Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Tống Á Hiên từ nhỏ tới lớn không được săn sóc, lúc này có cơ hội, dốc hết sức làm nũng.

Cơm không được đút thì không ăn, thuốc hơi đắng chút liền không uống, trong người khó chịu chút là bật khóc. Cậu lớn lên lại tinh xảo đáng yêu, học hư cũng vẫn là Giang Nam mỹ nhân mềm mại, ai nhìn cũng muốn cưng chiều.

Huống chi đây còn là một Omega ôn nhu thiện lương vô cùng, là bạch nguyệt quang trong lòng Lưu Diệu Văn.

Ngay cả bộ dáng ngốc nghếch của cậu, Lưu Diệu Văn cũng thấy thập phần đáng yêu.

Lưu Diệu Văn dỗ dành đặt gấu bông ở đầu giường con trai, còn mình vội vàng đến chiếu cố mỹ nhân, nhẹ giọng nói: "Hiên Hiên, hôm nay thời tiết không tồi, muốn ra ngoài chơi không?"

Hiên Hiên nhìn nhìn Lưu Diệu Văn, lại nhìn nhìn gấu bông của con trai, đột nhiên nhỏ giọng đáng thương nói: "Em cũng muốn gấu gấu..."

Tâm Lưu Diệu Văn bị âm thanh này làm cho mềm nhũn, vì thế anh đặt một con gấu bông màu hoa oải hương cỡ bự vào lòng Tống Á Hiên, lại cầm khăn bông nhẹ nhàng lau qua bàn tay Tống Á Hiên, giống như thật lâu trước kia người đó đã làm vậy với anh.

Tống Á Hiên mặc áo ngủ trắng mềm tò mò nhìn ngắm gấu bông, ánh mắt hơi mơ màng.

"Hiên Hiên, hôm nay hoa quế nở, cũng không thơm bằng em." Lưu Diệu Văn lại nói, "Em mau mau khỏe lại, lại tỏa hương cho anh được không?"

Lưu Diệu Văn mỉm cười nhìn cậu "Khiến em phải chịu khổ, là anh không tốt. Giả ngốc cũng là anh không tốt, em vậy mà vẫn thương anh, lúc này anh càng nên cưng chiều em gấp trăm lần mới phải."

Có người đồn đại rằng gia chủ có một vị hôn phu, chưa kịp kết hôn đã sinh con, còn xuất huyết qua đời. Thế nên nhiều người nhao nhao muốn thế chân vào hào môn.

Có người đứng ở cửa phòng cầm theo album tuyển sẵn, Lưu Diệu Văn nhíu mày, nhìn nhìn Tống Á Hiên trong phòng, phất tay đưa album cho người hầu, giọng điệu lạnh nhạt mà nói: "Cút, nếu tôi một lần nữa thấy cái này, các người chết chắc."

Là người dám nghịch thiên cải mệnh, anh cực kỳ tàn nhẫn độc ác, lại chỉ ôn nhu với một người.

Nhưng người nọ lại không cho anh cơ hội, hiện giờ anh đối tốt với Tống Á Hiên, Á Hiên lại chẳng nhận ra anh là ai.

Hiên Hiên ôm gấu ngồi trên giường bị anh dọa sợ, ánh mắt tủi thân, Lưu Diệu Văn vội cười nịnh nọt, quỳ gối ở đầu giường nói: "Anh chỉ thích Hiên Hiên."

Lưu Diệu Văn sờ sờ mặt Tống Á Hiên, Á Hiên ôm gấu nhỏ thỏa mãn cười với anh.

Cậu mơ mơ màng màng nhớ tới từng có người thích ôm cậu từ sau lưng, nhường cậu bánh kem, cho cậu gấu bông, hương vị trên cơ thể người này cũng dễ chịu vô cùng.

Ẩm ướt mà tươi mát, giống như cơn mưa rào mùa hạ, lại giống như dạo bước trên bờ cát mênh mông.

Nhưng cậu chẳng thể nhớ ra người nọ là ai, càng chẳng nhớ được cậu là ai.

________________________________________________

3.

Miếng bánh ngọt thứ hai 🍰

Lưu Diệu Văn ban ngày chiến đấu trên thương trường, buổi tối lại anh dũng quả cảm trên mặt trận gia đình.

Con trai thì tiểu đầy ra người, ói sữa ra đầy tây trang của anh. Nhưng với Lưu Diệu Văn cũng chẳng là gì, anh mười bảy tuổi đã lên chức cha, luống cuống tay chân chăm sóc bà xã xinh đẹp mới hai mươi tuổi cùng đứa con trai Alpha chưa đầy ba tháng.

Hai người lại có vẻ chỉ náo loạn với mình anh, với bảo mẫu thì nghe răm rắp, với anh thì giở đủ trò ầm ĩ. Nhưng hai người này đều là thịt đầu quả tim ảnh, anh luyến tiếc muốn chết, thầm nghĩ họ mà có vấn đề gì thì bóp chết anh đi còn tốt hơn.

Bà xã xinh đẹp đang khôi phục theo chiều hướng tốt.

Nhưng anh tới mùa động dục thì đến một ngón tay thơm thơm của người thương cũng không chạm được.

Lưu Diệu Văn muốn thân thân một chút, Tống Á Hiên liền nức nở, làm bộ làm tịch rớt vài giọt nước, chờ Lưu Diệu Văn buông lỏng tay, lập tức hết khóc, trốn một bên yên lặng nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn thấy mình quá mức cầm thú rồi, còn đau lòng Hiên Hiên, đau lòng đến run cả người.

Thế nhưng lại mò đến mép giường giả khóc: "Chồng em thật đáng thương......"

Tống Á Hiên không dao động, chuyên tâm nghịch gấu bông, bộ dáng nhỏ bé xinh đẹp như tiên tử, Lưu Diệu Văn nhìn đến ngứa ngáy cả người, lại chỉ có thể cấm dục.

Sau khi con trai đã một tuổi, Tống Á Hiên vẫn giữ bộ dáng này. Lưu Diệu Văn cấm dục lâu rồi, cảm thấy mình cũng sắp độ kiếp thành tiên, hồi tưởng lại năm đó được ăn uống no đủ, tựa như một giấc mơ ấy.

Hiên Hiên mặc dù ngây ngốc nhưng vẫn phân biệt được người tốt kẻ xấu.

Lưu Diệu Văn chăm sóc cậu thời gian dài như thế, cậu thỉnh thoảng cũng nhỏ giọng làm nũng, lại đặt mấy viên kẹo vào lòng bàn tay Lưu Diệu Văn, cười ngọt ngào nhìn anh.

Nhớ đến thật lâu trước kia, cách cậu quở trách Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cầm kẹo trong tay, thế mà lại khóc.

Con trai cũng oa oa khóc lớn, át đi tiếng khóc thống khổ mà áy náy của anh. Tống Á Hiên tò mò nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: "Anh có chỗ nào...... khó chịu sao?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, không hề vì nhớ tới thời niên thiếu không tốt đẹp mà buồn bã, ngược lại trong trí nhớ của anh đều là hình bóng ấm áp của Hiên Hiên. Anh vội vàng chạy đi đổi tã, xong xuôi lại ngửi thấy mùi hương hoa quế quen thuộc.

Vì thế Lưu Diệu Văn vứt luôn cái gì mà tội lỗi với chả liêm sỉ, làm đến khi Tống Á Hiên khóc chít chít úp sấp trên giường, cũng không biết là thẹn thùng hay khó chịu, còn bắt Lưu Diệu Văn quỳ gối nhận lỗi.

"Anh làm gấu bông của em dơ rồi, hức hức..." Tống Á Hiên chỉ chỉ con gấu rơi trên mặt đất "Anh phiền lắm biết không......"

Lưu Diệu Văn chỉ hận không thể để Hiên Hiên mắng nhiều thêm vài câu.

Nhưng giây tiếp theo Tống Á Hiên đột nhiên nói: "Khi em còn nhỏ, em từng thương một người tặng em gấu bông thế này."

Cậu nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn đang ngây người, nói: "Thế nhưng người ta bị ngốc, chẳng giống anh gì cả, anh quá thông minh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro