Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Chuyện xưa về một chàng ngốc Alpha nuôi vợ từ bé......

Lúc Tống Á Hiên mười hai tuổi đã bị bán cho nhà họ Lưu, làm vợ nuôi từ bé omega cho tiểu thiếu gia Lưu Diệu Văn.

Mọi người đều nói tiểu thiếu gia là đứa nhỏ ngốc, còn là con riêng của bà Lưu. Tống Á Hiên nghe được, ôm Lưu Diệu Văn đang khóc rống dỗ dành, nghĩ thầm đời này của mình xong rồi, về sau còn phải sinh con cho chồng ngốc. Nói không chừng còn phải sinh mười tám đứa con trai. Đúng là thảm không để đâu hết.

Cậu có khi cũng mong thoát khỏi tên ngốc này, tự do tự tại mà sống.

Lưu gia cả nhà từ trên xuống dưới không ai đối xử tốt với cậu, tuy rằng cậu mới chỉ là một đứa nhỏ, lại chẳng hề được người lớn để vào mắt. Ăn miếng bánh kem cũng phải đi xin, đầu bếp nữ cũng không cho cậu ăn, giống như cảm thấy cậu đi theo tiểu thiếu gia, số khổ đã định, hầu hạ tốt cũng thế thôi.

Tống Á Hiên vì thế càng nhỏ nhắn yếu ớt, Lưu Diệu Văn bé nhỏ thấy vậy liền đưa miếng bánh kem của mình cho cậu, chảy nước miếng nói: "Cho cho, em ăn đi."

Tống Á Hiên miễn cưỡng ngó lơ hàng nước miếng kia, cầm bánh kem trong tay thầm nghĩ ăn hay không ăn.

Lưu Diệu Văn cho cậu gấu bông màu tím đáng yêu lắm, thỉnh thoảng chạy ra vườn hoa hái mấy bông hoa tặng cậu. Tống Á Hiên cảm thấy anh đối xử với cậu tốt thật tốt, thế nhưng anh lại ngốc nghếch, người trong nhà cũng chẳng đối xử với anh tốt hơn cậu bao nhiêu. Hai người họ chịu chung một cảnh, vất vả lớn lên trong hào môn.

Tống Á Hiên so với Lưu Diệu Văn chín tuổi thì lớn hơn ba tuổi, cậu buồn bã nghĩ người nhà họ Lưu thật đáng ghét, ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt cậu thì thôi đi, vì sao cũng bắt nạt chồng nhỏ ngốc của cậu?

Ngốc nghếch cũng đâu phải Lưu Diệu Văn quyết định?

Vì thế mỗi ngày lúc chơi với chồng ngốc, cậu đều thầm cầu mong anh đừng ngốc mãi, anh...hẳn sẽ có một tương lai tốt đẹp đúng không?

Nhưng hình ảnh hàng nước miếng của chồng ngốc quệt lên đồ vật đánh dấu chủ quyền...làm cậu mơ thấy ác mộng suốt.

Lưu Diệu Văn mỗi ngày hô tên "Hiên Hiên", một ngày nhắc đi nhắc lại 800 lần, kiểu gì cũng phải nói cho toàn thế giới biết "Hiên Hiên là vợ nhỏ của ta".

Tống Á Hiên càng lớn càng dễ nhìn, là một tiểu nam nhân đang nảy nở, từ vóc dáng đến làn da đều thay đổi. Ánh mắt mọi người nhìn cậu càng lúc càng lộ liễu.

Có một ngày Lưu đại thiếu lẻn vào phòng cậu, xé rách hết quần áo cậu, vẫn là Lưu Diệu Văn cầm một cái bình hoa đập xuống, vừa khóc vừa nói: "Anh dám chạm vào vợ tôi!"

Lúc ấy Tống Á Hiên đã mười bốn tuổi, cậu lần đầu nhận ra chồng nhỏ ngốc của cậu lúc này đã bị Lưu đại thiếu đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng đáng tin cậy đấy chứ.

Lưu Diệu Văn tuy ngốc lắm, nhưng lại dùng hết sức yêu thương cậu.

Từ đó cậu không hề còn vọng tưởng nào khác.

Ba năm sau kỳ động dục của cậu cũng tới, chồng ngốc cũng đã lớn, vóc người tráng kiện, mặt mũi anh tuấn. Nếu bỏ qua nụ cười ngốc nghếch kia, nhìn cũng hấp dẫn lắm đó.

Tin tức tố của cậu là mùi hoa quế ngọt ngào, của Lưu Diệu Văn lại giống như nước biển, tươi mát ẩm ướt, quấn quýt trêu chọc cậu.

Tống Á Hiên phát hiện đồ ngốc kia ở phương diện này chả ngốc tí nào, còn ỷ vào đó mà suốt ngày giở trò lưu manh với cậu.

Nhưng Tống Á Hiên nghĩ lại ảnh là chồng của mình, mấy năm nay bọn họ ở chung, Tống Á Hiên cũng thích người ta lắm.

Cho nên cậu vừa ôm Lưu Diệu Văn vừa cười thật ôn nhu.

Lưu Diệu Văn một ngày bắt Hiên Hiên hôn mình 80 lần, cả nhà trên dưới chẳng gì hạnh phúc bằng việc ôm mỹ nhân hôn hôn sờ sờ.

Hương quế trên người Tống Á Hiên nhẹ nhàng tản ra, mặt cậu đỏ bừng, mềm mềm mại mại mà nói: "Anh phiền lắm biết không?"

Lưu Diệu Văn trong lòng cười nhạo, bí mật anh đã giấu kín 5 năm. Anh thương tiếc xoa xoa đầu Hiên Hiên, nghĩ thầm không bao giờ để Hiên Hiên chịu khổ, trên mặt lại cười ngốc nghếch hơn một đứa trẻ.

Thời cơ chưa đến, chân tướng chưa thể ra ánh sáng.

Ba năm sau anh lấy được vị trí chủ Lưu gia, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Mà Hiên Hiên lại bị khó sinh, bởi vì xuất huyết nhiều mà lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại liền trở nên ngốc nghếch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro