹp là do di truyền từ ông nội của anh ta.

- Dạ, ông nội buổi sáng vui vẻ!

Tống Á Hiên lễ phép. Lưu Khánh đưa mắt nhìn cô một lượt như muốn dò xét. Xong ông ta hơi gật nhẹ ý hài lòng

- 2 đứa cùng ngồi xuống ăn với ông nội! Hôm qua chắc cháu dâu mệt lắm nhỉ?

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên vừa ngồi xuống ghế gần đó. Nghe được câu hỏi cậu bỗng suýt ho sặc sụa. Lưu Diệu Văn bỗng ngây ngô trả lời

- Ông nội! Hôm qua vợ với Tống Á Hiên ân ái nhiều lắm! Sáng ra vợ còn bị mộng du nữa cơ, hại Văn Văn bị ngã xuống giường.. đau!

Tống Á Hiên đỏ bừng mặt cúi xuống. Lưu Khánh cười cười càng khiến cậu không thể mở miệng. Gì chứ? Ân ái con khỉ, lăn giường thôi mà... đừng nghĩ thế chứ...

- Tốt... tốt... 2 đứa cứ tiếp tục phát huy! Đúng là chỉ có Văn Văn luôn làm ông vừa ý. 2 thằng anh của cháu đúng là bọn phản nghịch...

Tống Á Hiên nghi hoặc hỏi:

- Ông nội! Con nghe nói 2 anh ấy rất tài giỏi về mặt kinh tế mà!?

- Haiz... tài giỏi gì chứ! Dù tài giỏi đến đâu mà không biết suy nghĩ đến người thân thì chỉ có đường vứt đi!

Lưu Khánh hơi cau mày. Người trợ lí đứng bên cạnh liền đưa ông cốc nước uống.

Đúng lúc này, từ ngoài bước vào 2 người đàn ông. Lưu Diệu Văn nhìn thấy vậy thì lấp tức tỏ ra sợ hãi ngồi sát vào cậu không dám nhìn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro