Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bí mật của chồng ngốc
Tác giả gốc : Bạc Hà
#3

Lưu Diệu Văn ngồi sát vào Tống Á Hiên , đầu hơi dụi dụi vào vai cậu. Lưu Khánh thấy biểu hiện của đứa cháu trai như vậy, thở dài không nói lời nào.

2 người đàn ông bước vào, đi đến chỗ bàn ăn ngồi đối diện với cậu và Lưu Diệu Văn.

- Chào buổi sáng! Ông nội, em trai và... em dâu!

Người đàn ông mặc bộ véc xám cất tiếng. Anh ta chính là đại thiếu gia- Lưu Thiện. Còn người bên cạnh chắc là nhị thiếu gia- Lưu Dật.

- Chào... hai anh của chồng!

Tống Á Hiên múc một thìa súp bình thản đưa vào miệng. Dù gì mấy người này lòng dạ không thể nào ngờ được nên cậu không cần phải để tâm, bớt sau này suy nghĩ hại não.

Lưu Thiện và Lưu Dật ngồi xuống bàn đối diện cậu và Lưu Diệu Văn. Còn Lưu Diệu Văn thì vẫn cứ khép nép vào lưng cậu. Cả người Tống Á Hiên không hiểu sao thoáng chốc rùng mình. Cậu gượng gạo hơi đẩy người Lưu Diệu Văn xa người mình một chút

- Anh tránh... ra 1 chút... cứ dính sát vào lưng, sao tôi ăn sáng được...

Dù cậu đã nói nhỏ đủ để cậu và anh nghe thấy nhưng người khác nhìn vào lại rất có thể hiểu lầm nghiêm trọng.

- A..ha... quả đúng là ta không có mắt nhìn lầm. Văn Văn với Hiên Hiên quả thực rất xứng là một đôi.

Cậu suýt bị lời nói này làm cho ho sặc sụa. Cái gì mà xứng? Tên ngốc này mới không xứng với cậu

- Vợ...Văn Văn sợ... hai anh thường bắt nạt Văn Văn...

Lưu Diệu Văn thì thào vào tai cậu, vẻ mặt ủy khuất như sắp khóc. Còn Tống Á Hiên thì như vừa bị mất hồn. Khoảng cách gương mặt anh với cậu rất gần. Sao lại có 1 tên ngốc đẹp đến nỗi này chứ? Cậu không tự chủ mà tát nhẹ lên má của Lưu Diệu Văn để xác thực, ai ngờ

- Hu..hu... sao vợ tát Văn Văn...hu.hu..

Dường như lúc này cậu gần như tỉnh hẳn. Tay chân luống cuống xem xét gương mặt của Lưu Diệu Văn, xoa xoa

- Xin lỗi nha... tôi không cố ý, mà tôi đâu đánh mạnh đến nỗi thế? Đấy là vuốt má...

Tiếng khóc của Lưu Diệu Văn lại càng vang to. Lưu lão gia thấy vậy thì thở dài

- Thôi Văn Văn nín đi! Nếu cháu mà còn khóc, vợ cháu sẽ bỏ đi đấy.

- Thật ạ?- Anh hỏi lại

Lưu lão gia gật đầu. Lưu Diệu Văn ngay tức khắc nín khóc, quay nhìn cô cười cười

- Từ giờ Văn Văn sẽ không khóc... để vợ khỏi bỏ Văn Văn

- "..."

Bỗng Lưu Diệu Văn kéo tay Tống Á Hiên làm cậu hơi khó hiểu.

- Chúng ta ra ngoài ăn... Văn Văn chán mấy món ăn ở đây rồi!

Cậu ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn về phía Lưu lão gia. Thấy ông mỉm cười gật đầu, anh nhanh chóng kéo cậu đi.

Giờ trong phòng ăn chỉ còn lại 3 người với vài người giúp việc. Lưu lão gia vừa nãy hiền hòa bao nhiêu, bỗng chốc thay đổi nghiêm nghị bấy nhiêu.
Còn Lưu Thiện và Lưu Dật vừa chứng kiến cảnh vừa rồi thì cảm thấy chế nhạo. Lưu Thiện bỗng lên tiếng:

- Ông nội... về chuyện của tập đoàn, Văn Văn dù gì cũng không có một chút gì về kinh doanh, làm sao mà làm chủ được chủ tập đoàn Lưu Gia chứ, chi bằng...

Lưu lão gia nghe vậy lập tức đập bàn, trừng mắt

- Trừ khi ta còn sống thì quyền thừa kế và tập đoàn sẽ giao toàn bộ cho Lưu Diệu Văn...

Lưu Dật không phục cãi lại

- Ông nội! Nếu ông giao toàn bộ cho nó chẳng khác gì khiến cả Lưu Gia dần sụp đổ. Huống chi.. nó chỉ là một đứa con ngoài dã thú...

- Câm miệng! Ta cấm hai đứa nói em mình như vậy!

Lưu lão gia lần này tức giận thật sự. Ông đứng dậy, ho nhẹ. Người trợ lí đằng sau vội lên đỡ ông, dìu về phòng.

Lưu Thiện và Lưu Dật ngồi đó. Ai cũng có suy nghĩ riêng...

~~~~~~~

Lưu Diệu Văn kéo cậu ra xe. Người tài xế thấy vậy liền vội mở cửa xe. Tống Á Hiên giựt tay lại, Lưu Diệu Văn khó hiểu ngước lên, ánh mắt long lanh.

- Vợ à? Vợ sao thế?

- Tôi vừa ăn lo rồi? Không muốn ăn tiếp!

Có vẻ cậu đang cố gắng làm khó Lưu Diệu Văn. Vừa nãy chỉ tại tên ngốc này lắm miệng mà cậu bị phen xấu hổ không có lỗ chui. Lưu Diệu Văn bỗng dưng lại dụi đầu vào vai cậu làm nũng. Do anh cao hơn cậu cả một cái đầu, đến khi anh cúi xuống, không hiểu sao Tống Á Hiên lại ngẩn ngơ... lại là cái chiêu mĩ nam kế này...

- Văn Văn. Muốn ăn đi ăn tiếp đi..

Vừa nói xong, cả người cậu bỗng khựng lại. Lưu Diệu Văn dụi đầu vào vai cậu, do cậu cử động nên môi anh vô tình trượt xuống vòng ngực của mình ....

Gương mặt Tống Á Hiên đỏ bừng ngay lập tức đẩy Lưu Diệu Văn ra.

- Vợ à? Hình như vừa nãy Văn Văn đụng phải cái gì thơm thơm a~~...

Cậu vội bịt miệng Lưu Diệu Văn lại. Nhìn ra phía sau, cũng may người tài xế vẫn đứng đó mở cửa xe đợi, chắc không ai nghe thấy.

Lúc này mặt cậu càng đỏ. Vừa nãy vô tình Lưu Diệu Văn đụng phải ngực cậu, cậu mới phát hiện ra.... mình đồ cực kỳ mỏng manh... cũng may do mặc thêm áo khoác bên ngoài nên không ai phát hiện...

Lưu Diệu Văn nhẹ ngỡ tay cậu ra khỏi miệng mình ngây thơ

- Vợ à... hình như vợ mặc áo có thể xuyên thấu a~...

- Suỵt... Văn Văn ngoan, không được nói to... Vợ sẽ bị người ta cười... vậy nên không được nói cho ai chuyện này....

Trong đầu Văn Văn hình dung ra thứ gì đó. Bất ngờ anh kéo tay cậu lên xe, kêu người tài xế chở đến siêu thị. Suốt đường đi, cậu thắc mắc mãi mà anh không nói đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Xe vừa dừng lại, Lưu Diệu Văn nhanh chóng kéo cậu lên cửa hàng quần áo. Tống Á Hiên chưa kịp định thần lại thì Lưu Diệu Văn lấy tay chỉ xuống đống đồ lót hàng hiệu trước mặt.

- Vợ à, lúc trước Văn Văn thấy mẹ mua đồ dày ở đây không dễ bị người khác thấy, hay để Văn Văn giúp vợ chọn đồ nha?

- "..."

Thật hết nói nổi! Rốt cuộc tên ngốc này có não không???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro